Đọc truyện Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói – Chương 72
Kiều Uyển Vũ lúc này mới ngẩn đầu nhìn lên phía trước và thấy tấm biển để tên công ty Uyển Phong được trang trí bằng đèn LED rực rỡ, tấm biển đó vẽ một vườn hoa Anh Đào thật là đẹp cùng một đôi tình nhân mặc trang phục cổ trang, đây là hình ảnh trong game đang thịnh nhất hiện nay ở Vịnh Xuyên hơn nữa đây là phiên bản mới của game mà hồi trung học cô và Đoạn Phong Lãng hay chơi cùng nhau.
Kiều Uyển Vũ đứng đó ngơ ngác hồi lâu trong lòng cô tự hỏi “Uyển Phong? Hoa Anh Đào? Rốt cuộc có cái nào liên quan đến mình không hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi???”.
“Nè Kiều Uyển Vũ tôi nói cho cô biết anh Lãng quyết định theo đuổi công việc sản xuất game là bởi vì tôi thích chơi game đó cô biết không? Vì tôi anh ấy đã bỏ 1 triệu đô ra mua lại bản quyền của game Đại Chiến Thần Ma nâng cấp lên thành Hoa Lữ Song Đấu đó” Hàm Linh tiếp tục huyên thuyên.
Kiều Uyển Vũ vẫn im lặng không đáp, Đại Chiến Thần Ma là cả một thời hồi ức sôi nổi, háo thắng và cả nản chí khi cô và Đoạn Phong Lãng có chuỗi thua 19 trận liên tiếp nhưng lúc đó quả thật là can đảm không bỏ cuộc, chấp nhận đối mặt với thất bại…nghĩ lại thì lúc đó vui thật.
Hàm Linh lại tiếp tục soi mói: “Nè giữa cô và Lãng đã là quá khứ hết rồi cô đừng nghĩ anh ấy vì cô mà bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy nha”.
Hàm Linh thấy Kiều Uyển Vũ ngơ ngơ ngác ngác hồi lâu liền lên tiếng hỏi: “Kiều Uyển Vũ sao cô không nói gì đi chứ?”.
Kiều Uyển Vũ rũ mắt đáp: “Tôi bỏ chơi game lâu rồi…ban đầu cứ nghĩ là rất thích nhưng dần dần mới phát hiện ra tất cả đều chỉ là sự ngộ nhận mà thôi”.
Hàm Linh kinh ngạc ra mặt nhưng vẫn không tin nên hỏi lại: “Vậy cô không đến tìm Lãng sao?”.
“Đường đi là của chung chỉ vô tình đi ngang qua thôi mà…nếu cô đã không có lòng tin như vậy thì yêu làm gì cho mệt không biết, không phí thời gian với cô nữa tôi đi đây, lần sau mong cô đừng làm phiền tôi vì anh ta nữa”.
Nói rồi Kiều Uyển Vũ bỏ đi một nước, lúc đi ngang qua công ty Uyển Phong cũng không thèm nhìn thêm một cái, Hàm Linh cứ vậy mà đứng đó nhìn bóng dáng của Kiều Uyển Vũ khuất dần ở đằng xa.
Bản thân Hàm Linh thừa nhận Kiều Uyển Vũ nói không có sai, trong ngần ấy năm qua Hàm Linh vẫn luôn sống trong nôm nốp lo sợ được mất, không có ngày nào được yên ổn hết, từ lúc Kiều Uyển Vũ trở lại Vịnh Xuyên thì nỗi lo sợ của Hàm Linh cũng ngày càng lớn hơn.
Hai người đến với nhau trong một quan hệ tình cảm nhưng lại không xuất phát từ tình yêu cũng giống như xây nhà trên đất không chân vậy dù gia cố bao nhiêu gạch đá thì cũng có ngày sẽ đổ vỡ hết.
Hàm Linh thừa biết Đoạn Phong Lãng vẫn chưa quên được Kiều Uyển Vũ, cô cũng không cần anh phải dành cho cô một tình yêu cảm động trời đất cô chỉ cần anh ở bên cạnh cô thật lâu cùng cô đi qua mỗi ngày thật bình yên vậy là được rồi.
Đối với Hàm Linh thì Đoạn Phong Lãng không yêu cô không sao cứ để cô được quyền yêu anh một cách công khai là quá đủ rồi.
Đồ không phải của mình do đi cướp của người khác mà có thì mãi mãi cũng không trở thành đồ của mình được, Hàm Linh mong rằng tình cảm của cô dành cho Đoạn Phong Lãng cũng như mưa dầm thấm lâu chỉ sợ là mảnh đất này quá cứng cỏi bao nhiêu mưa cũng không đủ thấm, bao nhiêu tình cảm cũng không đủ để lây động trái tim sắt đá kia nữa rồi.
