Bạn đang đọc Tình Lặng: Chương 5: Anh Đã Quên Tôi (3).
Phần 3: Anh Ghét Tôi.
Tại sao
Em nhìn trực tiếp vào mắt của anh
Nhưng anh lại trốn tránh ánh mắt của em
Tại sao anh lại có thể cho em chịu đựng nỗi đau không thể chịu nổi.
Jang HyunSeung trở về rồi!
Chỉ trong một đêm, trường Cube như bước vào thời kỳ chiến quốc! Những hoa si nhanh chóng phân hóa, trở thành hai phe đối lập nhau. Jang HyunSeung lại trở thành đề tài bàn tán của mọi người, chàng trai siêu đẹp đã từng xưng vương xưng bá trong trường Cube và chàng Choi MinSik nho nhã dịu dàng, lại tạo thành cơn sốt trong trường Cube.
Choi MinSik và Jang HyunSeung, cứ như ánh sáng và bóng đêm, cứ như nam cực và bắc cực, như cặp song sinh có những tính cách hoàn toàn cực đoan và trái ngược nhau. Hai người đối lập như thế, nhưng lại thu hút hết ánh mắt của mọi người.
“Reng” – tiếng chuông tan học vang lên, cứ như dự báo sẽ xảy ra chuyện gì.
MinSik nhè nhẹ đẩy cửa phòng y tế, mặt mày buồn rượi mà nhìn tôi. Trên đường trở về phòng học, tôi không nói thêm gì cả. Đối diện với sự trầm lặng của tôi, anh cứ như đang bảo vệ điều gì đó, như sợ sẽ mất đi điều gì đó. Anh cẩn thận và yên lặng ở bên tôi.
Tôi nói với chính mình: Kim HyunAh, đến phòng học lấy xong cặp táp là về nhà ngay, không nghĩ chuyện gì cả!
Tan học, người đông như kiến. Trong trường vô cùng huyên náo.
“Cô là JiHyun em họ của MinSik sao?”
“Cô thật đẹp!” nam sinh và nữ sinh đồng thời ta thán.
“Đương nhiên, cô là hoa khôi của trường SKY đó. Huống chi cô là em họ của Choi MinSik, từ góc độ cơ bản, dung mạo của cô là không ai sánh được!”
Bất giác, mọi người đã nhường ra một lối đi cho cô gái xinh đẹp này. Trong đám đông, JiHyun mặc bộ đồng phục màu hồng với chiếc đầm cực ngắn, mái tóc chuyển động theo bước chân của cô, cái eo thon thả ấy như đang múa. Tất cả các nam sinh và nữ sinh đều nhìn cô gái xinh đẹp này không chớp mắt.
“Chị-Hyun-Ah!” giây phút mắt tôi nhìn thấy cô, đã nghe thấy tiếng cô gọi tôi.
MinSik và tôi đồng thời dừng bước.
“Chị HyunAh! Anh MinSik! Thật trùng hợp, vừa vào trường là gặp hai người!” trên khuôn mặt trắng hồng của JiHyun là nụ cười vui thích.
“JiHyun! Sao em lại ở đây?” MinSik kinh ngạc hỏi.
“Em đến đón bạn trai của em!” cô tạo ra một cái nhìn nghịch ngợm mà ngọt ngào.
Ánh mắt của JiHyun lướt qua tôi, trong dáng vẻ vui vẻ của cô, tôi trông thấy sự lạnh giá. Bên tai, như lại vang lên những lời cô đã hét vào mặt tôi trong lúc ở bệnh viện: “Kim HyunAh, cô thật vô liêm sỉ! Tại sao cô lại hại HyunSeung ra nông nỗi này? Kim HyunAh, cô thật là vô liêm sỉ!” cuộc gặp gỡ ở bệnh viện hôm đó, ngoài thư ký Lee, không còn ai biết. Nhưng không biết tại sao, tôi không thể nào quên được cảnh tượng ấy.
Có thể trên thế giới chỉ có tôi mới biết được JiHyun là người hai mặt. Tôi nhìn cô bằng con mắt khinh thường, những vết thương cũ trong lòng tôi lại đau.
“Vừa hay, em ở đây chơi với HyunAh! Các em nói chuyện đi, anh lên lầu lấy cặp.” MinSik thân thiết ấn vai tôi. Anh sợ tôi mệt, ngay cả việc tôi phải đi thêm một bước, anh cũng không chịu. Tôi âm thầm cảm nhận sự dịu dàng của anh ấy.
