Bạn đang đọc Tình Nhân Tiễn – Chương 25: Một Cuộc Dàn Cảnh
Lúc đó, cuộc đấu giữa Tiêu Phi Vũ và mười hai đại hán đã tạm ngưng, nhưng nàng đứng xa Triển Mộng Bạch quá, vả lại, nàng còn phải tự lo liệu lấy mình, làm sao cứu chàng kịp thời?
Nhưng Triển Mộng Bạch chưa tới số chết.
Một đạo kình lực từ phía sau lưng chàng vút tới, chàng mất cả tự chủ, bỗng nhiên bay lên không.
Ám khí bay qua bên dưới chân chàng, tan biến mất dạng.
Chàng nhìn xuống Tần Nhi, thấy nàng cũng bay lên như chàng, mường tượng dưới chân có đám mây nâng bổng nàng lên.
Còn Tiêu Phi Vũ thì nhào nhanh xuống, nép mình sát đất.
Trong ba người, Tiêu Phi Vũ vì bận lo sợ cho Triển Mộng Bạch mà thành ra chậm phản ứng, dễ bị ám khí bắn trúng hơn hết.
Quần hùng kêu lên kinh khiếp, rồi thở phào.
Chỉ mấy người nhanh mắt trông thấy rõ ràng.
Thì ra sau lưng Triển Mộng Bạch và Tần Nhi, đều có một người, người đó hoặc vào gần, hoặc dang ra xa xa, vì cả bọn mặc áo trắng nên trong đám đông lẫn lộn, không ai nhận ra họ lúc đầu.
Đến khi ám khí được tung ra, quần hùng có người trông thấy họ vươn tay chụp Triển Mộng Bạch và Tần Nhi đưa lên cao, còn tay kia thì vung lên, phất ống tay áo mở rộng, thu trọn số ám khí vào trong.
Nội công luyện đến mức thành tựu đó, quả là sự kiện hi hữu trên giang hồ, quần hùng khâm phục không tưởng nổi!
Đến lúc đó, họ mới biết là cả hai không thuộc Bố Kỳ môn.
Và ai ai cũng lấy làm lạ là Tiêu Phi Vũ không hề né tránh, để mặc cho ám khí bắn vào mình.
Quần hùng nhao nhao lo sợ cho nàng.
Triển Mộng Bạch được buông xuống đất rồi, không kịp tìm hiểu tại sao mình bay bổng lên không, cấp tốc chạy về phía Tiêu Phi Vũ.
Trong lúc đó hai người ở sau lưng chàng và Tần Nhi vút mình lên không, như rồng thiêng uốn khúc, đáp xuống cạnh Tiêu Phi Vũ. Một trong hai người đó bế Tiêu Phi Vũ lên, run giọng gọi :
– Vũ nhi!…. Vũ nhi!….
Y vươn tay giật mảnh bố bao đầu.
Thì ra chính là Đế Vương cốc chủ Tiêu Vương Tôn!
Và người kia là Đỗ Vân Thiên.
Triển Mộng Bạch nằm mộng cũng không tưởng là hai vị kỳ nhân đó xuất hiện tại đây, trong phút giây này! Bởi chàng đinh ninh họ đã đến Động Đình Hồ rồi!
Tuy nhiên, chàng không kịp hỏi han gì cả, vì tình trạng Tiêu Phi Vũ làm chàng rối loạn tâm thái, ngoại cảnh không làm cho chàng quan tâm đến nữa.
Tiêu Vương Tôn rơi lệ thốt :
– Gia gia không xuất thủ sớm! Gia gia hại con rồi! Song… tại sao… con không tránh né ám khí!
Lão là con người học thức uyên thâm, quán thông kim cổ, tự nhiên biết rành y thuật, thừa sức giải độc, song muốn giải trừ một chất độc, điều cần yếu là phải biết độc tính.
Trong nhất thời, làm sao tìm biết độc tính, mà trường hợp của Tiêu Phi Vũ lại không thể để dây dưa lâu.
Cho nên lão không dám xuất thủ giải cứu cho nàng khi còn mơ hồ về thực trạng của nàng.
Lão chỉ dùng thủ pháp điểm huyệt, ngăn chận chất độc ngấm sâu vào cơ thể nàng thôi.
Bởi lão quá quan tâm đến tình trạng của nàng, tinh thần căng thẳng, mồ hôi đổ ra ướt đẫm.
Tiêu Phi Vũ mở mắt ra, trông thấy cha, vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ, điểm một nụ cười, hỏi :
– Chàng…? Chàng có sao không?…
Rồi nàng tiếp :
– Miễn là chàng tránh được! Chàng tránh khỏi là đủ lắm rồi, phần con có đáng kể gì?
Chàng không khỏi mà con khỏi, thì khỏi mà làm gì? Gia gia, con muốn chết! Con chết cùng chàng chung một chỗ. Một mình chàng ra đi thì tịch mịch cho chàng biết bao!
Triển Mộng Bạch nghe ruột đứt từng đoạn. Ruột còn đứt, thì lời đâu còn mà thốt ra.
Đỗ Vân Thiên dậm chân thình thịch.
Quần hùng cùng cúi đầu, Tần Nhi khóc ngất.
Tiêu Vương Tôn an ủi :
– Hắn không trúng ám khí đâu con!
Lão run giọng tiếp :
– Chỉ có con! Trái lại, chỉ có con!….
Tiêu Phi Vũ chớp mắt :
– Chàng… chàng không…
Nhìn qua, thấy Triển Mộng Bạch, nàng rung người lên, rồi hôn mê trầm trầm…
Tiêu Vương Tôn đấm ngực tự trách :
– Tại sao ta không xuất thủ sớm! Ta để cho chúng chịu khổ như thế này? Tại sao?
Bỗng có tiếng thở dài từ bên trên đầu vọng xuống. Kế tiếp một người thốt :
– Phải! Nếu ngươi chịu xuất thủ sớm thì đâu có sự tình như vậy! Tuy nhiên, cũng chưa phải là muộn đâu!….
Mọi người kinh hãi, cùng ngửng đầu nhìn lên.
Trên xà nhà, có bốn chiếc chân thòng xuống, mang giầy thêu, vớ trắng, tà áo phất phơ mầu tro, mầu áo của người xuất gia!
Nhưng âm thinh trong trẻo dịu ấm, âm thinh của phái đẹp.
Ai ai cũng lấy làm kỳ.
Đỗ Vân Thiên ấp úng :
– Bằng hữu… các hạ…. đại sư… phu nhân…
Lão đổi liên tiếp bốn lối xưng hô, nhưng không thấy lối nào ổn cả, bất giác hét to :
– Các vị là ai?
Trên xà nhà, tiếng vọng xuống :
– Ngươi thử đoán xem!
Tiêu Vương Tôn trầm giọng :
– Tai hạ đang rối loạn tâm thần, không làm sao đoán được. Nếu các vị là bằng hữu chứ không là thù, thì xin đừng đùa nhau lâu hơn!
Lời nói đó có ngụ cái ý là nếu còn đùa dai thì sẽ có sự không đẹp!
Người trên xà nhà cười tiếp :
– Tuân mạng!
Hai bóng xám đáp xuống.
