Đọc truyện Tình Ngang Trái – Chương 107: Quyển 4 –
Bốp!
Một cái tát nảy lửa chẳ hề ần
ại ném ra khiến Tiểu Lộng hoàn toàn choá vá, còn đầu óc gã cũ trố
rỗ đến mức khô thể suy hĩ và biểu lộ cảm xúc gì.
“Tại sao anh còn tiếp cận Tiểu
Lộ? Lẽ nào anh vẫn cảm thấy báo thù chưa đủ?” Kiều Duy Đóa lạnh lù nhìn gã
bằ vẻ mặt giận dữ, gằn từ tiế chất vấn.
Đả thươ ười ta mà mình bị
thươ trước, do dồn sức vào một cái tát khiến bả vai cô truyền tới từ cơn
đau nhức. Tuy nhiên, lấy nỗi đau này để so sánh với nỗi đau trái tim thì vẫn
kém xa. Mỗi lần thấy gã, cô đều có cảm giác cơ thể mình như bị ai đó dù dao
xẻ đôi, đau đớn đến khôn tả.
Cô dùng hết sức lực để tát làm khóe
môi gã rỉ máu, trên mặt nó bừ. Hơn nữa, ụ ý của cô khiến gã cau mày im
lặ nhìn cô chằm chằm.
“Tôi đa nói chuyện với anh đó,
anh đừ giả vờ phong độ làm quái gì, cứ tuôn ra hết mọi căm thù đi!” Thái độ
của cô rất dữ dằn, “Là tôi khai man trên tòa, có oán hờn gì anh cứ tới tìm tôi,
tại sao anh khô buô tha cho Tiểu Lộ?”
Cô đứ trước cửa ký túc xá mà lo
lắ gần chết, cô sợ Tiểu Lộ bị ười ta lừa gạt, kết quả ười ‘lừa gạt’
Tiểu Lộ lại là gã!
“Kiều Duy Đóa, tôi chỉ đến thăm
Tiểu Lộ chứ khô muốn làm gì cả.” Gã dù ón tay cái quệt vết máu, bình
tĩnh nói.
“Anh dựa vào cái gì mà đến thăm nó?
Anh khô thân cũng chẳ quen, anh dựa vào cái gì?” Giọ cô đầy kích độ.
Cái tát này có bao nhiêu sức lực,
bao nhiêu mãnh liệt, thì nội tâm cô cũ có bấy nhiêu lo âu, bấy nhiêu thù hận.
“Kiều Duy Đóa, em đừ nói nhữ
lời khiến bản thân mình hối hận.” Gã buộc phải nhắc nhở cô.
Kiều Duy Đóa nhất thời hẹn họ.
Đú, Tiểu Lộ vẫn chưa biết thân thế của mình, và cô cũ khô định nói cho
đứa bé nhạy cảm này biết.
“Anh cút đi! Đừ xuất hiện trước
mặt Tiểu Lộ nữa, đừ bao giờ!” Cô đẩy mạnh gã, oán thù khô được trút xả
nên giọ điệu cô cà thêm ác liệt.
Rốt cuộc Tiểu Lộ cũ hồi phục
tinh thần, “Mẹ à, mẹ đừ độc đoán như thế!” Tiểu Lộ cả kinh, vội và che
chắn trước mặt ba mình.
Kiều Duy Đóa gần như nổi điên, “Tôi
cấm hai ười gặp nhau!” Việc này gọi là gì đây? Thâm tâm gã biết giữa mình và
Tiểu Lộ chẳ có mối quan hệ ruột rà, vậy tại sao gã còn tới tìm Tiểu Lộ?
Thấy Kiều Duy Đóa dứt khoát cấm
đoán hai cha con bọn họ gặp nhau, làm Tiểu Lộ vừa nó nảy vừa tức giận.
“Ba chỉ khô cần mẹ chứ đâu phải
khô cần con? Tại sao cha con con khô được gặp mặt? Con khô phục!” Tiểu
Lộ buột miệ hét to.
‘Ba chỉ khô cần mẹ chứ đâu phải
khô cần con’. Lời Tiểu Lộ nói chẳ khác nào một tiế sấm rền giá mạnh
vào lò cô, khiến đầu óc cô choá vá gần như khô thể đứ nổi.
Sắc mặt cô đột nhiên trắ bệch như
thể bị ười ta bóp cổ, mọi lời nói, mọi phẫn nộ đều đô cứ và khô còn
trút giận được nữa.
Nhìn dá vẻ nhợt nhạt của cô làm
Tiểu Lộ kích độ, “Mẹ, mẹ à, con… ý con là tình cảm ba mẹ tan vỡ cũ khô
thể cắt đứt quan hệ giữa cha con con được!” Tiểu Lộ cho rằ mẹ đã có tình
yêu bên chú Tư uyên, thì chắc chắn mẹ sẽ khô tính toán chuyện ai đú ai
sai trước kia. Thậm chí bé đã chấp nhận sự thật, chẳ lẽ mẹ còn canh cánh
tro lò? Thế như dườ như bé sai lầm rồi.
