Bạn đang đọc Tình Lặng: Chương 6: Âm Mưu Và Nói Dối (1).
Phần 1: Một Âm Mưu Cực Lớn.
Trời càng ngày càng tối
Càng ngày càng dày
Mây đen che phủ
Như phong cảnh giữa đôi mày anh
Em phải làm thế nào mới có thể vãn hồi tất cả
Em đã mất hết tất cả mọi thứ
Thật sợ anh sẽ nói ra câu
“Đừng đến làm phiền tôi nữa”
“HyunAh về rồi à?” vừa vào cửa, tiếng của mẹ từ trong nhà bếp đã truyền đến.
“Cũng xem như là chưa bị dầm chết!” tôi kể khổ với mẹ. Để cặp xuống, tôi chạy vào phòng lấy khăn lau khô đầu. Thật ra, những giọt nước trên người tôi đã để lại trong lúc tôi đi qua hành lang. Cây dù của MinSik là dùng để che cho tôi, tiếp đó lại nhét tôi vào trong xe, trên đường từ trường trở về, tôi hầu như không bị dầm phải một giọt nước mưa nào cả! Bản thân anh thì bị dầm tới ướt như chuột lột.
Tôi bắt đầu tự trách.
“Sao người con lại ướt thế? MinSik vừa gọi điện thoại đến, nói là sẽ đi đón con. Con không gặp cậu ta sao?” mẹ thấy tôi lau tóc, kinh ngạc hỏi.
“Anh đã đưa con về.”
“Con thật là! Sao không kêu người ta vào nhà ngồi chơi? Người ta tốt như thế, cố tình đến trường đón con, con còn không vui à?” mẹ tôi đã bắt đầu trách tôi.
Mẹ thương MinSik thế à! Nếu tôi để MinSik vào nhà ngồi, mẹ trông thấy bộ dạng ướt như mới vừa được vớt từ trong nước lên, chắc tôi sẽ bị mắng ột trận.
Ánh mắt tôi rơi vào đĩa cơm trứng mẹ bưng. Hôm nay mẹ vào bếp à! Ngoài trừ tết và sinh nhật tôi, bà rất ít nấu cơm! “Mẹ, hôm nay là ngày gì vậy?” tôi xếp đũa, hoài nghi nhìn mẹ.
“Đồ ngốc! Con xem đã mấy giờ rồi!” tôi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, chết thật, đã 8 giờ kém 15 rồi. Đã muộn thế rồi sao! Bình thường cơm tối đều do tôi chuẩn bị, vừa tan học là lập tức xuống bếp. Hôm nay nhất định mẹ đợi tôi đến nỗi đói hoa cả mắt, mới quyết định tự mình lâm trận!
Tay nghề của mẹ quả nhiên không tồi. Minh sư xuất cao đồ, thế cao đồ nhất định cũng có minh sư rồi! Tôi biết nấu cơm như thế, thì cơm của mẹ nấu nhất định sẽ rất ngon- đây là lý luận kỳ quái gì thế này!
Ăn cơm xong, cũng sắp 8 giờ rồi! Hôm nay không có bài tập về nhà, lúc này, ti vi chỉ chiếu những phim mà chỉ có các bà nội trợ mới xem thôi, phim thần tượng vẫn chưa bắt đầu. Tôi chỉ còn một lựa chọn- mở máy vi tính thôi!
Lên BBS của trường Cube cũng được! Tuy tôi rất ít ghi tin nhắn, chỉ toàn là xem tin nhắn. Nhưng là một thợ lặn chính hiệu, tôi vẫn giữ vững tần suất mỗi hai ngày lên một lần. Tôi vẫn như bình thường mở diễn đàn này lên, trong giây phút mắt tôi nhìn thấy tiêu đề cao nhất đó, một luồng điện lập tức đi qua người tôi, làm tóc gáy người tôi dựng cả lên.
“Vạch trần sự thật việc người đàn bà vô liêm sỉ Kim HyunAh quyến rũ Jang HyunSeung!”
Tôi cảm thấy đầu như muốn nổ! Là tên sát thủ nào đã đưa tin này lên diễn đàn công cộng của trường thế này?
Đầu óc tôi trống rỗng mở đoạn văn đó ra:
Vạch trần sự thật việc người đàn bà vô liêm sỉ Kim HyunAh quyến rũ Jang HyunSeung!
