Đọc truyện Tinh Linh Trên Vai Dã Thú – Chương 60: Mang thai
Estes vốn nghĩ mình là bị Mai Lệ Đặc hạ xuân dược nên rất sinh khí nhưng bởi vì ngượng ngùng nên không dám đi tìm Mai Lệ Đặc, dù sao vị hải yêu kia cũng không phải là người cậu có thể đối phó được a.
Vả lại không phải cũng đã chịu khổ rồi sao, cậu còn có thể làm gì được nữa ?
Nhưng rất nhanh sau đó , cậu phát hiện bản thân đã đưa ra kết luận quá sớm.
Đứng ở trước gương, Estes lôi kéo áo, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn cái bụng nhỏ như trước không có một tia sẹo của mình.
Sau đó, cậu hét lên.
“A ? ! ! !”
“Làm sao vậy ?” Nghe được tiếng kêu, Carlos vội vàng chạy từ bên ngoài vào, mở cửa phòng tắm ra.
Cửa vừa mở, Estes liền như đạn pháo lao vào trong lòng hắn.
“Ô, ô ô, Carlos……” Estes mãn nhãn nước mắt, khóc đến không thở nổi, ôm lấy Carlos liên tục gọi tên của hắn nhưng nửa ngày cũng không có nói tại sao lại khóc.
“Làm sao vậy ? Có phải bị thương ở đâu không ? Hay là sinh bệnh ?” Carlos ở trên người Estes nhìn tới nhìn lui cũng không có phát hiện vết thương nào liền nhẹ nhàng thở phào sau đó lại lo lắng liệu cậu có phải sinh bệnh rồi hay không.
“Ô ô oa oa ! ! !” một câu quan tâm này của hắn khiến Estes khóc còn lớn hơn nữa.
Carlos không có biện pháp, đành phải ôm cậu ra khỏi phòng tắm, ngồi ở trên ghế sô pha chậm rãi dỗ dành.
Estes ghé vào trong lòng Carlos khóc đến khó thở còn thỉnh thoảng nấc lên. Tâm tình hiện tại của cậu rất không ổn định, sợ hãi và bất an làm cho cậu có chút hoảng loạn , mà ôm ấp ấm áp của Carlos lại là nguồn an ủi lớn nhất dành cho cậu.
Khóc thật lâu đến khi cả đôi mắt đều sưng đỏ lên cậu mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Carlos rót cho cậu một cốc nước, Estes một ngụm liền uống hết, liếm môi “Còn muốn”
Carlos lại rót cho cậu một cốc khác, Estes uống một nửa sau đó đặt xuống.
“Có cảm thấy đỡ hơn không?” Carlos đau lòng nhìn đôi mắt sưng đỏ của cậu, nghĩ nên lấy một chiếc khăn ấm cho cậu lau mặt.
“Ân” Estes gật gật đầu sau đó lại cúi đầu nhìn bụng của mình.
“Có thể nói cho anh biết là làm sao không ?” Carlos nửa quỳ ở trước mặt Estes, nắm lấy hai tay của cậu cũng chuyển tầm mắt xuống bụng cậu, đôi mắt màu vàng mang theo trấn an cùng cổ vũ.
Estes cắn cắn môi, lôi kéo tay Carlos đặt lên bụng mình “Em nhìn thấy có đốm sáng ở đây”
“Đốm sáng ?” Carlos vuốt bụng cậu, không rõ ý tứ hỏi lại.
“Có tân sinh mệnh” Estes hấp cái mũi một cái lại bắt đầu muốn khóc.
“Tân sinh mệnh ?” Carlos khó hiểu nhưng không bao lâu sau khó hiểu trong mắt hắn dần biến thành khiếp sợ “Có bảo bảo ? !”
Estes gật gật đầu, chỉ vào một điểm trên bụng mình, một bên khóc một bên nói ” Ô ô….anh xem nơi này…Ô nó đang sáng lên….làm sao bây giờ ? Sao em lại có bảo bảo được ? Tiểu tinh linh là chủng tộc không sinh hài tử a, em không cần …Ô oa oa….”
Cậu sẽ bị mọi người cười chết mất, tiểu tinh linh sẽ không sinh bảo bảo a, mà cậu còn là nam tính nữa chứ ! ! ! Càng nghĩ càng thương tâm, Estes lại bắt đầu muốn khóc.
Carlos còn chưa từ trong khiếp sợ hồi phục tinh thần thì đã bị nước mắt của cậu đả kích.
Carlos là thú nhân, thú nhân chú trọng nhất chính là sinh sản hậu đại. Mặc dù kể từ lúc quyết định cùng cậu một chỗ thì hắn cũng đã buông tha cho lựa chọn này nhưng điều này cũng không có nghĩa là khi hắn biết Estes đã có bảo bảo rồi sẽ không mừng như điên.
