Tình Nhân Là Em Trai Tôi

Chương 4


Bạn đang đọc Tình Nhân Là Em Trai Tôi – Chương 4


Sự xuất hiện của Vương Minh làm cả phòng ăn im lặng, Phương Lâm cũng cảm nhận được mọi ánh mắt đang nhìn về phía mình.

Đương nhiên thôi thiếu gia nhà họ Phương từ nhỏ đã đi du học tận nửa bên kia thế giới, trước giờ chưa biết mặt mũi hình dạng như thế nào đùng một cái dính tin đồn hẹn hò với hội phó hội học sinh vạn người theo đuổi Hứa Quý Hy.

Lại đùng một cái nghe tin cậu ta đá Hứa Quý Hy không thương tiếc, chuyện đó còn chưa đủ sốc bây giờ còn trở thành em trai của Vương hội trưởng.

Cả ba người họ lại còn cùng xuất hiện với nhau, diễn đàn trường nãy giờ đã nổ luôn rồi!
Phương Lâm chẳng biết vị thần xui xẻo có hay chăng đã quá ưu ái cậu, cùng một lúc biến tình một đêm trở thành anh trai cậu còn được gặp lại người yêu cũ trong ngày đầu tiên tới trường.

May mắn là ông trời có mắt, chuông thông báo kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên vừa đúng lúc kéo Phương Lâm ra khỏi thế khó.

Cậu vội vã viện cớ rồi rời đi gấp gáp đến mức suýt nữa thì vấp ngã.

Buổi chiều ngoài những lớp học thêm ra chủ yếu thời gian là dành cho hoạt động ngoài giờ, ở Vương Khai có rất nhiều câu lạc bộ với đủ các chuyên đề khác nhau.

Phương Lâm nhìn bảng thông báo tuyển thành viên của các câu lạc bộ nhưng tâm trí thì vẫn treo trên mây, nhịp tim cậu vẫn như lúc nãy đập vô cùng kịch liệt.

Trời mới biết hồi nãy khi nhìn thấy Hứa Quý Hy và “anh trai cậu” xuất hiện cùng nhau Phương Lâm đã hoảng đến mức nào.
“Bạn học Phương!”
Phương Lâm bị gọi thì có hơi bất ngờ, cậu xoay mặt lại tìm kiếm giọng nói vừa nãy thì nhìn thấy một nam sinh trên mặt có đeo một cái mắt kính, dáng người cao gầy cùng bộ đồng phục học sinh tuy đã sờn cũ nhưng vô cùng gọn gàng thẳng thớm.

Khỏi phải nói đây đích thực là thành phần học bá trong truyền thuyết của Vương Khai.
“Cậu là…?”
“Tôi là lớp trưởng của cậu, cậu không nhớ tôi sao?”
“À…!Tôi không ấn tượng lắm.” Tuy lớp trưởng có gương mặt ưa nhìn nhưng lại là kiểu vô cùng nhạt nhòa nên đúng thật là Phương Lâm không ấn tượng lắm, Phương Lâm từ nhỏ cũng không có ai dậy cho cậu phải đi lấy lòng người khác, chỉ có người khác lấy lòng cậu.

Cậu tất nhiên cũng không nhìn sắc mặt người khác mà sống nên cũng không nhìn ra được mặt lớp trưởng giờ có chút gượng gạo nhưng rất nhanh lại khôi phục lại dáng vẻ tươi cười vô hại ban đầu.
“Lớp trưởng tìm tôi là có chuyện gì?”

Lớp trưởng trên tay còn đang cầm một sấp giấy tờ các loại, đưa cho cậu.
“Đây là đơn đăng ký ở ký túc xá, cậu điền thông tin vào đây.

