Bạn đang đọc Tình Lặng: Chương 6: Âm Mưu Và Nói Dối (4).
Phần 4: Tôi Phải Cố Gắng Lần Nữa.
Em sai rồi
Nếu sớm biết anh sẽ bỏ đi
Thì em đã không làm phiền anh như thế
Quấy rầy anh như thế
Chỉ cần có thể nhìn thấy anh
Cái gì cũng được
Cho dù anh không nói chuyện với em
Không cười với em.
“Cô đi đi, cứ như cô đã nói.”
Tôi đã nói, sau khi có được nụ hôn của HyunSeung, tôi sẽ rời xa anh, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh. Tôi làm được thôi. Anh cảm thấy sau khi cho tôi nụ hôn đó, tôi sẽ nghe lời mà biến đi. Đây là một cuộc giao dịch. Do đó, cuộc giao dịch này đã thành công.
Sau một nụ hôn đau khổ, tất cả mọi thứ đều sẽ tan như mây khói.
Anh chán ghét tôi như thế! Chán ghét đến nỗi chịu bố thí cho tôi một nụ hôn, sau đó sẽ phải bắt tôi không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa!
Bây giờ, tất cả mọi thứ đều tan theo mây khói rồi.
Sau khi có được cái hôn của anh, tim tôi đã chết rồi.
Tôi cố tình né HyunSeung như tránh côn trùng. Không đi đường anh thường đi, không xem Tuần báo Cube, không thèm bận tâm những lời bàn ra tán vào. Tôi đã cất quả táo thủy tinh và chiếc nhẫn vào trong tủ, khóa lại.
Kim HyunAh, cô không có anh, trời vẫn xanh như thế, ánh sáng vẫn cứ chói chang như thế, ngôi sao vẫn cứ phát sáng như thế. Cô hà tất còn nghĩ về quá khứ làm gì? Hà tất phải để ý anh? Điều đáng để hồi ức nhất định là rất đẹp, vì cái mà nó đại diện đều đã kết thúc rồi. Hãy trân trọng những gì trước mắt cô đi!
Trên thế giới này, không có chuyện sống không nổi khi không có ai…
HyunAh, hãy tỉnh lại đi!
ChaeRin cổ vũ tôi đừng nên tự bỏ rơi mình. Tôi cố gắng ăn uống dưới sự giám sát của MinSik, cố gắng cười với tất cả mọi người, cố gắng hít thở, cố gắng sống. Có thể chỉ có vậy, tôi mới có thể quên anh một cách triệt để. Tôi đã nói là phải quên anh!
Cho đến một ngày tan học về nhà, mở cửa ra, khuôn mặt của Jang gia gia đã chiếu vào mắt tôi.
“HyunAh về rồi à!” nhìn khuôn mặt nhân từ của Jang gia gia, tôi cảm thấy niềm hạnh phúc và sự đằm thắm đã lâu không có được.
“Gia gia đã đợi con rất lâu rồi! Sao lâu vậy mà con không đi thăm ông, bắt ông phải đích thân đến đây…” mẹ đang trách tôi, cung kính đưa cho gia gia một đĩa trái cây. Đối với người có tiếng tăm nhất huyện Cube này, mẹ hết sức cung kính.
Tôi đã rất lâu không gặp Jang gia gia rồi. Lần trước gặp ông ở Paris, lúc đó ông tiều tụy biết bao! Nhưng bây giờ ông đã khỏe hơn nhiều, trên mặt lại hồi phục lại sự an nhàn.
“HyunAh, đứa cháu ngoan của ông, lâu quá không gặp con, con đẹp hơn đó!” gia gia nhân từ nhìn tôi, trên mặt là nụ cười của sự yêu thương.
Đứa cháu ngoan… tôi biết gia gia vẫn đối đãi với tôi như cháu ruột. Khi nghe ông gọi như thế, trong lòng tôi thấy ấm áp, hạnh phúc hơn.
“Jang gia gia, thấy ông khỏe mạnh thế, cháu cũng rất vui!”
