Đọc truyện Tinh Lạc Ngưng Thành Đường – Chương 74
Thanh Quỳ từng thấy qua bảo vật này ở trong sách cổ Thần tộc tặng cho, đó là pháp bảo đưa tin của Hà tộc. Vừa rồi thị nữ luôn miệng gọi Thanh Quỳ, nhất định là chỉ Dạ Đàm. Chỉ là muội ấy không phải đã đưa cho mình một củ “khoai nướng” trước rồi sao?
Sao lại đưa cái này tới nữa?
Thanh Quỳ nửa tin nửa ngờ, tuy rằng có được pháp bảo này, nhưng cũng không dám liều lĩnh sử dụng. Đây là pháp bảo của Thần tộc, mà mình hiện tại lại ở Ma tộc. Một khi bị người có ý đồ phát hiện, sẽ chẳng phải chuyện tốt gì.
Nàng đang phân vân nên giấu Vạn Hà Thính Âm ở đâu, đột nhiên Tố Thuỷ đẩy cửa bước vào: “Công chúa, Ma hậu tặng cho người chút nữ trang cài tóc. Người mau xem xem.” Vừa dứt lời, nàng liền cảm thấy sắc mặt Thanh Quỳ khác thường, liền hỏi: “Công chúa, làm sao thế?”
Thanh Quỳ nhét Vạn Hà Thính Âm vào trong lòng ngực, nói: “Không có gì. Ta đi tạ ơn Ma hậu đây.”
Nàng đi Thần Hôn đạo, Triều Phong lại tới một nơi khác.
Hoàng cung Li Quang thị, Triêu Lộ điện.
Triều Phong đã đứng ở trong điện, hỏi: “Chính là nơi này?”
Cốc Hải Triều nói: “Vâng, nghe nói trước khi Dạ Đàm công chúa xuất giá, chính là ở tại Triêu Lộ điện này. Nhưng mà chúng ta vì sao phải tới nơi này? Lỡ như làm cho đám người Li Quang Dương phát hiện, chỉ sợ lại muốn ầm ĩ tới trước mặt Ma tôn.”
Triều Phong tra xét khắp nơi, hiện giờ hai vị công chúa, một người đi Thần tộc, người còn lại ở Ma tộc. Trong điện này đương nhiên không có ai ở, cũng không có cung nữ hầu hạ. Triều Phong nói: “Ta cuối cùng cảm thấy vị Dạ Đàm công chúa ở chỗ chúng ta để lộ ra toàn điểm kì lạ. Hiển nhiên phải đến nơi này nhìn xem. Đồ trang trí trong điện này hoàn toàn không có dấu vết sử dụng, hẳn là mới bày ra.
Cốc Hải Triều nói: “Chuyện này thì có gì lạ đâu, căn cứ vào tình hình điều tra của chúng ta, Dạ Đàm công chúa và Thanh Quỳ công chúa tuy là song sinh. Nhưng lúc Dạ Đàm công chúa được sinh ra, mây đen kéo tới Li Quang thị, đàn quạ ra sức mổ đả thương người, có cung nữ bị moi cả mắt tha đi. Sau đó chó trong cung lại sinh hạ tai ương thú Man Man, khiến lòng người kinh sợ. Lúc đó triều thần Li Quang thị từng nhiều lần nêu ý kiến, cầu xin Li Quang Dương ban chết cho nàng. Nhưng nghe nói ngày hôm đó, trong lúc đang đốt lửa, đột nhiên mưa xối xả, Li Quang Dương cho là ý trời như thế, liền lại bế nàng quay về.”
Triều Phong nói: “Cho nên, đồ trang trí trong điện hẳn phải vô cùng đơn sơ, đơn sơ đến nỗi Li Quang thị cảm thấy không xứng với thân phận Ma phi tương lai, thế nên mới vội gấp gáp chế tạo những thứ này.”
Cốc Hải Triều tỏ vẻ đồng ý với suy luận này, nói: “Nàng ta tuy rằng bảo toàn được tính mạng, nhưng vẫn bị Li Quang thị xem là tai tinh. Nghe nói phàm là cung nữ chăm sóc cho nàng, không ai không bị nhiễm bệnh. Sau đó Li Quang thị gặp phải mấy năm lũ lụt, người chết vì nạn vô số kể. Dân chúng khắp nơi lên tiếng oán thán, không ít người muốn giết chết nàng, thay trời hành đạo. Vì tránh xung đột, bình thường lễ bái lễ mừng gì của Li Quang thị, nàng đều không được lộ diện. Mãi đến hai năm gần đây, Li Qang thị bình yên một chút, nàng mới dần dần bị người đời quên lãng.”
