Bạn đang đọc Tình Nhân Là Em Trai Tôi – Chương 8
“Phương Lâm!” Một nam sinh từ xa gọi cậu, y đi về phía cậu gương mặt y tươi cười.
“Tần Viễn cậu đi học rồi!”
“Ừm hôm qua tôi có hơi mệt nên xin nghỉ, mà…!Thứ bảy tụi mình phải làm lại bài kiểm tra đấy…” Tần Viễn nói.
“Tôi biết rồi.”
“Mà tôi không ngờ là cậu lại được 100 điểm, cậu giỏi quá!” Lúc Tần Viễn nói câu này trên môi cũng đồng thời hiện lên nụ cười đặc trưng của y.
Phương Lâm đột nhiên cảm thấy nụ cười của y có chút cứng nhắc, có chút gượng gạo cũng có chút giả tạo…
“Không, có mấy câu rất khó là tôi chọn bừa!”
“Dù sao tôi cũng tin cậu không ăn cắp đề kiểm tra.”
“Đề kiểm tra mất vào đêm trước ngày kiểm tra, dù tôi có bản lĩnh ăn cắp cũng không có bản lĩnh học thuộc đáp án trong một đêm.” Phương Lâm nói rồi cười đầy ẩn ý “Cậu biết mà Tần Viễn!”
Tần Viễn bỗng dưng mất tự nhiên y lấy cớ đến lớp học tự chọn rồi chào tạm biệt Phương Lâm.
Phương Lâm nhìn theo bóng lưng Tần Viễn rời đi trong đầu cậu nảy ra vô số suy nghĩ khác nhau.
“Hey, không phải là là bạn học Phương đây sao?”
Một tên to lớn, tóc vàng ngắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Phương Lâm chán ghét nhìn Nolan cùng đám tùy tùng của hắn bước về phía mình.
Phương Lâm vừa nhìn thấy hắn đã quay ngoắt bỏ đi nhưng vừa đúng lúc hai tên đi phía sau hắn tiến lên chặn đường cậu lại.
“Chạy đi đâu thế, ăn trưa cùng nhau đi haha.”
“Tôi từ chối thì sao?”
“Vậy thì tôi vẫn sẽ đứng đây chặn đường cậu, chắc là cậu không thấy phiền đâu nhỉ?”
“Nhưng mà bạn học Phương làm sao đây? Cậu không thấy phiền nhưng người khác thì có haha.”
Phương Lâm nhìn quanh thấy đám người bọn Nolan chặn ở ngay hành lang khiến không một học sinh nào dám đi qua ngay cả giáo viên vì lo sợ gia thế của hắn nên cũng ngại nhắc nhở.
Phương Lâm đành miễn cưỡng đồng ý đi ăn cùng hắn, vừa bước vào canteen mọi người đã sôi nổi bàn luận:
“Nhìn kìa nhìn kìa đó không phải Nolan sao?”
“Bên cạnh hình như là Phương Lâm…”
“Không phải chứ chỗ Phương Lâm đang ngồi là chỗ dành cho “bao cát” mà.”
Canteen trường có một khu vực ở chính giữa, khu vực đó chỉ có một cái bàn nhỏ cùng một cái ghế.
Đó là chỗ dành cho những kẻ bị bắt nạt hay còn gọi là “bao cát” để đám nhà giàu xả giận.
Nolan kéo Phương Lâm đến ngồi vào vì trí đó chính hắn cũng kéo ghế ngồi xuống làm mọi người há hốc mồm.
“Bạn học Phương chỗ cậu ngồi có thoải mái không?”
Phương Lâm im lặng không trả lời, Nolan bị bơ đẹp đương nhiên là hắn cũng không vui vẻ gì.
“Dạo này cậu nổi tiếng trên diễn đàn trường lắm.
Cậu có biết từ khóa liên quan tới cậu là gì không?”
Nolan hỏi nhưng Phương Lâm vẫn im lặng dùng cơm tuyệt nhiên không liếc mắt đến hắn một cái.
“Không biết sao? Đó là “ăn cắp” cùng “gian lận”.” Hắn cố tình nhấn mạnh.
Tay cầm đũa của Phương Lâm đột nhiên nắm chặt, tất cả mọi người trong canteen đều nhìn cậu.