Đợi sau khai giảng học kỳ mới bắt buộc phải chuyển tới ký túc xá ở, chắc hồi nãy người của hội học sinh đã phổ biến cho cậu rồi.”
Phương Lâm cầm lấy tờ giấy đăng ký xem qua một hồi, lớp trưởng cũng rất nhiệt tình giải thích vài chỗ không hiểu cho cậu.
“Được rồi cảm ơn lớp trưởng.”
Vị lớp trưởng cười cười: “Không cần khách khí đây là công việc của một lớp trưởng như tôi, có gì thắc mắc cứ trực tiếp hỏi tôi, còn nữa cậu cũng có thể gọi tôi là Tần Viễn.”
“Ừ, Tần Viễn.”
“Cậu xem thử câu lạc bộ nào thích hợp với mình đi, còn một tuần nữa là khai giảng rồi, các câu lạc bộ sẽ có rất nhiều hoạt động.

Còn nếu cậu không có hứng thú thì có thể xem xét ứng tuyển vào hội học sinh.” Nói rồi Tần Viễn rời đi.
“Hội học sinh? Có điên cũng không vào đó!” Phương Lâm đợi lớp trưởng rời đi rồi lại buộc miệng nói.

____________
“Con trai cần chuẩn bị thêm gì nữa không?”
“Dạ không cần đâu, như vậy được rồi mẹ.”
“Mang thêm thuốc và áo ấm đi con.”
“À còn vớ nữa mấy tháng tới trời trở lạnh rồi nhất định đi ngủ phải mang đó.”
Phương phu nhân vừa nói vừa quăng thêm vài món đồ vào Vali của Phương Lâm.
“Mẹ được rồi, hành lý của con đã đầy lắm rồi.”
“Nói là đưa con về nước để tiện chăm sóc mà bây giờ con lại phải ở ký túc xá trường…”
“Dù gì thì bình thường mẹ cũng rất bận…” Phương Lâm thì thầm.
Phương phu nhân cầm lấy tay cậu, dùng ánh mắt của một người mẹ hiền từ nhìn cậu.
“Có chuyện gì thì nhớ gọi cho mẹ.”
“Được rồi mẹ, yên tâm đi con từ nhỏ đã sống một mình ở Mỹ mà.”
Ánh mắt của bà Phương có chút buồn, bà là một người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ.

Trên đời này chỉ có hai người khiến lý trí của bà bị xao động bởi cảm xúc.


Một là người đàn ông đó, hai là đứa con trai của bà và người đàn ông đó…
“Nếu con có bất kỳ vấn đề gì ở trường mới thì cứ về với mẹ, con mãi là hoàng tử nhỏ của mẹ.”
Phương Lâm mỉm cười.
“Dạ mẹ.”
“Được, vì ngày mai con đi rồi nên mẹ sẽ đích thân chuẩn bị bữa tối cho con.” Bà Phương tư dưng hừng hực khí thế.
“Hả? Mẹ chuẩn bị?” Phương Lâm hốt hoảng cậu không nhớ lần cuối cùng cậu ăn đồ mẹ cậu nấu là từ bao giờ nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ ràng hương vị tệ hại của nó.

Phương Lâm đang định ngăn mẹ lại thì bà đã rời khỏi phòng cậu từ lâu.
Căn phòng chưa an tĩnh được bảo lâu thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
“Em trai nói chuyện chút đi!”
Phương Lâm chưa kịp phản ứng cửa phòng cậu đã mở ra, người anh trai cả tuần nay vì bận chuẩn bị cho lễ khai giảng nên không về nhà giờ lại xuất hiện trước mặt cậu phá vỡ ngày cuối tuần yên bình của cậu.
“Có chuyện gì? Anh không hiểu cái gì là quyền riêng tư sao?” Phương Lâm tức giận.
Vương Minh tiến lại gần cậu, ung dung không chút khách khí ngồi lên chiếc giường đang bầy bừa cả đống đồ đạt kia.
“Cả tuần nay không gặp, tôi thật sự rất nhớ em.”
“Bị điên hả? Nếu chỉ có vậy thôi thì ra ngoài đi!”
“Lần trước gặp tôi ở phòng ăn, em cũng không kiêu ngạo như vậy.

