Bạn đang đọc Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới – Chương 46: Đừng gả cho anh ta (2)
Năm Tô Vũ hai mươi ba tuổi, tình hình chính trị tại Thái Lan bắt đầu trở nên rối ren. Xu hướng cải cách luôn hướng tới người dân có thu nhập thấp của Thaksin nhằm đánh vào tầng lớp những người giàu có. Cùng với lợi ích của giai cấp trung lưu, phe áo vàng luôn đối đầu với chính phủ của thủ tướng Thaksin nhận được sự ủng sau lưng của nhóm người này, tổ chức1hoạt động biểu tình từ đầu năm, dần dần quy mô biểu tình cứ thế rầm rộ.
Tháng Sáu, những người mặc áo vàng hô hào khẩu hiệu ở khắp mọi nơi trên đường phố Bangkok. Đến trung tuần, phe áo đỏ nghiêng về người thu nhập thấp cũng tổ chức biểu tình ủng hộ thủ tướng.
Thaksin khiến phố xá ở Bangkok chỉ chia làm hai màu vàng và đỏ.
Sau mười mấy ngày khẩu chiến, giữa phe áo đỏ8và phe áo vàng nổ ra cuộc xung đột vũ trang, khiến toàn bộ người dân Băng Cốc đều bàng hoàng. Giữa thế cục bấp bênh, khi đám cưới giữa Tô Vũ và Mai Hựu Khiêm bắt đầu đếm ngược, Tô Vũ cảm thấy mình hệt như người máy, bị động theo Mai Hựu Khiêm đi chọn nhẫn, bị động đi theo tham gia những buổi gặp gỡ với bạn bè anh ta. Nghe lời chúc tụng của2họ, cô máy móc mỉm cười và cảm ơn.
Đám cưới của hai người được tổ chức hoành tráng. Đám cưới kiểu Hoa được cử hành ở Chiang Mai, sau đó sẽ tổ chức đám cưới kiểu Âu ở đảo Guam.
Bạn Tô Vũ đến nhà chơi, ca ngợi mười mấy chiếc váy cưới cô mặc, còn hỏi thăm về những vị khách quý tham dự tiệc cưới của cô. Dĩ nhiên mấy cô nàng này không hứng thú với4các lão già đó mà chủ yếu nhắm vào con trai con gái của họ.
Mọi thứ đều diễn ra thuận lợi.
Sau chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại, bên cạnh Tô Vũ có thêm vài vệ sĩ, hình như Mai Hựu Khiêm rất quan tâm đến sự an toàn của cô.
Một ngày nửa cuối tháng Sáu, phe áo vàng chiếm lĩnh một phần sân bay Thái Lan, chính phủ ban hành mệnh lệnh cấm đi lại vào ban đêm.
Chưa tới mười hai tiếng sau lệnh cấm đó, CEO của viễn thông Tô thị bị chụp ảnh triền miên những sáu tiếng đồng hồ với một người đàn ông khêu gợi ở club. Kẻ đưa tin còn tung hình hộp bao cao su còn thừa của họ, cả một hộp dùng hết ba cái. Tại thời điểm hoang mang ấy, vụ bê bối tình ái cùng với hộp bao cao su kia đã trở thành sự kiện chê cười của cả thành phố.
Mấy tiếng sau khi tin tức ấy bùng phát, mẹ con Tô Vũ xảy ra cuộc xung đột kịch liệt nhất từ trước tới nay. Cuối cùng, “trận chiến” kết thúc bằng câu “Bà không xứng với ba tôi!” của Tô Vũ và cái tát của Tô Dĩnh.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, người thân nhất của Tô Vũ và người cô yêu nhất đều cho cô ăn tát, một trái một phải.
“Là ba con có lỗi với mẹ, là ba con có lỗi với mẹ! Mẹ cho con biết, Tô Vũ, mẹ không hề hổ thẹn với ba con.” Tô Dĩnh hô to, vung tay đập nát tấm ảnh cưới đã được treo trên tường suốt hai mươi năm qua.
Tô Vũ nhặt tấm ảnh dưới đất lên rồi bỏ đi.
