Tình Lặng

Chương 2: Anh Không Phải Là Jang HyunSeung (2.2).


Bạn đang đọc Tình Lặng: Chương 2: Anh Không Phải Là Jang HyunSeung (2.2).

Part2: HyunSeung Thật Giả (2).
*******************************
“Cô đang làm gì vậy? Chẳng phải đã bảo cô phải nghỉ ngơi cho tốt sao?” Khẩu khí của anh có chút giận dữ, nhưng lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh. “Đừng có nhúc nhích.”
Khẩu khí bình thường, nhưng như đang ra lệnh.
Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh. Trong chốc lát, tôi đã không thể rời mắt khỏi. Trời ơi! Tôi đang tham cái mặt giống như của HyunSeung!
“HyunSeung à~…” Tôi nhè nhẹ gọi tên của anh, lập tức phát hiện sự thất lễ của mình.
Anh chau mày một cái, trên môi nổi lên nụ cười như có như không, trong ánh mắt của anh có một sự bình tĩnh không thể nào tin nổi. Mắt tôi không thể rời khỏi mặt của anh. Anh đẹp như trong tranh.

Thời gian gần như ngừng lại.
Cho đến khi nghe được tiếng của bác sĩ và các cô y tá đẩy cửa đi vào.
“Dây đều lỏng cả rồi, phải nhanh chóng thay băng và thuốc đỏ!” Bác sĩ vừa dứt câu, các cô y tá đã bắt đầu làm việc. Hồi nãy tôi thiệt là lỗ mãng!
“Đau-đau-đau-quá” chân khó chịu như sắp bị xé ra. Tôi sắp không thở nổi, nước mắt tuôn như mưa.
“Các người làm bác sĩ gì vậy? Không thấy là cô ấy đau lắm sao? Có ai đối xử với bệnh nhân như thế không?” Anh không che dấu được sự giận dữ.
Đấy là anh đang bắt ép ư? Tôi chưa từng thấy bộ mặt giận dữ của anh. Nếu như HyunSeung ở đây, anh cũng sẽ mắng những bác sĩ này đến không đáng gì cả, nói không chừng con rồng hung ác đó sẽ đánh cho các bác sĩ ấy phải tìm răng dưới sàn nhà, nghĩ tới đây tôi liền cảm thấy mắc cười.
“Hi hi…” những người có mặt đều nhìn tôi cười.
“Chàng trai, bình tĩnh đã, bệnh nhân phải phối hợp với bác sĩ chứ! Đôi chân của cô muốn xuống giường phải đợi thêm ba tuần nữa, ai bảo cô chưa tới ba ngày đã đòi đi lại?” bác sĩ lập tức kiếm ình cách xuống đài.
Anh cười với ý xin lỗi.
Tại sao anh lại la bác sĩ! Đây là đang lo lắng cho tôi ư? Hay chỉ tại tôi bị đụng xe có liên quan tới anh?
“Chàng trai, đừng lo lắng! Bạn gái cậu hồi phục nhanh lắm!” Bác sĩ bó chặt lại chân cho tôi, như muốn cột tôi lại trên giường để tôi không nhúc nhích được.
Nghe được lời nói của bác sĩ, anh như trút được gánh nặng, như tôi thực sự là bạn gái của anh vậy.
Trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi.

Cái đồng hồ ở đầu giường kêu tích tắc, ngoài ra chỉ là sự im lặng. Không biết từ lúc nào, suy tư của tôi từ từ chìm vào những giây phút ở bên HyunSeung.
Còn nhớ cảnh lần trước HyunSeung bị ngất đi nằm trong bệnh viện. Người mặc áo trắng của người bệnh, bộ dạng mệt mỏi, đầu tóc bù xù, râu ria mọc đầy cằm, khuôn mặt đó thật hoàn mỹ đến nõi mọi người phải ta thán! Lúc ngủ say, anh sẽ lộ ra một chút ngây thơ. Phải hình dung sinh vật này như thế nào đây? Dung mạo của hoàng tử, khí chất của thiên sứ, tính khí xấu của Santan, còn có một bụng dạ xấu xa của sói… đây chẳng phải là bốn trong một sao? Ha ha, thiên sứ tôn thờ bạo lực, đây chẳng phải là kiệt tác của thượng đế sao?
Anh có thể âm thầm thay mô tơ của xe đua vào chiếc BMW của anh để chơi nổi, cũng biết ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ nghiêm túc. Tính cách lúc nổi giận thì thật giống ác ma, nhưng lúc không để ý sẽ lộ ra tình cảm sâu đậm của anh. Chỉ có những người ở bên cạnh anh mới có thể hiểu rõ, trong đôi mắt sâu lắng luôn làm người ta không thể đoán được anh đang nghĩ gì còn có một tấm lòng rộng mở, và có một tình cảm làm mọi người phải cảm động. Cũng có thể chính vì vậy mà tôi bị anh thu hút, từ từ trở thành thích. Hay vì thế mà tôi không thể quên được anh, cho dù anh đang ở đâu. Ba chữ “Jang HyunSeung” đã không thể xóa đi trong ký ức của tôi.
Và cũng chính vì vậy mà tôi không muốn từ bỏ cuộc tình này. Dù thế nào đi nữa, chúng tôi đã từng yêu nhau. Dù sao đi nữa, đây chỉ là một hiểu lầm buồn cười.
Tôi nhất định phải để anh biết, tôi muốn ở bên cạnh anh biết bao.

“Hôm nay tôi đem cho cô canh thịt bò. Bác sĩ nói cô không thể ăn những thức ăn quá cay nồng, nên tôi chỉ có thể cố gắng làm cái gì đó cho thanh đạm một chút.” Không biết từ lúc nào, cái bóng đen đó đã đến ngồi cạnh tôi. Từ trong hồi tưởng trở về hiện thực, nhìn thấy khuôn mặt như đã từng quen biết ấy- lòng tôi lại đau thắt.
“Cám ơn.” Tôi không thể từ chối ý tốt của anh.

Người từng xuống bếp mới biết, thịt bò không thích hợp cho người vừa lành bệnh, vì cái vị nồng cay ấy sẽ làm cho bao tử yếu của bệnh nhân cảm thấy khó chịu. Nhưng chén canh thịt bò này, thanh đạm và thơm làm cho tôi thèm ăn. Đây nhất định là kiệt tác do chính tay anh nấu, không đúng, còn cần phải có một trái tim tinh tế, vì anh đã lọc hết dầu mỡ của chén canh. Tôi nhìn màu canh trong veo, trong lòng bất chợt thấy cảm động.
Một muỗng, một muỗng, … anh đút cho tôi, động tác chậm rãi và cẩn trọng, như trời sinh ra là đã biết chăm sóc người khác.
Thật là ngon! Dạ dày tôi đã lâu lắm không được thỏa mãn như thế! Thì ra tôi là dễ bị thu phục bằng thức ăn ngon như thế. Hu hu hu… tính mèo bộc phát rồi.
Ánh nắng chiếu xuống đất, làm tôi cảm thấy ấm áp hơn.
“Jang HyunSeung? Anh về từ lúc nào thế?” cửa đột nhiên mở ra, tiếng nói ngạc nhiên của ChaeRin làm vỡ sự yên tĩnh hồi nãy.
“Anh không phải là HyunSeung.” Lúc nói ra câu này, tôi như vừa tỉnh mộng. Câu nói này cũng như một sự nhắc nhở kéo tôi ra khỏi sự thôi miên của chính mình.
“HyunAh, anh là ai?” ChaeRin vô cùng kinh ngạc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.