Tình Nhân Là Em Trai Tôi

Chương 36


Bạn đang đọc Tình Nhân Là Em Trai Tôi – Chương 36


Vương Minh nghe xong chỉ cau mày.

Hứa Quý Hy nhìn Vương Minh như có vẻ không tin những gì anh nói thì cười nhạt:
“Bảy năm trước trong tiệc sinh nhật mười tuổi của Phương Lâm vì em ấy cảm thấy nhàm chán nên liên tục kéo tôi ra ngoài chơi.

Tôi nói em ấy ra ngoài trước tôi thông báo với ba tôi một tiếng rồi sẽ ra sau…!Cậu đoán sau đó có chuyện gì xảy ra?”
Vương Minh im lặng không trả lời, Hứa Quy Hy cười tiếp tục nói: “Sau khi tôi ra ngoài đã tìm rất lâu nhưng vẫn không thấy Phương Lâm.

Tôi nhớ lúc đó có một chiếc xe bán tải chở đá đến bữa tiệc, lúc đầu tôi không để ý đến nó, tôi tiếp tục đi tìm Phương Lâm.

Nhưng khi tôi rời khỏi không lâu sau đó, tôi nhìn thấy ông ngoại Phương Lâm tới nói chuyện với tài xế lái xe bán tải…!Gia chủ của Phương gia lại cùng một tài xế vận chuyển đá nói chuyện rất lâu, có kỳ lạ không?”
Vương Minh suy nghĩ gì đó, sau đó dò hỏi: “Chỉ có như vậy nhưng cậu lại kết luận người bắt cóc Phương Lâm là ông ngoại em ấy?”
Hứa Quý Hy lắc đầu: “Sau khi Phương Lâm được thông báo mất tích, có một người đàn ông đã đến gặp tôi.

Hắn hỏi tôi những chuyện liên quan tới ngày hôm đó.

Hắn nói mình là cảnh sát nhưng tôi biết chắc là không phải, vì trên tay hắn đeo một chiếc đồng hồ rất quý giá.”
Hứa Quý Hy nhớ rõ trên mặt đồng hồ của người đàn ông đó có khắc hình hoa bách hợp, là chiếc được thiết kế nhân ngày thành lập 100 năm của hãng đồng hồ nổi tiếng của Ý.

Trên thế giới chỉ có duy nhất ba cái, một cái được nhãn hàng giữ lại trưng bày, một cái đem đi tặng cho một đại nhân vật nào đó, cái còn lại được đem đi bán đấu giá.


Xét như thế nào đi nữa, người sở hữu cái đồng hồ đó cũng không đơn thuần là một cảnh sát bình thường.

“Sau đó thì sao?” Vương Minh hỏi.
“Tôi nói hết tất cả những gì tôi biết cho hắn nghe.”
“Vì sao?”
Đôi mắt của Vương Minh sâu thẳm, nó như được bao phủ bởi một tầng băng, lạnh lẽo, khốc tuyệt và bình tĩnh.

Nhưng hiện tại ẩn chứa trong nó lại là một tia nóng vội cùng lo lắng có thể chọc thủng tầng băng ấy bất cứ lúc nào.
Hứa Quý Hy nhìn Vương Minh, chậm rãi nói: “Vì ánh mắt của hắn lúc đó giống hệt như ánh mắt của cậu lúc này vậy, Vương Minh.”
Vương Minh hơi ngẩng ra, giống ánh mắt của hắn sao…?
“Hơn nữa người đàn ông đó hứa với tôi…!hắn nhất định sẽ tìm được Phương Lâm.

Còn có, gương mặt của hắn rất giống em ấy.”
Kim giây chậm rãi chạy đến số sáu, Hứa Quý Hy nhìn bộ dạng suy tư của Vương Minh, lại bất chợt nói:
“Một điều cuối cùng tôi nghĩ cậu nên biết, ba của Phương Lâm tên là Dương Minh.”
Vương Minh nghe xong thì có hơi bất ngờ, hắn nhìn chằm chằm Hứa Quý Hy.