Họ vận áo cà sa, tay cầm xâu chuỗi, họ là hai vị tỳ khưu ni. Người bên tả mang nhiều nếp nhăn nơi mặt, chứng minh một số tuổi khá cao.
Người bên hữu tuy vượt khỏi giới hạn niên hoa, song nét đẹp chưa phai mờ.
Triển Mộng Bạch trông quen quá nhưng chưa nhận ra liền là ai.
Tiêu Vương Tôn kêu lên :
– Phu nhân… Phu nhân đã xuất gia?…
Triển Mộng Bạch cũng kêu lên :
– Triều Dương phu nhân!….
Một người chắp tay chữ thập, cười thốt :
– A Di Đà Phật! Triều Dương phu nhân đã chết rồi! Hiện tại là Tuyệt Hồng nữ nhi, không còn là Triều Dương phu nhân nữa!
Tiêu Vương Tôn lộ vẻ mơ buồn… vòng tay thốt :
– Cố hữu đã khám phá được nguồn cội nghiệp chướng, đoạn diệt tâm tình, nương mình cửa Phật, không bao lâu sẽ chứng quả niết bàn! Đáng mừng lắm!
Lão còn muốn nói thêm nhưng yết hầu vụt nghẹn, lời không thoát ra nữa!
Tuyệt Hồng đại sư, mà cũng là Triều Dương phu nhân, lộ vẻ mơ buồn như lão.
Nhưng, trong thoáng mắt, bà nở nụ cười, nói tiếp :
– Cốc chủ có nhã ý chúc lành, bần tăng xin cảm tạ!
Cả hai cùng nhìn nhau, rồi cùng tránh ánh mắt của nhau liền. Ngày nào, họ vướng bận tình triền miên, liên tiếp suốt hai mươi năm dài. Ngày nay, một cái chắp tay và một cái vòng tay, kết thúc mối liên quan dai dẳng!
Lão ni bên tả thốt :
– Nhờ đức Phật từ bi gia hộ, sư thơ đã giác ngộ hoàn toàn!
Xem ra, bà cao tuổi hơn, song lại gọi người kia là sư thơ, tự nhận mình là sư muội.
Tuyệt Hồng đại sư cười :
– Chứ sư muội chưa giác ngộ hay sao kìa?
Lão ni đáp :
– Tuy tiểu muội khám phá ra cái nghiệt căn của tình chướng sớm hơn sư thơ, song sư thơ, dù là kẻ sau lại đến trước…
Như xúc động tâm tình, bà cúi đầu xuống.
Tuyệt Hồng đại sư gắt :
– Hứ! Cái gì sớm, cái gì muộn? Làm gì mà phải phân biệt trước sau? Sư muội khiêm nhường quá đi thôi!
Lão ni ngẩng đầu lên thốt :
– Sao cũng được!
Rồi bà hướng qua Triển Mộng Bạch, điểm một nụ cười hỏi :
– Triển thí chủ còn nhớ bần ni chăng?
Triển Mộng Bạch bối rối :
– Việc đó…
Tuyệt Hồng đại sư cười nhẹ :
– Nhìn kỹ đi!
Bỗng Triển Mộng Bạch kêu lên :
– Nữ tiền bối…
Chàng không dám buông tiếp ba tiếng Xích Luyện Xà. Việc ngày trước, trên đỉnh Côn Lôn sơn, đột hiện trong ký ức.
Lão ni chấp tay chữ thập, tiếp :
– A Di Đà Phật! Yến Chi Xích Luyện Xà đã chết, bây giờ chỉ còn là Giác Hồng nữ ni thôi. Khoác chiếc áo cà sa, vất bỏ chiếc áo hồng!
Triển Mộng Bạch rất mừng.
Thế là mối tình tam giác giữa Giác Hồng đại sư và anh em Thiên Hình lão nhân từ nay hóa giải, tình cừu ân oán tiêu tan.
Chàng buộc miệng thốt :
– Kính mừng cho đại sư!
Giác Hồng đại sư mỉm cười :
– Nếu không có sư thơ Tuyệt Hồng đến tận Côn Lôn thuyết Phật pháp vô biên hóa độ, thì oan trái kia hẳn là còn vướng vất suốt đời!
Tuyệt Hồng đại sư mỉm cười :
– Hóa độ sư muội rất dễ dàng, chứ hóa độ anh em Thiên Hình, ngu thơ cảm thấy khó khăn như tìm đường lên tận cung trời. Hai người đó mà trở thành con nhà Phật là một sự không tưởng nổi! Triển thí chủ ơi! Hai người đó có nhờ bần ni chuyển cáo với thí chủ là cái giống Ngọc Phủ Hàn Cúc đó không cần phải trồng nữa, họ chỉ mong một ngày nào đó, thí chủ có dịp rảnh rỗi, đến tận Côn Lôn sơn, vào Vong Tình Tự để xem họ tụng kinh niệm Phật mà vong tình! Họ đã trở thành hai hòa thượng, với pháp hiệu là Vong Tình và Vong Tánh!
Triển Mộng Bạch nghiêng mình vâng lệnh.
Chàng thầm nghĩ :
– Thảo nào mà từ lâu ta không nghe tin tức chi về Triều Dương phu nhân! Thì ra bà đã thí phát qui y! Lại còn chịu khó đến Côn Lôn độ người!….
Chàng cũng hết sức lấy làm lạ về việc anh em Thiên Hình và Yến Chi Xích Luyện Xà cùng xuất gia nương Phật!
Quả là Triều Dương phu nhân khéo nói, mới cảm hóa được ba người có tánh khí cổ quái nhất trần đời!
Tiêu Vương Tôn thở dài thốt :
– Không ngờ phụ.. đại sư lại làm được một đại công đức, tự độ mình còn độ được người!
Song, đại sư có thể độ được tiểu nữ chăng?
Tuyệt Hồng đại sư cười nhẹ :
– Nếu là ngày trước thì bần ni không dám khoe khoang, nhưng ngày nay thì khác, bần ni có được một sư muội chuyên khoa trị độc, thì thương thế của tiểu nữ thí chủ không còn đáng ngại nữa!
Tiêu Vương Tôn rất mừng :
– Đa tạ đại sư!….
Lão biết Yến Chi Xích Luyện Xà ngày trước là tay chuyên dụng độc, lại thêm Triều Dương cũng có y thuật rất cao, thì trường hợp của Tiêu Phi Vũ không còn nghiêm trọng nữa!
Bỗng Tiêu Phi Vũ kêu lớn một tiếng, tỉnh lại rồi run giọng thốt :
– Chàng không chết!…. Tôi không muốn chết!…. Tôi không muốn nghĩ đến cái chết nữa!….
Biết rằng thương thế của nàng không còn đáng lo ngại nữa, song nghe nàng nói thế, Triển Mộng Bạch vô cùng chua xót.
Chàng an ủi nàng :
– Vũ muội không thể chết đâu! Hãy yên tâm!
Tiêu Phi Vũ thốt qua nức nở :
– Bạch ca dối tiểu muội!…. Tiểu muội biết… mình…
Tuyệt Hồng đại sư xoa đầu nàng an ủi :
– Không sao đâu, cô bé. Trời thương nên khiến cô bé mặc nhiều lớp y phục, lại xúi gặp bọn bần ni, cô bé không thể chết được!