“Cậu biết ăn cắp và gian lận có nghĩa là gì không? Là những kẻ nằm dưới đáy của xã hội bị tất cả mọi người phỉ nhổ!” Nolan tiếp tục châm biếm, hắn nhìn gương mặt biểu cảm khó coi của Phương Lâm càng nói càng hăng.
“Để tôi kể cho cậu nghe chuyện này nhé lúc trước cũng có một học sinh gian lận trong thi cử khi anh ta bị phát hiện vì anh ta trước giờ là một học sinh chăm ngoan nên nhà trường đã giảm nhẹ hình thức kỷ luật từ đuổi học xuống nhắc nhở toàn trường và lao động công ích ba tháng.
Nhưng mà cậu biết không cái hình thức nhắc nhở toàn trường việc anh ta gian lận đó mới là bản áo cao nhất của anh ta, anh ta bị bạn học trêu đùa bắt nạt bị thầy cô xem thường.
Ở dưới đáy của xã hội…” Đột nhiên hắn đang nói rồi dừng lại nhìn cậu hắn cười ra tiếng.
“Phương Lâm cậu biết điểm khác nhau giữa cậu và học sinh đó là gì không? Khác biệt là tên học sinh đó cho dù không gian lận đi nữa thì cũng là kẻ ở dưới đấy xã hội rồi! Cậu biết vì sao không?”
“Vì anh ta rất nghèo! Mấy kẻ thấp kém nghèo hèn đó dù như thế nào cũng chỉ nằm dưới đáy thôi còn cậu thì khác…!Cho dù cả cái trường này biết cậu gian lận đi nữa thì cũng chẳng ai dám làm gì cậu, họ chỉ đứng từ xa bàn tán.” Nolan nắm chặt lấy cổ tay trái của Phương Lâm, hắn nhìn chiếc đồng hồ màu bạch kim trên tay cậu “Chiếc đồng hồ thật đẹp, trên thế giới cũng chỉ có 20 cái.
Đeo lên tay hoàng tử nhỏ Phương Lâm của chúng ta càng cao quý biết bao nhiêu…”
Phương Lâm cố giật mạnh cổ tay để thoát khỏi cái nắm chặt kia của hắn nhưng không được lực đạo của hắn rất mạnh như muốn bóp nát cổ tay cậu.
“Phải rồi, cậu là hoàng tử cậu sẽ không bao giờ trải nghiệm được cảm giác của kẻ nghèo hèn trong câu chuyện tôi kể.
Nhưng mà cậu biết sao không?” Nolan giật mạnh cổ tay trái của cậu để người cậu sát về phía hắn “Dù là hoàng tử hay kẻ ăn mày thì tôi đều có cách khiến hắn trải nghiệm cảm giác ở dưới đáy…!Cứ chờ xem!”
Nolan đang cao hứng tự nhiên hắn lại cảm nhận được có chất lỏng ấm nóng gì đó từ trên tóc chảy xuống mặt.
Nolan nhìn xuống dưới bàn, tô canh trên bàn không biết từ lúc nào đã trống không.
“Cậu – dám!” Hắn gằn từng chữ
Phương Lâm nhếch môi cười: “Canh hôm nay đầu bếp nấu rất ngon, anh ăn thử chút đi.” Nói rồi Phương Lâm gỡ tay mình ra khỏi hắn, cậu đứng dậy rời đi, lúc đi qua chỗ hắn còn vỗ nhẹ vào vai hắn, quỷ mị nói: “Từ từ thưởng thức.
À còn nữa….” Phương Lâm chỉ tay vào đồng hồ màu bạch kim trên cổ tay cậu “Anh nhầm rồi, cái đồng hồ này trên thế giới chỉ có 5 chiếc!”
“Con mẹ nó Phương Lâm đứng lại cho tôi!” Hắn gào lên.
_________
Sau khi dọn dẹp phòng học xong thì Phương Lâm trở về ký túc xá trời cũng chập chờn tối rồi.
Bình thường mấy việc này cậu không phải làm vì bạn học trong lớp ai cũng xung phong làm thay phần của cậu nhưng sau hôm nay mọi thứ dường như thay đổi theo một hướng vô cùng kỳ quái.
Bỗng nhiên Phương Lâm nghe thấy tiếng chân từ đằng sau, cậu cố ý đi nhanh hơn nhưng càng đi cậu càng nghe thấy bước chân dồn dập của hắn tiến về phía mình.
