Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường

Chương 34: Phiên ngoại 1: Tuyệt đối không được chọc giận người mẫu tiên sinh


Đọc truyện Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường – Chương 34: Phiên ngoại 1: Tuyệt đối không được chọc giận người mẫu tiên sinh

Tôi là một tổng giám đốc, nên tôi thường xuyên không thể không ra vào mấy nơi vui chơi giải trí, ừ, giống như bây giờ vậy.

“Ha ha ha ha ha sau này còn nhờ ngài chiếu cố nhiều hơn.” Khuôn mặt đang cười của khách hàng A nhăn nhúm lại như vỏ sò, quá trời thịt.

Hoàng Lỗi là người có khả năng giao tiếp tốt, cậu ta hào phóng rót một ly lớn: “Ha ha ha ha anh khách khí rồi, mọi người đều là làm ăn cả, là anh em hết ấy mà, sao lại không giúp đỡ chiếu cố nhau được chứ?”

Đổi trắng thay đen.

Rõ ràng là sáng sớm hôm nay Hoàng Lỗi còn trong phòng làm việc theo đuôi tôi than phiền tên khách hàng này là một tên háo sắc hạ lưu, hết lần này tới lần khác ám chỉ cậu ta phải sắp xếp người tới tiếp hắn.

“Nhìn Tiểu Trần có vẻ không vui lắm thì phải?” Khách hàng chuyển đề tài, bắt đầu quan tâm tôi.

Xin lỗi, tôi không có cách nào ha ha ha ha cười to.

Hoàng Lỗi nói, tôi tới là làm bộ mặt cho công ty, để người khác nhìn vào cũng không cho rằng công ty chúng tôi dễ bị bắt nạt bị ăn chẹt tiền.

“Ha ha ha bộ dáng cậu ta cứ vậy đó, anh đừng để ý đến cậu ta, chúng ta uống thôi.” Hoàng Lỗi không quan tâm nói, liền rót cho khách hàng ly rượu đầy, tôi đoán cậu ta muốn chuốc say khách hàng để hắn ta miễn kêu chúng tôi gọi phụ nữ đến tiếp.

Chúng tôi là dân làm ăn, cũng không phải ma cô ( kẻ dắt gái bán dâm).

“Tiểu Trần muốn uống tí không?” Khách hàng cười híp mắt nhìn tôi.

Đương lúc tôi muốn mở miệng, Hoàng Lỗi lại giành nói trước: “Vợ của cậu ấy quản nghiêm lắm.”

“Vợ? Tiểu Trần đã kết hôn rồi?”Khuôn mặt khách hàng mang biểu tình “Tại sao tôi không biết”.

Tại sao ông phải biết?

Nhưng dù sao nghe danh xưng vợ thế này cũng rất thích, có chút cao hứng trả lời: “Người ta quản nhiều lắm.”


Khách hàng cau mày: “Haizz, tiểu Trần, đàn ông mà, cũng không thể quá nuông chiều vợ được, để đàn bà con gái quản nhiều việc quá cũng không tốt đâu.”

Ông chồng chuẩn mực Hoàng Lỗi trầm mặc.

Tôi cũng trầm mặc.

Lúc này điện thoại của tôi vang lên, màn hình hiển thị người mẫu tiên sinh.

Đáng nhắc tới chính là tôi bây giờ, đang ở quán bar, đây là nơi  mà người mẫu tiên sinh không cho tôi đến, chính là cấm địa.

Tôi sợ hết hồn.

Lập tức tôi quay đầu sang nhìn chằm chằm Hoàng Lỗi.

Hoàng Lỗi nhất định là uống nhiều rượu, thế mà lại hỏi tôi: ” Sao không nhận điện thoại đi nhìn tớ làm gì? Đột nhiên nhận ra vẻ đẹp trai của tớ từ khi nào đã hơn xa cậu rồi à?”

Tôi nghiêm túc cầm điện thoại di động lên cho cho cậu ta nhìn tên người gọi.

“Khụ khụ khục…” Hoàng Lỗi cũng bị hù chết, bởi vì người vợ bảo bối với đứa con gái tâm can của cậu ta chính là trợ thủ trung thành của người mẫu tiên sinh, lần trước Hoàng Lỗi dẫn tôi tới quán bar, người mẫu tiên sinh vừa giận, tôi liền bỏ việc, vợ với cậu ấy cũng chiến tranh lạnh hơn nửa tuần, con gái bảo bối của cậu ấy cuối tuần cũng không ở nhà.

Người mẫu tiên sinh, cộng đồng chúng tôi đều sợ hãi.

“Mau mau nhanh đi, vào nhà vệ sinh nghe điện thoại, hoặc là đi ra ngoài tránh, đi xa chút.” Hoàng Lỗi đứng lên lập tức.

Tôi vội vàng cầm điện thoại ra ngoài quán bar, rất thận trọng nhận điện thoại.

“Alo?”

Âm thanh lạnh lùng, đặc biệt thận trọng, hoàn toàn không để lộ tâm tình của tôi, hoàn mỹ.

“Sao lâu như vậy mới nhận điện thoại?” Giọng nói người mẫu tiên sinh hơi lộ ra chút bực bội.