Kim HyunAh người đàn bà vô liêm sỉ đã cố tình quyến rũ Jang HyunSeung!
Con tiện nhân Kim HyunAh biết được người thừa kế của tập đoàn Jang thị, Jang HyunSeung sẽ về nước. Do đó đã dùng trăm phương ngàn kế tìm đến nơi ở của Jang gia gia ở, lợi dụng cơ hội lúc nghỉ đến phát báo để tiếp cận Jang xã trưởng. Dựa vào sự tín nhiệm của ông, sau khi biết được địa chỉ nhà của Jang HyunSeung, cô đã đi đến căn hộ của Jang HyunSeung, dùng những thủ đoạn hạ cấp tạo hiện tượng giả, mê hoặc Jang HyunSeung. Cô đã cố tình tiếp cận Jang HyunSeung như thế, mục đích đã rất rõ ràng! Chính là lừa được tài sản của Jang gia!
Chúng ta phải bắt kẻ bại hoại đó của trường Cube, một con hồ ly tinh không có gia giáo!
Đầu tôi như bị nổ ra! Rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao lại có người như thế này? Tâm lý của tên này nhất định là đã ngàn năm không phơi nắng mà trở nên thối mốc rồi!
Khi tôi đang căm ghét nhìn tin nhắn đó, hận là không thể kéo nó từ trên mạng xuống, chiếc điện thoại di động đột nhiên reo lên. Thật tệ, tôi có linh cảm không hay cho lắm.
“HyunAh, cậu đang ở đâu thế?” tiếng của LeeJoon sao lại nóng lòng như thế, gấp gáp như thế. Bình thường anh nổi tiếng về bình tĩnh, tài trí lắm cơ mà! Dây thần kinh tôi bị thắt lại.
“Tớ đang ở nhà!” tôi vội nói. Anh đang lo lắng cho sự an toàn của tôi sao?
“Thế thì tốt!” bên đó hình như đã thở một hơi dài.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” tôi rất muốn biết chuyện gì có thể làm cho LeeJoon vẫn luôn bình tĩnh trở nên lo lắng như thế.
“Rinie~ bị người khác đánh bị thương, bây giờ chúng tớ đang ở bệnh viện.” Anh khẩn trương nói, “Đã tối rồi, mai cậu hãy tới, nếu bây giờ cậu muốn đến thì hãy gọi xe taxi, bên ngoài nguy hiểm lắm!”
Bên ngoài, đèn đường trắng lạnh giá chiếu lên con đường ướt nhem, làm người khác có chút lạnh, có chút bất an.
Lúc tôi tới bệnh viện tổng hợp, mưa đã ngưng hoàn toàn. Trên hành lang bệnh viện không nhiều người, đôi khi có những bước chân đi lại gấp rút của các bác sĩ và y tá tuần phòng. Dạo gần đây, hình như tôi đã quen với mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, lúc thấy ChaeRin, cậu không còn sức lực và đang nằm núp trong lòng của LeeJoon. Đầu tóc rồi bù, cô có vẻ hơi tiều tụy, và trên mặt, là nỗi sợ chưa được định thần lại được! Hình như cậu ấy vừa khóc xong, trên mi của cậu vẫn còn những giọt nước mắt. Trên chiếc đùi xinh đẹp của cô, bị quấn những lớp băng dày, xem ra rất yếu.
“ChaeRin…” tôi chưa nói xong, nước mắt đã chảy xuống! Tại sao lại xảy ra nhiều chuyện thế này?
“HyunAh tớ không sao…” ChaeRin như đã nghe được câu hỏi của tôi mà trả lời. Sợ tôi lo lắng, nên trước mặt tôi luôn cố gắng tỏ ra kiên cường, nhưng thạch cao trên chân cậu đã bán đứng lời nói dối của cậu.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tớ cũng không rõ lắm… lúc tan học tớ đang đi ra khỏi cổng trường, đột nhiên có bốn năm chiếc xe chạy đến vây lấy, tớ không cẩn thận đã bị họ làm ngã… bọn họ còn nói cái gì ‘đừng có nhiều chuyện quá’. Lúc đó vừa hay LeeJoon đi tới, bọn họ đã lái xe chạy mất tăm…” lúc ChaeRin nói vẫn còn rất khẩn trương, trên mặt không một tí máu, có thể thấy được cô đã sợ hãi như thế nào.
