Tình Nhân Là Em Trai Tôi

Chương 31


Bạn đang đọc Tình Nhân Là Em Trai Tôi – Chương 31


Vương Minh lái xe vào gara bệnh viện, khi hắn xuống xe xem đồng hồ thì đã gần ba giờ đêm.
__ __ “Thằng bé không sao, biểu hiện của nó rất bình thường.”
Giọng nói của một người đàn ông vang vọng trong gara.

Đây là khu vực để xe đặc biệt của bệnh viện, xung quanh chỉ có duy nhất ba chiếc xe.

Một của Vương Minh, một của mẹ kế hắn.

Chiếc xe còn lại hẳn là của chủ nhân giọng nói kia.

“Bị đâm vào bụng, vết thương rất sâu may mà không tổn thương đến nội tạng.”
“Phiền quá.

Có bản lĩnh thì tự đến nhìn một cái đi….Hửm?”
Phương Vũ vừa bước vào gara thì thấy Vương Minh, anh dừng lại, cau mày nói với người trong điện thoại: “Có việc, tắt đây.”
Đây là lần thứ hai Vương Minh gặp Phương Vũ, lần trước hắn không nhìn rõ mặt của anh nhưng chỉ mới nhìn thoáng qua thôi hắn đã cảm thấy vô cùng ấn tượng.

Không phải vì Phương Vũ rất đẹp mà là vì gương mặt của anh rất giống Phương Lâm!
Vương Minh trước giờ cứ nghĩ Phương Lâm giống mẹ cậu nhất cho đến khi hắn nhìn thấy Phương Vũ.

Gương mặt Phương Lâm giống Phương Vũ đến tám phần!
“Phương Vũ tiên sinh.” Vương Minh gật đầu chào hỏi.
Phương Vũ không nói gì, anh im lặng đánh giá Vương Minh từ trên xuống dưới một lượt.

Đôi mắt của anh rất lạnh lẽo, dường như chẳng thể nhìn ra cảm xúc gì ở trong nó.

“Cậu là Vương Minh?” Phương Vũ nhàn nhạt hỏi.
Dưới đế giày và bốn bánh của chiếc xe bên cạnh Vương Minh dính rất nhiều đất.

Do hồi nãy hắn chạy đến nghĩa trang.

Phương Vũ nhìn qua chiếc xe đằng sau Vương Minh rồi lại nhìn xuống giày của hắn.

Có một thủ thuật tâm lý rất thú vị, nếu bạn muốn ai đó cảm thấy không thoải mái chỉ cần nhìn chằm chằm vào giày của họ! Điều đó sẽ khiến họ chột dạ, nếu bạn nhìn vào giày của họ quá mười giây thì hầu hết tất cả mọi người sẽ có cảm giác như bị giám sát và nắm thóp, nó khiến họ phát điên lên! Phương Vũ sử dụng thủ thuật này rất tốt, anh khiến Vương Minh vô cùng khó chịu.
“Phương Vũ tiên sinh.” Vương Minh gọi Phương Vũ để cắt ngang ánh mắt của anh.
Phương Vũ nhìn hắn, khẽ mỉm cười: “Cậu đã đi đâu sao?”
Ở một nơi xa hoa như thành phố S, hắn có thể đi đến nơi nào mà khiến giày và xe thành ra như vậy? Phương Vũ thật sự rất thắc mắc.
Vương Minh không trả lời câu hỏi của Phương Vũ mà hỏi ngược lại: “Ngài cũng đang muốn đi đâu sao? Vào lúc ba giờ đêm?”
“Ừ” Phương Vũ dường như không có ý định tán dốc với hắn nhiều thêm.

Anh bấm chìa khoá mở xe rồi đi đến chiếc xe vừa sáng đèn ở ngay bên cạnh chiếc xe Vương Minh vừa lái về.

Ngay lúc Phương Vũ tính ngồi lên xe thì Vương Minh lên tiếng giữ anh lại.
“Đường xá ở thành phố S rất phức tạp, ngài muốn đi đâu? Tôi có thể đưa ngài đi.” Vương Minh lịch sự đề nghị, từ ánh mắt đến biểu cảm đều lộ ra giáo dưỡng tốt đẹp.

Hoàn toàn không nhận tra bất kỳ ý tứ riêng nào.
Phương Vũ đồng ý, anh đưa chìa khóa xe cho Vương Minh rồi trực tiếp ra ghế sau ngồi, hoàn toàn coi hắn là tài xế riêng của mình.