Tiêu Phi Vũ ngẩng đầu, nhìn đại sư qua màn lệ :
– Thật vậy sao? Tôi không thể chết hở sư bà?
Tuyệt Hồng đại sư cười, gật đầu :
– Tự nhiên là thật! Chỉ cần Tiêu thí chủ và Triển thí chủ chấp thuận cho cô bé vắng mặt trong mấy hôm, bọn bần ni đem cô bé về…
Triển Mộng Bạch đáp gấp :
– Vãn bối chấp thuận ngay!….
Nhưng biết mình hớ hênh, chàng đỏ mặt cúi đầu, bỏ dở câu nói.
Tiêu Vương Tôn nói :
– Như vậy là tại hạ phải làm phiền đến hai vị rồi!….
Bỗng Tuyệt Hồng đại sư vụt phi thân đến trước mặt Tần Nhi, vươn tay nắm cổ tay nàng.
Một tiếng kêu vang lên, thanh chủy thủ trong tay nàng rơi xuống nền.
Tần Nhi rít lên :
– Buông! Buông tay tôi ra! Xin các người đừng lưu ý đến tôi!
Tuyệt Hồng đại sư hỏi :
– Nữ thí chủ còn trẻ tuổi, sao lại muốn chết sớm thế?
Tần Nhi vừa khóc vừa gào to :
– Tôi còn sống được nữa sao chứ? Tôi sống được sao chứ?
Rồi nàng tiếp :
– Tôi là người được mua để trao cho Triển công tử tùy nghi sử dụng, như thế tôi đã trở thành người nhà họ Triển. Nhưng tôi lại bị gã ấy làm ô nhục, thì chỉ có cái chết mới rửa được sự nhục nhã này. Đại sư ơi! Hãy để tôi chết!
Quần hùng đều thán phục sự trung trinh của nàng, ai ai cũng thương cảm, cùng bước tới định khuyên ngăn.
Triển Mộng Bạch cũng bước tới bên nàng.
Tần Nhi che mặt thốt :
– Triển công tử ơi! Tần Nhi không dám nhìn công tử nữa đâu! Công tử hãy đi nơi khác đi!
Tuyệt Hồng đại sư gắt :
– Tại sao lại không dám nhìn? Triển công tử có khi nào lại khi rẻ nữ thí chủ đâu! Đừng nghĩ quẩn mà hành động nông nỗi.
Triển Mộng Bạch tiếp :
– Phải đó! Tại hạ hết sức cảm kích ân đức của cô nương. Nếu tại hạ xem thường cô nương thì đâu phải là con người nữa!
Tần Nhi khóc nấc lên :
– Vô luận công tử nói gì, tôi… tôi cũng không còn mặt mũi nào theo hầu hạ công tử nữa!…. Chỉ có Tiêu cô nương mới là người xứng đáng…
Tiêu Phi Vũ vốn có hảo cảm với Tần Nhi từ trước, tuy không bước đến an ủi nàng, cũng lên tiếng thốt :
– Cô nương đừng nói thế! Cô nương vẫn xứng đáng như thường!
Tần Nhi lắc đầu :
– Tiêu cô nương ơi! Tôi không mong gì hơn là cô nương và Triển công tử hưởng phúc bên nhau suốt đời! Tôi thành thật cầu chúc cho hai người có một cuộc đời sáng lạng. Còn tôi, tôi không đáng được cho ai thương cảm. Tôi nhơ nhuốc lắm rồi cô nương ơi!
Tiêu Phi Vũ thở dài, xót thương cho Tần Nhi!
Bỗng Hùng Chánh Hùng cao giọng :
– Phu nhân không chịu theo về với Triển công tử, thì còn cái chức vị Chưởng môn Bố Kỳ môn đó chi? Với chức vị đó, phu nhân làm sao chết được?
Quần hùng phụ họa :
– Phải! Hùng đại ca nói đúng!
Tần Nhi cười thảm thốt :
– Vừa rồi tôi nói thế là nhân biến mà phải tùng quyền, chứ thực sự Bạch Bố kỳ là của Triển công tử, chính công tử mới là Chưởng môn!
Triển Mộng Bạch nghiêm sắc mặt :
– Nếu muốn tiếp thọ chức Chưởng môn, tại hạ đã đáp ứng với Tần lão tiền bối rồi, đâu phải chờ đợi đến hôm nay…
Chàng tiếp :
– Cô nương khám phá âm mưu Dương Toàn, bảo vệ được thinh danh của Bố Kỳ môn khỏi bị kẻ gian lợi dụng làm điều phi nhân bất nghĩa. Như vậy, cô nương phải là người theo thọ chức vị đó mới hợp lý! Thiết tưởng ở thế giới bên kia, Tần lão tiền bối cũng hài lòng, và biết đâu chính anh hồn của người xét xử, đã để Bạch Bố kỳ về tay cô nương?
Quần hùng hoan hô vang dội :
– Phải! Phải lắm! Phu nhân có cái ân trọng đối với bổn môn, thì ngoài phu nhân ra, chẳng còn ai đáng nhận chức hơn!
Tần Nhi bối rối :
– Tôi… Tôi xuất thân từ giới yên hoa… lại danh ô xú tiết… tôi làm sao tiếp nhận được một danh dự lớn lao như vậy?…
Tuyệt Hồng đại sư trầm giọng :
– Không có ai cho cô nương là kẻ hèn hạ cả! Trái lại cô nương xứng đáng được mọi người ngưỡng mộ!
Quần hùng lại reo lên :
– Đại sư nói rất đúng!
Giác Hồng đại sư đã chen vào :
– Hà huống, nếu luận về ti tiện, thì bần ni cũng có một dĩ vãng không trong sạch gì cho lắm! Vậy mà bần ni cũng có can đảm sống đến ngày nay thay!
Tuyệt Hồng đại sư mỉm cười :
– Sư muội nói phải đó! Ngu thơ thấy cô nương này có tánh khí giống sư muội quá, sư muội hãy thu nàng làm đệ tử đi!
Giác Hồng đại sư cười nhẹ :
– Tần Nhi cô nương bằng lòng chứ?
Tần Nhi chưa kịp đáp thì Triển Mộng Bạch và Tiêu Phi Vũ ứng tiếng liền :
– Tất nhiên là bằng lòng rồi!….
Cả hai cùng nhìn nhau, cùng cười, rồi Tiêu Phi Vũ tiếp :
– Tần Nhi cô nương còn chờ gì chưa quỳ xuống?
Tần Nhi vội quỳ xuống, run run giọng :
– Đại sự.. à… Sư phụ! Nếu lão nhân gia thu nhận tôi làm đồ đệ thì… tôi không dám nghĩ đến cái chết nữa!
Giác Hồng đại sư cười lớn :
– Tốt!…. Tốt quá! Cô nương theo bần ni học nghệ mấy năm. Sau đó, nếu các vị trong Bố Kỳ môn còn muốn suy cử cô nương làm Chưởng môn thì lúc đó…
Tiêu Vương Tôn cười chen vào :
– Lúc đó, cao đồ của Giác Hồng đại sư đã có đủ tư cách làm Chưởng môn Bố Kỳ môn, như vậy còn ai phản đối!