“Đã lâu thế cháu không đến thăm ông, ông rất không vui đó!” Gia gia giả bộ giận tôi. Lần trước, cũng là đêm đợi HyunSeung trước cửa Mộc Tê sơn trang, tôi cũng không vào nhà. Sau đó, tôi đã không còn đặt chân đến đó nữa. Lòng tôi bất giác cảm thấy tự trách – Jang gia gia, ông cần người nói chuyện với ông biết bao!
“Mọi việc trong nhà đều tốt chứ ông?” tôi vừa hỏi xong, lập tức ý thức đến vấn đề khác. Mọi việc trong nhà, tất nhiên là bao gồm cả Jang HyunSeung. Tim tôi đột nhiên thắt lại, nín thở đợi câu trả lời của ông.
Trên mặt ông có chút do dự và bất an. Nhưng cuối cùng, ông cũng đã mở miệng:
“Mọi việc trong nhà đều rất tốt, chỉ là gần đây có nhiều việc nhỏ nhặt phải lo, nên hơi bận… HyunSeung, thằng đó sắp đính hôn rồi!”
“Bụp”- cặp trong tay tôi rơi xuống đất. Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười để che giấu sự kinh ngạc và kinh hoàng của tôi.
“Quả nhiên là cháu không biết chuyện này! Ông đang nghĩ cái thằng bé HyunSeung này làm việc cứ hay manh động, lần này không biết lại có nguyên nhân đặc biệt gì? Nó cưới ai là do nó quyết định, ông không hề can thiệp. Nhưng cho dù ông hỏi thế nào, nó vẫn không chịu trả lời. Ông cũng không hiểu, sao nó phải gấp đính hôn thế.” Trên mặt Jang gia gia ngoài sự tiều tụy, còn có những thần sắc phức tạp. Việc can thiệp vào hôn nhân của con cái, đã tạo nên một bi kịch không thể vãn hồi trong cuộc đời của ông. Nên bây giờ ông trở nên cẩn thận hơn.
“Anh muốn cưới Shin JiHyun sao?” tôi do dự hỏi.
“Đúng vậy, nghi thức đính hôn sẽ tổ chức vào tuần sau, đây cũng là sự sắp xếp của HyunSeung.”
JiHyun và HyunSeung sắp đính hôn rồi! Những ngày này tôi đã cố gắng quên anh như thế, nhưng khi biết được tin này, sao tôi lại cảm thấy đau lòng như thế! Tôi vẫn cứ cho rằng, tôi sẽ không vì anh mà đau lòng nữa…
“HyunAh, JiHyun là cô gái như thế nào? Những ngày này, HyunSeung cứ đi ra ngoài, nhưng không hề đưa con bé ấy về nhà.”
“JiHyun…..là cô gái tốt.” Jang gia gia, cháu xin lỗi, cháu đã nói dối. Nhưng HyunSeung thích JiHyun như thế, thích đến nỗi muốn cưới cô, nói rõ JiHyun cũng có điểm tốt của cô. Huống chi cô thích HyunSeung thế, vì để có được HyunSeung, đã gây bao nhiêu phiền phức ọi người… tất cả những chuyện này đều không liên quan đến tôi…
“Jang gia gia, cháu thích HyunSeung…” đầu óc tôi hỗn loạn, buột miệng nói ra lại là câu này.
“Có thật cháu thích thằng nhóc thế không?” trên mặt Jang gia gia lại có chút phấn khích.
“Ừm… rất thích rất thích…” tôi ngậm nước mắt mà nói.
“Cháu ngoan của ta, ông cũng tưởng là HyunSeung sẽ cưới cháu về, làm cháu dâu của ông đó…” bàn tay ấm áp của ông sờ lên đầu tôi. Mẹ tôi đứng một bên, không biết phải an ủi tôi thế nào.
Sau khi Jang gia gia về, tôi nhốt mình trong phòng. Tôi mở tủ lấy cái hộp đã bị cất đi từ rất lâu, quả táo thủy tinh đỏ chót, và chiếc nhẫn đang phát sáng, lại xuất hiện trước mắt tôi.
“I Love You – Frank.” Quả táo thủy tinh đó dường như đang nói câu nói này.
“Sau này sẽ mãi mãi ở bên nhau, cho dù là chết…” chiếc nhẫn đó như đang nói câu này.
