Tình Nhân Trong Mùa Gió

Chương 34


Đọc truyện Tình Nhân Trong Mùa Gió – Chương 34

CHƯƠNG 36

Vài hôm nay, Lí Trọng còn đang bận ứng phó với Từ Đan Lôi. Từ Đan Lôi một mực truy vấn Lí Trọng đêm đó đi đâu? Anh chỉ qua loa nói về nhà tắm rửa rồi ngủ quên, Từ Đan Lôi lại khẳng định, đêm đó nhất định anh ở cùng cô gái khác. Hai người vì thế mà ồn ào một trận. Từ Đan Lôi cãi xong liền một mực ở nhà, không đến công ty. Còn Lí Trọng, hiện tại cũng không còn tâm trí để nghĩ đến cô, anh đang nghĩ mình cùng Vương Nam sau này phải làm sao?

Sự tình đêm đó là lần đầu tiên mình nếm thử, có lẽ do cồn, cũng có lẽ do tình cảm. Nhưng mọi chuyện đều đã xảy ra. Ngày đó sau khi Vương Nam đi rồi, Lí Trọng mới trầm trầm ngủ. Giữa trưa anh mới mở điện thoại, Từ Đan Lôi liền hùng hổ chất vấn, khiến Lí Trọng phải nghĩ về tương lai của anh vầ cô.

Vài hôm nay không có Từ Đan Lôi bên cạnh, Lí Trọng nghĩ, nếu không thì cứ như vậy mà chia tay đi. Nhưng mình làm vậy có quá tàn nhẫn không? Từ Đan Lôi đã yêu mình 7 năm, mình cũng là mối tình đầu của cô ấy, dù sao cũng không thể vô tình vô nghĩa đến vậy. Nhưng Vương Nam thì thế nào? Vừa nghĩa đến Vương Nam , Lí Trọng lại không kiềm lòng được, mái tóc dài sạch sẽ của cậu, khi xấu hổ lại thường xuyên đỏ mặt, mọi thứ đều khiến Lí Trọng yêu thích không thôi. Lí Trọng a Lí Trọng, người đã sai từ bước đầu tiên, lẽ nào lại tiếp tục dấn thân vào con đường sai trái này?

Tình cảm là điều rất diệu kỳ, nếu một ngày có cơ hội nhìn lại, người ta sẽ rất lí trí mà phán đoán tất cả ngay từ bước đầu tiên. Nhưng đây cũng không phải một chứng bệnh để có thể chữa khỏi. Nếu có thể, thế gian còn có sầu bi sao? Lí Trọng không thể dứt bỏ, Vương Nam cũng không.


Thời kỳ lúng túng qua đi, Lí Trọng bắt đầu nhớ Vương Nam. Anh tạm thời đặt chuyện Từ Đan Lôi sang một bên, quyết định đi gặp Vương Nam. Hôm nay, vừa tan tầm, Vương Nam liền nhận được điện thoại của anh. Vốn đêm nay công ty liên hoan, Vương Nam xấu hổ từ chối, khiến Liễu Dược Dược thật mất hứng.

Gần một tuần không gặp Lí Trọng, Vương Nam kích động đến tim đập thình thịch. Đây là lần đầu hai người gặp nhau sau sự việc đêm đó. Vương Nam không biết bản thân nên làm gì, chỉ có thể cười ngây ngô. Lí Trọng xoa đầu cậu, nói: “Em cười ngốc cái gì? Tưởng anh không tới”. 

– “Em nhớ anh”. Hiện tại dù có nói như vậy, Vương Nam không cảm thấy xấu hổ chút nào.

– “Vậy sao không gọi điện?”. Lí Trọng hỏi.

– “Em sợ anh bận việc”. Vương Nam ấu trĩ viện cớ.

– “Coi như xong, tiểu tử em nghĩ gì a, trong lòng em anh mẫu mực như vậy?”. 

Vương Nam không nói gì.

– “Vương Nam, em hối hận?”. Lí Trọng nhìn Vương Nam hỏi.


Vương Nam đỏ mặt: “Không có, còn anh?”. 

– “Vương Nam, dù anh lớn hơn em, nhưng chúng ta đều là người trưởng thành rồi, sẽ tự chịu trách nhiệm với bản thân, em hiểu không?”. Lí Trọng vẫn nhìn Vương Nam như cũ.

– “Em biết rồi”. Vương Nam lúc này cũng bình tĩnh, kiên định mà nhìn Lí Trọng.

– “Được rồi, đừng nói nữa, cùng ăn cơm đi”. Lí Trọng thu xếp gọi món. Thật giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Vương Nam cũng ăn cơm, uống rượu như bình thường. Người ngoài nhìn vào, chỉ có thể nghĩ cả hai là bạn bè, chỉ có bọn họ mới biết rõ, nên càng lớn mật nhìn thẳng đối phương.

Đêm đó, Lí Trọng đưa Vương Nam về. Anh không lên phòng, Vương Nam cũng không mời. Lí Trọng vỗ vai cậu: “Em nghỉ ngơi sớm đi”. Vương Nam nói anh cũng ngủ sớm một chút, loại quan tâm nhàn nhạt này khiến họ gần nhau hơn.


Trên đường quay về, Lí Trọng nhận được điện thoại của Từ Đan Lôi. Trong điện thoại, cô đang khóc: “Lí Trọng, có phải anh không yêu em nữa không?”. Có thể nghe được nàng đang uống rượu, trước kia, Từ Đan Lôi chưa bao giờ động vào rượu. Lí Trọng lại đau lòng, gấp gáp hỏi: “Em đang ở đâu? Anh đến đón”. Từ Đan Lôi sống chết không nói địa điểm, chỉ mở miệng lầm bầm: “Lí Trọng, anh không thể phụ em. Lí Trọng, anh không thể bỏ mặc em…”. Lí Trọng nghĩ nghĩ, vẫn là đến quán bar trong Shangri-La. Trước kia, anh và cô đến đây không ít lần. Quả nhiên, Từ Đan Lôi đang ở đây.

– “Đừng uống nữa, đi, theo anh về nhà”. 

Từ Đan Lôi còn đang giãy dụa, Lí Trọng đã tóm lấy cô, kéo ra khỏi quán bar. Trên đường đi, Từ Đan Lôi không nói lời nói, chỉ khóc. Vừa vào nhà, Từ Đan Lôi lại vừa khóc vừa ôm Lí Trọng: “Em nghĩ anh không cần em nữa”.

Lí Trọng cũng ôm nàng, an ủi: “Đừng khóc, anh sao có thể không cần em? Em là vợ tương lai của anh. Em uống nhiều rồi, nhanh ngủ đi”.

Từ Đan Lôi liều mạng hôn Lí Trọng, anh cũng máy móc đáp trả, Từ Đan Lôi liền muốn hướng đến phòng ngủ. Lí Trọng dời môi, ôm nàng đến sô-pha, nhẹ nhàng vỗ về: “Em uống nhiều rồi, ngủ trước đi. Ngày mai hãy nói chuyện. Nghe lời”. Từ Đan Lôi nghe những lời trấn an, chậm rãi ngủ. Lí Trọng nhẹ nhàng ôm nàng lên giường, bản thân lại lên sân thượng đốt một điếu thuốc. Nhìn bóng đêm thâm trầm, anh rít một hơi thật sâu, hiện tại, anh thật không biết mình phải làm thế nào?!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.