Đọc truyện Tình Ngang Trái – Chương 86: Quyển 3 –
Dưới sự chỉ trỏ của mọi người, Tư
Nguyên xấu hổ làm xong thủ tục xuất viện. Anh vừa quay đầu thì phát hiện Duy
Đóa đã biệt tích!
…
Cơn giận bùng cháy ngùn ngụt trong
ngực Kiều Duy Đóa, khiến cô có cảm giác mình không thể giữ nổi bình tĩnh.
Cô ấn nút thang máy, mở ổ khóa rồi
phóng thẳng lên lầu hai. Điều bất ngờ là căn phòng trống trơn, chăn gối vẫn còn
ngăn nắp chỉnh tề.
Hình Tuế Kiến không có thói quen
xếp chăn mền. Hóa ra có người cũng đi cả đêm không về! Cô nhìn chòng chọc đống
chăn gối mình tự xếp từ hôm trước, sau đó dứt khoát kéo lại sức chú ý rồi vọt
tới tủ đầu giường, quơ hết số thuốc còn thừa bên trong ra. Trong đó vẫn còn hộp
thuốc dưỡng thai, đủ để cô dùng thêm hai – ba tháng nữa.
Kiều Duy Đóa tức đến phát run.
Cô mở hộp thuốc đọc giấy hướng dẫn
sử dụng: Thuốc progesterone [1] có tác dụng trợ thai, dùng vào gần cuối kỳ kinh
sẽ làm nội mạc tử cung tăng sinh trưởng chuyển sang giai đoạn chế tiết, chuẩn
bị cho quá trình trứng thụ tinh. Cô nhanh chóng đọc tới phần tác dụng phụ: Thuốc
có thể gây ra các triệu chứng như căng vú, buồn nôn, say sẩm, nhức đầu, uể oải…
[1]
Nếu ai làm mẹ rồi thì ít nhiều cũng biết chút kiến thức này vì hay đi khám đó
eheheh. Sẵn tiện tham khảm ở đây nhé các mẹ.
http://.thuocbietduoc.com.vn/thuoc/thuoc-goc161.aspx
Hàng chữ này đã giải thích đầy đủ
lý do vì sao cô có phản ứng mang thai giả! Tuy nhiên, cô vẫn còn một số việc
chưa thông suốt, nên cô vơ hết số thuốc trong ngăn tủ đổ ra, bên trong ngoài số
thuốc này thì còn có thuốc vitamin và thuốc ngủ của cô nữa.
Cô tiếp tục lục soát để cởi bỏ mối
ngờ vực của mình. Đúng lúc này, trong đầu cô đột nhiên lóe lên một cảnh tượng.
Có một lần cô và gã vừa làm tình xong, cô mệt mỏi trượt tay đánh rơi lọ thuốc
lăn xa mấy mét, và gã lập tức nhặt lên đem tới cho cô.
Khác với Tư Nguyên, Hình Tuế Kiến
thường xuyên nhắc cô phải uống thuốc ngủ! Hình Tuế Kiến là người đàn ông không
biết cách săn sóc người khác, ấy vậy mà mỗi khi cô uống thuốc thì gã lại quan
tâm quá độ.
Thuốc ngủ là loại thuốc ai cũng
biết, uống nhiều rất có hại.
Duy Đóa mở nắp hộp lấy ra vài viên
thuốc. Loại thuốc này trước kia cô đã từng uống, bây giờ nhìn nó với loại thuốc
cô từng sử dụng chẳng khác gì nhau. Thậm chí cả chữ tiếng Anh viết trên vỏ
thuốc cũng giống y hệt. Vậy vấn đề nằm ở chỗ nào? Tại sao kỳ kinh nguyệt của cô
lại bị dời ngày? Cô nghi ngờ mình bị người ta đổi thuốc, nhưng vẫn chưa tìm ra
nguyên cớ.
Cô nheo đôi mắt nguy hiểm lại, từ
từ xoay tròn viên thuốc con nhộng trên đầu ngón tay mình. Nó giống nhau như
đúc, giống đến độ cô nghĩ mình đã quá đa nghi.
Cô nhìn chằm chằm viên thuốc con
nhộng một lát, hồi lâu sau, cô gỡ viên thuốc và đổ hết số bột bên trong ra.
Tiếp theo, cô lấy viên thuốc kích thích tố và cũng đổ bột thuốc ra. Bên trong
cả hai đều là bột thuốc màu vàng nhạt.
Cô điềm nhiên cầm điện thoại lên
bấm số, “Tư Nguyên, là em đây!”
Nghe tiếng cô, Tư Nguyên thở phào
nhẹ nhõm, “Em đi đâu vậy?”
