Đọc truyện Tình Nhân Trong Mùa Gió – Chương 37
CHƯƠNG 39
Hai hôm sau, Từ Đan Lôi gọi điện cho Vương Nam, mời cậu cùng Liễu Dược Dược dùng cơm. Vương Nam không nghĩ ngợi gì liền đồng ý, cậu hiện tại đặc biệt muốn nhìn thấy dáng dấp của Lí Trọng sau đêm kia. Nhà hàng được chọn là Hải Cảng Thành, Vương Nam hỏi sao phải xa xỉ như vậy làm gì? Từ Đan Lôi thần bí cười, bảo để bù cho Giáng Sinh. Vương Nam không nghi ngờ gì, liền gọi Từ Đan Lôi cùng đi.
Đến nơi, khi món ăn được mang lên, Vương Nam mới biết hôm đó là sinh nhật Lí Trọng: 26 tháng 12. Điều này khiến cậu thật hổ thẹn, bản thân quen biết Lí Trọng hơn 1 năm, hiện tại mới biết được sinh nhật đối phương. Mình lại không chuẩn bị quà cáp gì. Vương Nam quả thật có chút đứng ngồi không yên, Từ Đan Lôi liền an ủi: “Hai người các cậu chỉ cần tình cảm là được rồi, quà cáp làm gì”.
Vương Nam oán giận nhìn Lí Trọng: “Anh cũng thật keo kiệt, giấu kĩ như vậy làm gì”.
Lí Trọng tủm tỉm cười: “Xem như cậu thiếu nợ tôi đi, qua hôm nay xem như bắt đầu tính lãi”.
Từ Đan Lôi cười nói: “Sao mỗi khi Lí Trọng ở bên cạnh Vương Nam đều như con nít?”.
Liễu Dược Dược tiếp lời: “Vương Nam, cậu nói thử xem”.
Lí Trọng lại cắt đứt câu chuyện: “Hai người đừng luyên thuyên nữa, nếu còn muốn ăn thì tốt nhất nên như vậy”.
Từ Đan Lôi nói: “Cũng được, anh học ở đâu kiểu khách khí vậy? Nâng ly nào, chúc mừng sinh nhật Lí Trọng”.
Tiếng ly chạm vào nhau thanh thúy, mọi người cùng nhau uống rượu mừng.
Trong bữa cơm, Từ Đan Lôi hỏi Vương Nam: “Giáng Sinh cậu và Liễu Dược Dược làm gì?”.
Vương Nam trả lời: “Không làm gì, ngày đó tôi bận việc, cả hai không đi cùng nhau”.
Liễu Dược Dược vội vàng giải vây: “Vương Nam quả thật rất bận. Tôi cũng như 2 người thôi, thi thoảng mới đi ăn cùng cậu ấy. Nếu không, căn bản không thấy mặt mũi Vương Nam đâu”.
Từ Đan Lôi quay sang bảo Lí Trọng: “Sau này anh đừng gặp Vương Nam nhiều nữa, người ta còn phải dành thời gian cho Liễu Dược Dược. Sao bây giờ hai người cứ dính lấy nhau như tình nhân vậy?”.
Vương Nam vừa nghe liền đỏ mặt, Lí Trọng cũng có chút mất tự nhiên, liền nói: “Ai hay đi tìm cậu ấy? Hiện tại người ta quen biết rất nhiều người. Phải không Vương Nam?”. Vương Nam biết Lí Trọng còn so đo chuyện đêm Giáng Sinh.
– “Anh nói gì vậy? Đêm nay là sinh nhật anh, sao lại đổ hết lên đầu tôi thế này?”. Vương Nam vội vàng lảng sang chuyện khác.
Liễu Dược Dược mởi lời: “Cũng phải. Anh Lí, chúc mừng sinh nhật. Nâng ly”.
Đề tài khi nãy tạm thời ngừng lại, trong lòng Vương Nam còn văng vẳng câu nói “Sao bây giờ hai người cứ dính lấy nhau như tình nhân vậy?” của Từ Đan Lôi. Những lời này, lẽ nào cử chỉ của mình bị Từ Đan Lôi nhìn thấu? Vương Nam không dám nghĩ thêm nữa.
Tiệc tàn, Vương Nam thấy Lí Trọng đang dùng chiếc khăn quàng cổ mình tặng năm ngoái. Cậu nhìn thoáng qua anh, anh đáp lễ bằng ánh mắt thâm trường ý vị. Hai người hết thảy đều không nói gì. Vương Nam không dám biểu hiện gì, cậu sợ bị Từ Đan Lôi phát hiện manh mối, nhưng vẫn xoay người nói với cô: “Chị Từ, thật ngại quá. Hôm nào tôi sẽ mua quà đền bù vậy”.