Vương Minh rất muốn tập trung lái xe, nhưng cái móc khóa quả táo màu hồng nhỏ nhỏ xinh xinh treo lủng lẳng trên chiếc chìa khóa xe mấy trăm ngàn đô thật sự rất gây chú ý.

“Là cháu trai tôi tặng.” Phương Vũ từ phía sau đột nhiên lên tiếng, ánh mắt anh hiếm khi lộ ra cảm xúc, giọng nói không còn lạnh lẽo mà giống như băng tan vào mùa xuân, vừa thanh lãnh vừa dịu dàng:
“Nó muốn làm một trái táo đỏ, nhưng không hiểu sao lại biến thành cái màu thấy ghê như vậy.

Khi nó đưa cho tôi, tôi nói xấu quá không muốn nhận.

Nó cầm thứ đó như muốn khóc nhìn tôi.

Đau đầu quá, tôi đành phải lấy.”
Phương Vũ cố tỏ ra là mình nhận cái móc khóa đó chỉ là một chuyện bất đắc dĩ.

Nhưng giọng điệu và ý cười trong mắt lại bán đứng anh.
“Cháu trai của ngài? Là Phương Lâm sao?” Vương Minh hỏi.
“Vậy là cậu có thể nghĩ ra ai khác ngoài nó?” Phương Vũ chậm rãi đáp lại.

“Đối với tôi, tôi chỉ có duy nhất một đứa cháu trai.

Nên khi tôi nhắc đến cháu trai tôi thì cũng chỉ có thể là nó thôi.”
Vương Minh đề nghị lái xe cho Phương Vũ thật chất là muốn tìm cơ hội để nói về Phương Lâm, hắn không ngờ mình có thể lái đến vấn đề này một cách tình cờ và trơn tru như vậy.
“Ngài có vẻ thiên vị quá nhỉ?” Vương Minh nói.
Phương Vũ cười: “Đâu chỉ là thiên vị, nó là đứa duy nhất có thể khiến tôi mất mấy trăm cc máu trong một ngày.” Giọng của anh hạ xuống thấp, mang theo áp lực đặt lên người nghe như một lời nhắc nhở ẩn chứa đầy nguy hiểm: “Là ngoại lệ của tôi.”
Vương Minh bắt đầu nhận ra điều gì đó không ổn.
“Chị gái tôi sinh cho tôi một đứa cháu trai nhưng tính cách của nó lại giống hệt công chúa.

Đầu năm ngoái nó nói với tôi nó thích con trai, sau đó một tháng nó lại nói nó đang quen một thằng nhóc nào đó họ Hứa.” Phương Vũ nhàn nhạt kể chuyện: “Thằng nhóc họ Hứa đó nói đến giáng sinh sẽ qua Mỹ thăm nó, nó liền cật lực chuẩn bị quà giáng sinh cho thằng nhóc kia trước mấy tuần liền.

Đến giáng sinh, vì thằng nhóc họ Hứa thông báo sai thời gian cho nó hại nó chờ ở sân bay tận năm tiếng đồng hồ.

Hồi nhỏ nó từng bị té xuống hồ băng nên sợ lạnh lắm đến bây giờ ta vẫn không hiểu vì sao nó có thể chờ đợi một người hơn năm tiếng đồng hồ vào mùa đông.

Đúng là ngu ngốc!”
Vương Minh im lặng đợi Phương Vũ nói tiếp.
“Lúc nhìn thấy thằng nhóc kia nó đã rất vui, nó dẫn thằng nhóc đó đến xem cây thông noel mà nó chuẩn bị suốt mấy tuần liền.

Nhưng khi đến nơi thằng nhóc kia lại nói chia tay với nó.


Tối hôm đó nó ấm ức khóc suốt đêm, sau đó vì trời lạnh nên phát sốt tận 40 độ.

Lúc đưa nó vào bệnh viện ta cứ tưởng là nó sắp chết đến nơi rồi.” Giọng nói của Phương Vũ rất bình thản nhưng ánh mắt lại hằn lên gợn sóng.
“Tôi không nghĩ ngài là người dễ nói chuyện như vậy.

Khi nhắc về Phương Lâm, ngài nói rất nhiều.” Vương Minh nói.
Phương Vũ nhìn Vương Minh đầy thâm ý: “Đã nói rồi, Phương Lâm là ngoại lệ của ta.”
“Ngài và em ấy rất thân thiết nhỉ? Có vẻ chuyện gì em ấy cũng kể với ngài.”
“Không” Phương Vũ trực tiếp phủ nhận “thằng bé sẽ không đời nào kể cho ta biết là nó bị đá.