Ngay cả lần đầu tiên tôi gặp em cũng vậy…” Vương Minh nói đầy ẩn ý.
“Được rồi giải quyết dứt điểm chuyện của hai chúng ta đi, một tuần nay tôi cũng rất đau đầu.”
“Lần đó ở Las Vegas chúng ta…”
“Tôi với anh không có lần nào ở Las Vegas hết!”
“Thật vậy sao? Lần đầu của em mà cũng không có ấn tượng sao?” Vương Minh càng ngày càng áp sát cậu.
“Có cần tôi nhắc lại cho em nhớ, à không…!Chúng ta có cần làm lại không?”
“Im đi!” Phương Lâm vừa nói vừa cố tình tránh né hắn.
“Lần đó tôi có hơi mạnh bạo nhưng em yên tâm lần này tôi nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn.”
“Tôi nói anh im đi! Đã đủ rồi!” Phương Lâm gần như muốn hét lên, nếu ở nhà không phải còn mẹ cậu với ông Vương thì cậu đã phát điên từ lâu.
“Thế nào? Không muốn hả? Làm ngay tại đây luôn đi, em lo sợ có người nghe thấy?”

Vương Minh gần như càng nói càng hăng, hắn nắm lấy cái eo nhỏ của cậu kéo cậu tựa sát vào lòng mình, giọng hắn thì thầm nói nhỏ vào tai cậu:
“Yên tâm đi tôi điều chỉnh tốc độ còn em chỉ cần kiểm soát Decibel*.”
*Decibel còn có tên viết tắt là dB, là đơn vị được dùng để đo cường độ âm thanh.

:))))
Chát!
Chẳng mấy chốc trên gương mặt đẹp như tượng tạc của Vương Minh đã được in rõ ràng dấu năm ngón tay của cậu, lực đạo mạnh đến mức một người sức lực mạnh như hắn cũng phải lảo đảo mất thăng bằng.
“Thứ nhất tôi với anh cả hai chúng ta đều quên hết chuyện đêm hôm đó đi.

Chúng ta chưa từng gặp nhau ở Las Vegas, cũng chưa từng phát sinh chuyện gì cả.”
“Thứ hai tôi mong đây là lần cuối chúng ta nói về vấn đề này.”
“Cuối cùng, dù cho chúng ta bây giờ trên danh nghĩa có là anh em đi nữa nhưng làm ơn đừng bao giờ đụng chạm gì đến thế giới riêng của tôi.

Tránh càng xa tôi càng tốt.”
Vương Minh bật cười, điệu cười của hắn đầy tà mị.

Ánh mắt sắt bén nhìn thẳng cậu.
“Điều thứ nhất và thứ hai tôi đồng ý với em…!Nhưng còn điều cuối thì tôi không chắc.”
Nói rồi hắn bước về phía cửa phòng rồi rời đi, Phương Lâm thở dài.

Những ngày tháng mệt mỏi của cậu dường như lại bắt đầu rồi.
__________
Ngày hôm nay là lễ khai giảng của Vương Khai, cũng như bao buổi lễ khai giảng khác vô cùng nhàm chán và nhạt nhẽo.

Sau khi thầy hiệu trưởng phát biểu xong là đến phần phát biểu của hội trưởng hội học sinh không hiểu sao không khí lại trở nên đặc biệt sôi nổi, có vẻ như mọi người đều vô cùng chờ đợi nhất là đám học sinh năm nhất lần đầu tiên được diện kiến hội trưởng trong truyền thuyết của Vương Khai.
“Xin chào tất cả các bạn học, tôi là Vương Minh đảm nhiệm trọng trách hội trưởng hội học sinh.”
Vương Minh vừa dứt lời ngay lập tức ở dưới đã tràn ngập tiếng hú hét cùng vỗ tay.
“Anh ấy là con trai của Vương gia đó sao? Tập đoàn Vương gia là một trong những tập đoàn hùng mạnh nhất đó a”
“Không những xuất thân cao quý đã vậy còn là thiên tài, năm ngoái anh ấy đã đạt giải nhất trong cuộc thi khoa học quốc tế.

