Tình Lặng

Chương 4: Niềm Vui Và Nỗi Buồn Của Paris (5).


Bạn đang đọc Tình Lặng: Chương 4: Niềm Vui Và Nỗi Buồn Của Paris (5).

Phần 5: Chính tôi đã hại anh.
Những lời anh nói trong bức thư tình anh gởi cho em
Em đã hiểu hết rồi
Những ấm áp từ tay anh truyền đến
Em cũng đã cảm nhận được rồi
Nụ cười trong mắt anh
Dù là nhìn từ xa
Em cũng thấy được
Lúc Jang gia gia xuất hiện ở cửa phòng bệnh, trên mặt xuất hiện vẻ mặt bi thương chưa từng có.
“Xã trưởng” – Người mặc đồ tây đi sau ông cúi đầu chào một cái, như đang chờ đợi sứ mệnh gì đó.
“Đi ra! Toàn bộ đi ra cho ta!” Jang gia gia nổi giận lôi đình, tiếng nói tức giận vang lên trong phòng.

Người ấy giật mình, nhanh chân đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa.
Trong phòng bệnh, thư ký Lee đang bên cạnh HyunSeung và tôi kinh hãi nhìn dáng vẻ đáng sợ của Jang gia gia.
“Cô cũng đi ra đi.” Ánh mắt của gia gia rơi vào người tôi, tuy khẩu khí có nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng tôi vẫn nghe thấy sự không vui của ông.
Tôi đứng dậy, từ từ rời khỏi phòng bệnh.
Đóng cửa lại, nước mắt tôi rơi như mưa. Jang gia gia nhất định là đang trách tôi! Khi tôi ở bên HyunSeung, thường làm anh bị thương. Lần này nếu HyunSeung có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho chính mình. Tôi đã từng hứa với Jang gia gia, sẽ chăm sóc tốt cho đứa cháu duy nhất của ông!
“Hu hu hu…” tôi thương tâm khóc lớn.
Một đám người mặc đồ tây không biết phải làm sao.
Mười lăm phút trôi qua, cửa phòng bệnh lại mở ra. Tất cả mọi người khẩn trương nhìn thư ký Lee đang đi ra. Anh đi đến chỗ tôi, nói: “Cô HyunAh, lão gia cho gọi cô vào…”
Lúc gặp lại Jang gia gia, ông đã bình tĩnh hơn nhiều. Nhìn thấy ông thẫn thờ nhìn HyunSeung đang hôn mê, tim tôi đau nhói.
Sự mệt mỏi không thể che giấu trên mặt ông, cảng làm cho ông trở nên già hơn. Ai có thể hiểu được sự đau khổ của ông? Ông đã mất đi đứa con trai yêu quí nhất của mình, mà bây giờ, sinh mệnh của cháu ông đang ngàn cân treo sợi tóc! Từ lúc nào, nếp nhăn trên mặt của ông đã trở nên nhiều như thế, tóc ông gần như trắng bạc!
“Gia gia, con xin lỗi…” nước mắt tôi lại trào ra.
“Thư ký Lee đã nói cho ông nghe hết mọi chuyện rồi. Không phải là lỗi của cháu.” Đôi mày ông nhíu chặt, tuy ông đang an ủi tôi, nhưng dáng vẻ của ông càng làm tôi lo lắng hơn.
“Bọn cháu bị thương ở trong hẻm? Tại sao lại đi đến nơi đó?” gia gia nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc đến làm người khác ngưng thở.
“Chúng con đi Thánh đường Thánh Mẫu…” Lời vừa được nói ra, tôi lập tức hối hận! Nơi này và ba mẹ của HyunSeung có mối liên hệ rất quan trọng! Mà cái đề tài này, là tuyệt đối cấm thảo luận trước mặt Jang gia gia.
“Hứ! Quả nhiên là như vậy!” ngữ điệu của Jang gia gia đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, bên trong tức giận lại có sự mỉa mai, “Người đàn bà này, muốn hại gia đình chúng tôi đến chừng nào nữa!”
Người tôi rung lên, ông ám chỉ mẹ HyunSeung! Thì ra đến bây giờ, Jang gia gia vẫn còn cho rằng cái chết của ba HyunSeung là do ông kiên trì muốn ở bên mẹ HyunSeung! Sự tự trách của ông và sự hiểu lầm đối với mẹ HyunSeung đã gắn kết với nhau, tạo thành một luồng oán khí nặng nề.
“Cái thằng này đã dẫn cháu đi đến chỗ đó?” ánh mắt của gia gia như đang đánh giá tôi. Hình như tôi không phải là tiểu HyunAh mà ông từng biết, mà là một người ông vừa quen biết.
“Dạ đúng.” Trước mặt Jang gia gia, tôi không thể nói dối.