Quần hùng reo hò tán đồng ngay.
Bỗng Tiêu phi Vũ hỏi :
– Chẳng hay cao đồ của Giác Hồng đại sư có muốn làm nghĩa nữ của gia gia tôi chăng?
Tiêu Vương Tôn vuốt râu cười hì hì :
– Liễu đầu định trả lễ phải không! Người ta vừa bảo là ngươi xứng đôi với Triển Mộng Bạch. Bây giờ đề nghị như thế là để tạ ơn chắc?
Quần hùng cười vang, Triển Mộng Bạch thẹn đỏ mặt.
Tiêu Phi Vũ cũng thẹn, nũng nịu :
– Gia gia trêu tức con đó nhé!
Trong lòng nàng có bao nhiêu hoa, tất cả hoa đều nở rộ.
Tuyệt Hồng cao giọng :
– Không phải mất thì giờ nữa! Tiêu thí chủ có nhận hay không?
Tiêu Vương Tôn mỉm cười :
– Tự nhiên là nhận!
Tuyệt Hồng đại sư cười lớn :
– A Di Đà Phật! Lành thay! Lành thay!
Tần Nhi đến trước mặt Tiêu Vương Tôn, quì xuống lạy đủ lễ. Bây giờ nàng không còn u buồn như trước nữa.
Đúng lúc đó, lão già quét dọn đại sảnh cho cuộc họp, đột nhiên bước ra vỗ tay cười vang.
Đôi mắt của lão từ nhiều năm qua chưa hề mở rộng, bây giờ giương to lên.
Hùng Chánh Hùng cao hứng, cất tiếng sang sảng :
– Được cao đồ của Giác, Tuyệt sư thái, nghĩa nữ của Đế Vương cốc chủ, chấp chưởng quyền Chưởng môn là một vinh hạnh. Từ lâu lắm rồi, chưa có cuộc vui nào lớn lao bằng, vậy phải mở tiệc mừng mới được!
Quần hùng reo lên :
– Đồng ý! Đồng ý!
Hùng Chánh Hùng tiếp :
– Tại hạ phải đảm trách cuộc tiệc này, mong các vị tiền bối cho bổn môn được dịp kính mừng mấy chén rượu!
Tuyệt Hồng đại sư thốt :
– Hảo ý của các vị, bần ni xin tiếp thọ, song vì thương thế của Tiêu cô nương, bần ni xin cáo từ ngay để có đủ thời giờ chữa trị. Mong các vị hiểu cho, tiện đây, bần ni xin cáo từ.
Quần hùng không thể cầm dược, đành để hai vị đại sư ra đi.
Giác Hồng đại sư tiếp :
– Còn một việc này, bần ni muốn nói cùng các vị thí chủ.
Hùng Chánh Hùng nghiêm nét mặt :
– Đại sư cứ phân phó!
Giác Hồng đại sư tiếp :
– Tạm thời, bần ni xin giữ bí kíp của Bố Kỳ môn. Còn lá Bạch Bố kỳ, Hùng thí chủ hãy cất đi. Và từ nay, Hùng thí chủ tạm thay quyền chiêu quân môn hộ!
Hùng Chánh Hùng đáp ngay :
– Tuân mạng!
Tần Nhi vụt thốt :
– Tôi có điều thỉnh cầu!
Hùng Chánh Hùng cung kính :
– Chưởng môn cứ chỉ giáo, và xin đừng nói đến hai chữ thỉnh cầu, miễn cho mọi người khỏi áy náy.
Tần Nhi chỉ sang lão già tiếp :
– Lão là người sống sót dưới tay Dương Toàn. Xin các vị hãy quan tâm chiếu cố đến lão.
Hùng Chánh Hùng gật đầu :
– Chưởng môn yên trí!
Tuyệt Hồng đại sư quay qua Tiêu Vương Tôn điểm một nụ cười :
– Cốc chủ thứ lỗi cho nhé! Bần ni mang lịnh ái đi, còn Giác Hồng sư muội cũng đoạt luôn nghĩa nữ của Cốc chủ!
Tiêu Vương Tôn cười nhẹ :
– Dù không muốn cũng phải để cho hai vị chia tay. Hai vị nhớ cho là lão phu rất vui lòng và hết sức cảm kích!
Đỗ Vân Thiên tiếp luôn :
– Giá như Tiêu cốc chủ có buồn thì còn chàng rể kia chi, hẳn là Cốc chủ không đến nỗi tịch mịch đâu!
Triển Mộng Bạch và Tiêu Phi Vũ thẹn đỏ mặt.
Tuyệt Hồng đại sư mỉm cười, bảo Tiêu Phi Vũ :
– Đi thôi!
Tiêu Phi Vũ giật mình :
– Đi đâu?
Tuyệt Hồng đại sư gắt :
– Còn đi đâu nữa? Bước tới tạm biệt nhau đi rồi mình cùng lên đường chứ!
Tiêu Phi Vũ ngó xuống :
– Ai cần nói với chàng!
Nàng liếc xéo qua Triển Mộng Bạch.
* * * * *
Đưa hai vị đại sư đi rồi, Tiêu Vương Tôn, Đỗ Vân Thiên và Triển Mộng Bạch ngồi đối diện với nhau, trầm ngâm một lúc.
Sau đó, Triển Mộng Bạch mới hỏi đến lý do đưa hai vị lão anh hùng đến nơi này.
Đỗ Vân Thiên cất tiếng :
– Hôm đó, ta và ngươi chia tay, không đầy hai ngày sau, ta theo kịp Tiêu Vương Tôn.
Chuyến này đúng ra là chính Cốc chủ tìm ta.
Triển Mộng Bạch vội hỏi :
– Tiền bối theo kịp… theo kip…
Tiêu Vương Tôn mỉm cười :
– Hiện tại ngươi cứ gọi ta là Cốc chủ như mọi người, chứ còn hai tiếng nhạc phụ, ngươi chưa quen miệng đâu!
Quần hùng phá lên cười, Đỗ Vân Thiên cũng phụ họa theo. Niềm vui tràn ngập đại sảnh.
Triển Mộng Bạch đỏ mặt tiếp :
– Tiền bối theo kịp… nhạc… nhạc phụ, thế thì bệnh tình của Đỗ cô nương đã thuyên giảm nhiều rồi chứ?
Ai ai cũng tưởng chàng chưa gọi được như vậy, cho nên Tiêu Vương Tôn và Đỗ Vân Thiên nhìn nhau mà cười.
Quần hùng lại vỗ tay reo vang.
Đỗ Vân Thiên đáp :
– Sau khi thương lượng với nhau, ta và nhạc phụ của ngươi nghĩ là không cần phải chữa trị cho Quyên nhi gấp.
Triển Mộng Bạch lấy làm kỳ :
– Tại sao?
Đang vui, Đỗ Vân Thiên bỗng trầm gương mặt, thở dài đáp :
– Lắm lúc, tỉnh không có lợi bằng mê!
Câu nói có ý nghĩa xa xôi, nhưng Triển Mộng Bạch cũng hiểu được phần nào.
Chàng cúi đầu không nói gì nữa.