Cô lái xe tới chỗ dì út. Dì cầm chiếc khăn ấm chườm lên khuôn mặt in hằn dấu tay của cô. Khi ấy, nước mắt Tô Vũ không sao ngừng rơi. Cô đờ đẫn mặc cho những giọt nước mắt ấy chảy tràn khỏi hốc mắt.
Cuối cùng, dì bỏ chiếc khăn đã thấm đẫm nước mắt kia đi, than thở: “Sao công chúa hạt đậu nhà mình nhiều nước mắt thế!” Dì nhìn cô chăm chú thật lâu, nắm vai cô, thận trọng cất lời: “Tô Vũ, con đã trưởng thành, sắp sửa về làm vợ người ta rồi. Có lẽ không lâu sau, con sẽ làm mẹ. Nhưng trước khi con trở thành người vợ, người mẹ, dì cần phải cho con biết một chuyện.”
Không, không, dì út, đừng nói gì cả, con xin dì đừng nói! Tô Vũ ngơ ngác, muốn ngăn cản nhưng không cất nổi một lời…
Trong đêm tối quay cuồng ấy, xe Tô Vũ đỗ xe trên đầu đường Bangkok, cách cô không xa có người mặc áo vàng đang đập vỡ tủ kính cửa hàng. Tô Vũ biết bọn chúng đều là những kẻ đục nước béo cò mà thôi. Bọn chúng ngụy trang thành người phản đối, phá hoại cửa hàng, công khai cướp đoạt của cải của người khác. Một khi bị bắt, chúng sẽ được phe áo vàng ủng hộ và giúp đỡ. Cuối cùng, chính phủ không thể không thả họ.
Bọn chúng dùng gậy sắt đập vỡ tủ kính. Tiếng thủy tinh vỡ vụn cùng tiếng hò dô hưng phấn của họ hòa thành một màn cực kỳ thô bạo.
Tô Vũ nhìn theo, trong lòng có cảm giác hân hoan chưa từng có. Trong góc tối, cô vui vẻ lấy điện thoại di động gọi một cuộc cho một tổ chức. Thành viên của tổ chức này đều là những kẻ liều mạng, chuyên phục vụ người có tiền.
Người nghe điện thoại có chất giọng nho nhã, Tô Vũ đưa ra một cái tên, cô sai họ “chăm sóc” người nọ tử tế, cô muốn người nọ phải đau khổ, thật sự đau khổ.
Đó là một người đàn bà!
Ha ha, trước đó không lâu dì đã nói gì với cô: “Tô Vũ, từ nhỏ con đã thân với ba, sở dĩ lúc trước không ai nói cho con là bởi vì con còn nhỏ, nếu để con biết con sẽ đau lòng, không tốt cho sự phát triển của con.”
Thế giới người lớn chỉ toàn những dối trá và tự cho là đúng! Không phải người đàn ông cô gọi là ba vứt bỏ cô đi cứu người yêu cũ sao!
Trước mẹ cô, ba có một người yêu. Lúc ba và bà ta sắp làm đám cưới, mẹ cô đã ra tay chia đôi rẽ lứa, còn Tô Vũ cô là bào thai hình thành nhờ thuốc kích thích.
Năm Tô Vũ bốn tuổi, ba đưa cô ra công viên chơi, vô tình gặp mặt người yêu cũ ở đấy.
Lúc đó, ba dắt cô đang mặc chiếc váy bồng bềnh đứng dưới vòng đu quay. Thời khắc ấy, hai người tình cờ gặp gỡ nhìn nhau thắm thiết. Khi họ nhìn nhau đến nỗi quên mình, một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên, vòng đu quay khổng lồ đổ sụp ầm ầm.
Trước thời khắc ấy, ba lựa chọn buông tay cô để đẩy người đàn bà kia. Còn cô bị bỏ rơi, được người bảo vệ mặc màu áo giống ba cứu thoát. Tuy nhiên đó không phải là ba, ba cứu người người đàn bà khác, mà người đàn bà đó không phải là mẹ cô.
Họ đã thêu dệt một lời nói dối đẹp đẽ cho cô nhóc mới bắt đầu nhận thức về thế giới này. Khi tỉnh lại, cô nhóc ấy cất giọng trẻ con: “Có phải ba cứu con không?”
