Bạn đang đọc Tình Nhân Là Em Trai Tôi – Chương 29
Phương Diệp Chi…”
….?
“Phương Diệp Chi…”
Là ai…?
“Phương Diệp Chi!”
Giọng nói này….
“Phương Diệp Chi…tôi yêu em…”
Khung cảnh trước mắt Diệp Chi tối đen như mực, trong không gian tăm tối vô tận cô nghe thấy ai đó đang gọi tên mình.
Đã lâu rồi không có người gọi tên cô với một giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, âm thanh ấy vang vọng từ quá khứ khứ truyền vào tim cô rồi làm nó run rẩy.
Trước mắt cô bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, khung cảnh mờ ảo không rõ ràng từ từ hiện ra.
Cô tiến về phía trước, khung cảnh như bị một tấm lụa che mờ từng chút từng chút được vén lên.
Cô nhìn thấy một căn phòng nhỏ chứa đầy nhạc cụ và những bức vẽ, có bức treo trên tường có bức để dựa vào cây đàn dương cầm bên cạnh cửa sổ, còn có một bức vẽ dang dở đang đặt trên giá tranh.
Điều đặc biệt là tất cả những bức tranh ấy đều chỉ vẽ duy nhất một người con gái.
Phương Diệp Chi lại gần bức tranh đặt ở chính giữa căn phòng.
Ở trong tranh là một cô gái có mái tóc đen dài đang đeo khăn voan và mặc trên người bộ váy cưới màu trắng.
Tay trái của cô gái cầm một bó hoa bách hợp, tay phải đưa ra phía trước đang được ai đó nắm lấy đeo lên tay cô một chiếc nhẫn cưới.
Cô gái trong tranh cười thật rực rỡ.
Đôi mắt cô hơi cong lên,
không biết người hoạ sĩ khi vẽ đôi mắt của cô gái ấy đã nghĩ đến trăng, nghĩ đến sao hay là nghĩ đến những ánh dương quang rực rỡ mà có thể gửi gắm hết thảy tốt đẹp của thế gian vào trong đó.
Bức tranh tưởng chừng thật hoàn nhưng chiếc nhẫn trên tay cô gái ấy vẫn chưa được vẽ xong….
Phương Diệp Chi khẽ đưa tay chạm lên bức tranh, nhưng nó lại tan biến thành một làn khói trắng.
Cô nhìn theo hướng làn khói bay đi, khung cảnh trước mắt cô ngay lặp tức bị khói trắng che mờ.
Một hình bóng mờ ảo nào đó xuất hiện phía sau làn khói.
Sau đó khói mờ tan biến, chàng trai mặc áo sơ mi trắng ngồi bên cạnh cây đàn dương cầm hiện ra rõ ràng trước mắt cô.
Hắn an tĩnh ngồi ở đó, sóng lưng thẳng tắp, đôi mắt thoải mái nhắm chặt.
Từng ngón tay thon dài khẽ lướt qua phím đàn, âm thanh vang lên như một hồi chuông chiều vọng lại từ miền xa xưa nào đó của hồi ức rồi hoà vào trong gió mát khẽ khàng thổi vào lòng người.
Không biết qua bao lâu âm thanh ấy dừng lại, trái tim lỡ một nhịp của Phương Diệp Chi cũng dần ổn định.
Cô hoàn hồn nhìn chàng trai đó.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ rơi trên hàng mi cong dài, hắn từ từ mở mắt rồi quay qua nhìn cô.
Đúng lúc cơn gió hạ bên ngoài cửa sổ thổi đến làm những bản nhạc trong phòng bay tứ tung.
Cô chạm phải đôi mắt hắn, trong tích tắc cô giống như lạc vào một hành tinh xa xôi nào đó của dãy ngân hà, không có trọng lượng cũng không thể thở nổi!
Có hay không một ngôi sao nào đó đã vượt qua hàng tỉ năm ánh sáng đến với trái đất mang theo tất thảy sự lãng mạng và huyền bí của vũ trụ giấu sâu vào đôi mắt hắn…?
Phương Diệp Chi chết lặng nhìn người con trai ấy.
Hắn nhìn khẽ nghiêng đầu rồi đột nhiên mỉm cười dịu dàng, lúc đó ngay cả ánh dương quang bên ngoài cửa sổ không chói mắt bằng.
