Bạn đang đọc Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới – Chương 15: Chinh phục tiểu tạ (4)
Tạ Khương Qua kéo Tô Vũ bỏ chạy. Sau nhiều lần rẽ trái quẹo phải, họ thoát khỏi hành lang nhỏ, men
theo đường bờ sông rồi núp sau tán lá chuối mới thành công trốn thoát. Khi thấy rõ1đám người kia,
dự cảm của cậu đã được chứng thực. Mấy tên bị đánh ngã ban nãy gọi cứu binh đến, bọn chúng vừa chửi mắng vừa tìm kiếm ở khu vực xung quanh. Hai người mặt đối mặt,8gần như dán sát vào nhau, Tạ Khương Qua thì đang chăm chú quan sát những người đó còn Tô Vũ thì mải mê ngắm hàng mi dày rậm của cậu.
Lông mi của Tạ Khương Qua đẹp đến mức2khiến người ta không kiềm được muốn đưa tay chạm vào. Mà thật ra, Tô Vũ cũng đã làm thật, có điều vừa mới chạm vào thì cậu lại né tránh. Chẳng lúc nào Tiểu Tạ tỏ thái độ4tốt với cô cả, bởi vì sự xuất hiện của cô không chỉ làm mất sạch 100 baht của cậu hồi cuối tuần mà hiện tại còn chuốc thêm động phiền phức này nữa.
“Tạ Khương Qua, lông mi của cậu đẹp quá, làm tôi ghen tỵ luôn đấy.” Tô Vũ khe khẽ khen. Tạ Khương qua chỉ muốn đánh cô gái khiến cậu gặp xui xẻo suốt hai tuần liền này một trận thật đau, giờ phút này mà cô còn có tâm trạng bàn luận về lông mi của cậu à! Nhịn thôi! Phải nhịn thôi, vì người họ Đường kia đã nhắc nhở cô gái trước mắt đây chính là một đại tiểu thư điển hình, tính tình còn khó đoán hơn cả thời tiết.
Nhìn dáng vẻ chẳng buồn để ý của cô, cậu chán nản vô cùng. Tạ Khương Qua cũng nói khẽ: “Nếu cô còn bàn luận về lông mi của tôi, tôi e là chúng ta sẽ bị phát hiện ngay. Nếu chúng ta bị bắt, với nhan sắc này của cô, tôi nghĩ cô sẽ bị bán vào nhà chứa đấy.” “Nhan sắc của tôi?” Tô Vũ chớp mắt. Rất nhiều người ca ngợi thái quá sắc đẹp của cô, lâu dần khiến cô chai lì cảm xúc. Chỉ là vào giây phút này, khi nghe cậu khen nhan sắc của mình, cô lại vui vẻ một cách khó hiểu. Cô nắm lấy tay áo cậu: “Tạ Khương Qua, có phải ý cậu là tôi xinh đúng không?“.
Đúng là đồ ham hư vinh! Đúng là công chúa hạt đậu chỉ biết sống trong nhung lụa như mấy người kia nói! “Ngốc nghếch!” Tạ Khương Qua khẽ mắng: “Lẽ nào cô không biết nhà chứa là gì?”
Khinh người quá đáng mà. Tô Vũ nhìn cậu với ánh mắt quyến rũ, ngón tay xoắn xít tay áo cậu, dịu dàng đáp lại: “Tất nhiên tôi biết, chẳng qua tôi không sợ chỗ đó đâu, còn có cậu kia mà, Tạ Khương Qua, Tiểu Tạ!“.
Chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, thậm chí cậu còn nhìn thấy từng giọt mồ hôi li ti làm ướt hai bên tóc mai của cô. Hơi thở nhè nhẹ khi cô nói chuyện như thể mang theo mùi nguy hiểm, thẩm thấu từng chút từng chút một vào lỗ chân lông của cậu. Dì Phân luôn dặn cậu: “Khương Qua, con đừng tơ tưởng đến những thứ mà mình không bao giờ có được, bởi vì điều đó sẽ khiến cuộc sống của con càng thêm nhiều phiền não.”
Đúng vậy, cậu đã hiểu rõ điều này, bởi vì mẹ cậu luôn nhớ nhung những bộ quần áo xa hoa, những viên kim cương lấp lánh. Dường như tất cả niềm vui của mẹ đặt hết vào những món đồ hào nhoáng kia nên bà mới buồn phiền tột độ đến vậy. Cô gái có dung mạo xinh đẹp trước mắt cậu cũng thế, cô cũng như kim cương mà mẹ cậu thích, chẳng có tác dụng thiết thực trong cuộc sống hằng ngày. Mời qua lại vài lần mà cô đã khiến cuộc sống của cậu trở nên tồi tệ. Cô bạn thanh mai trúc mã của cậu là Thảm Họa khác hoàn toàn với cô gái trước mắt này, cô ấy chỉ cần một củ khoai lang nướng hay một đóa hoa tươi cũng đủ vui vẻ suốt cả ngày.