“Đúng, là ba cứu con.” Họ nói vậy đấy.
“Thế ba đâu rồi?” Cô nhóc nói tiếng non nớt.
Họ không cho biết ba cô đi đâu, chỉ lặp đi lặp lại duy nhất câu: “Tiểu Vũ có một người ba tốt, nên Tiểu Vũ nhất định phải dũng cảm.”
Con người trên thế giới này đều như vậy, họ thích lạc vào trong lời nói dối đẹp đẽ.
“Ba, sao lúc ấy ba lại quên mất con? Rõ ràng khi đó con đứng gần ba hơn mà.” Tô Vũ vuốt ve bức hình người đàn ông mình quý trọng bao nhiêu năm trong điện thoại, khe khẽ lẩm bẩm.
Bởi vậy, trong ký ức cô không có hình ảnh ba lao về phía mình.
Người trong di động vẫn cười như gió thoảng mây trôi.
“Ba, ba có từng hối hận không?” Tô Vũ hỏi tiếp: “Nếu ba nói với con rằng ba hối hận, con sẽ tha thứ cho ba.”
Không nhận được bất cứ lời hồi đáp nào, Tô Vũ cười buồn một tiếng, ném chiếc di động lên trời cao. Cô thật ngu ngốc, mười chín năm qua cô vẫn sống trong giấc mộng hão huyền do chính mình tạo nên.
Đêm nay, Tô Vũ làm một chuyện khiến cô cực kỳ hưng phấn. Cô nhặt chiếc gậy sắt trên mặt đất, đi theo đám mặc áo vàng đập nát vài tủ kính tinh xảo. Cô bắt chước họ, lấy những món đồ đắt tiền trên quầy bỏ vào túi quần mình.
Nhưng đêm nay họ khá xui xẻo, vì họ đập phải cửa hàng của chị gái một quân sĩ Bangkok.
Ở Thái, cả phe áo vàng và phe áo đỏ đều không dám đắc tội với lính tráng, nên Tô Vũ và đám ngụy trang phe áo vàng cùng bị tóm vào xe cảnh sát. Nực cười là trong đó có mười cậu nhóc mê mẩn vẻ đẹp của cô, rối rít đứng ra nhận tội, điều này làm thỏa mãn phần nào lòng hư vinh của Tô Vũ.
Tô Vũ ở trại tạm giam đến buổi tối ngày thứ hai mới được luật sư nhà họ Tô đưa đi.
Về đến nhà, mẹ cô bất ngờ không mấy tức giận, chỉ hờ hững hỏi: “Con biết hết rồi phải không?” Sau khi Tô Vũ lạnh nhạt thừa nhận, bà lại nói tiếp: “Con biết cũng tốt.”
Khi Tô Vũ tắm rửa xong ra ngoài, mẹ vẫn ở trong phòng cô. Tô Dĩnh vừa nhìn mười mấy bộ váy trong phòng vừa nói: “Con nghỉ ngơi đi, tối mai Mai Hựu Khiêm về sẽ đón con đến Chiang Mai. Mẹ cũng đi cùng con.”
“Không cần!” Tô Vũ trả lời khô khốc: “Con không lấy anh ta nữa, con không thích anh ta!”
“Thế thì sao?” Tô Dĩnh cất giọng hờ hững.
Bỗng dưng Tô Vũ kích động đến mức rơi nước mắt. Nỗi kiềm nén mấy ngày qua đã chạm tới giới hạn, cô vung tay hét to với mẹ: “Con nói cho mẹ biết, con sẽ không lấy Mai Hựu Khiêm đâu. Cũng phải cảm ơn mười mấy giờ trong trại tạm giam giúp con suy nghĩ rõ ràng. Con không muốn bỗng dưng nổi hứng lập gia đình rồi vội vàng sinh con như mẹ. Con muốn con của mình lớn lên trong gia đình có tình yêu thương, con không muốn lừa gạt nó bằng lời nói dối nực cười đại loại như: Con yêu, con là kết tinh tình yêu của ba mẹ đấy!”