Triều Phong nhìn quanh khắp điện, nói: “Nàng tinh thông y thuật, nhưng trong điện này, không hề có vật gì liên quan. Tài chơi đàn cao siêu, nhưng nơi này ngay cả bàn để đàn cũng không có. Càng quan trọng hơn là…..”
Cốc Hải Triều cũng xem xét bốn phía, nói: “Mùi hương không giống. Vị Dạ Đàm công chúa ở Trọc Tâm đảo của chúng ta mới được bao nhiêu ngày đâu? Nhưng trên đảo lại tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt. Nơi này thì không có. Quả thực kỳ quái.”
Triều Phong ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi: “Thanh Quỳ công chúa trú ngụ ở đâu?”
Cốc Hải Triều chỉ chỉ cung điện bên cạnh: “Nhật Hi cung. Nghe nói cho phép tỷ muội các nàng được ở gần nhau, là vì để Thanh Quỳ công chúa trấn áp tà khí của muội muội, nhằm tránh sinh ra thêm tai bay vạ gió.”
Triều Phong nói: “Dù sao cũng tới đây rồi, phải đi xem thử phòng của Thanh Quỳ công chúa luôn mới được.”
Trong Nhật Hi cung, cũng không có một bóng người. Nhưng đồ trang trí trong cung có thể nhìn ra ngay không phải tạm thời đặt mua.
Cốc Hải Triều nói: “Điện hạ mời xem.”
Ánh mắt Triều Phong nhìn theo hắn, chỉ thấy trong viện đình đài lầu các cao thấp chằng chịt, hết sức tinh xảo. Mà bên trong giả sơn (hòn non bộ) cách đó không xa, nước chảy róc rách, dưới cây cổ thụ bên cạnh, có thể thấy được một cái bàn để đàn bằng ngọc thạch.
Triều Phong đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh, ngón tay vuốt nhẹ mặt bàn, phát hiện bàn để đàn này không biết đã được người khác vuốt ve bao nhiêu lần, đặc biệt bóng loáng.
Bên cạnh cây là một vườn thuốc được trồng ngay hàng thẳng lối, dược thảo trong đó hiển nhiên có cung nhân chăm sóc, vẫn tràn trề sức sống như trước.
Cốc Hải Triều nói: “Có vẻ như, phải là Thanh Quỳ công chúa tinh thông y thuật mới đúng.”
Triều Phong đứng dậy, quay lại chính điện của Nhật Hi cung, quả nhiên, thói quen bày đồ trang trí bên trong giống y chang với cách trang trí của “Dạ Đàm” ở Trọc Tâm hồ, phòng để thuốc, giá đựng thuốc đều có thể thấy được rõ ràng.
Ngay cả Cốc Hải Triều cũng hiểu ra: “Chính là mùi hương này! Ta sao lại cảm thấy……”
Triều Phong khẽ cười một tiếng: “Cảm thấy gì? Thiếu Điển Hữu Cầm giỏi đánh đàn, vì thế Li Quang thị dạy nàng đánh đàn. Thiếu Điển Hữu Cầm thiên về y, Li Quang thị liền lệnh nàng học y. Khó tránh bổn toạ luôn cảm thấy ở nàng lộ ra một điều gì đó kỳ quái, thì ra là thê tử mà Li Quang thị bồi dưỡng cho Thiếu Điển Hữu Cầm. Ha ha ha ha, quả nhiên là giống y đúc tính cách của hắn.
Nét mặt Cốc Hải Triều liền nghiêm túc hơn: “Nếu thân phận công chúa có sai, phải ngay lập tức báo cáo cho Ma tôn.”
“Không!” Triều Phong hiển nhiên không cho phép làm như vậy, “Với tính tình của phụ tôn, nếu thẩm tra ra nàng là Thiên phi tương lai của Thần tộc, nhất định sẽ xử chết nàng. Hành động này không chỉ đắc tội với Thần tộc, mà còn đắc tội thêm Li Quang thị. Như thế Li Quang Dạ Đàm ở Thần tộc tất nhiên cũng lành ít dữ nhiều. Huống hồ, chuyện hai vị công chúa này vốn là tin tức do thám báo doanh cung cấp, các trưởng lão Ma tộc tự nhiên sẽ tính sổ lên đầu ta. Ma hậu nhất định sẽ làm trái phải lẫn lộn. Trăm hại không một lợi.”