Tạ Khương Qua quay mặt đi, tập trung quan sát bên ngoài của vườn chuối – nơi không gian không có Tô Vũ. Bầu không khí rất yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng sâu bọ kêu vang. Tô Vũ không hiểu sao cậu đột nhiên cũng thẳng đến vậy, chẳng phải cậu biết đánh nhau sao? Ban nãy cậu còn đánh cho đám người nọ nằm lăn ra đất kia mà!
Tuy nhiên chỉ vài phút sau, Tô Vũ nhanh chóng hiểu ra, Tạ Khương Qua giỏi đánh nhau thật nhưng có những người khác còn giỏi hơn.
Một con sâu xấu xí bò lên đầu rồi đánh đu trên một sợi tóc của cô. Ngay khi thấy rõ đó là thứ gì, Tô Vũ kêu lên thất thanh, hơn nữa giọng cô lúc này còn to hơn bất cứ lúc nào khác.
Lập tức mấy bàn tay kéo họ ra khỏi vườn chuối. Trong tiếng reo hò của cả đám người, một gã đàn ông gầy gò trẻ tuổi đứng trước mặt Tạ Khương Qua, sau đó Tô Vũ lại được xem một trận đấu võ thực thụ nữa.
Hóa ra Tạ Khương Qua không giỏi đánh nhau như cô tưởng. Hiển nhiên gã đàn ông gầy gò trẻ tuổi kia là người trong nghề, gã ra đòn rất thành thạo, mấy lần liền đều đánh cho cậu đổ rạp.
Số lần Tạ Khương Qua bị đánh càng nhiều, mỗi cú đấm tung ra càng mạnh thì tiếng cổ vũ của bọn chúng càng vang dội. Cả đám người cứ như đang cùng tham gia trận đấu, trong mắt ai cũng toát lên vẻ điên cuồng. Tô Vũ lại trở nên ngây dại, trong mắt cô lúc này, Tạ Khương Qua đang nằm trên mặt đất dường như trở nên nhỏ bé. Bấy giờ cô mới nhớ ra cậu cũng chỉ là một cậu học sinh trung học, biểu hiện chững chạc qua mấy lần họ gặp nhau của cậu khiến cô quên mất sự thật này. Cô ngơ ngơ ngác ngác, mãi cho đến khi một bóng người tiến tới. Đó là kẻ giật giỏ xách của cô, gã trơ trẽn, đưa tay chạm vào ngực Tô Vũ. Mồ hôi trán của cô chảy thành dòng, tất cả ý thức tức tốc quay trở lại. Tô Vũ nghiêng người, tránh xa bàn tay đang đưa về phía mình, sau đó cô thò tay vào túi xách, tìm ngay thứ mà mình cần lúc này.
Khi rút ra, trong tay Tô Vũ xuất hiện một khẩu súng lục. Cô mỉm cười, chĩa súng vào bụng dưới của gã, cứ thế đẩy lui gã về phía sau. Cuối cùng gã cũng biết sợ, nhìn đồng bọn với vẻ mặt như đưa đám, run giọng nói: “Đại ca, cô ta… có súng“.
Hoàng hôn, chân trời bị rặng mây đỏ rực nhuộm đến chói lọi, cả bầu trời đỏ rực in bóng xuống mặt sông. Tô Vũ nửa quỳ bên bờ sông rửa vết thương cho cậu. Cô dùng chiếc khăn cột tóc của mình thấm nước sạch, từ từ khẽ lau khóe miệng dính máu của Tạ Khương Qua. Tới khi lau sạch vết máu, cô không dám nhìn gương mặt quá đỗi thê thảm kia thêm lần nào nữa. Tô Vũ chỉ khẽ khàng nói xin lỗi Tạ Khương Qua, rằng lần sau sẽ không gây phiền phức cho cậu nữa.
Cô thật lòng xin lỗi cậu chứ không xen lẫn bất kỳ mưu mô nào khác.
Hai người sóng vai ngồi bên bờ sông, gió đêm hiu hiu vờn quanh, mặt sông đỏ lửa in bóng đôi nam nữ mờ nhạt. Lúc này Tạ Khương Qua đang rất buồn, ánh mắt cậu chất chứa những bị thương. Cậu lẩm bẩm tâm sự rằng võ sĩ mà cậu yêu thích cũng qua đời trên sàn đấu trong một buổi hoàng hôn như thế này vào năm ngoái. Cậu tận mắt chứng kiến thi thể anh ta được bọc trong thảm lông rồi cho lên xe chở đi. Mọi người cho cậu biết chiếc xe sẽ đi dọc theo ven bờ sông đến một nơi rất xa, còn về chuyện vứt thi thể ở đâu thì còn tùy thuộc vào tâm trạng của những người đó.