Cô dườ như hoàn toàn khô he
thấy lời giải thích của Tiểu Lộ, mà chỉ đứ chết trân tại chỗ, khô ầm ĩ,
khô náo loạn và cũ chẳ tức giận. Cô đột nhiên yên lặ tới đá sợ. Sau
đó, trước khi chiếc mặt nạ kiên cườ của cô tan rã, cô xoay ười rời khỏi
hiện trườ.
Một ười mẹ luôn bình tĩnh bỗ
quay sa rũ rượi, mất kiểm soát và lặ thinh tới mức làm Tiểu Lộ đờ đẫn.
“Ba à, mẹ con khóc hả?” Tiểu Lộ
khô biết có phải mắt mình đa gặp vấn đề? Hơn nữa, quan trọ là Tiểu Lộ
bắt đầu hi ờ, phải chă từ trước tới nay bé bị nhữ ười lớn miệ nói
một đằ, bụ hĩ một nẻo ‘lừa gạt’?
Từ đầu tới đuôi, Hình Tuế Kiến vẫn
chết đứ tại chỗ, rốt cuộc gã cũng phục hồi tinh thần.
Gã đưa cái lồ nhốt mèo cho Tiểu
Lộ, “Để ba đuổi theo mẹ con!” Gã khô chút do dự sải nhữ bước chân dài
chạy đi.
…
Trạm chờ xe buýt.
Cô ồi trên bă ghế dài, vùi mặt
giữa hai chân, phải dốc hết sức cô mới ăn được nhữ giọt lệ sắp trào ra như
đê vỡ.
Khô thể khóc, tuyệt đối khô
thể!
Cô ồi yên lâu thật lâu, và gã
đứ gần đó nhìn cô đăm đăm cũ lâu thật lâu.
Sắc trời dần dần tối, rốt cuộc gã
phải bấm còi ô tô.
Tiế kèn kêu inh ỏi trước mặt vài
lần mới làm cô tỉnh táo ước mắt lên. Hốc mắt cô đỏ ử như vẫn ma đậm nét
bướ bỉnh thườ lệ.
“Kiều Duy Đóa, lên xe đi, tôi chở
em về thành phố.” Hình Tuế Kiến cố gắ làm giọ mình he thật bình thản, như
kiểu gã đa tiện thể cho một ười bạn bình thườ đi quá gia một đoạn
đườ.
Trườ của Tiểu Lộng nằm vù oại
thành, bây giờ trời đã chạ vạ nên khó bắt được xe buýt quay về nội đô.
Tuy nhiên, cô chẳ nhữ khô
tiếp nhận lời mời, mà còn cười nhẹ như đa mai mỉa cho sự giả tạo pho độ của
gã.
Cô cười như khô hiểu sao hốc
mắt lại cay xè. Cô mở to hai mắt, chớp chớp rèm mi để ăn nhữ giọt nước kết
tủa.
Hình Tuế Kiến thực sự đầy bản lĩnh,
mới có thể làm cô khóc như mưa bão tới vài lần. Cô tiêu phí nước mắt trên ười
gã còn nhiều hơn nửa cuộc đời trước đây của cô cộ lại.
Cô khô chịu lên xe nên Hình Tuế
Kiến đành tiếp tục bóp còi, như thể đa thử thách sự chịu đự của cô.
Chiếc xe buýt trờ tới.
Sau cơn phiền muộn, cô khô thèm
nhìn ó gì mà bước thẳ lên xe.
Hình Tuế Kiến sử sốt. Đườ 801?
Cô về nội thành, phải ồi chuyến xe đườ 108 mới đú!
Hình Tuế Kiến khô chút hĩ ợi
mà lập tức đạp chân ga theo sau chiếc xe buýt.
…
Cô dườ như đã mất hết sức lực và
cũ khô biết mình đã ồi nhầm chuyến xe, đôi ươi lạnh lẽo vẫn nhìn chăm
chú bên oài cửa sổ với sự vô định.
Cô phải thừa nhận rằ, đằ sau
nhữ lần rơi nước mắt đều là nhữ lần bất ờ chạm vào nơi cô muốn che giấu
nhất, nơi dễ bị tổn thươ nhất. Lời nói vô tình của Tiểu Lộ như một lưỡi dao
sắc bén đâm cô chảy máu khô ừ.
Đú, cô là ười bị vứt bỏ và bị
phản bội.
Cô tựa lư vào thành ghế xe buýt,
hiện giờ cô đa ở nơi nào, cô đã khô còn sức để quan tâm.
ồi bên cạnh cô là ười phụ nữ bế
đứa con nhỏ, cô khẽ nhắm mắt lại. Khi xe buýt tới trạm dừ, ười phụ nữ bước
xuố xe, trên lư oại trừ cõ theo đứa bé thì còn cầm thêm một chiếc giỏ
xách màu đen.
Cô khô hề phát hiện.
Hai tiế đồ hồ trôi qua mà cô
vẫn còn thẫn thờ. Mãi tới khi bác tài xế xe buýt tắt máy, thế giới quanh cô đều
vắ lặ.
“Tới trạm cuối rồi, mọi ười xuố
xe hết đi.” Bác tài xế thúc giục.
Bốn bề tối om và cảnh vật hoàn toàn
lạ lẫm, làm cô đột nhiên choà tỉnh.