Bạn đang đọc Tình Muộn 2: Chương 54
Áo vest trên người hắn lạnh như băng, không biết đã đứng bên ngoài bao lâu rồi.
Hai tay Tùng San ôm chặt lấy hông hắn, hai má dán lên tấm lưng rộng lớn của hắn, chỉ rơi nước mắt, nhưng không thể nói thành lời.
Lão Tần chạy theo Tùng San, đứng một bên nhìn hai người, cũng rất yên tĩnh.
Bàn tay lạnh lẽo đó nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng mở cánh tay cô ra. Hắn xoay người, vẻ mặt dịu dàng, “San San.”
Tùng San nghe thấy âm thanh trầm thấp kia, càng khóc dữ dội hơn, cô cắn môi, đôi mắt to tròn ướt đẫm nước mắt, “Chú là tên cuồng theo dõi sao? Chú làm gì mà đi tới trước nhà tôi rồi còn không dám xuất hiện? Chú làm như vậy rất biến thái đó có biết không?”
Khóe miệng Cố Trì Tây hơi hơi cong lên, bàn tay to lớn xoa xoa đầu cô, “Xin lỗi em, là Lão Tần nhớ em.”
Lão Tần đứng một bên rất biết phối hợp sủa một tiếng, “Gâu gâu!”
Tùng San cau mày, “Cho nên chú liền tặng nó cho tôi? Chú không cần nó nữa sao?”
Cố Trì Tây cúi đầu, “Tôi chỉ không có thứ gì khác để tặng em.” Nói xong hắn lại ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng như nước, “San San, sinh nhật vui vẻ! Từ hôm nay em đã 21 tuổi rồi.”
Tùng San gật gật đầu, “Cảm ơn.” Cũng không biết là do lạnh hay do khóc, mà tiếng cảm ơn này có chút run run.
Cố Trì Tây đau lòng nói, “Em mau dắt Lão Tần lên tầng đi, đừng để bị lạnh sẽ bệnh đó.”
Tùng San vẫn không nhúc nhích, “Chú tặng Lão Tần cho tôi, còn chú thì sao? Lão Tần không phải là người nhà của chú sao? Không có lão Tần, căn nhà của chú không phải càng lúc càng trống vắng sao?”
Cố Trì Tây cười cười, “Không sao cả, tôi ở một mình đã quen rồi.”
Tùng San cuối cùng cũng không thể kiềm chế được bản thân, cô mạnh mẽ nhào vào lòng hắn, tay nắm chặt lấy áo hắn, khóc lớn lên: “Sao chú có thể đối xử với Lão Tần như vậy chứ, Lão Tần theo chú lâu như thế, nó đã quen sống trong căn nhà lớn kia rồi, chú nói xem tôi làm sao nuôi được nó đây! Nhà tôi nhỏ như vậy, ba mẹ tôi lại không biết cách nuôi chó! Ban ngày nhà tôi cũng không có người, một mình Lão Tần bị nhốt trong nhà sẽ cô đơn tới mức nào chứ, tôi còn phải ở lại trường, chỉ có cuối tuần mới có thể về nhà một chuyến! Gần đây tôi còn phải thực tập đi sớm về muộn, tôi ép buộc bản thân không được nhớ tới chú, quên tất cả những chuyện về chú, nhưng tôi càng muốn quên thì lại không có thể nào quên được! Tôi tự nói với chình mình đó chỉ là thoáng qua thôi, không sao hết, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi, nhưng tại sao bỗng nhiên chú lại xuất hiện!”
Một bàn tay lớn xoa xoa lưng cô, ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt.
“San San, thực xin lỗi, không chỉ có Lão Tần nhớ em, tôi cũng nhớ em.” Hắn nói, rồi lại ôm cô chặt hơn, “San San, tôi nhớ em.”
Một câu nói trầm thấp bình tĩnh như vậy, cùng với tiếng tim đập có lực của hắn tiến vào tâm trí cô, kích thích rung động trong cô.
“Cố Trì Tây.” Cô ngẩng mặt lên, hai tay ôm chặt lấy hắn, kiễng chân, “Em cũng nhớ anh.”
Đôi môi mềm mại lạnh lẽo dán lên môi hắn, mang theo vị của nước mắt. Chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, có chút trúc trắc, rõ ràng sợ hãi, nhưng lại tràn đầy dũng khí.
Cô hôn hắn, ở nơi đó trong sương thu gió lạnh, bốn phía yên tĩnh, ánh trăng sáng tỏ.
Hắn lại hoàn toàn ngây người, hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày San San sẽ chủ động hôn hắn như vậy, hắn cũng không biết phản ứng như thế nào. Hai cánh môi lành lạnh quấn lấy nhau, mềm mại dây dưa, nháy mắt đã làm ngọn lửa trong lòng bùng lên.
Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích như cũ, chỉ kiềm chế và kiềm chế. Loại dày vò này so với chuyện muốn gặp mà không thể gặp còn đau khổ hơn, vì cô đang ở trong lòng hắn, cô đang chủ động hôn hắn. Sự kích động trong cơ thể càng lúc càng dâng cao, phá vỡ phòng tuyến của hắn từng chút một, hắn đành phải đè nén hơi thở của mình, ngay cả ngón tay cũng không dám cử động, vì hắn sợ nếu chạm vào cô nhiều hơn một chút, lý trí sẽ không thể khống chế được nữa.
Hắn vốn chỉ định nhìn cô từ xa mà thôi.
Mấy ngày nay hắn không đến công ty, chỉ ở nhà một mình với Lão Tần, không đi đâu hết. Hắn vẫn mở cái đèn nhỏ màu quất vàng trong phòng bếp, giống như khi cô còn ở đây. Ba chai nước ngọt trong tủ lạnh vẫn còn đó, mỗi lần mở tủ hắn sẽ nhìn một lần, còn cả những món đồ ăn vặt trong tủ bếp nữa.
Lão Tần hồi phục rất tốt, càng ngày càng có sức sống hơn, mỗi ngày nó đều nằm trong ổ nhỏ, không có việc gì làm thì liếm liếm mấy cái cốc đủ màu sặc sỡ kia, đôi mắt to ướt át không hề che giấu nỗi nhớ nhung. Cho nên hôm nay hắn mới có thể đưa Lão Tần đi cùng.
Sinh nhật của cô, hắn vẫn nhớ, hơn nữa hắn còn định bụng chuẩn bị từ rất sớm. Khi đi Hongkong, hắn luôn tự hỏi mình nên mua quà gì cho cô, nhưng vì Lão Tần bị thương nên mọi chuyện rối hết lên cả. Những ngày họ cùng nhau chăm sóc lão Tần, hắn cũng luôn suy nghĩ nên tặng cho cô thứ gì.
Chỉ cần cô muốn, cho dù là bảo vật quý giá của châu Âu hắn cũng sẽ mua cho cô. Nhưng cô mẫn cảm như vậy, nếu như đó là thứ quá xa xỉ và quý giá, cô nhất định sẽ không nhận.
Vừa nãy khi cô nhìn bốn phía vắng lặng gọi “Lão Tần”, nhớ nhung trong đôi mắt to trong suốt kia giống Lão Tần như đúc, bỗng nhiên hắn có ý nghĩ tặng Lão Tần cho cô.
Như vậy là được rồi, cô thích lão Tần như vậy, Lão Tần cũng thích cô. Ít nhất làm như vậy, cô và Lão Tần đều sẽ rất vui vẻ. Nhưng hắn không ngờ, cô lại hỏi “Chú tặng lão Tần cho tôi, còn chú thì sao?”
Hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Nhưng San San của hắn lại nghĩ tới. Thực sự hắn có thể sẽ có cảm giác như muốn chết đi.
Đôi môi của bé con cuối cùng cũng dừng lại, nháy đôi mắt trong suốt đẫm lệ nhìn hắn.
“Thực xin lỗi, em… quá kích động.” Cô xấu hổ cười, đôi mắt khẽ lay động, cúi đầu, buông hai tay từ bên hông hắn ra, cơ thể khẽ lùi về phía sau một bước.
Cô đang làm gì thế này?
Cô lại chủ động ôm hôn hắn? Còn là ở dưới tầng nhà mình…
Cố Trì Tây cuối cùng cũng hé miệng thở hổn hển, vẻ mặt vẫn điềm đạm như thường, tay hắn xoa xoa của cô đầu, “Hôm nay là tôi phạm quy, cho nên người phải nói xin lỗi là tôi. San San, em mau lên tầng đi, muộn rồi.”
Phạm quy.
Cô cười cười: “Em có nên cho anh một tấm thẻ vàng hay không đây?” Sau đó nước mắt lại không kiềm chế được rơi xuống, nhưng cô vẫn cười: “Lão Tần anh vẫn nên mang về đi, em có thể nhận nó như quà sinh nhật, nhưng anh có thể giúp em chăm sóc nó, được không?”
Hắn ngừng một lát, gật đầu, “Được.”
Tùng San lau nước mắt trên mặt, hít sâu, “Em lên tầng đây.”
Tròng mắt hắn sâu thăm thẳm, “Được.”
Tùng San xoay người, đi hai bước, rồi bỗng nhiên quay lại, khó khăn mở miệng nói: “Cố Trì Tây, ngày mai năm giờ em sẽ tan tầm, anh, tới đón em.”