“Được thôi!” JiHyun trả lời một cách dễ thương, nhưng góc miệng lại nhếch lên một nụ cười khiêu khích.
“JiHyun, sao em lại ở đây?” một giọng nói đã quá quen thuộc truyền đến tai tôi, sau lưng chúng tôi, người đang đứng là Jang HyunSeung. Chiếc áo thun màu đỏ, khuôn mặt đẹp trai, tuấn tú không biết phải tả thế nào.
Lúc nãy, tôi đã đứng trước mặt người này, đau khổ nhắm mắt lại. Và bây giờ, đau khổ lại lần nữa giáng xuống đầu tôi. Tôi cảm thấy có chút hoa mắt, hô hấp gấp hơn.
Sự kinh ngạc khi anh nhìn thấy tôi không ít hơn khi nhìn thấy JiHyun. Trong thời gian ngắn chúng tôi nhìn nhau, trong ánh mắt anh chỉ là sự mặc nhiên.
“Người ta muốn cho anh một bất ngờ mà! Gia gia nói tối qua anh ngủ rất ngon, chắc hôm nay anh sẽ đi học. Nên em vừa tan học là chạy đến đây ngay, cũng may là anh không trốn học, nếu không em đã không gặp được anh rồi, thế thì em sẽ buồn lắm. Thế nào? Bất ngờ thấy em, có phải là rất vui không?” JiHyun đi qua nắm lấy tay anh, HyunSeung thì cứ thế đi theo cô.
Anh lại phải đi sao? Anh lại biến mất như thế trong mắt tôi sao… ngay cả ký ức với tôi cũng đều mất cả… lòng tôi lại đau thắt.
“Seungie~! Đừng đi!” tôi buột miệng nói ra, cố sức kéo lấy góc áo của anh.
“Cô là ai?” HyunSeung nhìn JiHyun, chau mày một cách nghi ngờ.
“Cô là một người không quan trọng.” JiHyun nói cho qua, trong lời nói toàn là sự không hài lòng. Ha… tôi đã sớm biết cô sẽ nói thế. Tôi đích thực là một người không quan trọng, thậm chí là đáng ghét, nếu như không phải là tôi hại HyunSeung, thì anh cũng sẽ chẳng mất đi trí nhớ… Tôi đau khổ cười chính bản thân mình.
“Hồi trước anh quen cô sao?” anh hỏi tới cùng, như đang cố gắng tìm kiếm ký ức. Có thể vì tôi đã ba lần bảy lượt gọi tên anh, nên làm cho anh có chút ấn tượng.
“Không quen. Seungie à, anh đang hoài nghi em sao? Em vẫn luôn là bạn gái của anh mà! Ba mẹ em đang đợi anh tới ăn cơm đó. Em nghĩ anh phải quen biết họ lại từ đầu, không phải anh đang gấp muốn hồi phục trí nhớ sao…” – JiHyun nũng nịu.
“Anh không quen cô, nhưng cô rất đáng ghét.” HyunSeung chán ghét nói với JiHyun.
Tôi rất đáng ghét… đây chính là sự quen biết của anh đối với tôi sao? Chỉ cần những câu vô vị làm tổn thương người khác của JiHyun, cũng đã đủ tạo ra cái tôi đáng ghét trong lòng anh.
Anh mất trí nhớ rồi! Anh đã quên tất cả, đột nhiên tôi bị cái bóng đen sợ hãi bao trùm lấy. Trước đó, tôi chỉ muốn cố gắng giúp anh hồi phục trí nhớ, nhưng không ngờ tới khi đối diện thật sự trước anh, sự việc lại trở nên phức tạp và khó khăn như thế…
Anh không chỉ đơn thuần mất đi ký ức đối với tôi, mà anh bắt đầu ghét tôi! Tôi như rơi vào một cái hố cô độc, càng chìm càng sâu.
Hai bóng người đồng thời xuất hiện. Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện đó là LeeJoon và ChaeRin.
“Lâu quá không gặp! Tớ đang muốn đi tìm cậu!” HyunSeung thấy LeeJoon, lập tức hồi phục thần sắc trước đó. HyunSeung đương nhiên là không quên LeeJoon! Tình bạn của họ, từ lúc rất nhỏ đã bắt đầu, mà lần đầu tôi gặp HyunSeung chẳng qua chỉ là nửa năm về trước, tôi bất chợt đố kỵ với anh.