Đỗ Vân Thiên không muốn làm buồn mọi người, liền cười tiếp :
– Nếu Quyên nhi được an tịnh suốt đời thì cũng là một sự tốt đẹp cho nó, ngươi nên mừng cho nó mới phải!
Triển Mộng Bạch lắc đầu :
– Nhưng, nhưng…
Đỗ Vân Thiên vụt cười lớn :
– Có được một con rể như Hắc Yến Tử, ta cũng mãn nguyện lắm rồi!
Thế là lão không còn hận chàng đã bỏ rơi Đỗ Quyên. Triển Mộng Bạch cảm kích vô cùng, sụp xuống lạy tạ.
Tiêu Vương Tôn mỉm cười, hỏi Đỗ Vân Thiên :
– Lão phu đã thu nhận một nghĩa nữ, Đỗ huynh không thu nhận một nghĩa nam nào sao?
Đỗ Vân Thiên thoáng giật mình nhưng hiểu ngay thâm ý của Tiêu Vương Tôn, đưa tay vuốt râu, bật cười lớn :
– Lão phu sợ mình không đảm đương nổi!
Vừa đáp lão vừa nhìn qua Triển Mộng Bạch.
Ánh mắt của lão nói lên một sự hài lòng hoàn toàn.
Lão chờ Triển Mộng Bạch tỏ thái độ.
Triển Mộng Bạch hội ý thầm nghĩ :
– Nếu được như vậy là mọi thắc mắc của ta đối với cha con họ sẽ được cởi mở trọn vẹn!
Chàng không do dự, quì xuống lượt nữa, cao giọng thốt :
– Hài nhi xin làm lễ với nghĩa phụ.
Chàng lạy đủ chín lạy.
Đỗ Vân Thiên khoan khoái phi thường, vừa cười vừa gật gù :
– Lão phu từng hận mình không có con trai, không ngờ lúc gần chui vào lòng đất lại có đứa con tài ba xuất chúng!
Quần hào vỗ tay hoan nghinh.
Đỗ Vân Thiên với tay đỡ chàng, nhìn đăm đăm như mới gặp Triển Mộng Bạch lần đầu tiên.
Triển Mộng Bạch không hiểu lão có ý tứ gì lại nhìn chàng chăm chú như vậy.
Tuy nhiên chàng cảm xúc vô cùng, nhận thấy sự tình chuyển biến hết sức êm đẹp cho chàng, bất giác chàng rơi lệ, toàn thân run run, không còn thốt được tiếng nào.
Bỗng Hùng Chánh Hùng cất tiếng oang oang :
– Cuộc bố trí của chúng ta có thể cho là nghiêm mật hơn tường đồng vách sắt, không làm sao một người ngoài vào lọt. Ngờ đâu…
Đưa tay chỉ Tiêu Vương Tôn và Đỗ Vân Thiên, tiếp :
– Ngờ đâu các vị tiền bối xem chỗ này như bãi đất hoang, thuận ý ra vào, thật là tại hạ hết sức… khó chịu!…. Khó chịu vì mình tự hào không đúng chỗ, càng tự hào càng cảm thấy tự ái bị chạm mạnh.
Ngừng lại một chút, y tiếp :
– Tuy nhiên trong cái tức, có cái hả bù lại! Nếu chẳng có hai vị tiền bối xuất hiện thì hôm nay Bố Kỳ môn hẳn là phải bị tiêu diệt trong tay gã gian manh đó rồi! Cái sự khó chịu đó biến thành niềm cao hứng! Toàn thể huynh đệ chúng ta, mỗi người phải kính nhị vị một chén rượu để tỏ lòng tri ân!
Trong khoảnh khắc, cuộc rượu được bày ra.
Mọi người vào cuộc, ai ai cũng cởi mở tâm tình.
Đang lúc họ hân hoan chuốc chén, bỗng có tiếng gió rít lên, nghe vun vút.
Gió lướt qua đầu quần hùng, rồi ba tiếng bốp, bốp, bốp tiếp theo.
Thì ra ba mũi tên dài màu trắng từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ bay vào, cắm phập nơi trần nhà.
Ba mũi tên có hình thức cực kỳ cổ quái.
Quần hùng đang cười cười, nói nói, liền im bặt. Không gian trầm tịnh như cảnh chết.
Trừ một Tiêu Vương Tôn ngồi điềm nhiên nhẹ vuốt chòm râu, tất cả đều biến sắc.
Hùng Chánh Hùng can đảm có thừa, bước đến cạnh cửa sổ, thốt vọng ra ngoài :
– Bằng hữu nào đó, từ đâu đến? Muốn chỉ giáo điều chi, xin đường hoàng ra mặt đi!
Từ trong chỗ tối tăm ở bên ngoài, có tiếng đáp vọng vào :
– Bằng hữu nào ở trong đại sảnh đó? Anh em tại hạ đến đây không phải với ác ý, bất quá muốn xem qua một chút thôi.
Âm thinh phát đi với một khí lực sung mãn, chứng tỏ người bên ngoài có võ công rất cao.
Trong bóng tối, nhiều bóng người dao động, chứng tỏ có một số đông ở bên ngoài.
Hùng Chánh Hùng cao giọng :
– Xem cái chi?
Bên ngoài đáp :
– Trong bổn môn, có một nam một nữ phản bội trốn đi, đồng thời đánh cắp một số vật báu mang theo mình. Bọn tại hạ muốn vào xem chúng có mặt ở trong đó hay không?
Hùng Chánh Hùng bật cười cuồng dại :
– Bằng hữu muốn gì, ít nhất cũng phải cho tại hạ biết thân phận, lai lịch chứ! Đâu có thể ngang nhiên mà vào lục soát dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ các bắng hữu xem bọn này chẳng đáng đồng tiền?
Bên ngoài đối phương cười hắc hắc :
– Các vị đã thấy ba mũi Đoạt Hồn Ngân Tiễn đó, mà không đoán ra lai lịch bọn tại hạ, thì thực là có mắt không ngươi rồi!
Quần hùng nhao nhao lên :
– Đoạt Hồn Ngân Tiễn? Tín hiệu của môn phái nào?
Không ai biết cả!
Ho là những tay từng lê gót khắp sông hồ, nghe nhiều biết rộng, vậy mà chẳng một ai nhận ra lai lịch ba mũi tên.
Có người thốt :
– Trong bọn chúng ta, Trương lão tam là người giỏi khinh công hơn hết, vậy lão Trương lên đó nhổ mấy mũi tên ra xem, kỳ may tìm thấy một đặc điểm gì giúp cho sự nhận xét của chúng ta chăng?
Triển Mộng Bạch và Đỗ Vân Thiên bị Tiêu Vương Tôn ngăn trở, nên ngồi bất động, chờ xem diễn biến.
Nếu không như vậy thì họ đã xuất thủ rồi, vì cả hai đều nóng tính như nhau, dễ gì họ chịu nổi sự khiêu khích của đối phương!
Một hán tử có thân vóc gầy như que củi, nhún chân vọt mình lên trần nhà, tay tả đeo vào cây kèo ngang, tay hữu rút ba mũi tên, nhìn thoáng qua rồi buông mình đáp xuống, lắc đầu thốt :
– Chịu thôi! Tiểu đệ không nhận ra rồi!