Tô Dĩnh bật cười, vuốt mặt Tô Vũ, khẽ khàng nói: “Biết tại sao mẹ đồng ý cho con lấy Mai Hựu Khiêm không? Có hai nguyên nhân, một là con không thích cậu ta, có lẽ con sẽ buồn cười về điều này, nhưng mẹ đánh cuộc sau mười năm kết hôn, con sẽ hiểu lời mẹ nói bây giờ. Đôi khi lấy một người đàn ông phù hợp còn dễ có được hạnh phúc hơn so với lấy người mình yêu.
Nguyên nhân thứ hai, con và Mai Hựu Khiêm từng có cuộc sống tương tự. Từ nhỏ đến lớn hai đứa đều sống trong hoàn cảnh giàu có, hoàn cảnh sinh hoạt tương đồng sẽ giúp các con giảm bớt thời kỳ làm quen. Mà con với thằng nhóc ở hạ lưu sông kia thì cần thời kỳ làm quen rất dài. Đến khi hai đứa vượt qua, con sẽ phát hiện, sự hấp dẫn lúc đầu đã sớm biến mất trong thời kỳ cọ sát ấy rồi. Khi đó, con sẽ luôn tự hỏi bản thân rằng hiện tại mình còn lại thứ gì?”
“Mọi người thường nói, sống là một môn nghệ thuật cần kỹ xảo.” Tô Dĩnh nhẹ nhàng vuốt từ mặt tới thái dương cô, dịu dàng nhìn cô chăm chú, như muốn tìm một thứ gì đó qua khuôn mặt cô. Giọng bà phiền muộn: “Mà con, không có kỹ xảo đó. Tính cách con rất giống ba con, không biết cách thay đổi nên rất dễ dàng rơi vào tình trạng cực đoan. Trong khi đó Tạ Khương Qua lại là một kiểu cực đoan khác, con sống với cậu ta sẽ chịu nhiều vất vả.
Tô Vũ, đừng nghi ngờ những điều mẹ nói. Mẹ khuyên con với tư cách một người từng trải. Mỗi lần mẹ và ba con rời khỏi nhà hàng là lại cãi nhau. Bởi vì lúc ăn xong ba thường gói thức ăn thừa mang về nhà, mà đây lại chính là chuyện mẹ khó chấp nhận nhất.
Đừng coi thường những chuyện nhỏ nhặt này, vì nó được coi là một phần của cuộc sống đấy. Sau một trăm lần cãi vã, con dần phát hiện tình yêu không hòa hợp sẽ biến dạng hoàn toàn cuộc sống thường nhật của con.”
“Mẹ nói linh tinh!” Tô Vũ nắm chặt tay, “Mẹ chỉ kiếm cớ cho cuộc hôn nhân thất bại của mẹ thôi.”
Tô Dĩnh cười nhạt, không tức giận cũng không phản bác, chỉ vuốt nhẹ mái tóc cô, dặn cô nghỉ ngơi cho khỏe, bảo cô hãy nghĩ lại những gì bà nói, cô là đứa trẻ thông minh, nhất định sẽ hiểu hết thảy.
“Con không nghĩ về những lời vớ vẩn của mẹ đâu!” Tô Vũ hét lên với theo bóng lưng mẹ.
…
Nửa đêm, cơn mưa trắng trời bỗng ập tới, lúc ấy Tạ Khương Qua mới về đến nhà. Gần đây tình hình chính trị Bangkok bất ổn nên lượng khách đến khách sạn giảm hẳn, vì vậy cậu có thể về nhà sớm hơn hai tiếng.
Theo thói quen, cậu đi tới phòng mẹ, phát hiện trên giường trống trơn. Bấy giờ cậu mới nhớ ra mẹ và dì Phân đến rạp xem kịch rồi. Dạo này cậu rất hay quên, may mà đang nghỉ hè, không phải phiền não vì chuyện học hành.
Đèn chưa bật, cậu mò mẫm về phòng mình, cởi chiếc áo bị nước mưa thấm đẫm ra. Cậu không lên giường luôn mà rút điếu thuốc từ miệng túi. Mấy ngày nay cậu cũng phải giật mình vì lượng thuốc mình hút, chỉ mấy ngày thôi mà cậu đã sắp thành tên nghiện thuốc lâu năm rồi.