Từ sau khi người mẫu tiên sinh kiêm nhận chức vụ tổng giám đốc, tính tình của anh càng thay đổi, động dục cũng càng ngày không thể khống chế, nếu không phải trình độ bếp núc của anh ngày càng giỏi, thì còn lâu tôi mới tới để ý tới.

“Tôi đang làm việc.” Tôi không thở gấp không hoảng hốt nói.

“Ở trong công ty?” Người mẫu tiên sinh nhàn nhạt nói: “Vừa lúc, anh đang ở dưới lầu.”

Kinh hồn!

“Tôi ở bên ngoài.” Tôi nhanh trí trả lời.

Đột nhiên phía người mẫu tiên sinh im lặng, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Nhất định tôi lại sơ sẩy gọi người mẫu tiên sinh đáng sợ về rồi.

“Tôi đang ở nhà hàng bàn chuyện với đối tác, chắc tối sẽ về trễ, tạm biệt.” Ngắn gọn rõ ràng, cúp điện thoại.

Tiếng chuông vang lên, lần này lại là bên Hoàng Lỗi.


“Không có chuyện gì, tôi…” Tôi vừa quay đầu, thấy được người mẫu tiên sinh.”Hoàng Lỗi.” Da mặt tôi cứng hết cả lại: “Cậu chuẩn bị sẵn sàng đi.”

“Cái gì cái gì? Cậu bị bắt quả tang rồi hả? Em trai à cậu cũng thẳng thắn quá đó?” Hoàng Lỗi hô to.

Thật xin lỗi, không còn cách nào nhắc nhở cậu được nữa tôi,  bản thân tớ bây giờ cũng rất khó bảo toàn.

“Nhà hàng ở đâu?” Người mẫu tiên sinh tựa như cười mà không phải cười.

Ở đây chỉ có quán bar.

Tôi trầm mặc, trong lòng đang tìm kiếm lý do.

“Còn dám cúp điện thoại?” Người mẫu tiên sinh nheo mắt lại.

Động tác của tôi cấp tốc, len lén tắt điện thoại, sau đó một mặt bình tĩnh nói: “Điện thoại di động hết pin.” Sau đó làm bộ liếc nhìn, nói: “Tự tắt máy.”

Ba à con xin lỗi, con nói dối, thật sự là do người mẫu tiên sinh quá đáng sợ, ba phải thông cảm cho con.

Người mẫu tiên sinh liếc mắt tôi một cái, làm trong lòng tôi thấy lạnh vù vù.

Tôi thành thật theo người mẫu tiên sinh về nhà.

Sau đó đi tắm.

Không là tắm rửa bình thường, mà là người mẫu tiên sinh đích thân phục vụ kiểu tắm sửa siêu sạch sẽ kia.

Tôi không muốn nhớ lại, thật sự không muốn.

Cuối cùng tôi nằm ở trên giường, giường mềm mại, tôi cũng mềm mại.

Gì gì đó của người mẫu tiên sinh thì lại ngược lại…

“Ngày mai tôi còn có cuộc họp.” Tôi nỗ lực ngăn cản người mẫu tiên sinh.

“Cuộc họp?” Người mẫu tiên sinh cười lạnh: “Ngày mai có cuộc họp, đêm nay còn đi uống rượu?”


Tôi đang do dự giữa hình tượng tổng tài và bảo toàn tính mạng.

“Tôi… Sau này không dám nữa…”

Tạm biệt, hình tượng tổng tài của tôi.

Ba à, ba phải thông cảm cho con.

“Lần trước em cũng nói như thế.” Bỗng người mẫu tiên sinh dùng đầu ngón tay đâm vào! ” Tôi dễ dãi quá em lại không nhớ được giáo huấn, ngược lại trực tiếp làm em thì có vẻ hữu dụng hơn.” Mặt người mẫu tiên sinh ôn hòa thuật lại.

Tiếp theo tôi cũng không muốn nhớ lại.

Người mẫu tiên sinh tức giận động dục thật đáng sợ, tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, rằng lúc đó tôi bật khóc, đó chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường mà thôi, tuyệt đối không liên quan gì tới tôi hết.

“Anh đừng làm nữa.” Tôi thấy giọng nói của tôi cũng sắp khàn cả rồi, như muốn bãi công rồi.”Thật sự không dám…” Phải chịu khuất phục vì tương lai tương sáng.

“Chờ anh thỏa mãn rồi sẽ bỏ qua cho em.” Người mẫu tiên sinh vuốt ve mặt tôi, hôn lên trán tôi như hôn một đứa trẻ vậy, thái độ ôn hòa rụt rè, động tác thì hoàn toàn ngược lại.

Thế là tôi bị lăn qua lộn lại làm rất nhiều lần.

Vô số tư thế.

Tôi không bao giờ đi quán bar nữa.

Có cho tiền tỉ tôi cũng không đi.

Tổng tài (mặt nghiêm túc chính trực): Tuy rằng tôi không biết cái gì là manh, nhưng mọi người vẫn có thể khen tôi, đừng hôn tôi, người mẫu tiên sinh lại động dục cho xem.

Quán bar: Tại sao tôi cũng bị tổng tài tiên sinh kéo vào danh sách đen? Đàn ông con trai không phải đều yêu thích tôi sao??


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.