I Love You, mãi mãi ở bên nhau…
I Love You, mãi mãi ở bên nhau…
Tôi nhẩm lấy những câu nói đó. Cứ như là câu thần chú, không biết từ đâu mà tôi có một luồng dũng khí, luồng dũng khí đó làm tôi đưa ra một quyết tâm:
Tôi sẽ cố gắng một lần nữa.
“Chào chị, hoan nghênh đến tiệm chúng tôi!” nghe thấy tiếng động ở phía cửa, một cô gái từ trong quầy đưa đầu ra. Vẫn là vẻ thân thiện, tôi xác định lúc năm ngoái tôi đến đây, người tôi gặp chính là chị ấy.
“Xin mời chị cứ xem! Cần gì cứ gọi tôi.” Tôi nghe lời của chị, không thể không cười.
“Cho hỏi, ở đây có thể đặt được thủy tinh nhân tạo của Swarovski không?”
“Đương nhiên là có thể, chị chỉ cần viết lại kiểu dáng và số lượng, nếu có hàng, một tuần sau chị sẽ nhận được.” Còn phải đăng ký kiểu dáng thủy tinh sao? Nhưng tôi nào biết quả táo thủy tinh có tên gì chứ!
“Chính là một quả táo thủy tinh, màu đỏ, to như thế này, cái kiểu mà bán chạy nhất!” tôi cố gắng miêu tả cho chị biết.
“Biết rồi biết rồi, đây là kiểu thủy tinh được hoan nghênh nhất!” chị lập tức gật đầu, cúi đầu nhanh chóng viết lại trên một cuốn sổ nhỏ.
“Thưa chị, giá của quả táo thủy tinh này là 50 ngàn won. Chị phải đặt cọc trước 10 ngàn. Nếu đặt không được, tôi sẽ trả lại tiền cho chị.” Chị cứ như đang giả tỏa sự lo lắng của tôi, nhưng chị nói như thế, càng làm cho tôi lo lắng hơn.
“Sẽ không đặt được sao? Nhất định phải đặt được chứ!” tôi gấp gáp nói.
“Được được được, nếu có hàng, tôi sẽ lập tức thông báo cho chị! Nếu chị gấp thế, tôi có thể nói cho chị cách này. Sau khi chúng tôi đưa ra đơn đặt hàng, chị có thể chọn UPS nhờ công ty chuyển phát nhanh đến nhà chị, như thế sẽ có thể tiết kiệm được thời gian là 3 ngày!”
Chị thật hiểu ý người khác! Tôi lập tức cảm kích chị vô cùng.
“Chị ơi, có thể giảm một tí được không?” tôi cảm thấy nên thử xem, nhưng khi nói ra rồi tôi mới cảm thấy hối hận – Kim HyunAh, sao cô có thể vô lại thế!
“Ha ha… đây là loại táo thủy táo bán chạy nhất đó! Trước đây tôi bán theo giá gốc. Thấy chị thích, thôi thì tôi sẽ giảm 10% cho chị, không thể giảm được nữa đâu! Nếu không tôi chỉ lỗ chứ không lời, thương nhân không thể có lòng tốt như thế!” chị cười với tôi. Tuy chị tự xưng là thương nhân, nhưng sự thẳng thắn của chị hoàn toàn khác xa bọn gian thương!
“YES!” tôi gần như nhảy lên ôm lấy chị! Số nợ của tôi ít đi được 10% rồi! Phù! Tôi cảm thấy mình đã có thể thở một cách dễ dàng rồi…
Đây là 50 ngàn won, nhưng tôi đã phải lấy tính mạng mình ra thế chấp để mượn của ChaeRin. Lúc này ChaeRin đã trở thành chủ nợ, còn tôi đột nhiên trở thành một con nợ đáng thương.
“Đúng rồi, có thể khắc chữ trong thủy tinh không?” suýt nữa là tôi quên chuyện quan trọng nhất này rồi.
“Đương nhiên là có thể, dùng tia la-de, chị có thể khắc chữ mình muốn vào đó.”
Miệng tôi nở nụ cười vừa ý. Câu tôi muốn nói là:
“I Love You, too. Junghee.”
Ba ngày sau.
