Tình Nhân Nguyện Ý Yêu Anh Là Em Sai

Chương 29


Bạn đang đọc Tình Nhân Nguyện Ý Yêu Anh Là Em Sai – Chương 29


Diệp Ngôn vừa nói anh muốn bảo bảo trong bụng Mạn Đình là con trai, với ánh mắt tràn đầy hi vọng của anh khiến tâm trạng cô gái thoáng chốc nặng nề.
Mạn Đình đưa tay chạm vào gò má của người đàn ông, khẽ hỏi:
“Có phải mẹ tạo áp lực cho anh không?”
Diệp Ngôn không vội trả lời mà anh lại khẽ thở dài rồi mới nói:
“Em cũng biết thứ mẹ anh cần là gì mà.

Bà ấy muốn có cháu trai để đứa trẻ ấy là đích tử của Diệp gia, từ đó trở thành người có quyền lực hơn Âu Ái Vương, anh cũng không phải dưới quyền Diệp Nguyên.”
“Vậy nếu con của chúng ta là con gái thì sao?”
Mạn Đình hơi nhíu mày, ánh mắt tuyệt nhiên âu lo cứ nhìn Diệp Ngôn mà hỏi khiến anh nhất thời bối rối, anh nhìn cô đến một lúc sau mới cười nhẹ rồi nói:
“Chả sao cả, nếu là công chúa thì chúng ta lại nhân giống tạo tiếp, tạo đến khi nào ra hoàng tử thì thôi.”
Cuối cùng cô gái cũng bị lí lẽ của người đàn ông làm cho bật cười, nhưng những ưu tư trong lòng, thật ra vẫn chưa hề biến đổi.
“Em đâu phải gà mái mà đẻ được mãi.”
“Vậy em nói xem anh phải làm sao? Những gì mẹ muốn anh không thể không thực hiện, vì bà là người duy nhất lo lắng và yêu thương anh.”
Bầu không khí vừa hứng khởi hơn một chút thì lại lắng xuống sau những gì Diệp Ngôn vừa nói, bấy giờ ánh mắt của Mạn Đình nhìn Diệp Ngôn lại chứa đầy lo âu.

“Anh này, nếu một ngày nào đó mẹ không đồng ý để em ở bên anh nữa, mẹ bắt buộc chúng ta phải xa nhau thì anh sẽ giải quyết như thế nào?”
Bắt gặp ánh mắt của cô, cả những gì Mạn Đình vừa nói đã giúp Diệp Ngôn hiểu ra nỗi ưu tư cô đang mang nặng trong lòng nên quyết định sẽ chấm dứt chủ đề hiện tại ngay tại đây.
Anh khẽ cười, đưa tay xoa đầu Mạn Đình một cái rồi kéo cô tựa vào lòng mình.
“Sẽ không có ngày đó xảy ra đâu, vì anh đoán chắc rằng bảo bảo em đang mang trọng bụng chính là hoàng tử.”
“Nhưng nếu…”
“Không có nhưng mà cũng không có nếu như gì cả.

Em cứ ngoan ngoãn làm vợ anh, mọi việc khác cứ để anh lo.”
Lúc này Mạn Đình mới chịu kết thúc chủ đề hiện tại, cô an yên ngã vào lòng người đàn ông của mình.
Dẫu biết rằng đến bên anh là sai trái, là người thiếu đạo đức, nhưng con tim cô đã lỡ dành hết phần cho anh, con của cô cũng không thể không có ba, nên cô chỉ đành cố gắng chịu đựng tất cả.
Cả hai yên lặng hồi lâu thì Diệp Ngôn mới khẽ lên tiếng gọi cô:
“Đình Đình…”
“Dạ…”
“Em thật sự rất thơm, mùi hương trên cơ thể em rất đặc biệt, nó khiến anh lưu luyến, khiến anh không thể kìm chế nổi bản năng ham muốn của một người đàn ông.”
Vừa nhỏ nhẹ thầm thì bên tai cô gái, Diệp Ngôn vừa siết chặt vòng tay đang ôm Mạn Đình, nét mặt nam nhân khoan khoái cảm nhận hương thơm trên người Mạn Đình.
Được người đàn ông mình yêu gần gũi thế này, mấy ai lại chẳng mềm nhũn con tim.
“Thật sự rất thơm sao? Nhưng sao em lại không nhận ra nhỉ?”
“Thơm, thật sự rất thơm! Hay là chúng ta…”
Diệp Ngôn ăn nói lấp lửng, ngụ ý đã quá rõ ràng khiến Mạn Đình dễ dàng đoán ra và cô lập tức phản hồi.
“Em thừa biết anh đang muốn gì rồi.