Mẹ không ở nhà nên cậu có thể hút một điếu cho đỡ thèm.
Hút hết điếu thuốc, Tạ Khương Qua cởi quần jean, nằm vật xuống giường.
Vừa đặt lưng lên tấm ván, thân thể mềm mại nào đó đã lấp đầy vòng ôm của cậu!
Trong bóng tối, Tạ Khương Qua nhắm mắt lại khẽ nhoẻn khóe môi. Nhất định đây là ảo giác mà mùi thuốc lá mang đến cho cậu, nếu không sao Tô Vũ có thể nhào vào lòng mình chứ?
Cậu sờ nắn vật áp sát vào ngực mình. Ừm, mịn màng, chỗ cần lớn thì lớn chỗ cần thì nhỏ, thế rồi bàn tay dừng lại trên eo cô.
Khốn kiếp, mới chỉ xoa thôi thân thể đã có phản ứng. Nếu cứ vậy nữa, ban đêm cậu lại phải nhảy xuống sông bơi mất.
Người trong lòng nhúc nhích, bàn tay run rẩy của cô vuốt ve mặt cậu, cất giọng thẽ thọt: “Khương Qua, Tạ Khương Qua!”
Tạ Khương Qua sững người. Cô tiểu thư sống trong ngôi nhà màu trắng sang trọng kia lại tới tìm cậu sao?
Cậu rụt tay lại, lạnh lùng nói: “Dậy đi, tôi cho cô một phút. Cô mặc quần áo vào và rời khỏi giường tôi, sau đó cút khỏi nhà tôi ngay!”
“Em không đi!” Cô cố chấp.
“Không đi cũng được thôi, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát!” Cậu mò mẫm túi áo tìm điện thoại.
Người trong lòng vẫn vùi mặt vào ngực cậu. Tạ Khương Qua không mảy may chần chừ, bấm số cảnh sát, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Khương Qua, mẹ em đã tát em, em đau lắm!” Cô mải vùi mặt trong ngực cậu, không hề để ý đến những gì cậu làm, cứ thế kể lể.
Người ở đầu bên kia hỏi chuyện, Tạ Khương Qua hé miệng, não bộ đang lựa chọn từ ngữ khiến câu chuyện của mình nghe sao thật sự nghiêm trọng, để mấy viên cảnh sát luôn chậm chạp sẽ lao tới như một cơn gió.
“Khương Qua, thật sự đau lắm!” Tô Vũ nhấn mạnh.
Cậu nhắm mắt lại, huyệt thái dương phập phồng kịch liệt, chỉ muốn trút hết những lời muốn nói ngay lúc này.
“Khương Qua, em không lừa anh đâu, đau thật ấy. Đánh từ hôm qua rồi mà hôm nay vẫn chưa hết sưng!” Tô Vũ nói tiếp.
Tạ Khương Qua hít sâu một hơi rồi dập máy, cưỡng chế đẩy thân thể đang dán chặt lấy người mình ra. Cậu chống người dậy, đưa tay kéo cô lên.
Cô rất nhẹ, người chẳng có bao nhiêu thịt, thịt của cô đều tập trung trên ngực hết rồi. Đối với cậu, vứt cô từ đây xuống sông Mekong là chuyện quá dễ dàng.
Được đấy, cứ ném cô xuống sông là lựa chọn chính xác nhất. Vừa thần không biết quỷ không hay vừa mắt không thấy tâm không phiền. Cô chết thì càng tốt, như thế cô không thể lấy người đàn ông khác được nữa. Cùng lắm chờ đến khi mẹ qua đời, cậu cũng nhảy xuống sông cho xong chuyện.
Cậu xua đuổi: “Cô cút ngay đi cho tôi, đừng giỏ trò này với tôi hết lần này đến lần khác nữa. Cô tưởng cứ cởi hết quần áo, trèo lên giường tôi là tôi sẽ vẫy đuôi với cô, chờ cô gọi về như con chó cưng của cô sao? Tôi cho cô biết Tô Vũ, đàn bà chủ động vui đùa một lần là đủ rồi, thêm nhiều lần sẽ thành chán ngấy đấy!”