“Trước hết anh đừng hỏi gì, anh tới
nhà thuốc gần nhất mua giúp em loại thuốc ngủ em thường dùng, rồi đổ ra xem nó
màu gì nhé!”
Tư Nguyên giật mình nhưng không hỏi
thêm nhiều.
Năm phút sau, Tư Nguyên gọi điện
lại.
Bột thuốc màu trắng và chân tướng
được miêu tả hoàn toàn sinh động.
Kiều Duy Đóa nhìn chòng chọc nhúm
bột thuốc màu vàng nhạt, sau đó cô đem số thuốc kích thích tố từ từ nhét đầy
viên nang thuốc ngủ, rồi rút một miếng khăn giấy lau sạch viên thuốc thả vào
trong lọ. Sau khi mô phỏng toàn bộ quá trình xong, cô suýt chút bật cười.
Nhân loại dễ bị nhầm lẫn bởi hiện
tượng bề ngoài, ‘trộm long tráo phụng’ thật sự rất vất vả.
Hay lắm, hóa ra cô u mê uống loại
thuốc để kích thích mang thai này hơn cả tháng nay. Nếu nhỡ cô mang thai thì
thuốc có tác dụng giữ thai, nếu không mang thai thì ‘thuốc bá bệnh’ này sẽ gây
ra hiện tượng giả mang thai!
Cô bị lừa gạt, bị đùa giỡn đến thật
thê thảm. Hình Tuế Kiến, anh khá lắm!
Trong cơn thịnh nộ ngút trời, cô
đóng sầm cánh cửa nhà rồi ra trước cổng tiểu khu đón một chiếc taxi. Cô ngồi
trên xe hít sâu một hơi mới khiến mình lấy lại tỉnh táo.
Trên taxi, bác tài xế vừa lái xe
vừa gọi điện thoại bàn tán: “Ông nghe tin gì chưa? Có một ông chủ công ty thiết
bị công nghệ vào dịp Tết Trung thu đã cho toàn bộ nhân viên đi nghỉ trên núi
Nhạn Đãng [2] . Sáng hôm sau nhân viên quay về công ty thì phát hiện ông chủ
tịch và tổng giám đốc quản lý đều mất tích, tổng giá trị mấy chục triệu thiết
bị gia công tinh vi cũng không cánh mà bay!”
[2]
Núi Nhạn Đãng, một danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở phía Đông Nam tỉnh Chiết
Giang TQ.
“Tôi thấy không có gì lạ, qua Tết
Trung thu thì các ông chủ nhà máy sản xuất giày Đường Phong, Tinh Tế, và mấy
ông chủ xuất khẩu giày sang Châu Âu đều bỏ chạy hết!”
“Tôi nghe nói, công ty kinh doanh
tổ yến của người anh em sắp đóng cửa!”
“Những tin này đều do báo chí viết
ra, ông nói thử còn bao nhiêu tin xấu bị đè lại?”
“Xem ra, chắc có nhiều người nhảy
lầu lắm nhỉ?”
“Tình hình trước mắt là sắp tới kỳ
nghỉ Quốc khánh dài ngày, không biết có bao nhiêu ông chủ mượn cơ hội này bỏ
trốn, cũng chẳng biết có bao nhiêu gia đình nhà tan cửa nát!”
“Nếu hoạt động tín dụng của Ôn
Thành sụp đổ, sẽ kéo theo phản ứng dây chuyền là tất cả các chủ nợ đổ đi đòi
tiền mặt, người cho vạy nặng lãi xử lý không khéo thì chính mình nhà tan cửa
nát đầu tiên!” Bác tài xế hừ lạnh, “Tôi có hai trăm ngàn bị bà vợ đem cho người
bà con vay lấy lãi, chở xong người khách này thì tôi cũng tới đó xem có thể đòi
lại được hay không. Nếu đối phương xù nợ, thì mọi người hãy chờ xem!”
“Thôi, ông đừng xúc động quá, có lẽ
tình hình chưa bết bát như thế đâu…”
Khi Duy Đóa xuống xe thì một cơn
xúc động chưa từng có ập tới.
Cô đứng trước cửa công ty, xuyên
qua lớp cửa kính cô thấy hôm nay công ty vô cùng náo nhiệt, đám đông tấp nập,
không biết mọi người đang nói gì bên trong mà rất ồn ào. Trong công ty cũng
không thấy bóng của cô sinh viên làm thêm, chỉ có một mình Ôn Ngọc đứng dưới
lầu bận rộn giải thích với đám người xung quanh.
Giữa đám đông ấy, có Nguyệt Nguyệt
là gương mặt mà Duy Đóa quen biết. Trước nay Nguyệt Nguyệt luôn trang điểm rất
đậm và rất kỹ, nhưng hôm nay trông cô ta xốc xếch với bộ đồ ngủ, gương mặt mộc
nhợt nhạt như mụ đàn bà chanh chua đang đứng kêu la.