Lần trước anh nói sẽ không ảnh hưởng gì đâu, kết quả là động thai luôn.

Với cả hôm bữa em đã nói là cho anh “nhịn đói” từ giờ đến khi em sinh xong rồi mới tính cơ mà, bây giờ anh lại định lật lộng à?”
“Ai bảo em quyến rũ thế chứ, anh không chịu được, em xem “thằng bé” bên dưới lại chồi đầu dậy rồi nè.”

Vừa nói Diệp Ngôn vừa nắm tay Mạn Đình đặt xuống hạ thân của mình, nơi có một chiếc vũ khí bằng da bằng thịt đã ngoi lên.
“Anh này, kì chết đi được.”
Gò má cô gái ửng hồng, vội rút tay ra khỏi nơi nhạy cảm của nam nhân ấy, chiếc miệng nhỏ không quên trách yêu đôi lời.
“Có gì đâu mà kì, những trạng thái đó đều là bản năng sinh lý rất bình thường thôi mà.

Cũng như anh sờ em như này này.”
Miệng nói tay thực hành, và kết quả là một bên thỏ ngọc căng tròn của Mạn Đình đã bị bàn tay của người đàn ông thò vào bên trong hai lớp áo, bắt đầu xoa nắn nhiệt tình.
“Diệp Ngôn à, anh đừng có làm càn nữa mà…”
“Anh làm đúng chứ có làm càn đâu.”
Nói về độ ngông cuồng lại còn ngang ngược thì chẳng ai sánh bằng Diệp Ngôn, điều đó khiến Mạn Đình năm lần bảy lượt đều bị anh thao túng tâm lý.
“Anh…!Đừng mà…”
“Tay anh không dừng được thì biết phải làm sao giờ.”
Diệp Ngôn ngày càng làm quấy, không những anh chàng xoa nắn vòng một mẫn cảm của người phụ nữ mà còn đang lả lướt xuống chiếc bụng hơi nhô to lên của cô.
“Khi nào thì bụng mới to em nhỉ? Bây giờ bảo bảo của chúng ta khoảng bao lớn?”
“Con to bằng một quả chanh, khi thai được 18 tuần trở lên thì bụng mới to hơn nữa, về sau thai càng lớn thì em tăng cân càng nhiều, rồi em sẽ béo ú, lúc đó anh sẽ không còn hứng thú với em nữa.”
“Béo một tí mới đáng yêu, em bây giờ vẫn còn gầy nên phải ăn nhiều vào.

Quan trọng hơn hết là khi nào trên người em còn mùi hương quyến rũ này thì anh sẽ không bao giờ biết chán.”

“Thật vậy sao?”
Mạn Đình tỏ vẻ nghi ngờ hỏi lại, và Diệp Ngôn đã nhanh chóng gật đầu khẳng định.
“Chứ sao nữa! Nói cho em biết này, trước tới giờ anh không có hứng thú với phụ nữ.

Nhưng tất cả đều thay đổi 180 độ khi anh tiếp xúc với em, phải công nhận rằng em thật sự rất hấp dẫn đó Đình Đình.”
“Ừm, vậy sao? A, bắt được tay anh rồi nhé!”
Mạn Đình tỏ ra nét mặt rất lắng nghe những gì Diệp Ngôn nói, nhưng thật ra lại đang để ý đến từng nhấc cử nhấc động từ bàn tay của ai kia, tới khi anh ta hư hỏng mon men tìm xuống đóa hoa tuyệt sắc được che giấu sau lớp váy và nội y thì đã bị Mạn Đình lập tức bắt lấy, khiến Diệp Ngôn khóc thét trong lòng vì ý đồ bất thành.
“Anh đừng có mà câu dẫn em! Mau đi ngủ thôi.”
Vừa nói Mạn Đình vừa đem bàn tay của người đàn ông ra khỏi lớp váy ngủ của mình, cũng rời khỏi cơ thể của anh, sau đó thản nhiên nằm xuống giường trước, để lại Diệp Ngôn trưng ra nét mặt thất vọng nhìn theo.
“Vợ, cho anh xin “thịt” một miếng đi…!Thèm quá rồi…”
“Không là không! Mau nằm xuống ngủ đi.”
“Vợ ơi…Anh năn nỉ đấy…”
“…” Đối phương im lặng và kết quả là ai đó đành ôm thất vọng nằm xuống giường..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.