Đúng vậy, biết Estes có thể nhìn thấy ánh sáng của tân sinh mệnh Carlos thật hận không thể lập tức ôm lấy cậu lớn tiếng hoan hô, cho tất cả mọi người đều biết và chia sẻ giây phút hạnh phúc này, nhận được chúc phúc của mọi người.
Một khắc kia, hắn chính là thú nhân hạnh phúc nhất.
Nhưng một câu “Không cần” của Estes lại đóng băng toàn bộ vui sướng của hắn.
Nhóc con nói không muốn có bảo bảo này, không muốn đứa con của bọn họ…..
Carlos bị suy nghĩ này đả kích, cả người đều cứng ngắc cho nên không có đi an ủi Estes đang khóc nức nở.
Estes khóc khóc liền phát hiện Carlos không thích hợp, hắn không an ủi cậu ! Cậu lung tung lau đi nước mắt trên mặt nhìn về phía thú nhân vẫn đang nửa quỳ ở trước mặt, hắn cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Bởi vì góc độ nên Estes không thấy rõ vẻ mặt của hắn nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc của hắn.
Bi thương, đau lòng, rối rắm, tuyệt vọng, điên cuồng…. Estes chưa từng thấy ở một người nào có nhiều cảm xúc tồi tệ như vậy, mà lại càng không ngờ người đó sẽ là Carlos.
“Carlos, anh làm sao vậy ?” Estes lo lắng tới gần hắn, hai tay nâng lên khuôn mặt hắn. Vừa nhìn liền kinh hãi “Trời ạ, sắc mặt của anh thực khó coi ! Anh sinh bệnh sao ?”
Hiện tại sắc mặt của Carlos trắng bệch, mặc cho ai nhìn thấy đều sẽ nghĩ hắn đang sinh bệnh.
Estes lúng ta lúng túng muốn từ trên ghế số pha đứng dậy nhưng lại bị Carlos ngăn chặn , cậu đẩy hắn ra “Anh mau đứng lên, em đưa anh đi tìm trưởng lão xem, y thuật của ngài ấy tốt lắm”
“Anh không sao” Carlos bắt lấy bàn tay ngăn lại động tác của cậu “Estes, em không thích bảo bảo sao ?” Trời biết hắn nhẫn nại bao nhiêu thống khổ mới hỏi ra được vấn đề này.
“Cái gì ?” Estes không hiểu được ý tứ của hắn, theo bản năng dừng lại động tác đứng dậy, nghi hoặc nhìn hắn.
“Em không thích bảo bảo sao?” Carlos lập lại vấn đề một lần nữa, đột nhiên cảm thấy cũng không quá đau lòng như lúc nãy.
Nếu nhóc con không thích vậy bọn họ không có hài tử này cũng được dù sao bạn lữ mới là trọng yếu nhất.
“Bảo bảo ?” Estes theo tầm mắt của hắn nhìn xuống bụng của mình, vừa rồi quá mức lo lắng cho Carlos cậu suýt chút nữa thì hoàn toàn quên mất việc này.
Có chút nhăn nhó, Estes kéo xuống vạt áo, theo bản năng thực muốn giấu đi cái cụng của mình, tựa như nếu làm như vậy thì sẽ không có ai nhìn ra vậy “Cũng không phải không thích a”
“Cũng không phải không thích ?” Carlos vốn tưởng rằng mình đã rơi xuống địa ngục nhưng nào ngờ lại được nhóc con kia kéo lên thiên đường. Hắn lập lại câu nói của cậu một lần nữa, mãi một lúc sau mới hiểu được ý nghĩa trong đó.
Estes kỳ quái nhìn hắn “Đúng vậy, bảo bảo rất tốt a, vì cái gì lại không thích ?”
Nhóc con nói bảo bảo tốt lắm, nhóc còn nói không phải không thích ! Carlos cả người đều như được hồi sinh, hắn vươn tay thật cẩn thận chạm vào bụng cậu “Vậy em thích nó sao, thích con của chúng ta ?”
Estes nhìn đốm sáng nho nhỏ trong bụng mình, phát hiện tuy bản thân rất sợ hãi nhưng cậu cũng thực thích tiểu sinh mệnh đột nhiên xuất hiện này, nhất là khi nhận ra được sự vui sướng của Carlos vì vậy cậu gật gật đầu.
“Thích, tuy rằng sinh bảo bảo sẽ rất đau cũng sẽ bị người chê cười nhưng em vẫn rất thích nó !”
Đây là nguyên nhân cậu khóc, chuyện tình thình lình xảy ra khiến cậu có chút vô thố. Đúng vậy, suy nghĩ “Sinh sản” sẽ làm người ta rất thống khổ, sợ hãi cùng với việc sau này có thể sẽ bị người chê cười khiến cậu luống cuống không biết phải làm cái gì đến nỗi bật khóc.