Một người kế cận chụp lấy ba mũi tên, xem một lúc rồi cau mày :
– Tên không có chữ, không có dấu hiệu gì cả, song hình thức thì lạ thường!
Mọi người đồng loạt hỏi :
– Lạ như thế nào?
Người đó đáp :
– Đầu tên như đầu rắn… Hay là của Tróc Xà Nhân trong Cái Bang?… Mà cũng không phải!
Trước sau Hùng Chánh Hùng vẫn đứng cạnh cửa sổ, lưu ý đến bên ngoài.
Lúc đó y lên tiếng :
– Có hai vị Tiêu và Đỗ lão anh hùng đó, sao các huynh đệ không thỉnh giáo?
Quần hùng ạ lên một tiếng :
– Chúng ta quên mất!
Bỗng Trương lão tam rung người kêu gấp :
– Không xong… Tiểu đệ….
Quần hùng kinh hãi :
– Cái gì thế? Tại sao…
Trương lão tam ú ớ, hai tay vung lên, hai cánh tay cứng đờ thẳng ra, không làm sao co lại được, mồ hôi ướt đẫm trán, mặt đổi sắc.
Quần hùng hết sức lo sợ cho y, nhưng không ai biết tại sao, và cũng chẳng ai biết làm gì để giúp y, họ quên luôn cả việc lướt tới đỡ y cho khỏi ngã.
May thay, Tiêu Vương Tôn vụt đứng lên, vọt mình tới, xuất thủ nhanh như gió, điểm vào mấy nơi huyệt đạo trên mình họ Trương, từ hai bàn tay đến đôi vai.
Ba mũi tên rơi từ bàn tay y xuống đất, kêu loảng xoảng.
Với thần sắc nghiêm trọng, Tiêu Vương Tôn nhặt ba mũi tên cầm tay.
Quần hùng kêu lên :
– Tên có độc! Cốc chủ hãy cẩn thận!
Tiêu Vương Tôn gật đầu :
– Đúng vậy, tên có độc mà lại là chất kịch độc, chạm vào da là ngấm vào cơ thể liền, không cần phải có vết trầy. Song các vị không phải lo cho lão phu, không có chất độc nào chạm vào người lão phu nổi.
Lão đã luyện thành công phu biến thân thể lão cứng như kim cương, đôi bàn tay của lão có thể đưa vào lửa, hoặc nước sôi mà chẳng hề hấn gì.
Thì nói chi độc dược!
Tiêu Vương Tôn xem ba mũi tên một lúc, lắc đầu gọi Đỗ Vân Thiên :
– Lão phu không nhận ra rồi, Đỗ huynh xem thử…
Đỗ Vân Thiên lấy khăn xuống, bao tay cẩn thận, đoạn tiếp ba mũi tên xem, rồi lắc đầu luôn.
Tiêu Vương Tôn thở dài :
– Đỗ huynh không biết thì còn ai biết nổi!
Hùng Chánh Hùng hấp tấp hỏi :
– Thương thế của Trương lão tam có sao không?
Tiêu Vương Tôn đáp :
– Lão phu đã điểm huyệt, ngăn chận chất độc ngấm nhanh, về sinh mạng thì không đáng ngại, chỉ sợ hai cánh tay…
Người học võ mà bị phế bỏ hai cánh tay thì còn gì đau khổ cho bằng?
Quần hùng vừa bi thương cho đồng đạo, vừa căm hận đối phương, cùng nhao nhao lên :
– Bất chấp chúng thuộc môn phái nào, ta cũng kéo ra đó, quyết liều một trận sống chết.
Bên ngoài, đối phương cười lạnh :
– Cho các vị một thời gian ngắn suy nghĩ kỹ, xem các vị có hiểu được lai lịch bọn tại hạ chăng?
Một tiếng gió rít lên, một vật sáng bay ngang đầu Hùng Chánh Hùng, cắt đứt một đóa hoa thêu nổi trên chiếc mũ. Đóa hoa bay đi, lượn như cánh bướm.
Vệt sáng đó đập vào tường, kêu bốp một tiếng, cắm luôn tại đó.
Thì ra là một viên đạn sắt, nhỏ bằng hạt đậu.
Hùng Chánh Hùng có là gang là sắt cũng phải xám mặt. Nếu đối phương quyết hạ độc thủ thì y đã mất mạng rồi, tài gì y tránh được ám khí đó!
Bên ngoài có tiếng cười lớn :
– Ác Quỉ Môn không đến nỗi tàn bạo, nên không nỡ nhắm yết hầu bằng hữu đó! Chỉ cảnh cáo bằng hữu thôi. Giả như các vị biết điều một chút, thì hòa khí giữa chúng ta không bị thương tổn! Ngược lại, các vị sẽ chịu trách nhiệm về cuộc đổ máu, nếu bắt buộc phải có máu đổ!
Một người khác tiếp nối :
– Tốt hơn các vị nên buông vũ khí, ngồi yên một chỗ, để bọn tại hạ vào lục soát, tìm kẻ phản bội sư môn. Đừng để bọn tại hạ chờ lâu mà chuốc lấy phiền phức!
Tiêu Vương Tôn cau mày :
– Ác Quỷ môn!…. Đỗ huynh có nghe đến phái đó chăng?
Đỗ Vân Thiên lắc đầu :
– Không hề!
Rồi lão tiếp :
– Tại hạ biết rõ lai lịch từng môn phái một trên giang hồ, nhưng bình sanh chưa nghe ai nói đến Ác Quỉ Môn!
Tiêu Vương Tôn trầm giọng :
– Ám khí đó thuộc hàng bá đạo, đủ làm hậu thuẫn cho một cuộc tranh hùng, tại sao họ không dám vào ngay mà còn phải thương lượng? Hay là…
Đảo mắt nhìn ra bên ngoài một thoáng, Cốc chủ tiếp :
– Hay là họ không đông người cho lắm! Bởi lực lượng kém, nên họ phải hư trương thanh thế?
Quần hùng cho là phải.
Triển Mộng Bạch thở dài :
– Rất tiếc hài nhi chưa lành nội thương…
Tiêu Vương Tôn mỉm cười :
– Nếu không thì ngươi xung phong ra đó, phải vậy chăng?
Triển Mộng Bạch cười khổ :
– Nhạc phụ nói đúng!
Quần hùng lại nhao nhao lên :
– Ra! Chúng ta cùng ra ngay!
Tiêu Vương Tôn trầm giọng :
– Địch tối, ta sáng, họ có lợi hơn, Nếu ta liều là phải hao tổn sanh mạng! Hà huống, lão phu thấy bên trong sự tình, có uẩn khúc sao đó!….
Triển Mộng Bạch hỏi :
– Uẩn khúc như thế nào?
Tiêu Vương Tôn trầm ngâm một lúc :
– Hiện tại, ta chưa dám quả quyết như thế nào. Tuy nhiên, ta có phương pháp tra cứu.
Quay qua Hùng Chánh Hùng, lão tiếp :
– Xin Hùng đại hiệp lùi lại, nhường cho lão phu đối thoại với họ.
Hùng Chánh Hùng chấp nhận ngay :
– Tuân mạng!
Y lùi lại.
Bên ngoài, ba mũi tên nữa bay vào, đồng thời có tiếng quát :
– Thời hạn đã qua rồi…
Tiêu Vương Tôn cất tiếng :
– Xin chậm lại một chút, tại hạ có điều thỉnh giáo.
– Đáp ứng hay không là do các vị, còn thỉnh giáo điều gì nữa?
Tiêu Vương Tôn hỏi :
– Cứ theo sự ức đoán của tại hạ, thì các vị từ Miêu Nhân Sơn tại biên giới đất Điền đến đây, mà Ác Quỉ Môn là thối thân của Điểm Thương Bát Kiếm ngày trước. Có đúng vậy chăng?
Đối phương im lặng một lúc lâu.
Đoạn, một người bật cười cuồng dại :
– Bằng hữu kiến thức khá đó! Đúng vậy! Bổn môn là Điểm Thương Bát Kiếm phái phục hưng!
Đối phương im lặng một lúc lâu.
Đoạn, một người bật cười cuồng dại :
– Bằng hữu kiến thức khá đó! Đúng vậy! Bổn môn là Điểm Thương Bát Kiếm phái phục hưng!
Quần hùng cùng đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ :
– Cũng may, nhờ có Đế Vương cốc chủ đa văn quảng kiến, đoán được lai lịch của Ác Quỷ môn!
Đỗ Vân Thiên hết sức kỳ quái, nghĩ :
– Làm gì có Ác Quỷ môn tại Điền Nam? Mà Điểm Thương Bát Kiếm phái đã tan rã từ lâu, còn ai mà đứng ra trùng hưng tái lập? Một việc trọng đại như vậy xảy ra trong giang hồ, tại sao ta không nghe nói đến?…
Tiêu Vương Tôn chớp mắt, chừng như có một chủ trương, rồi trầm giọng tiếp nối :
– Ác Quỷ môn phục hưng được Điểm Thương Bát Kiếm phái, hẳn là có một lực lượng phi thường, tại hạ tài sức bao nhiêu mà dám kháng lịnh?
Đối phương hỏi lại :
– Thế là các vị đáp ứng?
Tiêu Vương Tôn cười nhẹ :
– Tự nhiên! Xin mời các vị vào lục soát!
Quần hùng sửng sốt, tự hỏi đường đường một Cốc chủ oai trấn bốn phương, tại sao lão lại khiếp sợ như thế! Lão chẳng ngại mất mặt sao?
Nhưng Tiêu Vương Tôn đã đáp ứng rồi, còn ai dám có ý kiến gì nữa!
Chỉ có Đỗ Vân Thiên hiểu được thâm ý của Tiêu Vương Tôn, rằng lão ấy có một biện pháp chi đó, nên bằng lòng để cho bọn bên ngoài tự ý hoạt động.
Tiêu Vương Tôn lùi lại, thì thầm bên tai Đỗ Vân Thiên mấy câu, Đỗ Vân Thiên mỉm cười, gật đầu :
– Hay lắm! Hay lắm!
Bên ngoài có tiếng cười vang :
– Thức thời đấy! Có vậy mới bảo đảm sự an toàn cho các vị chứ!
Tiếp theo đó, là một lịnh truyền :
– Triệu tam đệ, Tần tứ đệ theo ngu huynh vào, còn Vương nhị đệ, Thạch ngũ đệ, Ngô thất đệ, Trương bát đệ điều động bảy mươi hai hiệp sĩ của bổn môn canh phòng bên ngoài.
Còn lại bao nhiều người, phân nhau thần sát chung quanh, tuyệt đối không cho ngoại nhân vào quấy nhiễu!
Nhiều tiếng vâng vang lên.
Quần hùng kinh hãi, nghĩ :
– Ác Quỷ môn đông người đến thế à?
Tiêu Vương Tôn điểm nhẹ một nụ cười.
Nụ cười biểu hiện rõ rệt sự khinh thường trước một trường hợp cực kỳ nghiêm trọng.
Quần hùng lấy làm lạ, chẳng biết lão có ý tứ gì.
Không lâu lắm, ba bóng người rời chỗ tối bước ra.
Tiêu Vương Tôn lập tức làm nghiêm, chờ xem diễn tiến.
Ba người đó, có thân vóc cao, hành động linh hoạt, vận y phục chẹt màu đen. Mang mặt nạ quỷ bằng đồng xanh, hông đeo túi da, tay hữu bao da đen.
Trông thấy họ, ai cũng rợn người.
Cả ba không theo cửa lớn, phi thân vút qua cửa sổ, vào phòng.
Một người thốt :
– Xin các vị bằng hữu tôn trọng lời hứa, anh em tại hạ không muốn sanh sự với nhau.
Tiêu Vương Tôn đáp :
– Bọn tại hạ có gan bằng trời, cũng không dám thất tín!
Người đó gật đầu :
– Tốt! Chắc bằng hữu là thủ lãnh của toàn thể! Vậy xin cho biết quý danh!
Tiêu Vương Tôn cúi đầu :
– Tại hạ là kẻ vô danh, có nói ra các vị cũng chẳng biết được, xin miễn cho! Các vị cứ tự tiện lục soát!
Bọn chúng bắt đầu hành sự, đi qua một lượt trước mặt quần hùng, rồi trở lại một lượt nữa.
Chúng không chú ý đến ai ngoài Triển Mộng Bạch. Chúng cười cười với nhau, có vẻ đắc ý.
Quần hùng hết sức căm phẫn, cho rằng bình sanh chưa hề gặp một sự nhục nhã như đêm nay!
Lạ lùng thay, Đỗ Vân Thiên vắng mặt, không ai biết lão biến từ lúc nào, đi đâu.
Bọn áo đen bước đến cạnh cửa sổ, như để rút lui.
Một trong ba người vòng tay thốt :
– Phản đồ của bổn môn không có mặt tại đây. Bọn tại hạ xin cáo từ, và mong các vị thứ cho tội quấy nhiễu!
Tiêu Vương Tôn mỉm cười :
– Các vị thủ soát lại một lượt nữa xem, cho chắc ý!
Người áo đen lắc đầu :
– Không cần! Hảo ý của bằng hữu bọn tại hạ xin đa tạ. Bọn tại hạ đã xem kỹ lắm, quả thật không…
Bất thình lình, cả ba cùng vung tay.
Hơn năm vệt sáng đen từ sáu bàn tay bay ra, bắn vào mình Triển Mộng Bạch.
Dù Triển Mộng Bạch có tài tránh cũng không tránh kịp.
Dù quần hùng có tài tránh, cũng không làm sao can thiệp kịp lúc để giải cứu chàng.
Ai ai cũng biến sắc mặt, cầm chắc Triển Mộng Bạch phải mất mạng.
Nhưng Tiêu Vương Tôn đã có chủ trương, hiển nhiên là có đề phòng.
Lão khẽ nhích động thân hình, liền theo đó một sợi dây màu vàng, dài hơn trượng, như một con rồng, vươn mình bay tới. Sợi dây quấn thành vòng tròn, làm ám khí chui tọt vào vòng tròn đó. Dĩ nhiên không còn bắn vào mình Triển Mộng Bạch được nữa.
Ám khí là Đoạt Hồn Ngân Tiễn, vòng tròn như ống đựng tên, ám khí chui vào ống là nằm yên.
