Bạn đang đọc Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới – Chương 91: Chạy trốn khỏi anh (1)
Vào dịp Giáng sinh năm 2003, cầu thủ đội Lakers của Los Angeles ủ rũ xem những hình ảnh sân vận
động Staples được phát trực tiếp từ phòng thay đồ. Họ đã đấu trên sân khách một tuần liền mà không
thể trở về quê nhà, bởi vì sân vận động của họ tổ chức buổi tiệc long trọng chào mừng hội viên mới gia nhập nhóm những người đàn ông ba mươi tỷ đô vào dịp lễ Giáng sinh nên không thể tổ chức thi1đấu được. Những người giàu tại Los Angeles thích gặp gỡ bạn bè cùng tầng lớp trong các buổi tiệc tùng. Cũng vì lẽ đó, hàng loạt câu lạc bộ cao cấp và các bảng xếp hạng đánh giá người giàu có ra đời đúng dịp. Cuối năm, vài cơ quan chuyên ngành đưa ra đủ loại tiêu chí để bình bầu đẳng cấp, dù là những người giàu thắt lưng giắt bạc triệu cũng có đẳng cấp của mình. Đẳng cấp của người giàu8đương nhiên nằm ở khối tài sản của họ. Cứ mười tỷ lại tính một cấp và có hẳn câu lạc bộ mười tỷ đô, hai mươi tỷ đô, ba mươi tỷ đô… Cuối năm, vài bảng xếp hạng sẽ lặng lẽ có sự thay đổi, trong đó những câu lạc bộ chục tỷ đô luôn thu hút sự chú ý từ phía người dân, không biết sang năm mới tỷ phú nào rớt hạng, tăng hạng đây. Hằng năm, mỗi khi tới thời điểm2cơ quan uy tín đưa ra bảng xếp hạng, giới tư bản Los Angeles luôn bận rộn xã giao, miết mải với các bữa tiệc mừng Giáng sinh, mừng năm mới.
Năm nay, câu lạc bộ ba mươi tỷ chuyển địa điểm tổ chức bữa tiệc quan trọng nhất của họ tới sân vận động Staples nổi tiếng tại Los Angeles – nơi từng tổ chức rất nhiều các bữa tiệc cao cấp.
Bữa tiệc tại Staples ấy được bao người quan tâm theo dõi. Nghệ sĩ4trứ danh phô diễn giọng ca, cầu thủ được yêu thích phát biểu chúc mừng năm mới, chính khách góp mặt, người đẹp hội tụ, người nổi tiếng khắp Los Angeles đều tề tựu đông đủ.
Gần đây thị trường tài chính cực kỳ bất ổn, tài sản của vài người bay hơi toàn bộ, tư bản có thể trụ ở câu lạc bộ hai mươi tỷ đô không còn nhiều. Đương nhiên, những người sở hữu khối tài sản tăng đột biến trong giai đoạn chông chênh này được xem là cú đảo ngược tài ba. Năm nay, câu lạc bộ ba mươi triệu đô chào mừng bốn hội viên mới. Bảng xếp hạng Forbes vừa được công bố có một người khiến tất cả bất ngờ. Ai nấy đều bật thốt: Thượng đế ơi, sao lại là anh ta được chứ!
Trong một năm ngắn ngủi, Tạ Khương Qua từ câu lạc bộ mười tỷ đô nhảy vọt hai cấp, trở thành hội viên mới của câu lạc bộ ba mươi tỷ.
Có tin đồn là mấy năm trước, Tạ Khương Qua đổ rất nhiều tiền vào nghiên cứu phát triển vũ khí, cũng chính là sân chơi mà người bình thường không dám dây vào. Cùng với sự bùng nổ chiến tranh Trung Đông mấy năm nay, có vài quốc gia bắt đầu thu mua vũ khí bất kể giá thành để củng cố nền an ninh quốc gia, dẫn đến khoản tiền Tạ Khương Qua đầu tư đã thu về gấp bội.
Không biết tin đồn ấy có thật không, nhưng không thể phủ định sự thật tài sản cá nhân của Tạ Khương Qua đã đạt tới ba mươi tỷ. Những nhà tư bản đại diện của thành phố đều tấm tắc khen thanh niên hai mươi bảy tuổi này là tấm gương đáng để học tập và noi theo.
Bởi vậy, bữa tiệc tổ chức ở sân vận động Staples này trở thành cơ hội tuyệt vời để giao lưu với hội viên mới. Mọi người đều đợi khoảnh khắc Tạ Khương Qua xuất hiện, chủ tịch câu lạc bộ ba mươi tỷ cũng chờ sẵn để đích thân đeo huy hiệu câu lạc bộ lên cổ áo anh.
Vậy mà Tạ Khương qua lại vắng mặt. Anh nhờ trợ lý Phạm Khương đến xin lỗi nên chủ tịch câu lạc bộ đành lúng túng trao huy hiệu cho trợ lý của anh. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử hội viên mới vắng mặt tại buổi chào mừng. Cùng lúc ấy, ở đất nước Mexico chỉ cách nước Mỹ một đường biên giới cũng chìm trong không khí Giáng sinh. Bầu trời đêm tại thủ đô Mexico nhuộm ánh trăng bàng bạc, sắc trắng hòa với sắc đỏ tạo thành thế giới mông lung thần kỳ. Người người nô nức kéo nhau tới quảng trường phồn hoa náo nhiệt. Trái ngược với khu thương mại sầm uất, dãy phố thành cổ vắng lặng hơn nhiều. Ánh trăng soi chiếu trên bức tường loang lổ vết thời gian, trông trống vắng và lạnh lẽo làm sao.