“Thằng nhãi này hồi phục cũng nhanh nhỉ.” LeeJoon theo tính tượng trưng mà cho HyunSeung một cái đấm nhẹ. Hai người nói chuyện thật nhẹ nhàng và vui vẻ.
“Đúng rồi, đây là bạn gái của tớ, Shin JiHyun!” HyunSeung giới thiệu JiHyun với LeeJoon, JiHyun thì cứ như con chim nhỏ dựa vào lòng HyunSeung. Hai người như một cặp tình nhân thần tiên. Đầu tôi trống rỗng, lý trí bảo tôi rằng, Kim HyunAh, mau đi đi, nếu còn xem nữa sẽ xỉu đấy! Nhưng chân tôi đã không còn nghe chỉ thị của tôi. Tôi như một con mèo bị bỏ rơi, mở to con mắt trống rỗng mà đứng sau họ.
Đột nhiên, ChaeRin nắm chặt tay, đi lên phía trước:
“Jang HyunSeung, anh có biết cậu ấy là ai không?” ChaeRin kìm chế cơn giận trong lòng, ánh mắt xuyên qua HyunSeung và JiHyun, nhìn trực tiếp vào người tôi.
“Không biết – sao cô còn chưa đi?” đây là lần thứ hai trong ngày anh nhìn tôi nói những lời này. Tâm trạng của tôi đã xấu lắm rồi, tôi thật muốn phát điên!
“Cô ấy từng là bạn gái của anh. Cô là một tiểu cô nương yếu đuối, nên anh không thể đối xử với cô tuyệt tình như thế.” Lời nói của ChaeRin tràn đầy sự trách mắng, sau lưng chắc cậu ấy đã mắng HyunSeung không ít. Tôi cảm kích nhìn ChaeRin, nước mắt sắp chảy xuống.
HyunSeung nhìn JiHyun một cách tra hỏi, còn JiHyun thì quay đầu đi chỗ khác. Sắc mặt của ChaeRin lập tức trầm xuống, nhất định là cậu ấy tức muốn chết! Và tôi cũng đang rất tức giận!
“Xảy ra chuyện gì vậy?” tiếng của MinSik từ xa đến gần. Lúc này, JiHyun đang nhìn qua một bên, ChaeRin tức giận nắm chặt nắm đấm, LeeJoon thì có chút giận dỗi nhìn HyunSeung. Ánh mắt của tôi và HyunSeung giao nhau giữa không trung. Anh vẫn cứ nhìn tôi như một người xa lạ, tôi vẫn đang đau lòng vô cùng.
“Choi MinSik, hãy quản tốt cô em họ dễ thương của anh đi!” ChaeRin không khách khí đáp trả lại anh. MinSik chưa từng nghe qua giọng nói cứng rắn của ChaeRin (vì cô ấy rất dịu dàng yếu đuối). Trên khuôn mặt vẫn luôn nho nhã ấy có chút cứng đơ.
JiHyun tức giận chu mỏ lên đến nỗi có thể móc đồ vào.
“JiHyun, em đã làm gì vậy?” MinSik tức giận trách cứ JiHyun, như một người phụ huynh quản giáo nghiêm khắc.
“Sao ngay cả anh cũng ăn hiếp em!” JiHyun dậm chân xuống đất, tay càng nắm chặt cổ tay HyunSeung.
Lúc đó, LeeJoon đang an ủi ChaeRin giận đến phát rung, MinSik thì không ngừng khuyên JiHyun đang khóc bù lu bù loa. HyunSeung nhìn vào mặt tôi, mặt không hề có chút biểu tình. Tôi như con mèo lang thang bị người khác bỏ rơi, đang tự liếm lấy vết thương của mình. Tôi hoảng hốt như đang nhìn người khác diễn phim, mà tôi, chỉ là một khán giả không có quan hệ gì với tất cả những thứ này.
Kim HyunAh, đừng có mà ngốc nghếch nhìn anh nữa. Anh sẽ không hiểu đâu, anh đã không quen biết ngươi rồi…
Tôi nghĩ như vậy, xem như là đang an ủi chính mình vậy!
____________________________________________
Dường như do nhớ nhầm hay nhìn nhầm mà Cá tính sai thì phải ==” Cuốn sách này mỏng mà lại tính đến 33 chương @@
Nó chỉ có 9 chương thôi thì phải, gần như cũng sắp hết rồi. Thành thật xin lỗi mng vì sự nhầm lẫn này nhé ^^~