Bọn đại hán áo đen nằm mộng cũng không tưởng nổi một kẻ vô danh lại có võ công quán tuyệt trần gian như vậy.
Chúng định phóng ám khí rồi, là vọt qua cửa sổ ra ngoài liền. Song, trước bản lĩnh siêu kỳ của Tiêu Vương Tôn, cả ba sững sờ, quên mất việc thoát chạy.
Quần hùng hét lên vang dội :
– Bắt bọn võ sĩ ác đồ trị tội! Đừng để cho một tên nào chạy thoát!
Bọn áo đen giật mình, vội vung tay lượt nữa, tung tiễn độc ngăn chận quần hùng, hòng thoát thân.
Tiêu Vương Tôn chuyện bộ, đứng ám trước quần hùng. Đường dây vàng bay ra lượt nữa, cuộn tròn, hút số tên vào lỗ.
Nhân gần đây, Tiêu Vương Tôn thấy trên giang hồ càng ngày càng sản xuất nhiều ám khí, ám khí lại càng ngày càng độc, do đó lão nghĩ ra cách chế luyện một đường dây, hầu hóa giải mọi thứ ám khí.
Quần hùng mục kích hai lần tuyệt kỹ đó, reo hò vang dội.
Ba đại hán biết nguy, dậm chân định vọt qua cửa sổ.
Bên ngoài, có người cười ha hả :
– Ba vị định đi à? Không lục soát nữa sao? Lý Huyền Triển Đỗ Vân Thiên chờ đây đã lâu!
Lão hiện ra nơi khung cửa sổ.
Ba đại hán giật mình.
Một tên làm gan, quát :
– Ác Quỷ môn đâu phải dễ khinh thường! Kẻ nào chạm vào là cầm như yểu thọ! Anh em đâu, phóng tiễn lập tức!
Đỗ Vân Thiên cười lớn :
– Còn anh em nào nữa mà gọi! Tám đệ huynh, bảy mươi hai hiệp sĩ, cùng một số đông bao quanh đây, tất cả đều là những con số ngụy tạo để lòe người! Tựu trung chỉ có tám mạng, ba ở trong thì bị bao vậy đó, còn năm ở ngoài thì lão phu đã thanh toán rồi!
Bọn áo đen run người vì khiếp sợ, song đến nước này, chỉ còn liều mạng mà thôi.
Một gã cao giọng thét :
– Các ngươi dám chạm đến anh em ta. Ác Quỷ môn sẽ làm cỏ các ngươi trong một ngày gần đây đấy! Hãy liệu hồn!
Chúng cố cười cao ngạo, song tiếng cười run quá, biểu hiện sự miễn cưỡng rõ rệt.
Tiêu Vương Tôn mỉm cười :
– Ác Quỷ môn là cái gì? Trên giang hồ làm gì có môn phái đó!
Đảo mắt nhìn khắp quần hùng, lão tiếp :
– Vừa rồi, chúng xưng là người của Ác Quỷ môn, lão phu đã sanh nghi, cho là chúng bịa ra thôi. Do đó, lão phu cố ý lừa chúng, nói rằng Ác Quỷ môn xuất xứ từ Điền Nam và là thôi thân của Điểm Thương Bát Kiếm, dọ ý thử xem.
Dừng một chút, lão tiếp luôn :
– Làm gì có Miêu Nhân Sơn tại Điền Nam! Mà nhân vật cuối cùng của Bát Kiếm thì đã tạ thế hơn sáu mươi năm qua rồi! Còn ai mà trùng hưng tái lập!
Quần hùng vỡ lẽ, bật cười lớn.
Tiêu Vương Tôn kết luận :
– Đã biết Ác Quỷ môn là một cái tên giả, nên lão phu tương kế tựu kế, cho chúng vào đây lục soát, để xem chúng có ý định mờ ám gì. Ba tên kia, sợ đi vào đây yếu thế, bị chúng ta làm khó dễ, nên giả bộ ré nói ầm lên, làm như có rất đông người để dọa khiếp bọn ta.
Quần hùng tỉnh ngộ, vừa kinh hãi vừa mừng, mà cũng vừa buồn cười.
Có người hỏi :
– Nhưng, thực sự bọn đó xuất xứ từ đâu?
Tiêu Vương Tôn đáp :
– Chúng là người của Đường môn tại đất Thục!
Tất cả đều sững sờ.
Một lúc lâu, có người thở dài, thốt :
– Đáng lẽ chúng ta phải sớm biết. Ám khí tẩm độc thuộc hàng bá đạo như thế, ngoài Đường môn ra, còn ai có!
Một tên trong ba đại hán áo đen hét :
– Nói nhảm! Ai là người của Đường môn?
Đỗ Vân Thiên trầm giọng :
– Các ngươi chưa chịu nhận à?
Đại hán đó quát :
– Chúng ta chẳng có gì phải dấu diếm!
Hắn cố làm ra vẻ cứng cỏi, song giọng nói run run.
Đỗ Vân Thiên cười nhẹ :
– Các ngươi không khai, thế thì để lão phu khai hộ cho!
Lão tiếp :
– Sưu Hồn Thủ Đường Địch phát hiện ra Triển Mộng Bạch đã biết rõ bí mật của y. Tự nhiên y phải tìm cách sát nhân diệt khẩu. Nhưng lại không muốn thiên hạ đàm tiếu, nên mới chế tạo ra một thứ mặt nạ quái dị, cho đệ tử mang vào, giả xưng là môn đồ Ác Quỷ môn…
Đúng vậy chăng?
Bọn đại hán áo đen không đáp.
Quần hùng kêu lên :
– Kế độc thật! Nếu Triển đại hiệp bị hại, bằng hừu trên giang hồ dù muốn báo thù, cũng không biết Ác Quỷ môn ở đâu mà tìm!
Tiêu Vương Tôn từ từ tiếp :
– Chúng tự thị ám khí vô địch, lại cho rằng Triển Mộng Bạch thân đơn, thế cô, cho nên phân tán số người ra làm nhiều nhóm nhỏ, tìm khắp bốn phương. Chúng không ngờ lại gặp Triển Mộng Bạch ở đây, và có rất nhiều anh hùng hào kiệt quanh mình…
Có người hỏi chặn :
– Làm sao chúng biết được Triển đại hiệp ở đây mà vào? Dù cho trong Bố Kỳ môn có người quán thông với Đường môn, cũng không làm sao báo cáo kịp thời…
Tiêu Vương Tôn mỉm cười :
– Có lẽ sau khi Dương Toàn chạy đi, bất ngờ lại gặp bọn đệ tử Đường môn, hắn cho bọn đó biết rằng Triển Mộng Bạch đang ở tại đây. Cái việc phô trương thanh thế, hẳn cũng là quỷ kế của Dương Toàn. Chúng định vào ra nhanh chóng, ám hại Triển Mộng Bạch rồi chạy đi ngay. Các vị không biết rõ chúng là ai, thì cũng không thể tra cứu, báo thù!
Lão cười hì hì.
Đỗ Vân Thiên tiếp :
– Rất tiếc, cả Dương Toàn và bọn đệ tử Đường môn, không dự đoán về sự có mặt của Đế Vương cốc chủ!