Đọc truyện Tình Nhân Trong Mùa Gió – Chương 12
CHƯƠNG 13
Ngày cuối cùng của năm 1994, Vương Nam vẫn chưa động tới chiếc di động Lí Trọng tặng, vốn nghĩ sẽ trả lại. Nếu nhận lấy, Vương Nam cảm thấy đây là gánh nặng, cậu luôn sợ mình mắc nợ người khác. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu tự thân đi đến các shop hàng hiệu bản thân chưa bao giờ đặt chân đến. Từ Cerruti 1881 đến Bally, Burberry, Prada, Hugo Boss…
Cuối cùng, cậu mua một chiếc khăn quàng cổ, hơn hài nghìn tại cửa hàng Ermenegildo Zegna. Với Vương Nam mà nói, đây quả thực là toàn bộ gia sản của cậu. Người mới tốt nghiệp đại học nửa năm, tất nhiên chẳng có đồng tiết kiệm nào trong ngân hàng. Nhưng Vương Nam thực thích những thiết kế của Ermenegildo Zegna, đơn giản, ưu nhã mà không phô trương. Cậu cũng không biết, Lí Trọng cũng thường dùng đồ của thương hiệu này.
Giữa trưa, Vương Nam gọi điện cho Lí Trọng, hỏi anh có thời gian không, buổi chiều cậu sẽ ghé sang bên ấy một lát. Lí Trọng nói được a, cậu mau đến đi. Lại hỏi điện thoại cậu dùng được không, số điện thoại là gì. Vương Nam nói còn chưa dùng. Hai người hẹn nhau 3h gặp mặt. Chiều, Vương Nam vừa thấy Đổng Khiết vắng mặt, liền len lén chuốn đi, vừa ra cửa lại gặp Liễu Dược Dược: “Cậu lại chạy đi đâu? Buổi sáng chị Đổng còn tìm cậu”.
– “Ra ngoài bàn bạc ít việc, sẽ quay lại ngay. Phiền cô viện cớ giùm a”.
Lần trước cùng nhau mừng Giáng Sinh, quan hệ hai người rất tốt, chẳng qua Liễu Dược Dược lại không quấn lấy Vương Nam như trước nữa.
Tại sao phải đưa quà ngay trong buổi chiều? Vương Nam nghĩ đêm giao thừa này chắc chắn Lí Trọng sẽ ở bên Từ Đan Lôi, mai lại là năm mới, tặng quà sẽ mất ý nghĩa, nên mới lo lắng mà chạy ra ngoài gặp người. Công ty rất vắng người, có lẽ do hôm nay là chiều cuối năm. Vương Nam được tiếp tân dẫn đến phòng Lí Trọng. Căn phòng không lớn, rất đơn giản. Cũng rất tươm tất. Lúc Vương Nam vào, Lí Trọng đang gọi điện. Anh dùng ánh mắt nói cậu ngồi xuống. Vương Nam không ngồi, mà là đi đông đi tây xem xét gian phòng. Lí Trọng vừa gác máy liền nói: “Tiểu tử cậu chạy đến tìm tôi làm gì?”. Vương Nam vừa lúc mang ra một hộp quà tinh xảo, đưa cho Lí Trọng: “Tặng anh, chúc mừng năm mới”. Vào những thời điểm mấu chốt, miệng lưỡi cậu luôn có chút ngại ngần.
Lí Trọng vừa nhìn, đã biết ngay là Ermenegildo Zegna. Hàng hiệu liền là những món đồ như vậy, từ vẻ bề ngoài đã lộ ngay khí thế bất phàm.
– “Tiểu tử cậu nào có tiền, mua món đồ đắt đỏ như vậy làm gì?”. Lí Trọng mở quà, là một chiếc khăn quàng cổ.
– “Ít nhất cũng hơn 2 nghìn, cậu phung phí làm gì, dù sao cũng cảm ơn cậu”, nói xong liền choàng khăn lên cổ.
– “Choàng như vậy không đẹp lắm, phải như thế này”. Vương Nam tháo khăn từ cổ Lí Trọng xuống, sau đó lại quàng theo một kiểu khác cho anh. Cậu tự nhiên làm hết thảy, chỉ có Lí Trọng ngẩn người mất tự nhiên, lớn như vậy, lại còn phải để người khác quàng khăn cho.
– “Được rồi được rồi, không phải chỉ là chiếc khăn quàng thôi sao? Sao lại có nhiều cách mang như vậy?”. Lí Trọng vội vàng giải vây.
– “Kiểu này vừa đơn giản lại vừa sang trọng, anh chẳng hiểu gì cả”. Vương Nam trêu cười.
– “Tôi nào sành điệu được như cậu. A, đêm nay cậu làm gì? Tôi mời cậu dùng cơm”. Lí Trọng thật cao hứng.
– “Vậy để tôi mời anh. Gọi chị Từ luôn”. Vương Nam nói.
– “Cô ấy đi du lịch Hải Nam cùng bạn bè rồi”. Lí Trọng nói.
– “Vậy đêm nay ăn gì?”.
– “Chừng đó hãy tính, gọi Liễu Dược Dược nhà cậu đi cùng đi”. Lí Trọng xấu xa cười.
– “Nhà gì a, tôi đi trước. Tới đó hẵng gọi a”.
Về đến công ty, Vương Nam cố ý không gọi Liễu Dược Dược, do dự mãi đã đến giờ tan tầm. Liễu Dược Dược đến trước bàn cậu nói: “Năm sau mới được gặp lại cậu, chúc mừng năm mới”. Vương Nam cười nói: cô cũng vậy!
Liễu Dược Dược nói xong liền ra khỏi công ty, nếu bình thường, nàng đã quấn lấy Vương Nam không tha, nhưng hôm nay không như vậy!