Nó ghét nhất là nhìn thấy ta đắc ý.”
“Ồ” Vương Minh tỏ ra bất ngờ: “Vì câu chuyện ngài kể chi tiết quá.

Nên tôi tưởng em ấy đã kể nó với ngài.”
“Ta không biết cách kể chuyện, mấy cái đó là vệ sĩ ta cài bên cạnh nó kể cho ta nghe.” Phương Vũ bình tĩnh nói từng câu từng chữ cho Vương Minh nghe.

Vương Minh nắm chặt vô lăng, khẽ nhếch môi cười trào phúng.

Hắn nhận ra là mình trúng kế rồi! Ngay từ lúc đầu khi Phương Vũ chủ động nói về cái móc khoá kia, anh đã muốn chủ đề nói chuyện giữa hai người là Phương Lâm.

Vương Minh không phải may mắn đi đúng đường là Phương Vũ cố tình khiến hắn đi vào con đường đó, rồi khiến hắn mắc kẹt ở ngõ cụt.
Phương Vũ không muốn nói nhiều, anh chỉ nói những thứ mà anh muốn người khác nghe.

Phong cách rất giống Vương Minh, nhưng kinh nghiệm của phó chủ tịch Phương gia thì lại hơn hẳn hắn một bậc.
“Ta không cố tình tước đi sự riêng tư của nó.

Ta chỉ sợ nó xảy ra chuyện thôi.

Vì vậy nên vệ sĩ của ta theo nó 24/7 ở tất cả mọi nơi, kể cả khi nó cãi nhau với ta rồi bay sang Las Vegas.

Ta biết là ta không nên nặng lời với nó khi nó đang thất tình cũng không nên đe dọa sẽ sai người chặt gãy chân thằng nhóc họ Hứa kia.

Nên ta đã dung túng nó để nó thích chơi gì thì chơi.” Phương Vũ dừng lại một chút, anh nhìn thẳng về phía ghế lái.

Đôi mắt màu xám vốn đã lạnh lẽo nay lại càng trở nên đáng sợ: “Khi nó vào quán bar nổi tiếng nhất Las Vegas vệ sĩ của ta đã làm mất dấu nó.

Có vẻ như ở đó nó đã vô tình gặp cậu Vương Minh đây…”
Phương Vũ lại chầm chậm hỏi: “Không biết hôm đó cậu chơi với cháu trai ta có vui không?”
Đó là một câu hỏi không cần câu trả lời.


Một câu hỏi mang ý nghĩa thông báo cho Vương Minh biết là hắn xong đời rồi!
———
“Bảo bối, ăn cháo đi con.”
“Dạ~”
Phương Diệp Chi đang thu dọn đồ đạc trên bàn.

Mấy ngày nay vỉ chăm sóc con trai nên cô gần như mang tất cả công việc của mình vào đây giải quyết.

Thu dọn xong, cô đi qua xoa đầu cậu: “Mẹ có cuộc họp quan trọng nên không ở đây với con được.

Ngoan nhé, nhớ ăn hết cháo, hai ngày nữa là được xuất viện rồi.”
Phương Lâm ngoan ngoãn gật đầu, đợi mẹ cậu đi rồi Phương Lâm bĩu môi chán nản:
“Nhưng mai là sinh nhật mình mà…”
Không lâu sau cửa phòng bệnh lại được mở ra.

Vương Minh bước vào, trên tay hắn đang cầm là bịch táo đỏ.

“Vương Minh!” Phương Lâm nhìn thấy Vương Minh đến thì vô cùng vui vẻ, nếu không phải vì trên tay cậu đang cắm ống truyền nước thì cậu nhảy cẫng lên ôm hắn rồi.
Vương Minh vừa nhìn thấy cậu, trên gương mặt đã tản ra một tầng ôn nhu.

“Vương Minh, lại đây.” Phương Lâm hối hắn.
Vương Minh đặt bịch táo lên bàn rồi lại gần cậu.
Phương Lâm kéo góc áo hắn: “Cúi người xuống.”
Vương Minh cúi người xuống, ngay lập tức bên khoé môi hắn truyền đến xúc cảm mềm mại, tựa như một cánh hoa lướt ngang qua làm người ta mê muội.

Thiếu niên trong mắt chứa ánh sao, cong cong môi cười nhìn hắn.

Vương Minh luồn tay vào sau gáy Phương Lâm, bắt đầu tiến tới chiếm đoạt từng hơi thở của cậu.

