Tình Nhân Nguyện Ý Yêu Anh Là Em Sai

Chương 6


Bạn đang đọc Tình Nhân Nguyện Ý Yêu Anh Là Em Sai – Chương 6


Chỉ một ngày sau khi xảy ra sự việc nhạy cảm cùng với người đàn ông ấy, Mạn Đình đã quay trở lại công việc.
Mặc dù rất sợ phải đối mặt với Diệp Ngôn vì cảm thấy ngại, nhưng cũng vì tính chất công việc nên cô vẫn phải miễn cưỡng đến gặp anh.

Đối với Mạn Đình mà nói, chức vị trợ lý kiêm thư ký này rất quan trọng với cô, vì Đỉnh Phong là nơi có môi trường làm việc tốt, lương bổng lại cao, cô còn phải dựa vào số tiền ấy để trang trải cuộc sống và lo cho bà nội già yếu ở quê.
Vậy cho nên dù muốn dù không gì thì cô vẫn phải chai mặt, đối diện với người đàn ông đó dài dài.
*Cốc cốc cốc.*
“Vào đi.”
Sau giọng nói quyền lực được vang lên, là lúc Mạn Đình dè dặt đẩy cửa bước vào.
Cô mang bản dự án mới đến trước mặt người đàn ông, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
“Đây là bản dự án mới của phòng Marketing, Chủ tịch xem qua hộ em!”
Diệp Ngôn chẳng mở miệng nói ra nửa chữ, anh vẫn chăm chú làm việc của mình, mãi đến một lúc sau mới chịu ngó tới bản dự án ấy.

Chỉ cầm lên xem sơ qua thì anh đã ném lại lên bàn.
“Qua đây.”
Lời lẽ bảy phần ngang ngược, ba phần lạnh lùng điềm nhiên vang lên khiến Mạn Đình thoáng chút kinh ngạc.
“Chủ tịch kêu em hả?”

Bấy giờ người đàn ông mới chịu chuyển tầm mắt nhìn lên cô gái, đôi mắt lạnh lùng nhưng sâu thẩm bên trong lại đang chứa đựng rất nhiều hàm ý, giọng anh ngang ngạnh trả lời:
“Không, tôi gọi con ma tên Mạn Đình.”
Mạn Đình chỉ biết câm nín, lặng lẽ bước tới đứng bên cạnh người đàn ông.
“Chủ tịch có gì chỉ bảo?”
“Cúi thấp người xuống.”
“Để…để làm gì ạ?”
Cô gái chợt lo sợ, cô thật tình chẳng thể đoán nổi tâm tư của người đàn ông này.
“Để chỉ dẫn chỗ sai của dự án kia chứ làm gì.”
“À…dạ vâng…”
Đến khi hiểu được vấn đề thì Mạn Đình mới dè dặt hơi khom người xuống, lúc này là gương mặt của cô và anh đang ngang hàng với nhau.
Diệp Ngôn thoáng nhìn qua gương mặt khả ái của người thiếu nữ với ánh mắt chứa nhiều tâm tư, sau đó mới cầm bản dự án qua, chỉ vào từng điểm sai mà anh thấy không hài lòng.
“Chỗ này, cả chỗ này nữa, số liệu không ổn, mang xuống bảo họ sửa lại cho tôi.”
“Dạ…Vâng, em hiểu rồi ạ!”
Người đàn ông nói đến đâu, Mạn Đình gật đầu đến đó.

Lúc xong chuyện cô định đứng thẳng dậy nhưng lại bị Diệp Ngôn bất ngờ ôm ngang eo, kéo cô ngồi lên đùi anh.
“Chủ…Chủ tịch, anh làm gì vậy? Lỡ có ai nhìn thấy thì sao?”
Mạn Đình vùng vẫy, muốn đứng dậy nhưng chút sức lực của cô mà đem ra so sánh với nam nhân bá đạo này thì chẳng thể bì lại.
“Ngồi im!”
Mệnh lệnh quyền lực của anh nghiêm nghị vang lên, khiến Mạn Đình giật mình, ngoan ngoãn ngồi im ngay ngắn trên đùi người đàn ông ấy.

Đôi bàn tay bé nhỏ của cô nàng đang vô thức bấu víu vào nhau vì hồi hộp.
“Trên người em là mùi gì?”
Hóa ra thứ đã thu hút Diệp Ngôn chính là mùi hương trên cơ thể Mạn Đình.