Carlos cũng rất nhanh liền hiểu được tâm tư của cậu. Hắn nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Estes không bài xích hài tử này là tốt rồi “Em đừng lo lắng, sẽ không có ai chê cười em đâu, sinh hài tử cũng không đau” tha thứ hắn nói dối, hiện tại trấn an cậu mới là việc quan trọng nhất.
“Thật sự ?” Estes hồ nghi nhìn hắn, muốn từ trên khuôn mặt hắn nhìn ra thật giả.
“Đương nhiên” nói thật cái khuôn mặt băng sơn này của Carlos quả thật có tính lừa tình. Khi hắn nói dối cũng không sợ bị người nhìn ra một tia bất thường nào cả.
Hắn đứng lên, nâng Estes dậy “Hiện tại cũng không phải lúc em nên suy nghĩ mấy việc này. Em vừa nói tiểu tinh linh sẽ không sinh bảo bảo đúng không ? Vậy tại sao em lại đột nhiên có vậy ? Chúng ta vẫn là nên đi tìm trưởng lão nhìn xem một chút đi” Carlos cũng không nghĩ Estes nhìn lầm, hắn chỉ là lo lắng thân thể của cậu.
Estes cũng thấy kỳ quái. Khi sáng tạo ra tiểu tinh linh, phụ thần vốn không có cho bọn họ năng lực sinh sản mà tất cả tân sinh mệnh cũng đều là từ Hoa Tinh Linh sinh ra vậy vì sao cậu lại mang thai chứ ?
Mang theo nghi vấn này Estes cùng Carlos đi tìm tinh linh trưởng lão.
Phía trước cũng đã từng nhắc qua bốn vị tinh linh trưởng lão phân biệt sống ở bốn cánh rừng mà Estes bởi vì là chưa thực sự trưởng thành nên vẫn còn tiếp tục lưu lại ở bên cạnh Tinh Linh nữ vương cho nên bọn họ vốn hẳn là không thể tìm được trưởng lão.
Nhưng bởi vì nơi này chính là khu vực quản lý của nữ vương, tinh linh vị thành niên ở đây tụ tập rất nhiều cho nên tiểu tinh linh nơi này thực cần người chiếu cố cũng bởi vậy mà sẽ luôn có trưởng lão thay phiên lưu lại đây. Mà hiện tại người lưu lại chính là trưởng lão An Khải Lệ Mễ, một vị nữ tinh linh vô cùng ôn hòa.
Khi nhìn đến đốm sáng nơi bụng của Estes, vị trưởng lão đã sống thật lâu này cũng không khỏi ngây người, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một tiểu tinh linh mang thai a.
Sau khi nghe Estes trình bày lý do đến đây, An Khải Lệ Mễ liền giúp cậu kiểm tra toàn thân.
“Thời gian thụ thai là trong khoảng 1 tuần, nếu không phải chúng ta có thể nhìn thấy ánh sáng sinh mệnh thì chỉ sợ sẽ không có ai chú ý tới nhóc con kia. Estes, có thể nói cho ta biết ngươi làm thế nào mà mang thai được không?” An Khải Lệ Mễ rất ngạc nhiên mà đối với tất cả các tiểu tinh linh mà nói thì đây đều là một tin tức lớn.
“Ta cũng không biết, nó cứ đột nhiên xuất hiện như vậy thôi” Estes lắc đầu, cậu thật sự không biết.
Nhưng Carlos nghe được An Khải Lệ Mễ nói thời gian thụ thai thì liền nhớ tới cái gì đó, nói với Estes “Còn nhớ một tuần trước khi chúng ta vừa trở về sau chuyến đi xuống đáy biển đưa hàng cho Mai Lệ Đặc chứ? Sau khi trở về em lại đột nhiên phát tình, liệu có thể là do nàng đã động tay động chân không?”
Estes bị hắn nói “phát tình” liền cả mặt đỏ bừng, cúi đầu ngoạn vạt áo không chịu nói gì nữa.
“Hải yêu Mai Lệ Đặc ?” An Khải Lệ Mễ hiểu rõ gật gật đầu “Việc này đúng là giống tác phong của nàng, lúc nào có thời gian các ngươi thử đi hỏi nàng xem, hiện tại chúng ta còn có vấn đề cần nói trước đã. Carlos, ngươi tựa hồ còn chưa chính thức gia nhập tinh linh tộc đúng không?”
“Vâng” Carlos gật gật đầu “Nữ vương nói phải chờ đêm trăng tròn tháng sau mới có thể chính thức cho ta làm lễ rửa tội được”
“Như vậy ngươi và Estes cũng chưa cử hành hôn lễ đúng không? Người trẻ tuổi, chưa kết hôn đã mang thai cũng không phải là tập tục của chúng ta ở đây a” An Khải Lệ Mễ trừng mắt nhìn bọn họ.
“……”
Tinh linh trên vai dã thú
Tác giả: Du Du Tiên
Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi