Bạn đang đọc Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới – Chương 37: Đi cùng với em (2)
Tạ Khương Qua đang chìm đắm trong cơ thể Tô Vũ, cảm nhận cơn kích thích từ nơi lối vào chặt chẽ kia bao bọc, mọi thứ dường như tốt đẹp hơn so với những gì cậu đã tưởng tượng. Cô ấy đang cắn nuốt lấy mình, từng chút từng chút một!
Sau khi hôn khô những giọt nước mắt Tô Vũ, cậu bắt đầu nếm thử hương vị của lần đầu tiên được chuyển động bên trong cơ thể cô, cẩn thận rút ra rồi lại tiến vào.
Thân thể Tô Vũ run run, đến khi cậu tiến vào lần thứ1hai, móng tay cô bấu chặt vào làn da trên lưng cậu để giảm bớt đau đớn.
Hết lần thứ hai lại đến lần thứ ba, bấy giờ cô mới buông tay khỏi lưng cậu, nắm chặt lấy tấm ra trải giường.
Cho đến lần thứ tư, Tạ Khương Qua đã không còn đủ kiên nhẫn để ra vào một cách chậm chạp như những lần trước nữa. Khi tiến vào nơi sâu nhất bên trong cơ thể cô, cậu gục mặt trên vai cô, thở hổn hển. Cả người Tô Vũ thì căng cứng, có lẽ vẫn chưa quen với sự8tồn tại khác lạ trong cơ thể mình.
Thế nhưng, đến giờ phút này đã là cực hạn của cậu rồi, cậu không thể đợi được nữa. Tạ Khương Qua mút lấy vành tai cô, còn Tô Vũ thì khẽ cọ gò má thái dương cậu như chú cún con.
Tạ Khương Qua phủ bàn tay mình lên bàn tay cô, đan từng ngón vào nhau rồi nắm lại thật chặt. Cậu hận không thể dùng ngón tay truyền hết toàn bộ sức lực của mình lên người cô.
Ham muốn tận sâu cơ thể cậu không ngừng thét gào, bên trong linh2hồn cậu đang tồn tại cả thiên thần lẫn ác quỷ.
Cậu nắm chặt lấy tay cô. Vào lần thứ năm, cậu nghe theo lời thúc giục của ác quỷ, tiến vào với nhịp độ nhanh chóng và dứt khoát.
Sao lại như vậy, sao lại đau như vậy, chẳng phải trong sách báo và bạn bè cô đều nói đây là việc còn sung sướng hơn cả chơi thuốc sao. Nhưng đúng là trong sách có nói lần đầu tiên sẽ đau hơn những lần còn lại, có điều khi đã thích ứng thì sẽ không đau nữa, nhất định là4thế rồi.
Sau vài lần, Tạ Khương Qua bắt đầu biến thành một tên vô cùng xấu xa. Hãy nhìn cậu đi, ánh mắt của cậu lúc này cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng vậy!
Cậu cúi đầu, nhìn lồng ngực mình ma sát, đè ép gò núi nhô cao của cô qua mỗi lần hoạt động…
Hình ảnh đập vào mắt quả thật có hiệu quả khiến người ta phải ngạc nhiên, tựa như vườn hoa ẩn mình trong đám mây mà ác quỷ đã tạo ra cho các tín đồ của nó, trong vườn hoa có đôi nam nữ trần trụi, tóc mai đan cài, ướt át đam mê. Tô Vũ quay mặt đi, còn Tạ Khương Qua thì bật cười thích thú bên tai cô.
Tạ Khương Qua vuốt ve gương mặt cô, đồng thời đi sâu vào trong cô một cách mạnh mẽ, tần suất dần trở nên dày đặc. Cuối cùng lối vào bao quanh nó cũng dần trở nên mềm mại, bắt đầu râm ran giúp cô thích ứng được sự tiến quân như bão táp của cậu.
Sau vài lần bão táp quét qua, Tô Vũ như được đưa đến một mặt biển dịu êm, mà tấm nệm dưới người cô chính là mặt biển ấy.