Mũi chạm mũi, mùi hương quấn quít, tay của hắn trượt trên cơ thể cậu kích lên một dòng điện tê dại lan ra khắp mạch máu.

Phương Lâm nhắm mắt lại, cậu thích cảm giác dopamine* được giải phóng một cách đột ngột như thế này.

Cậu như một con sói nhỏ tham lam, vụng về hôn trả Vương Minh.

Vương Minh dừng lại, hắn để yên cho con sói nhỏ trong lòng tuỳ tiện ngấu nghiến đôi môi mình.
“Bé yêu, em cắn trúng môi tôi rồi.” Vương Minh trêu chọc nói.
Phương Lâm liếm lên môi hắn, cái chỗ hồi nãy cậu cắn trúng nhói lên.

Vương Minh run người nhìn cậu, giờ phút này hắn không biết là ai đang trêu chọc ai nữa.
Andrenaline* làm nhịp tim Phương Lâm tăng nhanh cậu bắt đầu đổ mồ hôi.

Mạch máu giãn ra, hơi thở sâu hơn, hai má hồng hào.

Đôi mắt miên man ngập nước, vừa xinh đẹp vừa ngây thơ nhìn hắn.

Vương Minh còn chưa kịp hoàn hồn thì nghe thấy Phương Lâm nhỏ giọng thì thầm với hắn: “Đưa lưỡi của anh vào đi…”

“Phát điên mất!”
Hơi thở Vương Minh trở nên tham lam.

Đáp lại lời mới trắng trợn của Phương Lâm, hắn vừa thẳng thắn vừa thô lỗ, mang theo mười phần dục vọng chiếm hữu hôn cậu.

Phương Lâm gần như không thở được, ngón tay cậu bấu chặt áo Vương Minh, có một thứ gì đó làm cậu phấn khích, cậu một chút cũng không né tránh, tuỳ ý hắn xâm lược.

Đợi đến khi Vương Minh hôn xong Phương Lâm cũng đã nhũn cả người.
Vương Minh miết nhẹ đôi môi bị hắn hôn đến đỏ mọng, hỏi: “Em không muốn xuất viện nữa có phải không?”
Phương Lâm không trả lời hắn, cậu rướn người ôm lấy eo hắn, má cậu áp sát vào ngực hắn.

Cách một lớp áo cảm nhận rõ từng khối cơ thịt rắn chắc của bạn trai.
Vương Minh rũ mắt xuống, bất đắc dĩ nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn đang cọ cọ trong lồng ngực hắn.
“Em chưa ăn gì sao?” Nhìn thấy tô cháo trên bàn còn nguyên, hắn hỏi.
Phương Lâm gật đầu.
“Vì sao vậy? Khó ăn hả?”
Phương Lăm lắc đầu: “Không phải,” cậu ngẩng lên nhìn hắn tinh nghịch nói “em chờ anh đến, để hôn anh trước!”
Vương Minh ấn đầu cậu vào trong lòng mình như trừng phạt: “Có thôi đi không?”
Phương Lâm khó thở, cậu giơ tay đánh hắn.
“Hâm cháo lại cho em.”
Vương Minh buông cậu ra, đi hâm nóng cháo cho cậu.

“Đút cháo cho em đi!”
“Ừ.”
“Khát nước.”
“Đây.”
“Em muốn ăn táo nữa.”
“Để tí nữa tôi gọt.”
Bên ngoài có tiếng mở cửa, Phương Lâm đang trên đà tận hưởng sự chăm sóc tận tâm của bạn trai.

Cậu không chút kiêng dè đưa chân khèo khèo Vương Minh: “Anh ơi, mở cửa.”
Vương Minh đi ra mở cửa thì nhìn thấy Phương Vũ.

Ánh mắt anh mang theo ý vị sâu xa lướt qua hắn rồi nhìn về phía Phương Lâm.
“Cho ta mượn anh trai con một chút.” Ý cười của anh dừng lại trên người Vương Minh: “Chúng ta có vài chuyện chưa nói xong.”
Vương Minh mỉm cười đáp trả Phương Vũ rồi cũng quay qua nhìn Phương Lâm:
“Đợi tôi!”
———
Chú thích:
1.

Dopamine: có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh, nó có có liên quan đến cảm xúc của dục vọng và ham muốn.

Dopamine thường được gọi là “hormone hạnh phúc”.
2.

Andrenaline: là một hormone có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay hạnh phúc, thích thú, làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.