– “Cậu còn để tâm việc này sao? Đừng nghĩ nhiều. Cậu nghĩ xem, Lí Trọng thì thiếu thứ gì chứ?”.
Lí Trọng đồng tình: “Không sai, được rồi, đừng nói nữa. Mau lên xe đi”.
Trên đường về, Liễu Dược Dược xuống xe trước. Trong xe, chỉ còn 3 người bọn họ. Vương Nam ngồi ghế sau, Từ Đan Lôi và Lí Trọng ngồi băng trước, nghênh đón ánh đèn đường rọi vào xe. Vương Nam ngây dại, lại vô tình nhìn thấy ánh mắt Lí Trọng nhìn mình qua kính chiếu hậu. Hai người nhìn nhau, rồi lại nhanh chóng dời mắt. Một mùa đông nữa lại đến, không hiểu vì sao, Vương Nam bỗng dưng cảm thấy rất tịch mịch.
Hôm sau, vừa tan tầm, Vương Nam vội vàng đi khắp nơi mua quà cho Lí Trọng. Đi qua vài shop hàng hiệu, vẫn chưa thấy món nào ưng ý. Đang lúc do dự tìm kiếm, Vương Nam lơ đãng nhìn thấy một tờ rơi quảng cáo. Cậu nhìn lướt qua, rồi vội vàng đi vào một cửa hàng kinh doanh trang sức dạo quanh. Cậu thích một mặt dây chuyền phỉ thủy khắc tượng Quán Thế Âm. Người ta nói khi mua ngọc nên chú trọng đến chữ duyên. Thời khắc này, Vương Nam quyết định sẽ mua khối ngọc kia cho Lí Trọng. Chẳng qua liếc sơ thấy giá cả, Vương Nam liền hít một ngụm khí. Hơn 6 nghìn tệ, Vương Nam bắt đầu do dự, nhưng vẫn mua bằng tài khoản tín dụng. Tuy nói tình yêu không có chỗ cho vật chất, nhưng đôi khi, tiền bạc luôn chiếm một vị trí nhất định trong mọi mối quan hệ. 6 nghìn tệ, tương đương tổng số dư Vương Nam tích góp trong 1 năm qua.
Nhân viên bán hàng đang gói quà, liền hỏi Vương Nam có muốn mua thêm dây chuyền vàng để đeo cùng không? Vương Nam nói không mua, cậu không thích khối ngọc tuyệt đẹp phải đi cùng sợi dây ánh vàng kia. Dưới ngọn đèn, khối ngọc long lanh trong suốt, phá lệ xinh đẹp. Vương Nam nhận hàng, tâm tình đặc biết an nhàn. Cậu muốn tự tay mang khối ngọc này cho Lí Trọng.
Giao thừa năm ngoái, cậu ở bên Lí Trọng, ngày đó cậu tặng đối phương chiếc khăn quàng cổ. Năm nay có lẽ sẽ khác, có mặt Từ Đan Lôi, hai người không cách nào ở bên nhau. Vương Nam còn đặc biệt lưu tâm câu nói kia của Từ Đan Lôi, bản thân mình cũng không muốn mọi chuyện bại lộ, nhưng khi nào mới có thể tặng món quà này cho Lí Trọng? Nghĩ qua nghĩ lại, Vương Nam chọn giờ nghỉ trưa.
Hôm sau, cậu vội vàng gọi cho Lí Trọng. Anh nói vài hôm nay rất bận, để hôm khác. Hôm khác của Lí Trọng đã kéo đến 31 tháng 12. Giữa trưa, Lí Trọng gọi điện hỏi Vương Nam tối nay làm gì? Vương Nam trả lời còn có thể làm gì? Về nhà thôi! Lí Trọng bảo em sao lại nhàm chán vậy? Sao không ra ngoài đi chơi cùng Trương Chí Vĩ đi.
Người đang yêu, lúc nào cũng biết cách biến việc nhỏ như con kiến thành con voi. Dù dây dưa cãi cọ, nhưng với cả hai thì đó lại là một loại hạnh phúc. Vương Nam nói: “Anh lại phát bệnh à? Không có gì lại đi ghen làm gì?”.
– “Anh ghen? Nực cười! Anh đây ghen khi nào? Còn nữa, đêm nay không phải em đi ăn cùng Từ Đan Lôi sao? Hai người cứ đi đi, đừng quan tâm tới anh”.
– “Không đi, em về nhà”.
– “Vậy được rồi. Chúc mừng năm mới”.
– “Anh cũng vậy”.
Cúp máy, Vương Nam nghĩ Lí Trọng cũng thật là không biết kiên trì chút nào. Nếu anh kiên trì một chút, có lẽ cậu sẽ đồng ý.