Duy Đóa bình tĩnh quan sát, ngoài
cửa đậu vài chiếc xe. Dù bình thường bọn họ ít tới công ty, nhưng Duy Đóa vẫn
nhận ra đó là xe của Que Củi và Tiểu Béo.
Duy Đóa đứng nguyên tại chỗ gọi
điện thoại cho gã.
Ban đầu điện thoại luôn bận, sau đó
không có người nghe. Cô kiên nhẫn hết gọi lần này tới lần khác, quả nhiên ba
phút sau cũng có người bắt máy: “Có việc gì?” Giọng nói trầm trầm của Hình Tuế
Kiến vang lên.
Khoảnh khắc ấy, cô bỗng an tâm khó
hiểu.
“Tôi muốn gặp anh để hỏi vài việc.”
“Bây giờ tôi không đi được.” Đầu
dây bên kia, giọng gã rất lãnh đạm.
“Qua mấy ngã tư sẽ tới quán café
Starbucks, tôi ngồi đó chờ anh!” Cô thản nhiên nói rồi cúp máy.
Lúc đón xe tới quán café Starbucks,
cô tắt luôn điện thoại.
…
Nửa tiếng sau.
Một bóng dáng cao lớp xuất hiện
trong quán café Starbucks, gã liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô nên bước nhanh
về hướng đó.
“Có việc gì?” Gã ngồi xuống trước
mặt cô.
“Trong công ty của anh có nhiều
người, không tiện để nói chuyện.” Cô uống một ngụm café, thản nhiên nói.
Hình Tuế Kiến nhíu mày, nếu không
phải không liên hệ được với cô, thì gã cũng chẳng lòng dạ nào để chạy tới đây.
“Công ty xảy ra chút việc, một số
người tới đòi tiền thôi.” Gã nói bâng quơ.
“Có nghiêm trọng không?” Giọng cô
vẫn thản nhiên như cũ.
“Người gởi tiền lẻ tẻ thôi, em nói
có nghiêm trọng không?” Gã dựa lưng vào thành ghế, liếc cô một cái và nhàn nhạt
trả lời.
Giọng điệu ấy như đang hỏi, em đang
đùa trò quái gì?
Hôm nay thái độ của gã đối với cô
rất lãnh đạm, như thể người làm chuyện đuối lý chính là cô.
Dưới đáy lòng Kiều Duy Đóa cười
lạnh tanh nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi rói: “Tôi tới tìm anh là muốn hỏi,
anh quên lời hứa rồi à?”
Thấy nụ cười khó hiểu của cô, Hình
Tuế Kiến nhíu mày hỏi: “Lời hứa gì?” Hôm nay trông cô rất lạ.
“Anh nói hôm nay muốn đi đăng ký
kết hôn, nhưng từ sáng tới giờ tôi chờ hoài mà anh chẳng thấy gọi cuộc điện
thoại nào!” Cô mỉm cười hờn dỗi.
Hình Tuế Kiến giật mình chấn động.
“Hay… có chuyện gì thay đổi sao?”
Cô vô tội hỏi.
Hình Tuế Kiến nhìn cô chằm chằm.
Cô mỉm cười rất xinh, nhưng không
có ai phát hiện đôi chân cô ở dưới gầm bàn đang khẩn trương đến run rẩy.
“Chúng ta không đi đăng ký, bụng
tôi không chờ nổi người đâu!” Kiều Duy Đóa vờ tức giận nũng nịu.
Hồi lâu sau, gã cúi đầu cười cười,
cất giọng khàn khàn trầm thấp: “Kiều Duy Đóa, em đang diễn vở gì đây?” Nó buồn
nôn đến mức làm cả người gã rét run.
Nụ cười duyên dáng của cô từ từ
phai nhạt, gương mặt điềm nhiên lộ ra vẻ phòng bị.
Thế nhưng sắc mặt của gã còn lạnh
hơn cả cô, “Tôi cứ nghĩ tối qua chúng ta đã nói xong rồi?”
“Vậy chúng ta thật sự không có hôn
lễ?” Cô nhíu mày hỏi.
Gã vẫn dựa lưng vào thành ghế, nét
mặt lạnh tanh: “Đúng, chả có hôn lễ nào cả! Giống như em từng nghĩ, tôi chỉ
muốn đùa bỡn với em thôi. Chuyện đã tới nước này, em thấy chúng ta nên đám cưới
sao? Tôi sắp xếp mọi thứ là chờ ngày hôm nay, cho em kỳ vọng và nói thẳng với
em rằng…”
Đôi môi gã vô tình nhả một câu
cuối, “Kiều Duy Đóa, em có thể biến!”