Tôi nhận được quả táo thủy tinh dùng UPS gởi đến. Mở hộp ra, màu đỏ chói sáng như ánh nắng mặt trời, tràn đầy hy vọng. Tôi sờ quả thủy tinh này, gần như tất cả hy vọng trong cuộc đời tôi, đều nhờ vào quả thủy tinh nhỏ này.
Tôi cầm trên tay quả táo thủy tinh, ấn chuông cửa nhà HyunSeung. Đèn đường chiếu sáng cả mặt tôi, tôi nhớ có một ngày nào đó, tôi cũng đã đứng ở đây, gõ cửa nhà HyunSeung.
Cửa mở ra, con người đã từng quá quen thuộc đứng trước mặt tôi. Từ sau bữa tiệc đó, tôi và anh trải qua cái hôn hoang đường, tôi đã không còn gặp anh lần nào nữa.
Vẫn đôi mắt đen sáng lấp lánh, đôi môi nhỏ mỏng nhếch lên nụ cười kinh điển. Anh vẫn đẹp trai thế! Những cọng râu mới mọc, càng làm tăng thêm vẻ không sợ trời không sợ đất của anh.
Trên mặt anh lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, giống như tôi đã liệu trước.
“Xin lỗi, em lại xuất hiện trước mặt anh.”
Trong cái dáng vẻ kinh ngạc toàn là câu hỏi. Không đợi anh mở miệng, tôi lập tức nói tiếp: “Anh nhất định là muốn hỏi em tại sao lại xuất hiện, đúng không? Em đến là để trả đồ, em đã từng nợ anh một quả táo thủy tinh, quả táo thủy tinh đó đã từng là lời thề trong câu chuyện của chúng ta. Bây giờ, anh phải đính hôn với người khác, em trả lại nó cho anh. Tha thứ cho em không tuân thủ lời hứa của cái hôn đó, xin lỗi, tạm biệt!” tôi nhét quả thủy tinh vào tay anh.
“Đợi một lát…” giây phút tôi quay lưng, tôi nghe thấy tiếng HyunSeung kêu tôi.
Tôi dừng chân, quay đầu nhìn lại. Bóng anh dưới ánh đèn màu vàng, lại làm cho người khác say mê đến thế. Bất cứ người nào cũng sẽ yêu anh, cho dù là cô công chúa cao quý, tì nữ thấp hèn, cô bé lọ lem hay hoàng hậu cao ngạo, vì anh đúng là hoàng tử thật sự.
“Cô nói, chúng ta đã từng thề với nhau?”
“Đúng.”
“Lời thề gì?”
“Anh đã từng nói, sẽ mãi mãi ở bên nhau, cho dù là chết…”
“Khi nào?”
“Lúc ở Paris, trước thánh đường Thánh Mẫu.” Tôi như một người xa lạ tường thuật lại câu chuyện của chính mình, hình như trước đây tôi chưa từng quen với con người này. Vì đối với anh, những chuyện này không hề có ấn tượng gì.
…
Giữa chúng tôi chỉ có sự yên lặng. Đột nhiên tôi có một chút lưu luyến, cho dù anh không nói chuyện, chỉ cần có thể đứng gần anh như thế, tôi đã mãn nguyện lắm rồi.
“Xin lỗi… tôi sẽ nghĩ thử xem…” trong tiếng nói đó, có chút gì đó là sự đau khổ.
Nghĩ cái gì?
Lần này tôi đến, chỉ là muốn nói với anh, Seungie, I Love You Too. Cho dù anh không nghĩ ra, chỉ cần anh thấy được câu nói đó của tôi, tôi đã mãn nguyện rồi.
…
Nhưng không biết tại sao, tôi vẫn có một tia hy vọng nho nhỏ.
Tuy tôi biết là có hy vọng, là sẽ có thể thất vọng, có thất vọng, sẽ đem đến tổn thương.
Cho dù là như vậy, tôi vẫn cứ hy vọng. HyunSeung sẽ phát hiện dòng chữ nhỏ dưới quả thủy tinh:
“I Love You, too. Junghee.”
Em hy vọng anh có thể phát hiện nó trước ngày mai, vì ngày mai là ngày đính hôn của anh.
Sau ngày mai, tất cả mọi thứ sẽ không thể vãn hồi, tất cả sẽ chỉ có thể trở thành hồi ức.