Cố Trì Tây vẫn chưa trả lời, Lão Tần đã đi trước một bước sủa “Gâu gâu”. Cố Trì Tây bất đắc dĩ cười cười, “Được.”
Tùng San cũng cười, bây giờ cô mới thực sự lên tầng, đi đến cửa sổ tầng hai vẫn nhìn ra theo quán tính, vừa vặn bắt gặp hắn đang ngẩng đầu nhìn lên. Nhìn hắn đứng ở nơi đó, trong lòng cô thấy ấm áp, bỗng nhiên cô có cảm giác kiên định hơn.
Vào nhà, cô thay giày, rón ra rón rén định trở về phòng, thì đèn trong phòng khách bất ngờ sáng lên, Tùng San sợ tới mức giật mình, xoay người liền nhìn thấy Phương Tiểu Tiệp và Tùng Chí Quân đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc của hai người đã thay thế mọi ngôn ngữ.
“San San, người đàn ông kia là ai?” Phương Tiểu Tiệp gọn gàng dứt khoát hỏi.
Tùng San không dám nhìn vào mắt mẹ, cô cúi đầu, ngón tay bất giác nắm lấy vạt áo, “Là… người mà con thích.”
Lúc những lời này thoát ra khỏi miệng, ngay cả chính cô cũng giật mình.
Đột nhiên cô lại có thêm dũng khí, cô ngẩng đầu, nhìn Phương Tiểu Tiệp và Tùng Chí Quân nói, “Ba mẹ, con biết đã khuya như vậy còn ra khỏi nhà nhất định khiến ba mẹ lo lắng, con thực sự xin lỗi, con vẫn luôn không dám nói cho ba mẹ biết con đã có người mình thích, vì chuyện này có chút phức tạp, chính bản thân con cũng có chút hỗn loạn.”
Phương Tiểu Tiệp lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn Tùng Chí Quân, trong lúc nhất thời bà cũng không biết nên nói hay nên hỏi những gì.
Tùng Chí Quân vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, sự nghiêm túc hiếm thấy, “San San, người đó là ai?”
Tùng San cắn môi, suy nghĩ một chút rồi nói, “Ba, bây giờ con cũng không thể xác định được liệu rằng chúng con có thể đi đến cuối cùng hay không, cho nên mong hai người cho con chút thời gian, chờ con sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, con sẽ dẫn anh ấy đến cho hai người gặp.”
Phương Tiểu Tiệp rất vui mừng, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy con gái có ánh mắt kiên định như vậy, bà cười nói: “Mẹ thấy vừa rồi hai đứa đứng dưới tầng ôm hôn nồng nhiệt như vậy, chẳng lẽ còn có thể không tiến tới được sao? Con không cần vội, lần này mẹ sẽ không can thiệp nữa, con cứ ở bên cạnh người ta cho thật thoải mái đi, chờ khi nào trong lòng con thấy có thể thì hẵng đưa về.”
Tùng San cảm động nói, “Mẹ, mẹ không lo lắng con sẽ tìm dạng đàn ông như thế nào sao?”
Phương Tiểu Tiệp cười nói: “Cái này mẹ cũng không lo, con gái mẹ thông minh như vậy, nhìn nhầm một lần, còn có thể lại sai lầm thứ hai sao? Mẹ thấy con nửa đêm còn không ngủ đi ra khỏi nhà, chạy xuống tầng ôm đàn ông, chuyện này nếu như bị hàng xóm thấy được thì lời truyền đi sẽ không dễ nghe đâu. San San, về sau con nên kiềm chế một chút, dù sao cũng là ở dưới tầng nhà mình.”
Tùng San gật gật đầu, “Vâng, con biết.”
Phương Tiểu Tiệp thở dài, “Được rồi, đêm khuya còn bị giày vò như vậy, mẹ nghe con mở cửa ra ngoài còn tưởng xảy ra chuyện gì, nhanh về ngủ đi.”
Nói xong bà đứng lên, đi hai bước rồi quay đầu lại nhìn Tùng Chí Quân, “Ông còn ngồi đó làm gì?”
Vẻ mặt của Tùng Chí Quân vẫn hết sức nghiêm túc, ông muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nghe thấy Phương Tiểu Tiệp gọi vẫn không trả lời, chỉ đứng lên đi vào phòng ngủ.
Tùng San nhìn vẻ mặt của lão Tùng, trong lòng cô đột nhiên hơi hốt hoảng. Tình tình của Tùng Chí Quân luôn tốt hơn nhiều so với Phương Tiểu Tiệp, tối nay Phương Tiểu Tiệp không nổi giận nhưng biểu cảm của Tùng Chí Quân lại rất nghiêm túc, chẳng lẽ lão Tùng nhận ra Cố Trì Tây sao?
Nhưng bây giờ Tùng San cũng không có tâm trạng dư thừa để suy nghĩ về vấn đề này, đầu óc của cô từ đầu đến cuối vẫn dừng lại tại hình ảnh của thời khắc đó, khi cô ôm chặt lấy hắn. Cái ôm rộng lớn, hơi thở ấm áp, còn cả đôi môi lành lạnh. Nhắm mắt lại cô vẫn cảm thấy tim mình đập thật nhanh.
Thì ra đó là người mà cô thích.
Sáng sớm khi rời khỏi giường, đôi mắt cô có hai quầng thâm, cô vội vàng ăn một bát cháo rồi ra khỏi nhà đi đón tàu ngầm. Sáng sớm trong bến tàu điện ngầm, biển người tấp nập, mọi người đều có việc của mình. Tùng San một mình đứng lặng yên trong góc, nhìn tấm áp phích quảng cáo mà ngẩn người. Trên đó có hình ảnh một đôi vợ chồng già sóng vai nhau ngồi trên băng ghế tại bờ biển, trong ánh nắng của buổi chiều tà, mặt biển và chân trời chạm vào nhau, ánh vàng rực rỡ nối liền thành một mảnh.
Cô nhớ tới lời hắn đã từng nói, “Cuộc đời tôi là mặt trời lặn, cho nên tôi yêu em, San San, bởi vì em là mặt trời mọc của tôi.”
Cô ngơ ngẩn thả hồn, suýt nữa ngồi quá trạm. Cô vội vàng xuống tàu điện ngầm, đến trước cổng công ty thì gặp Triệu Nhiên.
“San San, cậu ngủ không đủ sao?” Triệu Nhiên hỏi.
Tùng San cười xán lạn, “Rất ngon.”
Triệu Nhiên cười cười không nói gì, hai cô gái trẻ cùng đi vào toà nhà, lúc ra khỏi thang máy Triệu Nhiên hỏi: “San San, tối nay cậu có về trường không, có muốn mình đi cùng không?”
Tùng San suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay mình có việc, không về trường.”
Thứ tư luôn là ngày mệt nhất trong tuần, từ lúc Tùng San vào công ty không được một phút nhàn rỗi, tham dự cuộc họp của tổ, sau đó đi tới các phòng ban thu biên nhận thu chi, sau đó vùi đầu sửa sang lại đã mất cả một ngày, ngay cả cơm trưa cũng chỉ tuỳ tiện ăn hai miếng.
Bởi vì cô muốn tan làm đúng giờ.
Bởi vì cô đã nói cho hắn biết, hôm nay năm giờ cô tan tầm.
Cô biết, cô muốn hắn đến đón cô, hắn nhất định sẽ đến, cho nên cô không muốn để hắn đợi lâu.
Cuối cùng cũng tới năm giờ, cô khẩn cấp thu thập mấy tấm ngân phiếu trên bàn, lấy túi xách, nói hẹn gặp lại với đồng nghiệp rồi chạy ra khỏi phòng. Lúc ra khỏi thang máy, trái tim cô bỗng nhiên đập thình thịch, cô đi ra cổng, bên ngoài ánh nắng mặt trời vẫn chói chang như trước, cô không khỏi nheo mắt lại, lấy tay che ánh nắng, nhìn bốn phía tìm kiếm bóng dáng hắn.
Nhưng lại không thấy, bóng dáng của hắn, xe của hắn, chẳng thấy gì cả.
Tâm trạng cô bỗng nhiên không vui, cô đứng trước cửa chính của công ty, nhìn đồng nghiệp đi ra khỏi thang máy, cười nói với cô ngày mai gặp, trong lòng có chút khó chịu không thể nói thành lời.
Cô lấy điện thoại di động ra, quyết định gọi cho hắn, mới mở khoá thì thấy một tin nhắn chưa đọc, “Anh đỗ xe ở đằng sau công ty em.”
Cô cười nhẹ, vội vàng băng qua đường cái, nhìn thấy chiếc xe màu đen đang đỗ ở đó, Cố Trì Tây thấy cô đến liền xuống xe giúp cô mở cửa xe.
“Sao anh lại đỗ xe ở đây?” Tùng San ngồi vào xe liền hỏi.
Cố Trì Tây dịu dàng cười, “Đỗ xe trước cửa công ty em không phải quá rêu rao sao? Để đồng nghiệp của em thấy được thì không tốt.”
Tùng San cúi đầu, cô mím môi, không nói gì nữa.
Cố Trì Tây khởi động xe, quay đầu hỏi, “Đi đâu đây?”
Tùng San nghĩ nghĩ, vẫn cúi đầu nói: “Đến nhà anh.”
Cố Trì Tây ngừng một lát, đạp chân ga, “Được.”