Trong đầu vô thức lặp đi lặp lại cái tên mình vừa nghe: “Dương Minh….”
Vương Khải, ba của hắn từng nói ông có một đối thủ, một người bạn mà ông rất tôn trọng.


Người đó tài giỏi, sáng suốt, bình tĩnh, thẳng thắn, có một cái đầu lạnh nhưng cũng có một trái tim ấm, không phải người xấu cũng không hoàn toàn là người tốt, nhưng đối với ba hắn, người đàn ông đó là chuẩn mực của đạo đức!
Vương Khải muốn hắn trở thành một người như vậy, nên ông đã đặt tên hắn giống với tên của người đó, Dương Minh…
Khi Vương Minh rời khỏi phòng bệnh của Hứa Quý Hy cũng đã hơn tám giờ tối.

Tất cả những thứ hắn nghe được dường như biến những thông tin mà hắn đã biết trước đó vỏn vẹn chỉ còn là một cuốn tiểu thuyết.
Vương Minh lái xe trên đường rất lâu, đích đến không rõ ràng, chủ yếu là hắn vừa chạy vừa suy nghĩ, mấy ngày qua có rất nhiều chuyện đột ngột xảy ra.

Có rất nhiều thứ hắn không biết mình nên đào sâu hay để mặc cho khối thi thể mang tên ký ức đau thương của người ấy được yên nghỉ.

Dẫu cho Vương Minh vĩnh viễn cũng không có tư cách để tò mò, nhưng cuối cùng hắn cũng chẳng ngăn được bản thân đi tìm nguyên dạng thật sự của nó…
Vương Minh dừng lại bên đường, gọi một cuộc điện thoại.
“Đang ở đâu? Gặp nhau đi, tôi muốn nhờ cậu tìm thông tin của ba người này một chút.”
———
Trong một căn biệt thự nghỉ dưỡng ở giữa một hòn đảo tư nhân xinh đẹp.

Phương Diệp Chi bước vào ban công, nhìn người đang ngủ say trên trường kỷ.

Ban công được thiết kế giống như một vườn hoa trôi lơ lửng giữa mây, ngũ quan tinh tế của cậu thiếu niên ấy được ngâm dưới hoàng hôn dịu dàng càng trở nên rực rỡ vô thực.

Cậu tựa đầu vào chiếc ghế đặt ở một góc ban công, yên tĩnh ngủ say, cứ như vậy trực tiếp biến nơi đây trở thành chốn tiên cảnh huyền ảo,

Khung cảnh tưởng chừng bình yên nhưng nhìn xuống dưới sàn nhà liền thấy rất nhiều mảnh sứ của bộ ấm tách trà vỡ vụn, như bị ai đó điên cuồng ném mạnh xuống.
Phương Diệp Chi nhìn những mảnh vỡ dưới sàn nhà, nơi đáy mắt dâng lên một trận cay xè….
“Ngủ rồi sao?” Phương Vũ chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ở phía sau.
Anh nhìn đống vụn vỡ dưới sàn, bình tĩnh hỏi: “Thằng bé vẫn như vậy sao?”
Phương Diệp Chi khẽ gật đầu, cô đi qua những mảnh vỡ tới bên cạnh Phương Lâm: “Hồi trưa nó cùng bác sĩ tâm lý nói chuyện, không biết xảy ra chuyện gì nó tức giận gạt đổ ấm trà để trên bàn xuống….”
Phương Diệp Chi nắm lấy tay Phương Lâm, nhìn thật kỹ những vết thương nhỏ ở trên tay cậu, ánh mắt của cô vô cùng dịu dàng tựa như muốn mang sự dịu dàng ấy bao phủ lên những vết thương chưa lành kia:
“Từ ngày Hứa Quý An qua đời đã một tuần rồi, không ngày nào Phương Lâm được ngủ ngon.