Bỗng chốc, trong đầu cô có trăm hàng ngàn hình ảnh xếp chồng lên nhau, từng cái từng cái đều nhắc nhở Phương Diệp Chi rằng cô đã từng coi người con trai trước mắt là cả thế giới….
Phương Diệp Chi không hoảng loạn cũng không điên cuồng, cô lẳng lặng lướt qua từng đoạn ký ức đã cũ.
Bờ mi cô nặng trĩu, giọt nước mắt tiếc nuối rơi xuống.
Cô biết cô vẫn chưa bao giờ quên đoạn thời gian đó nhưng cô cũng không thể quên.
Thanh xuân của cô, từng giây từng khắc đẹp đẽ nhất đều có hắn.
Hắn là ánh dương quang rực rỡ, là sự nổi loạn của tuổi trẻ cũng là hy vọng, là dũng cảm, là tự tin của cô.
Là thiếu niên của riêng mình cô….
Giá như thiếu niên ấy có thể sống mãi thì tốt biết mấy…!
Khung cảnh lại một lần nữa thay đổi, chàng thiếu niên kia biến mất, căn phòng trở nên tối tăm thứ duy nhất cô có thể nhìn rõ là bức tranh dang dở đặt ở giữa phòng và chính cô của nhiều năm trước.
Phương Diệp Chi nhớ mãi ngày hôm ấy, đó là ngày kỷ niệm 7 năm yêu nhau của cô và hắn.
Cũng là tròn 7 ngày sau khi hắn biến mất.
Cô đến căn phòng cả hai gọi là căn cứ lúc còn học đại học, căn phòng quen thuộc ngày nào vẫn y nguyên như cũ.
Ở giữa phòng vẫn là bức tranh vẽ cô mặc váy cưới mỉm cười hạnh phúc.
Lần đầu tiên Phương Diệp Chi nhìn thấy bức tranh ấy là vào năm cuối đại học, lúc đó cô đã chọc hắn rằng “anh muốn cưới em rồi sao?” Hắn chỉ mỉm cười không nói gì.
Nhưng ba năm sau quay trở lại bức tranh vẫn chưa được vẽ xong, trên ngón áp út của cô vẫn còn thiếu một chiếc nhẫn….
Lúc đó Phương Diệp Chi mới nhận ra rằng Dương Minh chưa từng muốn hoàn thiện bức tranh ấy cũng như chưa từng muốn cưới cô….
Hắn cứ như vậy mà biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô.
Phương Diệp Chi nhìn bản thân của nhiều năm trước đứng trước bức tranh sau đó “cô” nhìn xuống bụng mình rồi cười thê lương.
Gương mặt “cô” trở nên u ám, điệu cười càng lúc càng kinh dị.
“Cô” khẽ xoa nhẹ bụng mình nói bằng chất giọng mang theo thứ tuyệt vọng vô cùng đáng sợ:
“Con ơi, ba không còn cần chúng ta nữa rồi phải làm sao đây?”
Phương Diệp Chi bỗng cảm thấy sợ hãi chính mình.
“Ba đi rồi vậy con còn ở đây làm gì?”
“Tại sao con lại xuất hiện….?”
“Tại sao?!”
“Phương Diệp Chi” như xả hết tất cả phẫn nộ vào đứa trẻ trong bụng, “cô” điên cuồng la lên.
Sau đó cười vô cùng quỷ mị.
“Không sao đâu bé con….con đi trước rồi mẹ sẽ đi theo con….!Mẹ không bỏ rơi con đâu….!”
“Con xuống đó trước đợi mẹ, có được không….?”
“Không ư? Vậy được thôi…!chúng ta sẽ đi cùng nhau nhé…?”
Đôi mắt của “cô” vô hồn, giống như một kẻ tâm thần.
Phương Diệp Chi nhìn “cô” cằm con dao thì hoảng sợ.
Từ nãy đến giờ cô chỉ đứng yên chứng kiến từng mộng cảnh trôi qua nhưng khi nhìn thấy cảnh chính mình muốn giết chết đứa trẻ trong bụng cô lại điên cuồng gào lên.
“Dừng lại!!!”
Cô muốn chặn chính mình lại nhưng không được, tay Phương Diệp Chi đi xuyên qua “cô” giống như đi xuyên qua không khí.