Đột nhiên tôi có một sự phẫn nộ khó lòng diễn tả. Có thật là “Không cẩn thận bị họ làm vấp ngã” đơn giản như thế không? Tôi nhìn thấy trên tay và đầu gối đều có vết bầm, tình cảnh lúc đó nhất định là rất đáng sợ. Vì không muốn chúng tôi lo lắng, nên cậu chỉ nói sơ qua như thế thôi.
“Tớ đã phái người đi điều tra, chắc là sẽ nhanh chóng có tin. Từ lời bọn chúng nói với Rinie cho thấy, bọn chúng chỉ là muốn hù dọa chúng ta thôi, không có mục đích gì khác- Nhưng xem ra sự việc không đơn giản như thế.” LeeJoon đang im lặng đột nhiên lên tiếng, như đang an ủi chúng tôi. Thực ra, đau khổ mà LeeJoon hứng chịu sẽ không ít hơn ChaeRin, có lẽ còn nhiều hơn ChaeRin, vì anh đã yêu cậu ấy như thế.
Việc này, có liên hệ với tin nhắn trên diễn đàn không? Nghĩ tới việc có người nào đó đang âm thầm theo dõi chúng tôi trong bóng tối, lòng tôi bất chợt có chút sợ hãi. Rốt cuộc là ai đã đánh ChaeRin bị thương, rốt cuộc là kẻ nào đã viết tin nhắn đó? Tại sao lại đối phó chúng tôi bằng cách bỉ ổi như thế? Nghĩ đến vấn đề này, tôi hận là không thể lập tức lôi tên đó ra để chất vấn! Nhưng tiếc rằng hiện giờ chẳng có chút manh mối nào cả!
Lúc này, tôi có một dự cảm kỳ lạ- việc này là nhằm vào tôi! Nếu như ChaeRin vì tôi mà bị thương, thì nhất định tôi sẽ hận chết bản thân mình!
Kim HyunAh, bình tĩnh!
Trời đã rất tối, nhưng tôi vẫn lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được.
Người viết tin nhắn đó là ai? Tại sao hắn ta lại biết rõ những chuyện xảy ra giữa tôi và HyunSeung như thế? Khẩu khí này hoàn toàn không giống là đang đoán mò, cũng không phải là suy đoán, là hoàn toàn biết được toàn bộ câu chuyện. Mà không tính đến những suy đoán đó có đúng hay không, những chuyện nói trong tin nhắn, không nhiều một chuyện, cũng chẳng ít đi một chuyện. Cái khẩu khí này, rất giống lời nói của một đương sự có thành kiến với tôi, tức giận mà nói ra. Nhưng những chuyện này, ngoài tôi và HyunSeung ra, thì còn có ai biết được? Bây giờ anh đang mất trí nhớ, biết được những chuyện này chỉ còn mình tôi.
Tôi tỉ mỉ suy nghĩ về vấn đề này. Tôi từng nói với ChaeRin chuyện này… Nhưng cậu không phải là người như thế! Trời ơi! Sao đầu tôi lại loạn thế này, ngay cả người của mình cũng nghi ngờ.
Bình tĩnh chút, HyunAh! Đây chỉ là một sự suy đoán, một giả định.
Tôi ngưng lại hít thở một lát.
Biết được chuyện này chỉ có tôi, ChaeRin, LeeJoon, và người nhà của HyunSeung.
Không thể là tôi.
Cũng không thể là Jang gia gia.
Không thể là ChaeRin, ChaeRin là người bị thương, cũng không thể là LeeJoon.
Không thể là dì Moon, dì ấy không biết được chuyện tôi cứu Jang gia gia.
Không thể là Jang HyunSeung, trừ phi tên đó hồi phục trí nhớ. Nhưng mà nếu đã hồi phục trí nhớ, anh còn lý do để ghét tôi sao?
Manh mối bị đứt đoạn. Tôi lại chìm vào trong sự suy tưởng rối loạn.
Rốt cuộc là ai đã tra rõ chuyện của tôi như thế? Tôi có cảm giác vô cùng căm phẫn: một người ngoài cuộc nào đó cũng có thể hiểu rõ chuyện như thế, mà chính người trong cuộc là Jang HyunSeung, lại chẳng nhớ gì cả! Thật là một sự chế giễu to lớn!
Đầu đau như muốn nổ! Tôi xoa xoa huyệt thái dương đang đau điếng, đẩy cửa phòng học ra. Tối hôm qua cả đêm tôi gần như không ngủ!
Vừa bước vào cửa lớp, tôi liền nghe thấy những tiếng xì xầm to nhỏ.
“Ái chà, chính là người đàn bà vô liêm sỉ đó…”
“Mình sớm đã thấy kỳ, cô xấu thế, Jang HyunSeung sao có thể thích cô được? Những cô gái đẹp hơn cô còn rất nhiều, tại sao Jang HyunSeung lại đi quen với cô? Quả nhiên là cô đã dùng thủ đoạn! Đây quả nhiên là một âm mưu!”
“… Thật là quá ác độc!”
“Kim HyunAh, sao cô còn dám đến trường nữa?”
Những lời nói đó như ruồi bu lấy tôi, đầu tôi lại kêu lên. Tôi kéo ghế muốn ngồi xuống, nhưng sao ghế hôm nay lại trở nên nặng thế! Tôi đứng không vững, té ngã xuống đất.
“HyunAh à, em không sao chứ?” đột nhiên có người đỡ tôi dậy, trong không khí truyền đến một mùi thơm của hoa cúc. Tôi đã tỉnh hơn.
“Không sao… em chỉ là không cẩn thận…” tôi thở gấp, cuối cùng cũng ngồi xuống được.
“Trước khi sự việc được làm rõ, các bạn không thể ác ý tổn thương HyunAh như thế. Tốt nhất là đừng để tôi nghe được những lời bàn tán vô vị đó, nếu không hậu quả tự gánh.” Trong lời nói của MinSik chứa đầy sự băng giá. Từ ngày anh bước chân vào trường Cube, ngoài nụ cười nho nhã và cử chỉ phong độ, không ai thấy được bất kỳ biểu hiện khác trên mặt anh. Nhưng hôm nay, trên mặt anh ấy lại có nộ khí.
Nộ khí như muốn giết người!
Trong lớp đột nhiên không còn một tiếng.
MinSik đứng cạnh tôi, cây thánh giá trước ngực phát ra một luồng khí lạnh. Lúc đó, tôi có cảm giác anh như thiên thần hộ mệnh của tôi.
“MinSik, kệ họ đi. Sau khi tan học, anh cứ trực tiếp chở em đến bệnh viện, em muốn thăm ChaeRin.” Tôi vẫn còn rất lo cho cậu ấy, cũng hy vọng có thể biết nhiều điều hơn từ chỗ LeeJoon.
Lúc tôi và MinSik đẩy cửa ra, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ. Bốn năm tên có đầu tóc năm sáu màu, mặc bộ đồ lái xe quỳ bên góc tường. Trên giường bệnh, ChaeRin còn đang nắm chặt áo của LeeJoon, kinh hãi nhìn những người đó. LeeJoon ôm chặt ChaeRin trong lòng, trên mặt toàn là những nộ khí không thể giải thoát.
Bọn họ chính là hung thủ đã tập kích ChaeRin! Tôi lập tức hiểu được điều đó.
“Là ai kêu bọn họ tập kích ChaeRin?” tôi vội hỏi LeeJoon.
“Để họ tự nói đi.” Trên khuôn mặt âm u của LeeJoon đang bao trùm lên một màng sát khí.
“Rốt cuộc là ai đã chỉ thị cho các ngươi làm chuyện này?” tôi như tên phóng về phía trước, nhắm lấy áo của một tên. Trên mặt tên đó có một vết thẹo, mái tóc cố tình chải chuốt giờ đây đã méo qua méo lại, thật khiến người khác muốn ói. Tên đó như chưa định thần lại, hình như vừa rồi phải gánh chịu một trận. Tên đó đang dùng ánh mắt cầu xin để nhìn LeeJoon, như đang đợi LeeJoon lên tiếng.
“Mau nói!” tiếng của LeeJoon như sét đánh ngang tai, làm tên đó sợ đến rung người.
“Là… là Choi MinSik.”
Lỗ tai tôi lùng bùng.
Tôi quay người ra sau nhìn Choi MinSik, anh cũng kinh ngạc như tôi. Điều không giống là: tôi phẫn nộ nhiều hơn kinh ngạc.
____________________________________________________
Có thể Cá sẽ ra chap khá chậm nên mong mọi người thông cảm nhé ^^~