Đã vậy còn vô cùng đẹp trai.”
“Trời ạ, ảnh sinh ra như một kho báu vậy.


Anh ấy nhất định phải thuộc về tôi!”
Phương Lâm ngồi kế đám nữ sinh đang bàn luận về tên đáng ghét kia nãy giờ đã muốn nổi da gà.

Đúng là hắn ta giống kho báu thật, việc thích hợp nhất để làm với hắn là đem chôn, cậu nghĩ.
“Đây đã là nhiệm kỳ thứ ba tôi đảm nhiệm vai trò này rồi, tôi biết là các bạn vô cùng nhàm chán nhưng tôi vẫn phải nói lại điều mà tôi đã nói trong suốt ba năm nay.” Giọng của Vương Minh nghiêm nghị.

Ai cũng phải công nhận là hắn ở trên bục phát biểu rất có phong thái của một hội trưởng, của một người lãnh đạo.
“Đầu tiên, đây là Vương Khai tại nơi này mọi quyền hành, mọi quyết định được thông qua và giải quyết bởi hội học sinh.

Ở nơi này học sinh mới là người làm chủ là việc đầu tiên các bạn cần ghi nhớ!”
“Thứ hai tôi biết hầu hết các bạn ở đây đều có xuất thân vô cùng tốt, thế nhưng…” Vương Minh ngừng lại rồi đảo mắt một vòng “Đừng nghĩ các bạn có thể dùng tiền để giải quyết mọi vấn đề, Vương Khai có những luật lệ riêng đặc biệt là dành cho những học sinh có thành tích kém.”
Không khí đột nhiên căng thẳng, đám năm nhất ở phía dưới đã sợ đến mất mật thì Vương Minh nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười chẳng thể hiện điều gì chỉ đơn giản là làm cho không khí bớt nặng nề.
“Đừng căng thẳng, cuối cùng tôi mong các bạn sẽ có một năm học tuyệt vời.

Hãy tận hưởng những thứ thú vị sắp tới.

Xin cảm ơn!”
Sau khi khai giảng kết thúc tất cả mọi người đều đến nhận phòng ký túc xá, khu của Phương Lâm là khu F khi được dẫn tới phòng thì cậu rất ngỡ ngàng.

Ký túc xá của Vương Khai được chia thành 6 khu A, B, C, D, F cuối cùng là khu dành riêng cho hội học sinh.

Chẳng phải như không mà cậu lại ngỡ ngàng lúc trước cậu được dẫn đi thăm quan khu A và B phòng ký túc rất rộng rãi, rất đẹp sao bây giờ căn phòng của cậu lại vừa nhỏ vừa chật đã vậy còn phải ở chung với ba người nữa.

Phương Lâm quay qua hỏi người hướng dẫn tại sao lại như vậy, người hướng dẫn chỉ nhướn vai rồi nói:
“Vật chất của ký túc được phân chia theo điểm thi đầu vào của cậu, chính vì vậy chúng tôi mới phân ký túc ra thành các khu A, B, C, D, F.

Yên tâm đi mỗi tháng đều có một kỳ sát hạch, nếu cậu cố gắng thì sẽ thoát khỏi khu F, đó cũng chính là một trong những cái hay của Vương Khai.”
“Nhưng tôi còn chưa làm bài kiểm tra đầu vào.” Phương Lâm khó chịu nói.
Người hướng dẫn kiểm tra lại danh sách, rồi lại ngước mắt lên nói với cậu: “Tôi cũng không rõ nhưng tên cậu được phân ở khu này, danh sách khu F hình như do đích thân hội phó Hứa Quý Hy thông qua thì phải.”
“Hứa Quý Hy?!”
“Phải, cậu vào trong đi tôi còn phải đi hướng dẫn các bạn học khác.”
Phương Lâm từ khó chịu chuyển sang tức giận, cậu nắm chặt tay đầu óc dường như muốn bốc hỏa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.