Tô Vũ không quan tâm buổi hoàng hôn ngày ấy đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết mình đang đau lòng thay cho cậu bạn nhỏ này, chỉ muốn ôm lấy cậu để an ủi. Lúc ra về, Tạ Khương Qua đưa cô đến chợ để chờ xe đón. Hai người lẳng lặng đứng dưới ánh đèn đường mờ mờ ban tối.
Tạ Khương Qua nói với Tô Vũ bằng giọng điệu mang chút khẩn cầu: “Cô Tô, nếu như tôi là một học sinh bình thường có cha mẹ đầy đủ, có thu nhập ổn định, tôi rất vui lòng để cô đến chơi với tôi. Thế nhưng tôi không được như thế, tôi phải tự kiếm tiền trang trải học phí và tiêu vặt của bản thân.” Cậu nêu rõ quan điểm, hy vọng Tô Vũ đừng đến tìm mình nữa.
Cô không nói gì, cậu tiếp tục nhắc lại sẽ trả lại có số tiền kia, bằng cách nào cũng phải trả lại cho cô.
Tô Vũ vẫn không lên tiếng. Hôm nay cô đã trải qua quá nhiều chuyện, cô không có sức để đấu khẩu với cậu nữa, ý nghĩ duy nhất trong đầu cô chính là mau về nhà, nằm trong bồn tắm, nghe nhạc để giải tỏa căng thẳng. “Cô cũng thấy rồi đấy, thế giới của chúng tôi không thú vị như trong tưởng tượng của cô đâu.” Tạ Khương Qua nói, giọng cậu rất khẽ như thủ thỉ cho cô nghe, lại như đang tự nhủ với bản thân: “Có lẽ chơi với một thằng con trai chỉ có 100 baht trong ví sẽ khiến cô cảm thấy đây là chuyện rất mất mặt.” Đúng vậy, chẳng có gì hay ho cả, qua lại với một chàng trai chỉ có 100 baht trong ví chính là chuyện khiến Tô Vũ mất mặt nhất trên đời. Và hơn hết, khoảnh khắc bàn tay lạnh như băng chạm vào tai cô trong hành lang u ám kia cũng thật sự rất đỗi tồi tệ. Chẳng mấy chốc, xe của nhà họ Tô đã tới nơi. Chiếc xe màu bạc đẹp đẽ và người tài xế mặc đồng phục thẳng thớm đã thu hút ánh mắt biết bao người xung quanh chăm chăm nhìn cô.
Nếu ở quảng trường phồn hoa ở Bangkok, không ai chú ý đến người tài xế mặc đồng phục và chiếc xe xinh đẹp này. Song ở đây, nơi mà cô đã được biết qua miệng Tạ Khương Qua, hai người họ là người của hai thế giới khác nhau.
Sau khi ngồi lên xe, Tô Vũ quay lại nhìn cậu theo bản năng. Bóng dáng cao gầy của cậu vẫn đứng đó, ánh đèn đường mờ nhạt càng làm hình ảnh xộc xệch kia trở nên cô đơn. Chiếc xe từ từ lăn bánh đi xa, hình bóng cậu càng lúc càng nhỏ. Không hiểu sao, bỗng dưng có yêu cầu tài xế lùi xe lại đến trước mặt cậu.
Tô Vũ hạ cửa kính xe xuống: “Tạ Khương Qua, chuyện chỉ có 100 baht trong ví chẳng có gì mất mặt. Tôi cảm thấy cậu không tồi, ít nhất khả năng đánh đấm của cậu rất khá.” Ngón tay cô lướt qua gương mặt cậu: “Vả lại cho dù bị đánh rất thảm thì khuôn mặt của cậu vẫn đẹp hút hồn. Vì vậy cuối tuần sau tôi vẫn đến tìm cậu.”
Nói xong, Tô Vũ lẳng lặng chờ đợi Tạ Khương Qua đến trước mặt mình, bày tỏ lòng cảm kích vân vân. Từ trước đến nay, toàn là người khác khen cô xinh chứ cô rất ít khi khen người ta đẹp. Nhưng nếu cô nhớ không lầm, cô đã khen cậu những hai lần, mà quan trọng là cô không che cậu nghèo kiết xác, chẳng lẽ cậu không nên cảm ơn cô sao?
Tiếc là Tạ Khương Qua vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm ban nãy. Máy phút sau, cô quát to với tài xế: “Lái xe!” rồi rời đi.
Xe dần dần chạy khỏi khu vực có bầu không khí vẩn đục, khắp nơi toàn mùi hoa quả thối rữa kia. Tô Vũ tức muốn nổ phổi, cậu đúng là không biết tốt xấu.
Chờ đi Tạ Khương Qua! Sẽ có ngày cậu cam tâm tình nguyện xách váy cho tôi!