“Không được! Không! Không được! Không được làm hại thằng bé! Nó là con trai cô mà! Nó là con trai của chúng ta!”
Phương Diệp Chi nhìn thấy chính bản thân cầm con dao tính đâm vào bụng mình, cô không biết nhiều năm trước cô đã có cảm xúc gì, chỉ biết rằng bây giờ đây cô đang sợ hãi tột độ, vừa sợ hãi vừa căm phẫn chính bản thân mình.
“Buông ra! Cô không thể làm hại nó! Thằng bé là mạng của tôi….!Nó là mạng của chúng ta! Tôi xin cô….hãy nghe tôi nói…!cô phải sống….cô phải để nó sống! Đứa trẻ của chúng ta rất đáng yêu, nó mới chính là thế giới của chúng ta! Tại sao cô lại từ bỏ thế giới của mình chỉ vì một kẻ không đáng….”
Phương Diệp Chi từ gào thét chuyển thành cầu xin chính mình.
Không một ai có thể động đến con của cô kể cả trong một cơn ác mộng!
Nhìn thấy bản thân mình buông con dao ra Phương Diệp Chi thở phào nhẹ nhõm giống như vừa chết đi sống lại.
Nhưng cô quên mất rằng đây chỉ mới là khởi đầu của cơn ác mộng…
Ở trong một căn phòng bệnh viện, cô nhìn thấy một đứa bé núp vào góc phòng.
Cô vừa đi tới vừa tưởng tượng ra đó sẽ là một bé con trắng trẻo, xinh đẹp.
Có đôi mắt trong veo vô lo vô ưu, khi bé con mỉm cười tất cả mọi thứ liền trở nên xán lạn, rực rỡ như những đóa hoa nhỏ nở rộ.
Đứa nhỏ ấy nhất định phải là đứa nhỏ hạnh phúc nhất trên đời, nhưng…..tại sao?
Tại sao đứa nhỏ của cô, tâm can bảo bối của cô, mạng của cô lại trở nên như vậy….? Tại sao sau bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình kia lại là một cơ thể gầy yếu đầy thương tích? Tại sao ánh mắt bé con của cô lại trở nên vô hồn như vậy? Tại sao bé con lại không cười với cô nữa rồi…?
“Phương Lâm…” Phương Diệp Chi lại gần bé con của cô.
Phương Lâm nhỏ không nghe thấy cô nói gì, cả người bé con run rẩy em lùi về sau dù cho lưng em đã đụng vào bức tường không thể lùi lại được nữa nhưng em vẫn hoảng loạn dùng sức lùi ra sau giống như là làm vậy sẽ khiến em cảm thấy an toàn.
Đôi mắt em vô hồn, bất cứ ai nhìn vào đôi mắt ấy cũng sẽ tự hỏi: Đây là đôi mắt của một đứa trẻ sao? Đôi mắt tràn ngập nỗi đau và bất hạnh ấy là của một đứa trẻ sao?
Phương Diệp Chi ngồi xuống trước mặt bé con, chắn lại mọi thứ em cho là nguy hiểm.
Bà đưa tay lên muốn chạm vào con trai của mình, dịu dàng mà đau lòng nói:
“Con ơi, mẹ ở đây rồi…”
Nhưng mà Phương Lâm nhỏ không nghe thấy cô nói cũng không nhìn thấy cô, cô cũng không thể chạm vào bé con.
Bé con nhìn chằm chằm vào cổ tay trái của mình, cổ tay trái của em đang được băng lại bằng băng trắng.
Trên dải băng trắng nhiễm ra một mảng máu đỏ tươi.
Thần kinh Phương Diệp Chi bỗng chốc căng thẳng, cô mở to mắt nhìn Phương Lâm giơ tay phải của mình lên.
Động tác đó chậm rãi thu hết vào đôi mắt của người mẹ, cô hoảng loạn nắm lấy cổ tay em.
“Không!!! Không con ơi! Phương Lâm, đừng!!!”
Bàn tay của cô xuyên qua cổ tay nhỏ của bé con.
Cô chết lặng nhìn cậu dùng tay phải cào lên miếng băng ở cổ tay trái.
Băng vải trắng bị cậu tháo bung, trên cổ tay trái chằng chịt vết thương chưa lành lại một lần nữa bị cào vào khiến miệng vết thương rách ra, máu đỏ lập tức tuôn trào.