“Con cái Jang gia ai cũng cố chấp như thế! Nó tối ngày chê ông cổ hủ, thì chính mình cũng… đặt cái tên này cho nó, là vì hy vọng nó có thể bình an…” cổ ông bị nghẹn lại, thật làm tôi đau lòng.
“Gia gia, con xin lỗi, là con không chăm sóc tốt HyunSeung…” nước mắt tôi lại vỡ bờ.
“HyunAh, con hãy về trước đi, con cũng cần phải nghỉ ngơi. Ông đã nhờ thư ký Lee mua vé máy bay cho con rồi. Con cứ yên tâm, nơi đây giao cho ông.” Tiếng của gia gia trầm lắng.
“Nhưng mà… thôi được.” Tôi có chút do dự, nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của gia gia. Tuy rằng tôi rất muốn ở bên cạnh HyunSeung, ở bên cạnh anh chờ anh tỉnh lại. Nhưng tôi cảm thấy trong lời nói của Jang gia gia có sức mạnh nào đó làm tôi bình tĩnh lại.
Dù sao đi nữa, tôi sẽ đợi anh tỉnh lại. Dù là tôi đang ở một nơi xa xôi, nhưng tôi vẫn sẽ đợi anh, vẫn mãi đợi anh, cho đến khi anh tỉnh lại.
Tôi lặng lẽ đi sau lưng thư ký Lee.
Tay anh xách hành lý của tôi. Máy bay sắp phải bay rồi, đây là lúc trước khi tôi rời khỏi Paris, là lần cuối cùng tôi đến thăm HyunSeung. Máy hô hấp bao trùm khuôn mặt màu trắng anh, cũng giống như đêm hôm ấy không hề co chút máu. Hốc mắt anh lõm xuống, để lại bóng đen. Phần trên lông mày, đều bị băng bông quấn chặt.
Trong không khí chết choc, chỉ có đường xanh của điện tâm đồ tim là đang nhấp nháy.
Tôi nhắm mắt lại.
Trên hành lang của bệnh viện, bước chân của tôi trở nên nặng nề.
Những bước chân nhanh, tôi phát hiện vai tôi va phải một người. Tôi đứng lại, lúc này ý thức mới trở về với cơ thể tôi.
Tóc của cô gái bị đụng phải đang đứng trước mặt tôi hơi quăn, bộ đầm kiểu mới nhất bao lấy thân hình đẹp đẽ của cô. Trong phút chốc cô rơi mất cái mắt kiếng đen, tôi đã nhận ra cô – Shin JiHyun.

“Kim HyunAh, cô thật vô liêm sỉ! Tại sao cô phải làm hại HyunSeung ra nông nỗi này? Tại sao lại mặt dày bám lấy anh? Cô đã cướp mất anh tôi, bây giờ lại giành bạn trai của tôi! Cô là tên bắt cá hai tay! Đồ đàn bà đê tiện! Cô có biết là HyunSeung không hề thích đi chơi với người khác! Nhất định là cô cứ mặt dày bám theo anh, phải không? Cô thật là quá đáng!” JiHyun kêu the thé lên, la khóc, giận dữ xé lấy áo tôi, tôi như một con rối mất đi khống chế tùy cô muốn làm gì thì làm…
Cho đến khi cô bị thư ký Lee kéo ra.
“Kim HyunAh! Cô thật là vô liêm sỉ!” âm thanh ngày càng xa, nhưng tiếng bên tai tôi lại càng lớn.
Tôi rớt xuống đất như trong chốc lát bị hút hết tất cả sinh khí.
Tôi hoảng hốt, có một tiếng nói vang lên trong đầu tôi:
“Chính cô đã hại anh! Chính cô đã hại anh!”
Đúng, chính tôi đã hại anh! Tất cả là do tôi sai! Tôi đã hại Jang HyunSeung…
Trong lúc đó, tôi lại nếm được vị đắng trong nước mắt…

END CHƯƠNG 4.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.