Năm đó Hàm Linh vì muốn đẩy Kiều Uyển Vũ ra xa Đoạn Phong Lãng đã giở không biết bao nhiêu thủ đoạn thâm độc sâu hiểm, Đọan Phong Lãng đã trở nên căm ghét Kiều Uyển Vũ, bây giờ họ trở mặt với nhau thật rồi cũng không có cơ hội quay lại. Nhưng ý muốn của Hàm Linh mãi mãi không bao giờ đạt được, cái gì cũng có hai mặt hết Đoạn Phong Lãng vì đau đớn tổn thương khi bị Kiều Uyển Vũ phản bội tình cảm chân thành của mình nên từ đó anh chưa bao giờ mở cửa trái tim mình lần nữa.
Mang tiếng là người yêu công khai với truyền thông nhưng Hàm Linh biết Đoạn Phong Lãng chưa bao giờ để cô bước vào tim anh hết.
Hàm Linh thầm nghĩ “Kiều Uyển Vũ có đôi lúc tôi cảm thấy rất ngưỡng mộ cô, mặc dù cô không ở bên cạnh Lãng nhưng trong tim của anh ấy mãi mãi có hình bóng của cô còn tôi dù có làm gì cũng chỉ là người yêu trên danh nghĩa mà thôi”.
Kiều Uyển Vũ đến cửa hàng thời trang của mình ở trung tâm thương mại The Most, Hạ Nhược Anh liền tự mình đón tiếp: “Kiều tổng sao hôm nay cô đi bộ tới đây vậy?”.
“Chỉ đi một đoạn thôi tôi muốn xem khu phức hợp này sầm uất đến cỡ nào và muốn nắm bắt xem hiện nay mọi người đang chuộng xu hướng thời trang như thế nào thôi, cô cho tôi xem doanh số trong tháng đầu tiên của cửa hàng này đi”.
Hạ Nhược Anh liền gật đầu: “Dạ Kiều tổng chờ tôi một lát”.
“Được”.
Trong lúc ngồi chờ Hạ Nhược Anh hoàn tất bản số liệu thống kê doanh số trong tháng đẩu ra mắt thương hiệu cô lấy điện thoại ra ngồi lướt web thì vô tình thấy quảng cáo game của công ty Uyển Phong.
Đồ họa trông rất bắt mắt, nhân vật thì vừa xinh đẹp vừa ma mị nên nhất thời không kìm lòng được bấm vào xem.
Cốt truyện của game là thứ mà Kiều Uyển Vũ nhấp vào trước tiên, nhân vật chính là Thanh Vũ nàng là con gái của Hoa thần được người đời xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân trong lục giới, kim thân là một bông hoa Anh Đào thật đẹp. Thanh Vũ vốn có hôn ước với Bạch Phong là đại điện hạ của Thiên giới nhưng nàng lại không thích Bạch Phong vì trốn tránh hôn ước này nàng giả nam trang trốn đến ma giới và vô tình quen biết Bất Vi Tề. Ở Ma giới, Thanh Vũ tha hồ vui chơi quậy phá cùng với Bất Vi Tề mà không ai dám bắt nạt nàng hết nên khoảng thời gian đó vô cùng vui vẻ. Bất Vi Tề phát hiện càng ngày hắn càng thích Thanh Vũ nhưng Thanh Vũ là nam nên hắn nghĩ mình bất bình thường vì thế đã gửi sính lễ hỏi cưới tam công chúa của Thủy giới làm vợ. Lúc Thanh Vũ biết Bất Vi Tề kết hôn đã đau đớn biết bao nhiêu nhưng đành trơ mắt đứng nhìn. Trong lúc đại hôn của Bất Vi Tề, Thanh Vũ mới biết hóa ra không ai ở ma giới dám bắt nạt nàng mà còn bao che cho nàng quậy phá bởi vì Bất Vi Tề chính là ma tôn của Ma giới. Ngày đại hôn của Bất Vi Tề, Thiên giới lại kéo quân đến gây hấn lúc này hắn mới biết Thanh Vũ là nữ nhi của Hoa Thần còn là vị hôn thê của Bạch Phong…
Kiều Uyển Vũ ngồi lẩm bẩm: “Đúng là trớ trêu thật…”.
Tiếng của Hạ Nhược Anh vang lên: “Cái gì mà trớ trêu vậy Kiều tổng của tôi???”.
Kiều Uyển Vũ giật mình lắc đầu: “Không có là đang nói trong game thôi”.