Cuối cùng, Tạ Khương Qua chạm tay kia tới công tắc, nhấn mạnh một phát.
Đèn lóe sáng, cậu cúi đầu, song một giây sau tay liền buông thõng.
Trước ánh sáng mịt mùng, cậu thấy mắt cô vừa đỏ vừa sưng như quả đào, má trái sưng hơn má phải, khuôn mặt trắng nõn còn ẩn hiện dấu năm ngón tay.
“Rốt cuộc bà ta có phải mẹ em không?” Tạ Khương Qua nghe thấy mình thốt ra lời này với giọng vô cùng tức giận, như thể muốn róc xương kẻ đã đánh cô, “Bà ta điên à, nỡ nào làm như vậy?”
Nỡ nào làm như vậy? Hôm ấy tát cô xong, cậu cũng hỏi mình như thế.
Cô mếu máo, khẽ chớp mi, giọt lệ liền chảy tràn nơi khóe mắt.
“Đau… lắm phải không?” Tạ Khương Qua dè dặt hỏi, như thể sợ nặng giọng thêm chút thì mặt cô sẽ càng đau hơn vậy.
Tô Vũ gật đầu, đôi mắt lại chơm chớp, giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi. Cô vươn tay ôm cổ cậu, kéo người cậu áp vào thân thể cô, bầu ngực cao cao chống lên lồng ngực cậu.
Tạ Khương Qua cúi đầu, vào thời điểm đôi môi sắp chạm phải giọt nước mắt trên khóe mi cô, cậu đã lấy lại ý chí, đẩy cô ra lần nữa.
“Cô tới đây làm gì?” Tạ Khương Qua lạnh lùng hỏi.
“Khương Qua, em nhớ anh.” Giọng cô cực nhỏ.
Cậu nhắm mắt lại, gằn giọng quát: “Câm miệng, cô câm miệng cho tôi!”
Tô Vũ không nghe lời cậu, động tác thêm phần to gan càn rỡ. Tay cô lặng lẽ chạm lên eo cậu và giữ nguyên ở đó, tủi hờn nói: “Khương Qua, em không lừa anh, em thật sự vẫn luôn nhớ anh.”
Tạ Khương Qua cố gạt tay cô nhưng chỉ được một lát tay cô lại quấn lên. Cô hệt như miếng keo dán, nói liên miên rằng cô nhớ cậu, kể lể mẹ mắng cô, mẹ đánh cô.
Cô vừa nói vừa sụt sịt mũi, sau đó miệng lại thao thao bất tuyệt.
Phiền quá đi mất, thật sự phiền chết được.
Tạ Khương Qua nghiến răng, thầm đếm một, hai, ba!
Thế nhưng sau đó cậu bỗng cúi đầu che kín môi cô, cắn lên đôi môi lải nhải mãi ấy.
Hàng loạt động tác tiếp theo đều quá quen thuộc. Cậu để chân cô vắt bên hông mình, vừa hôn vừa giải phóng thứ đã sớm tràn trề sức sống, đặt nó ở nơi ấm áp của cô, đâm sâu tới tận cùng.
Cô khẽ rên một tiếng rồi nhe răng cắn cậu. Cậu vẫn mải miết rong ruổi, cho đến khi khoang miệng cô ngập mùi tanh, hai người lại hôn mãnh liệt, để cho vị giác trên lưỡi của họ nồng đậm vị máu.
Cậu hận cô, chỉ muốn nghiền nát cô. Cô rời xa cậu bao nhiêu đêm, cô khiến cậu như biến thành người khác, cô khiến cậu luôn làm những chuyện xấu hổ không thể nói thành lời giống như thời khắc này, cậu từng vô số lần ảo tưởng đè cô dưới thân thể của mình, làm cho chiếc giường gỗ vang lên tiếng “kẽo kẹt“.
Được rồi, cuối cùng bây giờ cũng được như ý nguyện.
Dĩ nhiên bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ. Tạ Khương Qua lật người cô lại, tiến vào từ phía sau. Tiếng hạt mưa rơi trên sông tựa âm thanh của một buổi hòa nhạc quy mô lớn. Âm thanh ấy như cổ vũ sóng tình, xen lẫn tiếng nam nữ hòa quyện.
