Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường

Chương 30


Đọc truyện Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường – Chương 30

Đột nhiên người mẫu tiên sinh số 2 cười to: “Ha ha ha ha ha, anh thật biết điều.”

Tôi không nói gì, anh mới biết điều.

Chắc là thấy tôi hơi tẻ nhạt, người mẫu tiên sinh số 2 cũng rất nhanh ngừng cười, giơ lên nắm tay đặt trên miệng, làm bộ ho khan hai tiếng, khôi phục thành bộ dáng nghiêm túc: “Mọi người đều là làm ăn cả, hẳn là anh đã nghe qua nhà họ Wilson rồi chứ?”

Đúng là tôi đã từng nghe qua, họ nhà Wilson lừng danh, nghe đâu là một đại thế lực ở bên Mỹ, tuy nhiên trong thời gian làm việc của tôi, cũng không vượt qua biên giới, cho nên đối với hiểu biết về họ nhà Wilson thì không mấy sâu sắc gì cho cam.

Người mẫu tiên sinh số 2 nở nụ cười nhẹ: “Ý của lão gia tử chính là hi vọng anh biết khó mà lui, cho anh một khoản tiền cũng không thành vấn đề. Nếu như anh còn không biết điều, lão gia tử sẽ hạ thủ, ông ấy cũng không phải người hiền lành gì khi bò lên được vị trí này đâu.”

Tôi cân nhắc một chút, cảm thấy không thể nào bàn chuyện làm ăn với người mẫu tiên sinh số 2 cùng ông lão kia được, theo lý mà nói, rõ ràng nếu như tôi giữ người mẫu tiên sinh ở lại thì sẽ lợi hơn nhiều. Hơn nữa, lỡ như tôi đồng ý đề người mẫu tiên sinh rời đi, mục đích của tôi là để lấy số tiền kia, nhưng người mẫu tiên sinh cũng đang giữ tờ chi phiếu để trống của tôi mà. Với lại, nếu như nhân cách đáng sợ thứ hai của người mẫu tiên sinh xuất hiện, rõ ràng là kết quả của tôi không thể nào tốt được.


“Không được.” Tôi kiên định trả lời.

Người mẫu tiên sinh số 2 nghiềm ngẫm nhìn tôi: ” Không ngờ tình cảm của anh với anh họ cũng sâu đậm nhỉ? Tôi còn tưởng rằng chỉ là anh họ tôi đơn phương thôi chứ.”

Tôi không lên tiếng.

“Tuy nhiên, thật ra thì vốn tôi cũng không tính để anh họ quay về.” Người mẫu tiên sinh số 2 chuyển đề tài, chậm rãi nói: ” Anh họ quay về, thế lực của lão gia tử trăm phần trăm sẽ là của anh họ, tôi chỉ có thể giữ trong tay một phần tư cổ phần công ty mà thôi. Vậy không bằng anh họ đừng quay lại, để tôi kế thừa gia tộc, nếu như thành công, sớm muốn gì chủ nhân của dòng họ Wilson sẽ là tôi.”

Xem ra người mẫu tiên sinh số 2 vẫn còn chút đầu óc.

Tôi sửa sang hình tượng vô dụng của anh ta trong lòng tôi lại một chút.

“Cho nên?” Tôi lạnh lùng hỏi, trong lòng nghĩ người mẫu tiên sinh số 2 hẳn là muốn hợp tác gì đó.

Người mẫu tiên sinh số 2 nói: “Bên Mỹ rất nhanh sẽ có hành động không đáng kể, tất nhiên lão gia tử sẽ không thể ở đây mãi được, tôi sẽ tận lực cản trở lão gia tử, hi vọng anh có thể giữ lại…ừm… hội nấu cơm mát xa của anh họ nhé. ”

Thật là không tiện nếu như tôi nói thật ra người mẫu tiên sinh hoàn toàn không cần tôi giữ lại làm gì cả, tôi thấy cho dù muớn cả một đại lực sĩ cũng không thể kéo người mẫu tiên sinh đáng sợ đi nổi đâu.


Nhưng vẻ ngoài tôi lại nhàn nhạt hỏi: “Tôi có lợi gì chứ?”

Người mẫu tiên sinh số 2 sững sờ: ” Thật là suýt chút nữa đã đánh giá thấp anh, anh muốn gì?”

Tôi suy nghĩ một chút: “Một phần tư cổ phần.”

Mặt người mẫu tiên sinh số 2 cứng đờ.

“Anh cảm thấy, nếu như tôi nói rất ghét anh ấy, muốn anh ấy cuốn gói đi càng xa càng tốt, anh ấy sẽ đi sao?” Lần đầu tiên tôi dùng giọng điệu uy hiếp để nói chuyện, cảm giác thật giống như đang diễn lại tình tiết trong phim Hollywood vậy, quá ngầu.

Không biết người mẫu tiên sinh số 2 suy nghĩ cái gì, rất bất đắc dĩ đành phải đáp ứng.

Kỳ thật tôi phát hiện hình mẫu tiên sinh trong lòng mọi người khác xa với sự thật người mẫu tiên sinh thế nào trong lòng tôi, theo tôi biết, nếu như tôi làm như vậy, nhất định người mẫu tiên sinh sẽ hoán đổi nhân cánh bức tử tôi cho xem, còn nếu không được thì thể nào cũng sẽ giống lần đi Paris làm tôi đến không thể ra nổi cửa.


Nhưng bây giờ tự dưng lại kiếm được món hời, trong lòng tôi rất vui vẻ.

“Anh thật sự không muốn cân nhắc tôi sao?” Người mẫu tiên sinh số 2 cười yêu mị: ” Thật ra tôi cũng có thể học nấu cơm mát xa đó.”

Tôi không chút do dự trả lời: “Không.”

“Tại sao?”

“Bởi vì anh rất phá của.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.