Trời đã lạnh, tiếng gió đêm cũng làm người ta lạnh gáy vậy mà con đường về đến ký túc xá khu F lại vừa tối vừa dài, tên đó vẫn mãi bám theo cậu.
Cuối cùng Phương Lâm hít một tầng khí lạnh, lấy hết dũng khí quay mặt nhìn xem đó là kẻ nào.
“Vương Minh?!”
Vương Minh mặt mày tươi cười vui vẻ, hắn tiến lại gần cậu.
“Hôm nay sao lại về trễ vậy?” Vương Minh hỏi.
“Dọn dẹp lớp.” Cậu nhàn nhạt trả lời.
“Hôm nay không vui sao?”
“Không vui, gặp được anh đã không vui rồi!”
Vương Minh nhìn qua một vòng Phương Lâm, tuy trời đã trở lạnh nhưng cậu chỉ mặc đồng phục bình thường.
Ở Vương Khai có hai loại đồng phục một là đồng phục bình thường hai là đồng phục mùa đông.
Hai người đang đi cùng nhau thì hắn quay người cậu về phía mình rồi nhẹ nhàng tháo khăn quàng trên cổ mình xuống cho cậu.
Hành động bất ngờ làm cậu theo phản ứng vô điều kiện giật mình trợn tròn mắt, Vương Minh vẫn rất tự nhiên quàng chiếc khăn của mình lên cổ cậu.
Khăn quàng nãy giờ hắn đeo mang theo hơi ấm của hắn quàng lên cổ cậu lại cảm nhận được thứ ấm áp kỳ diệu đó.
“Trời rất lạnh, như vậy ổn hơn rồi.” Hắn quàng khăn cho cậu rồi mãn nguyện nói.
“Cảm ơn anh…” Cậu nhỏ giọng nói.
Vương Minh giả bộ như không nghe thấy hắn cuối người xuống sát cậu lưu manh hỏi: “Em vừa nói gì?”
“Tôi nói cảm ơn anh…!Cả lần này và…!Chuyện hôm qua…” Phương Lâm nói rồi ngượng ngùng cúi thấp mặt xuống.
Vương Minh thấy vậy liền lấy tay xoa xoa đầu cậu.
“Thứ bảy tuần này làm lại bài kiểm tra, cố lên nhé.”
“Ừm…”
Vương Minh thấy biểu hiện trên gương mặt cậu không tốt lắm, hắn nhẹ giọng hỏi: “Không tự tin sao?”
Phương Lâm gật gật đầu, rồi cậu đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Vương Minh.
“Nếu tôi nói là bài kiểm tra hôm trước tôi khoanh bừa đúng hết, anh tin không?”
Vương Minh nhìn vào đôi mắt trong veo như suối mát chứa đầy chân thành của cậu hắn có hơi đơ một lúc, một lúc sau nữa thì hắn lại cười phá lên.
“Phương Lâm em…!Con mẹ nó đề kiểm tra lần này 100% là trắc nghiệm, tận 50 câu mỗi câu có 5 đáp án.
Em khoanh bừa đúng hết sao?”
“Biết ngay là anh không tin tôi, anh nói y hệt Hứa ca.” Giọng cậu hờn dỗi.
“Hứa ca? Hứa Quý Hy? Thân thiết nhỉ?”
“Lúc trước tôi hay gọi anh ấy như vậy…”
“Em với cậu ta quen biết từ nhỏ sao?”
Phương Lâm có vẻ u buồn:
“Ừm, lúc trước rất thân thiết nhưng mà sau khi mẹ của anh ấy mất cảm giác như…!Anh ấy không còn đối xử với tôi như trước…”
Vương Minh nghe xong cũng không hỏi thêm điều gì, không hiểu sao trong lòng hắn không vui.
Cuối cùng khi đến ký túc xá khu F lúc Phương Lâm đang định vào trong thì Vương Minh mới gọi cậu lại, hắn nói với cậu rằng:
“Tôi tin em!”
Sau khi Vương Minh rời đi rồi.
Từ sảnh khu F cho đến khi bước vào ký túc xá trong đầu Phương Lâm lặp đi lặp lại câu nói của hắn, ba chữ đó dường như còn ấm áp hơn chiếc khăn mà hắn quàng lên cổ cậu.
___________