Thời khắc ấy, cả thế giới như thể chỉ còn lại trận mưa rào cùng đôi trai gái trầm mê trên chiếc giường trong ngôi nhà gỗ.
Không một ai chú ý tới chiếc điện thoại đang đổ chuông. Phải đến hồi chuông thứ hai, Tô Vũ mới thở gấp giục: “Khương Qua, tắt điện thoại đi.”
Tạ Khương Qua không hề chần chừ, lập tức tắt điện thoại. Xong xuôi còn vội vã nắm lấy chú thỏ trắng rung rinh không ngừng trước mắt mình.
Lúc này, họ đã chuyển thành tư thế Tô Vũ ngồi trên người cậu. Một nửa mái tóc dài che đi nửa mặt cô, một nửa xõa sau lưng. Đôi môi tươi thắm của cô cất lên từng tiếng gọi Khương Qua, khiến cậu đê mê lạc lối. Cậu rời tay từ cặp thỏ trắng trước ngực cô tới bờ môi Tô Vũ. Ngón tay vừa chạm tới đã bị cô ngậm lấy. Cô dùng hàm răng day nhẹ ngón tay cậu. Sau một đợt run rẩy, hình như thứ nằm trong cơ thể cô lại lớn thêm vài phần.
Có vẻ cô chưa kịp thích ứng nên thoáng dừng lại, chống tay lên ngực cậu, thở hổn hển như giây sau sẽ không chịu được mà sụp đổ. Từng giọt mồ hôi rơi trên người Tạ Khương Qua, bởi vì thở dốc nên gò bồng đảo đẫy đà nhấp nhô liên hồi.
Thật là cám dỗ!
“Khi nãy anh thật sự muốn ném em xuống sông Mekong.” Tạ Khương Qua vươn tay lau mồ hôi trên trán cô, rồi kéo cô thấp xuống để người cô kề sát thân thể mình, tay quấn chặt lấy cô: “Nhưng vẫn không nỡ.”
Tô Vũ nở nụ cười thỏa mãn!
Quá nửa đêm, mưa vẫn rả rích. Tạ Khương Qua vuốt ve mặt cô, khẽ hỏi: “Hôm ấy anh đánh em có đau không?”
“Khương Qua, chúng ta rời khỏi đây đi, tối mai chúng ta cùng rời khỏi đây đi, đưa cả mẹ anh đến một nơi thật xa. Em không cần mấy thứ trang sức quần áo sang trọng gì cả, em chỉ cần anh thôi. Khương Qua, em sẽ sinh một đàn con cho anh.” Thời khắc ấy, cô cảm thấy mình vĩ đại và vẻ vang biết bao!
Giữa màn đêm, cô không thấy rõ vẻ mặt của Tạ Khương Qua. Trước đó không lâu, cơn mưa dông đã làm mất nguồn điện của họ, hiện giờ nơi đây chỉ còn khoảng không đen kịt.
Trong đêm mưa, Tạ Khương Qua trầm ngâm.
Tô Vũ nói tiếp: “Khương Qua, tám giờ tối mai, em sẽ chờ anh ở khách sạn chúng ta từng ở. Bất kể anh có tới hay không, em vẫn sẽ chờ anh từ tám giờ đến mười hai giờ. Nếu anh tới, em sẽ theo anh, nếu không chúng ta sẽ kết thúc hoàn toàn. Em thề, em không đợi anh nhiều hơn một phút, cũng không cho anh thêm bất cứ cơ hội nào nữa. Em sẽ quên mọi điều về anh.”
Khi trời hửng sáng, mưa đã ngừng rơi, ánh dương le lói nơi chân trời xé toạc tấm màn đen. Vào buổi rạng đông ấy, Tô Vũ và Tạ Khương Qua đứng trên bờ đê ven sông, cậu không hứa hẹn với cô bất cứ điều gì.
Ánh ban mai màu lam bạc trên bầu trời rọi sáng chói chang. Như một phép màu, đôi mắt Tạ Khương Qua dịu dàng tựa thiên sứ. Ở trên bờ đê ấy, cậu hôn cô từ trán đến chóp mũi rồi xuống môi.