Cơn râm ran ban đầu đã biến thành tình triều mãnh liệt, thân thể vốn tránh né cậu dần biến thành nghênh đón. Tô Vũ kẹp chân vào hông cậu thật chặt, đặt đầu trên vai cậu và khép hờ đôi mắt tận hưởng.
Hai người dây dưa quấn quýt lấy nhau hệt như loài vật với bản năng nguyên thủy. Tô Vũ còn chưa kịp nhìn rõ nơi hai cơ thể gắn kết thì Tạ Khương Qua đã va chạm thật mạnh, đầu cô lập tức trống rỗng, vô thức nhắm mắt lại, cảm nhận từng cái xâm lược từ cậu, cảm nhận sự mạnh bạo khi cậu tiến vào thân thể cô, cũng như sự bao dung của chính cô đối với cậu.
Đôi nam nữ chưa rành sự đời, không hiểu cũng không biết bất cứ điều gì, họ hoàn toàn dựa vào bản năng và giác quan của bản thân, dùng hành động để trấn an cơ thể mình trước tình triều xa lạ, đến chết cũng không rời.
Tô Vũ không đếm nổi Tạ Khương Qua đã xâm nhập vào mình bao nhiêu lần, cậu không biết nặng nhẹ khiến cô rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê như một người chết đuối. Vào khoảnh khắc Tô Vũ tưởng rằng mình sẽ bị cậu làm đến chết ngất thì cậu lại nói cho cô biết rằng cô vẫn còn sống bằng hành động mạnh mẽ khác. Giờ phút này, trên người cô chính là Tạ Khương Qua, chàng trai Tạ Khương Qua tuấn tú và cũng là… người mà Tô Vũ rất thích. Cứ thế những giọt lệ lại tuôn trào nơi khóe mắt.
Ngay sau đó, Tạ Khương Qua lại va chạm thật mạnh, đánh bay nước mắt của cô, đồng thời đầu cô cũng bị dịch đi. Một giây sau, đầu của Tô Vũ bị Tạ Khương Qua nâng lên, cô ngửa cổ để mái tóc thật dài rũ xuống.
Tô Vũ gập đầu gối, khóc thút thít từng cơn. Đã sâu lắm rồi, không thể sâu hơn được nữa, nếu không cô sẽ chết mất.
Cuối cùng, Tạ Khương Qua cũng gầm lên, cả người đổ gục trên người cô. Cậu thả lỏng thân thể, có thứ gì đó nóng hổi tiến thẳng vào sâu trong người cô, khiến cô cảm thấy sung sướng hơn bao giờ hết.
Sau tất cả, cô đã là của cậu, mà cậu cũng thuộc về cô rồi.
Tô Vũ dốc chút sức cuối cùng, giơ tay lên, sờ mái tóc ẩm ướt của cậu, cố gắng mỉm cười, cất giọng mơ màng hỏi Tạ Khương Qua: “Tiểu Tạ, giờ anh đã yên tâm chưa, anh không làm em đau…”
Người đang gục trên ngực cô hơi động đậy, hẳn là tên tay mơ này đang ngại ngùng lắm đây.
Nơi ấy của cậu vẫn đặt trong cơ thể cô, Tạ Khương Qua khẽ kê lại đầu cô vào gối để giúp cô nằm thoải mái hơn, sau đó khẽ cọ mũi vào ngực cô, lướt qua phần đỉnh chóp rồi lại cẩn thận ngậm vào, tay còn lại nắm bên ngực kia của cô. Tô Vũ cũng phối hợp luồn tay vào tóc cậu, để mặc cơn mệt mỏi ập đến.
Đến khi Tô Vũ tỉnh lại thì đã là ba giờ chiều ngày hôm sau. Trong phòng khách sạn phảng phất mùi ẩm ướt đặc trưng của khí hậu Đông Nam Á, trần nhà cũ kĩ, nệm giường cũng không phải là loại có chất lượng quá tốt, cũng may là lúc này thân thể cô khá nhẹ nhàng thoải mái, trên người là chiếc áo sơ mi mà hôm qua cô đã mặc.