Trong con hẻm, chiếc điện thoại màu trắng nằm chỏng chơ giữa đường. Tai nghe màu trắng vẫn kết nối với điện thoại phát ra điệu nhạc và tiếng ca cô độc khẽ khàng. Nếu nghe kỹ, có thể nhận ra lời bài hát là tiếng Trung.
“Ánh trăng bạc ở nơi nào đó trong tim Sáng đến thể
Mà cũng buốt giá như vậy.
Mỗi con người Đều mang nỗi khổ đau
Muốn che giấu
Mà không sao khuất trọn.
Ánh trăng bạc
Soi tỏ hai bờ thế gian
Người ở trong tim
Mà không ở bên ta.
Không lau hết
Giọt lệ người khi ấy
Đường sao dài Không truy đuổi được lời thứ tha.” “Ánh trăng bạc Soi tỏ hai bờ thế gian
Càng viên mãn
Lòng càng cô độc.
Không lau hết
Giọt lệ trong hồi ức Đường dài Sao bù đắp được đây.
Người là Nỗi thương tổn khôn tả trong ta Muốn quên đi
Mà không thể dứt khoát.
Như giạt trôi
Ngả nghiêng suốt chặng đường Không thể nào buông bỏ
Sự trói buộc của người. Ánh trăng bạc ở nơi nào đó trong tim
Sáng đến thế
Mà cũng buốt giá như vậy.
Mỗi con người Đều mang nỗi khổ đau Muốn che lấp Mà lại trào dâng.”
Một người đi qua vô tình phát hiện một cô gái đáng thương hệt như vật nuôi bị bỏ rơi ở góc tối. Anh ta thở dài cúi xuống.
Ồ, thì ra là một cô gái phương Đông xinh xắn.
Anh ta hỏi cô có cần giúp đỡ không nhưng cô gái vẫn nhìn thẳng về trước, như thể không hiểu anh ta nói gì. Nhìn theo mắt cô gái, anh ta trông thấy một người đàn ông cả người đẫm máu nằm ở góc tối ánh trăng không chiếu đến, bèn quay lại nhìn cô. Quần áo cô bị xé toạc, áo lót như ẩn như hiện, bên cạnh là chiếc ván trượt dính đầy máu.
Anh ta lập tức hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, chạm tay lên đầu cô, trấn an: “Không sao rồi, không sao rồi…”
“Tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý.“. “Đúng, đúng vậy, cô gái, cô không cố ý, không ai bảo cô cố ý cả. Cô tên là gì? Sao cô lại ở đây?”
“Tôi là Tô Vũ, tôi đến đây để trốn một người.” Con đường xưa cũ của thành phố Mexico chia thành hai mảng sáng tối. Tô Vũ cuộn mình trong bóng tối, nhìn người đàn ông không nhúc nhích ở bên kia.
Đầu gã bê bết máu. Lúc bị gã xé áo, cô đã cầm ván trượt đập mạnh lên đầu gã, khiến gã đổ gục tại chỗ.
Xung quanh im ắng, không có một ai. Ánh trăng bợt bạt như hồn ma, có lẽ không lâu sau sẽ có người đi ngang qua đây, gọi điện báo cảnh sát. Cô đang chờ, chờ ai đó đến đưa cô đi.
Cuối cùng, con đường tĩnh lặng cũng vang lên tiếng bước chân dồn dập, càng lúc càng gần, đến đầu con ngõ rồi chậm dần.
Tô Vũ vẫn im lìm nhìn người nằm dưới đất. Người mới đến kia dùng trước mặt cô, ngồi xổm xuống, hơi thở thân quen ùa đến từ mọi phía.
Mỗi con người đều mang nỗi khổ đau, muốn che lấp mà không sao giấu trong
Không cần nhìn cô cũng biết đó là ai. Cô vùi mặt vào lòng anh, mắt vẫn dán chặt lên người kia, miệng lẩm bẩm: “Khương Qua, em đã giết người, em đập vỡ đầu gã rồi. Khương Qua, gã đang chảy máu kìa. Khương Qua, em sợ lắm.” Anh ôm cô thật chặt, đợi cô nói hết mới chậm rãi buông cô ra. Tiếp theo, anh cầm chiếc ván trượt bên cạnh cô, bước ra khỏi bóng đêm, vượt qua ánh trăng sáng tới góc tối bên kia. Anh giơ tay lên rồi đập mạnh ván trượt lên đầu gã.
Chiếc ván rơi xuống đất. Tạ Khương Qua trở về với cô, cởi áo khoác phủ lên người cô rồi ôm siết: “Không, Tô Vũ, em nói sai rồi, người đập vỡ đầu gã là anh. Tô Vũ, em nhìn đi, tay anh còn dính máu này.” Ánh mắt Tô Vũ chầm chậm rơi lên tay Tạ Khương Qua, cơ thể run lên bần bật.
“Tô Vũ, anh đưa em về nhà đây!” Anh hôn lên trán cô, “Chắc hẳn bây giờ em đói lắm rồi nhỉ, chủ nhà em nói mỗi khi em về nhà đều rối rít kêu đói. Tô Vũ, về nhà anh sẽ nấu một bữa ngon cho em.”
Cô gật đầu, đúng thật là mình hơi đói.
“Khương Qua, anh nhặt di động cho em đi.” Tạ Khương Qua đặt điện thoại lên tay cô, để cô ngả người lên lưng mình, sau đó cõng cô ra khỏi con hẻm ấy. Tô Vũ nằm trên lưng anh nghe bài “Ánh trăng bạc” dạo gần đây mình thích.
Mỗi con người đều mang nỗi khổ đau, muốn che lấp mà không sao giấu trọn.