Khoảnh khắc đó, Tô Vũ tin tưởng cậu sẽ có mặt tại căn phòng khách sạn cũ kỹ ấy. Hệt như lời thoại “Trong lòng em anh là anh hùng cái thế, cưỡi mây bảy sắc đến đón em đi” trong những bộ phim điện ảnh tầm thường khiến vô số cô gái mê mẩn.
Ngày hôm sau, Tô Vũ đã bỏ trốn khi cô đang cùng Mai Hựu Khiêm trên đường đến địa điểm đã hẹn. Suy nghĩ của cô rất ngây thơ, cô cho rằng nếu mình mất tích trong tầm mắt anh ta, anh ta sẽ không dám làm gì mẹ cô. Thế là cô kiếm cái cớ đơn giản xuống xe.
Tô Vũ mang theo chiếc ví nhỏ đựng sẵn hộ chiếu, bắt taxi tới khách sạn gần nhà Tạ Khương Qua. Đúng tám giờ, cô vào căn phòng chỉ định, nhưng không thấy ai cả.
Cô thay bộ quần áo bình thường, vừa xem tivi vừa ăn bánh ngọt chờ người mình yêu.
Khoảng chín giờ, trời bắt đầu đổ mưa. Cơn mưa lớn dần, ồ ạt như trận mưa trước cửa nhà Tạ Khương Qua đêm qua.
Trận mưa ấy kéo dài hơn ba tiếng mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Mười hai giờ đúng, Tô Vũ rời khỏi phòng. Trước khi đi cô tắt tivi, vứt chiếc hộp bánh ngọt đã ăn hết vào thùng rác rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô đứng dưới mái hiên khách sạn đợi mưa tạnh, nhưng không biết mưa tạnh rồi mình sẽ đi đâu.
Thế nhưng, chưa tới năm phút cơn mưa kia bỗng dừng hẳn. Cô bước xuống bậc thềm khách sạn, đi về bên trái.
Nơi góc đường đậu một chiếc xe màu đen, người phụ nữ cao ráo cầm ô đứng đó, hơn nửa ống quần bà đã bị mưa xối ướt sũng.
Tô Vũ đờ đẫn đi về phía mẹ, đưa tay hất bay chiếc ô của bà, thẫn thờ hỏi: “Có phải mẹ ép cậu ấy rời đi không?”
“Không phải!” Giọng bà không hề kích động mà vô cùng dửng dưng.
Mẹ nói không phải là không phải, cô biết mẹ không nói dối.
Cô đứng đó không tài nào dịch nổi bước chân. Mẹ khẽ thờ dài, chạm tay lên môi cô.
Khi mẹ buông tay, cô thấy kem bánh màu trắng dính trên ngón tay mẹ. Thế này là thế nào? Sao cô lại quên chuyện quan trọng là ăn xong bánh nhất định phải lau miệng sạch sẽ chứ? Từ nhỏ đến lớn, Tô Vũ luôn là cô gái ưa sạch sẽ, cô không thể nào chịu được cảnh mồm miệng mình dính vụn bánh.
Thảo nào mấy người ở hành lang khách sạn đều nhìn cô với ánh mắt là lạ. Chắc hẳn khi đó cô xấu lắm đây. Chết tiệt, đều tại Tạ Khương Qua, tất cả là lỗi của Tạ Khương Qua cả!
Trước khi nước mắt rơi xuống, Tô Vũ ngả đầu lên vai mẹ, nói: “Mẹ, Khương Qua không đến!”
“Cậu ta không đến cũng không sao cả, con còn có mẹ kia mà.” Giọng mẹ rất đỗi dịu dàng, hoàn toàn không giống bà của ngày thường chút nào.
Hai giờ sáng, Tô Vũ theo Mai Hựu Khiêm rời khỏi Bangkok. Anh ta đợi cô ở sân bay suốt sáu tiếng. Về vụ mất tích ấy, anh ta chỉ bâng quơ bảo: “Ồ, tiên nữ nhỏ lạc đường thôi mà.”
Năm hai mươi ba tuổi, trái tim Tô Vũ trở nên héo mòn. Tạ Khương Qua không tới, không hề tới!