Sáng nay chị với nó cùng đi dạo biển, thấy thằng bé rất vui vẻ, chị cứ nghĩ trạng thái của nó sẽ tốt hơn, nhưng mà…” Giọng của Phương Diệp Chi run rẩy, tựa như muốn khóc.
Mấy ngày nay nói là cùng Phương Lâm đi du lịch nhưng thật chất cả hai mẹ con họ đều chưa có một ngày vui vẻ.

Tiếng hét đêm đó và cả những hình ảnh của quá khứ chồng chất hiện về như bóng ma trong đầu Phương Lâm.

Có đôi khi tưởng chừng như rất vui vẻ, Phương Lâm lại đột nhiên hét lên, ôm lấy đầu mình rồi khóc rống.

Thái độ thường ngày của cậu cũng vô cùng cáu gắt dường như chỉ một điều làm phật ý Phương Lâm thôi cũng đủ làm cậu kích động đến phát điên.

Phương Diệp Chi như đang quay lại đoạn thời gian bảy năm trước, đó là thứ ám ảnh cô cả đời, cô thật sự rất sợ thiên thần của cô sẽ lại một lần nữa bị đày đoạ vào bóng tối…
Phương Vũ thở dài một tiếng, anh cởi áo khoác trên người ra, đi tới đắp nó lên người Phương Lâm.
“Xe đang đợi ở dưới, chị nên trở về đi.

Công việc của Phương gia không thể không có người quyết.”
Phương Diệp Chi nhìn Phương Vũ: “Để thằng bé ở với em có ổn không?”
Mấy hôm nữa Phương Vũ phải đến Anh một chuyến, trùng hợp là thời gian này nghệ sĩ Piano yêu thích của Phương Lâm đang có buổi trình diễn ở Anh.


Cho nên Phương Vũ mới đề nghị để Phương Lâm đi cùng, có lẽ làm như vậy sẽ khiến Phương Lâm thoải mái hơn.

“Ổn mà.” Phương Vũ trả lời, giọng điệu khiếm khi cố tình muốn được người ta sự tin tưởng.
Phương Diệp Chi hơi do dự, cô căn dặn Phương Vũ kĩ càng sau đó mới rời đi.

Trước khi đi Phương Diệp Chi tháo sợi dây chuyền trên cổ ra đeo cho Phương Lâm sau đó cúi người xuống hôn lên trán cậu một cái.
Phương Vũ từ ban công nhìn xuống dưới thấy xe chở Phương Diệp Chi rơi đi rồi anh mới quay sang nhìn Phương Lâm đang nằm ngủ trên trường kỷ.
Sắc mặt Phương Lâm lúc ngủ không có lấy một chút yên bình, cậu thỉnh thoảng sẽ cau mày, trên trán đổ đầy mồ hôi, gương mặt bình thường hồng hào trắng nõn cũng trở nên trắng bệch nhợt nhạt.

Phương Vũ dịu dàng xoa nhẹ đầu cậu.

Ở trong mơ Phương Lâm hoảng hốt liên tục nói mớ.
“Đừng sợ…” Phương Vũ lên tiếng, giọng nói của anh rất nhẹ tựa như sợ đả động tới một sợi lông vũ.
Phương Lâm bất ngờ ôm lấy cánh tay Phương Vũ, cậu như nắm được một cọng rơm cứu mạng.
“Ba…” Phương Lâm gọi, đầu cậu áp vào lòng bàn tay Phương Vũ, gương mặt cũng được thả lỏng.
Phương Vũ cười, anh cúi đầu xuống nói rất khẽ, ánh mắt sâu thăm thẳm chẳng biết đang suy tính điều gì:
“Dẫn con đi gặp ba nhé?” Phương Vũ nói.
Tay Phương Vũ từ trên mái tóc Phương Lâm từ từ di chuyển xuống cần cổ yếu ớt, anh giật phăng sợi dây chuyền mà hồi nãy Phương Diệp Chi đeo lên cổ cậu.

Ánh mắt anh vẫn luôn lạnh lẽo, tuyệt độc như vậy, anh trầm ngâm:
“Chúng ta đi thôi…!đi gặp anh trai ta…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.