Chuyện phức tạp như vậy, Cốc Hải Triều sẽ không hi vọng xảy ra nữa, dù sao từ trước đến nay đều là Triều Phong quyết định. Hắn đơn giản hỏi: “Vậy điện hạ có ý gì không?”
Triều Phong nói: “Trước mắt cứ gác lại chuyện này. Hai vị công chúa chỉ tạm lưu lại hai giới Thần, Ma, đợi đến khi định xong Thái tử, sớm muộn gì cũng sẽ được đưa về lại Li Quang thị, chính thức xuất giá. Tới lúc đó lão già Li Quang Dương kia sẽ tự thấy đau đầu.”
Nụ cười của hắn dần ám muội: “Hơn nữa…… vị hôn thê của Thiếu Điển Hữu Cầm ở ngay bên cạnh, bổn toạ dù thế nào cũng nên đối đãi khách tận tâm mới phải.”
Cốc Hải Triều mặt không đổi sắc, hỏi: “Điện hạ còn muốn mang thai lần hai sao?”
Triều Phong vỗ vỗ vai hắn, thấy được tâm tình rất tốt: “Cái đó chỉ là bổn toạ nhất thời vô ý. Ngươi mau tới Lạc Vi động, tìm mẫu phi ta……” Hắn ở bên tai Cốc Hải Triều thì thầm một hồi, Cốc Hải Triều ngay cả nói cũng không muốn —— Ma tộc này, có người lấy chết trận làm vinh quang, có người lại lấy tìm đường chết làm niềm vui.”
Lạc Vi động. Hoa sen nở đến bừng bừng khí thế.
Ma phi Tuyết Khuynh Tâm khoác hoa nấu rượu, bọn thị nữ trước mặt dụ một con vẹt nói chuyện, nói cách khác là muốn làm bà cười. Cốc hải Triều cứ như vậy đi thẳng vào, đứng ở một bên giống như cái gậy tre. Đôi môi đỏ mọng của Tuyết Khuynh Tâm khẽ nhếch, nhấp một ngụm rượu, nói: “Sao, bây giờ ngươi, đã ngay cả phép tắc cũng không biết luôn à?”
Cốc Hải Triều trực tiếp quỳ xuống, nói: “Hôm qua, Tam điện hạ dẫn vị công chúa của Li Quang thị kia đi ngắm mưa sao băng.”
Tuyết Khuynh Tâm phe phẩy quạt lụa trong tay, đối với chuyện này đương nhiên không quá cảm thấy hứng thú: “Nó từ nhỏ đã thích củ cải trắng (*), chút chuyện nhỏ này, đáng để ngươi đặc biệt tới đây bẩm báo sao?”
(*) củ cải trắng ở đây ý chỉ đũa lệch, trai gái có vẻ bề ngoài không hợp nhau.
Đương nhiên là không đáng. Cốc Hải Triều tiếp tục nói: “Tam điện hạ đã nói với công chúa, lúc mình còn nhỏ, mẫu phi đã bị giam cầm ở nơi lạnh giá, từ đó về sau, ưu sầu thành bệnh, cơm áo không đủ, nhận hết ốm đau khi dễ.”
“……” Biểu cảm trên mặt Tuyết Khuynh Tâm đông cứng, bà thận trọng đặt ly rượu yêu thích của mình xuống bàn, hít sâu một hơi, hỏi: “Cho nên là?”
Cốc Hải Triều nói: “Cho nên, vị công chúa kia chuẩn bị đến Lạc Vi động chữa bệnh cho Ma phi.”
Tay Tuyết Khuynh Tâm run lên, quạt lụa cũng rơi xuống đất. Sau một lúc lâu, bà ngồi dậy, vội vàng tháo đồ trang sức trên đầu xuống. Mặt khác thị nữ vừa thấy, không dám chậm trễ, đem bếp nhỏ, ly rượu gì gì đó thu dọn toàn bộ.
“Bên kia…… rải lá cây lên. Ối, chưa đủ thật lắm. Mạng nhện, giăng mạng nhện ra đây!” Thị nữ chỉ huy tôi tớ, bận tối mắt tối mũi: “Cửa phòng quá mới, lấy bàn chải quét cho cũ! Á, chim én quá ríu rít trên xà nhà, đuổi đi đuổi đi. Còn nữa, giọng nói của nương nương chúng ta cũng trong trẻo, nào có một chút bộ dáng của người tinh thần sa sút, bệnh lâu ngày đâu? Người đâu, lấy cho nương nương vài quả ớt……”
Lạc Vi động náo thành hỗn loạn.