Lần trước anh cũng hỏi như vậy, và cô cũng đã trả lời rồi.

Lần này anh lại hỏi nữa, và câu trả lời của cô vẫn không hề thay đổi.
“Em không biết, chắc là do hương thơm sữa tắm lưu lại trên da thôi! Nhưng mà sao Chủ tịch lại hỏi mãi về mùi hương này vậy?”
“Vì nó mê hoặc tôi.”

Diệp Ngôn ung dung trả lời, bàn tay anh lại bắt đầu không chịu để yên mà tìm tới mái tóc suôn mượt của cô gái nâng niu vài sợi sau đó lại đưa lên mũi ngửi thầm.
“Chủ tịch…anh làm vậy không được đâu…Nếu để ai nhìn thấy lỡ chẳng may đến tai Thiếu phu nhân thì lớn chuyện mất.”
Người đàn ông khẽ nhếch môi, để lộ ra nụ cười khinh khỉnh, sau đó lại dùng ngón trỏ đặt lên cằm Mạn Đình, xoay mặt cô qua đối diện với mình, lời lẽ ung dung, ngạo mạn vang lên:
“Ở đây ai dám tọc mạch? Em nói tôi nghe thử xem?”
“Em…”
Mạn Đình rơi vào bối rối, nhìn vào ánh mắt của Diệp Ngôn, tim cô lại bất giác loạn nhịp.

Hành động của anh như thế này thì làm sao tâm can cô chịu nổi đây?
“Diệp Ngôn.”
Khoảng không gian đang rơi vào yên tĩnh, mùi hương tình ái đã mon men khơi dậy, nhưng trong phòng bấy giờ lại bất ngờ vang lên giọng nói đang thép của một người phụ nữ, khiến Mạn Đình giật mình, vội vàng rời khỏi cơ thể Diệp Ngôn.
“Phu nhân, Thiếu phu nhân mới tới ạ!”
Trong khi Mạn Đình sợ sệt, cúi đầu chào hỏi Cung Mẫn Giai và Tống Tuyết Nghi thì Diệp Ngôn lại chau mày nhìn hai người phụ nữ đứng đối diện.
“Sao mẹ vào mà không gõ cửa?”
“Ơ hay nhờ, bây giờ đến cả mẹ mà cũng phải gõ cửa trước khi vào à?”
Cung Mẫn Giai sắc mặt hậm hực thấy rõ, bà nói xong lại liếc mắt nhìn sang Mạn Đình, định mở lời nói tiếp gì đó, nhưng đã bị Diệp Ngôn chen ngang.
“Em ra ngoài trước đi!”
“Dạ!”
Mạn Đình gật đầu, sau đó nhanh chóng đi đến bàn làm việc lấy bản dự án rồi rời đi.
“Đứng lại.”
Vốn được thoát ải, nhưng nào ngờ lúc đi ngang hai người phụ nữ ấy, Mạn Đình đã bị Cung Mẫn Giai lên tiếng ngăn cản, khiến cô lập tức khựng người.
“Phu nhân có gì sai bảo ạ!”

“Cô làm ở bộ phận nào?”
“Dạ…cháu là trợ lý của Chủ tịch!”
Mạn Đình vẫn khép nép cúi đầu, trong giọng nói không thể giấu được nỗi âu lo khôn xiết.
“Ngẩng mặt lên.”
Cung Mẫn Giai lại lạnh giọng ra lệnh.

Lúc này bàn tay Mạn Đình đã đổ đầy mồ hôi lạnh, tim cô như thể sắp rơi hẳn ra ngoài.

Mãi đến vài giây sau cô mới dám lấy hết can đảm để ngẩng mặt lên.
“Ra ngoài đi.”
Sau khi đã nhìn rõ mặt của cô gái, Cung Mẫn Giai mới cho phép Mạn Đình rời đi.

Cô nhanh chóng cúi đầu chào từng người, sau đó lập tức rời khỏi.
Căn phòng chỉ còn lại ba người, trong khi Diệp Ngôn đang điềm nhiên, ung dung tiếp tục làm việc thì Cung Mẫn Giai đang hầm hầm tức giận, riêng Tống Tuyết Nghi từ đầu tới cuối vẫn lẳng lặng trưng ra bộ mặt buồn bã.
“Tiểu Ngôn, con qua đây!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.