Xung quanh phòng trống rỗng không một bóng người, Tô Vũ cúi đầu, ngẩn người nhìn mấy dấu vết vừa xanh vừa đỏ trên ngực mình. Một lúc sau đôi mắt hơi cay, cô chớp mắt, giọt lệ lập tức rơi xuống. Tô Vũ cô không phải là kiểu con gái ngây thơ thích thế giới màu hồng gì đó, vậy làm sao phải khóc chứ!
Tạ Khương Qua đi đâu rồi? Hiện tại, Tô Vũ hơi nhớ cậu.
Có tiếng mở cửa phòng, Tô Vũ ngẩng đầu. Tạ Khương Qua quay lưng về phía cô đang nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Cô nhanh chóng lau nước mắt, nhoẻn môi cười.
Vừa quay đầu lại cậu đã bị cô làm cho giật mình, trong tay cầm một túi đồ, ngại ngùng đứng đó. Tô Vũ hơi hé miệng, định hờn dỗi mắng yêu: “Đồ ngốc, còn đứng đó làm gì?”
Song kỳ quái là, sau cùng cô cũng phản ứng chậm chạp hệt như Tạ Khương Qua vậy.
Người ta bảo sau khi nam nữ làm chuyện ấy thì càng nồng nhiệt hơn kia mà. Hóa ra là không phải. Tô Vũ lúng túng rũ mắt xuống.
Một lúc sau, Tạ Khương Qua mới bước về phía Tô Vũ. Cậu ngồi xuống mép giường, bàn tay đặt trên giường hơi nhúc nhích, lát sau mới chầm chậm cầm lấy tay Tô Vũ. Tiếp theo, cậu vẫn giữ im lặng, còn lòng bàn tay đang nắm lấy tay cô lại chảy đầy mồ hôi.
Tô Vũ thầm thở dài, nếu như cô không đánh tan sự lúng túng giữa hai người trước thì chắc rằng cả ngày hôm nay Tạ Khương Qua sẽ không chịu chủ động nói chuyện với cô cho xem. Lúc nào cô cũng phải đóng vai chủ động hết.
“Anh đi đâu vậy?”
“Về nhà một lúc, sau đó ra ngoài mua vài thứ.”
“Mua gì vậy?” Tô Vũ tiện tay định lấy túi đồ mà Tạ Khương Qua vừa đặt ở tủ đầu giường, thế nhưng vừa chạm tay vào thì đã bị cậu cướp đi mất.
Tạ Khương Qua đỏ mặt ôm chặt túi đồ trong lòng. Trông cậu rất đáng nghi, vì vậy cô quyết cướp lấy túi đồ kia bằng được. Vậy mà vừa cử động, cô lập tức phát hiện cả người mình rã rời, song cô vẫn thành công vươn tay đến ngực Tạ Khương qua.
Giằng co một lúc, cô lại bị cậu đè bên dưới.
Tư thế này rất dễ dàng khiến người ta nhớ đến hình ảnh tối hôm qua, cả hai đều đỏ mặt nhưng không ai chịu dời mắt đi. Tạ Khương Qua nói rất khẽ: “Anh xếp hàng gần một giờ để mua bánh chocolate này, vừa đẹp vừa thơm, anh đoán em sẽ thích.”
Lòng dạ của con gái khá tỉ mỉ, chỉ qua vài câu nói cũng có thể đoán được suy nghĩ của chàng trai trước mắt. Cậu cố tình nói rõ là đã đợi suốt một tiếng đồng hồng để mua bánh mì chocolate cho cô, rõ ràng đang cố ý lấy lòng cô đây mà.
Tô Vũ cũng hiểu, muốn làm Tạ Khương Qua cam tâm tình nguyện thốt ra những lời này là vô cùng khó khăn.
“Em thích mấy chiếc bánh chocolate trông xinh xắn.” Tô Vũ cũng nói rất khẽ “Anh còn mua gì cho em nữa không?”