—
“KHÔNG!!!”
Phương Diệp Chi hít một hơi khí lạnh mở mắt tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái xanh, trên má vẫn còn một giọt nước mắt lăn dài.
“Phu nhân tỉnh rồi ạ?” Cô hầu gái Nhược Phương vào phòng.
Nhược Phương đang cầm một chiếc điện thoại để bàn không dây, cô ta chỉ vào nó: “Vương tiên sinh vừa gọi cho tôi nói chừng nào phu nhân dậy thì kêu phu nhân đến bệnh viện, tiểu thiếu gia đã tỉnh rồi ạ.
Có cần tôi gọi tài xế đ…”
Không đợi cô hầu gái nói xong Phương Diệp Chi đã vội vàng đứng dậy: “Không cần, tôi tự lái xe đến đó.” Nói rồi cô lập tức rời khỏi phòng.
Nhược Phương nhìn thư phòng xa hoa trước mặt, trong đôi mắt cô ta hiện lên sự tham lam.
Cô ta đi xung quanh căn phòng, chạm tay lên từng món đồ vật cứ như chính cô ta mới là chủ nhân của nó.
Cuối cùng cô ta ngồi phịch xuống chiếc ghế dựa lớn ở bàn làm việc, ngã lưng về phía sau.
Cô ta gác chân lên bàn sau đó dùng chân mình đảy ngã tấm hình củ Phương Diệp Chi.
Nhìn tấm hình bị đẩy úp xuống, trên môi cô ta không còn nụ cười tiêu chuẩn cứng đờ như lúc này nữa mà nó đang diễn tả sự thỏa mãn của một kẻ hèn kém.
Bên ngoài bất chợt có tiến động làm Nhược Phương giật mình đứng dậy khỏi ghế, cô ta chỉnh lại trang phục tính rời khỏi phòng nhưng không ngờ cánh cửa vừa mở ra cô ta liền nhìn thấy Vương Minh đứng phía trước.
“T..t..thiếu gia…” Cô ta lúng túng.
Vương Minh vừa từ bên ngoài về, trên người hắn mặc một cái áo khoác đen còn vương chút hơi lạnh của gió đêm, từ trên xuống dưới tỏa thứ hàn khí đáng sợ.
Gương mặt của Vương Minh đối với người khác thường không có nhiều biểu cảm nhưng mà hắn không ngại biểu thị cảm xúc của mình qua ánh mắt.
Giống như bây giờ đây, Vương Minh nhìn cô hầu gái trước mặt hắn tựa như muốn giết chết cô ta.
“Cô giúp tôi tìm một chút đồ được không?” Vương Minh nhàn nhạt nói.
Nhược Phương chột dạ: “Thiếu gia muốn tìm gì ạ?”
Tay Vương Minh đang bỏ trong túi áo, nghe Nhược Phương hỏi như vậy hắn khẽ mỉm cười trào phúng sau đó lấy từ trong túi áo ra một vật nhỏ: “Cái này!”
Trong tay Vương Minh là một cái camera quay lén rất nhỏ, nhìn thấy nó Nhược Phương sợ đến xanh mặt.
Chân cô ta run rẩy, lúc Vương Minh đi lướt ngang qua cô ta bước vào thư phòng cô ta như muốn ngã khụy xuống.
Vương Minh quay đầu bình tĩnh nhìn cô ta, gương mặt hắn không hiện lên bất cứ biểu cảm gì nhưng ánh mắt thì đầy rẫy ý cười, đó không phải vui vẻ mà là trào phúng.
Tựa như hắn vừa bắt được một con chuột cống lẻn vào nhà mình, hắn buồn cười tự hỏi vì sao nhà mình lại có chuột lại buồn cười tự hỏi vì sao mình không sớm bắt được nó! Hắn trào phúng chính mình cũng trào phúng kẻ đã thả chuột vào nhà hắn.
“Bắt đầu từ đây đi.” Hắn nói.
Nhìn thấy Nhược Phương vẫn không có động thái gì Vương Minh trầm giọng, không gay gắt nhưng ngữ điệu mang đầy tính đe dọa:
“Cô có tìm được không? Hay là tôi nên gọi Hứa Quý Hy tới tìm chung với cô?”
———
Ước gì có ai đó biến ngôi sao phía dưới thành màu cam ????????????