“Còn có…” Tạ Khương Qua ngập ngừng, giọng nói nhỏ đến mức phải tập trung cao độ mới nghe rõ: “Còn có… Anh đến tiệm thuốc… mua vài loại thuốc… là loại mà… Không phải tối qua em rất đau sao… À… Là loại thuốc…” Sau đó, Tiểu Tạ nói khô khốc: “Em… Em nghe hiểu không…”
Lần này, đến lượt Tô Vũ đỏ từ mặt đến cổ.
Thấy cô mãi không đáp, Tiểu Tạ sốt ruột: “Để bôi ở…”
Cô cuống quýt che miệng cậu lại, không cho cậu nói hết câu. Tất nhiên cô biết đó là gì.
Sau cuộc trò chuyện kia, Tô Vũ tranh thủ vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại, tất nhiên cô cũng dùng thuốc mà Tiểu Tạ mua, hiệu quả thuốc không tồi, nó giúp cô không đến mức đi đứng khập khiễng.
Tạ Khương Qua đã chuẩn bị xong bánh mì chocolate và sữa, ngoài ra cậu còn bảo khách sạn mang đến một phần cơm chiều. Ngửi thấy mùi thơm từ phần ăn, Tô Vũ mới nhận ra mình đã đói lép cả bụng rồi.
Ăn tối xong, Tô Vũ bỗng nhớ đến một việc: Hôm nay là thứ tư, Tạ Khương Qua phải đi học cơ mà!
“Hôm nay anh xin phép trường rồi.” Cậu nói với Tô Vũ.
Xin phép á? Trước kia, Tạ Khương Qua chưa bao giờ chủ động xin phép nghỉ học, đây cũng được coi là một nguyên tắc của cậu, bất kể trước kia cô nài ép hay dụ dỗ thế nào cậu cũng không chịu.
“Khương Qua, Khương Qua…” Tô Vũ cọ lên người cậu, bây giờ hai người đang ngồi trên ghế sofa, cả người cô gần như dán hết lên người cậu. Cô hà hơi bên tai cậu, “Cho em biết lý do anh xin phép nghỉ đi nào.”
Tạ Khương Qua ngậm chặt miệng.
“Khương Qua, em muốn nghe.”
Cậu vẫn ngậm chặt miệng, mắt nhìn đăm đăm vào màn hình TV.
Tô Vũ le lưỡi ra, khẽ liếm lên vành tai cậu, thủ thỉ: “Khương Qua, em muốn nghe mà.”
Tạ Khương Qua dứt khoát ghì chặt thân thể cô, khiến cô ôm lấy cả người cậu như gấu Koala: “Bị ốm, anh lấy lý do là không được khỏe.”
Nếu là trước đây, có lẽ trong lòng Tô Vũ sẽ vui như nở hoa vì thành công làm Tạ Khương Qua nói dối vì mình, hơn nữa còn nói dối một cách cam tâm tình nguyện. Bởi vì xưa nay Tạ Khương Qua không bao giờ nói dối.
Thế nhưng giây phút này đây, lòng cô đau khổ khôn cùng.
“Khương Qua…” Tô Vũ nhìn bức tường của khách sạn, khẽ cọ lên mặt Tạ Khương Qua, “Khương Qua, anh xin nhà trường cho nghỉ một tuần được không?”
Tạ Khương Qua im lặng, có điều càng lúc càng ôm chặt lấy thân thể cô. Hiển nhiên chàng trai có nhân phẩm lẫn học lực xuất sắc như cậu đang không vui.
“Em muốn đưa anh đến một nơi.”
Tạ Khương Qua vẫn không phản ứng.
“Khương Qua, anh đồng ý với em một lần đi, sau này em không bao giờ bắt anh làm như vậy nữa.”
Không phải! Nói đúng hơn là sau này cô không còn cơ hội, mà cũng chẳng có quyền bắt cậu làm những chuyện tương tự nữa rồi.
Chốc lát sau, Tạ Khương Qua mới khẽ “ừ” một tiếng.