Đọc truyện Tinh Lạc Ngưng Thành Đường – Chương 7
Lôi Hạ Trạch, Dạ Đàm dạy dỗ xong Cơ Lang, tâm trạng tốt hơn nhiều. Nàng khẽ ngâm tiểu khúc, một đường nhàn rỗi dạo chơi, cuối cùng đi tới phía Bắc của Lôi Hạ Trạch. Lôi Hạ Trạch là nơi tiếp giáp giữa Nhân gian và Yêu tộc, chính giữa ngăn cách bởi một cái hang sâu, được đặt tên là Quỷ Anh Cốc.
Dạ Đàm đứng ở bên cạnh hang, cỏ dại mọc đầy mặt đất, thỉnh thoảng có thể thấy xương trắng. Luồng gió yêu ma thổi tới, giống như ma quỷ thì thầm. Có binh lính canh giữ ở biên giới Yêu tộc nhưng giống như nhìn thấy ác ma, đang từng bước lui về phía sau.
“Ư hừm!” Dạ Đàm hắng giọng một cái, không nhanh không chậm từ bên hông móc ra một miếng lệnh bài màu đồng cổ, phía trên lấp lánh ba chữ “Thiếu Quân Phủ”.
“Thấy rõ đây là cái gì chưa?” Nàng mặt cười tà mị, đám Yêu binh tay cầm trường kích, ngay cả tai cũng cụp xuống. Rốt cuộc Tướng Yêu run rẩy nói: “Hồi bẩm cô nương, cái này… Là lệnh bài của Thiếu Quân Phủ. Thấy nó như thấy Thiếu Quân của chúng tôi.”
“Vậy thì đúng rồi!” Dạ Đàm vênh váo nghênh ngang, một đám Yêu binh vòng tới vòng lui, nhìn hồi lâu, nàng nổi giận: “Hồ ly Tướng quân của các ngươi trước kia đâu?!”
Lần này Tướng quân dẫn đầu là một Lang Yêu, nó lắp bắp nói: “Lão, lão Hồ, nó về nhà rồi, không làm nữa.”
Dạ Đàm nổi giận: “Nó thật tốt sao lại không làm nữa? Chẳng lẽ nó không biết ta còn thiếu một đôi bao tay lông hồ ly sao?!”
—— cũng là bởi vì nó biết…
Lang Yêu cúi đầu, cặp mắt nhìn chằm chằm vào cái mõm dài của mình, giả bộ điếc. Dạ Đàm chỉ vào cái mũi của nó: “Cho dù nó không làm, các ngươi đổi một tuyết điêu làm cũng được a! Bằng không, chỉ cần Tượng Yêu, bổn cô nương cũng còn có thể làm một đôi bông tai ngà voi. Tại sao phải đổi con chó sói? Chó sói lông vừa thô vừa xấu xí, có thể sử dụng làm gì?!”
Lang Yêu lúc này không giả bộ điếc nữa, nó trực tiếp giả chết.
Dạ Đàm không cam tâm lại nhìn một vòng, phát hiện đám yêu binh này, đều là Heo Yêu, Ngưu Yêu. Thật là, chút xíu lông cũng không dùng được.
Nàng bĩu môi, hỏi: “Đế Lam Tuyệt có khỏe không?”
Lang Yêu không giả chết nữa, nó hấp tấp nói: “Thiếu Quân lần trước ra gặp ngài, bị Quốc sư của Li Quang Thị bắt. Được lắm, Yêu Hoàng của chúng tôi vô cùng giận dữ, đánh cho không rời giường. Đoán chừng bây giờ vẫn còn đang nằm.” Nó vừa nói chuyện vừa quan sát Dạ Đàm từ trên xuống dưới —— ngươi ngược lại không có bị sao ha.
Dạ Đàm nói: “Ta biết rồi.” Nàng từ trong ngực lấy ra một cái bọc, “Đây là thuốc ta trộm từ chỗ của tỷ tỷ, vốn là muốn cho hắn thêm già lam phật quả, nhưng có tiện nhân quấy rối, không lấy được. Cho nên cũng chỉ có những thứ này, ngươi để hắn dùng tiết kiệm một chút.”
Lang Yêu đem bọc nhận lấy, lỗ tai run run: “Tôi biết, tôi biết rồi.”
Dạ Đàm xoay người đi, sau lưng, một đám Yêu binh lúc này mới dám thò đầu ra, tiểu Yêu đứng đầu nhỏ giọng nói: “Thấy chưa, đây chính là người bạn thân ở tộc kia của Thiếu Quân nhà chúng ta đó.”
Yêu binh thứ hai nói: “Đúng vậy, tiểu nha đầu này đối với Thiếu Quân nhà chúng ta còn thật si tình. Thường xuyên đến đưa thuốc cho Thiếu Quân.”
Tiểu Yêu thứ ba rốt cuộc nói câu công đạo: “Thôi đi, si tình? Thiếu Quân của chúng ta lần đó bị đánh còn không phải là bởi vì nàng sao? Ta thấy, Thiếu Quân của chúng ta, sớm muộn gì cũng bị vạ lây vì nàng…”
“Haiz…” Lang yêu tướng quân rốt cuộc nghe không nổi nữa, “Ngộ nhỡ lúc nào đó Lão thiên gia mắt bị mù, nàng thật sự thành Yêu Hậu của chúng ta…”
Chư yêu đồng loạt im miệng.
Dạ Đàm không quay đầu lại, ôi, một đám tiểu yêu sơn dã, trí khôn thấp kém, không cần so đo.
Nàng đem thuốc đến, ngược lại là hiếm khi nghe lời Huyền Thương Quân một lần, trực tiếp trở lại Li Quang Thị. Chân trời đám mây tụ lại, thanh quang lan xa. Dạ Đàm ngẩng đầu nhìn một cái, biết là Thần Tộc hạ phàm. Mục đích đến là gì, nàng đều biết —— thông báo cho Li Quang Thị, mười ngày sau đón Thanh Quy lên Thiên giới.
Huyền Thương Quân từng nói qua chuyện này.
Chuyện này không liên quan đến nàng, nàng khẽ hát, nhảy vào Triều Lộ Điện, đột nhiên cảm thấy đau trán! Giống như bị người gõ một gậy ngay đầu vậy, thiếu chút nữa thì cả người nhào xuống đất.
“A?” Nàng che trán, rất nhanh kịp phản ứng —— Thanh Quy đang dập đầu?
Nàng cùng Thanh Quy từ khi ra đời tới nay, luôn luôn cùng chung đau đớn. Chuyện này ngay cả Li Quang Dương cũng rất sầu khổ. Suy cho cùng, muốn phạt Dạ Đàm, Thanh Quy liền không tránh được phải chịu khổ.
Dạ Đàm xoa trán —— không đúng a, hôm nay là sinh nhật của Thanh Quy, hàng năm vào lúc này, Nhật Hi Cung đều tụ tập khách tới chúc mừng.
Nàng là tâm can bảo bối của Li Quang Thị, mọi người nâng niu nàng còn không kịp, làm sao lại để cho nàng dập đầu?
Dạ Đàm nhìn hai bên, có người đi qua Triều Lộ Điện. Không chỉ có cửa điện mở ra, con đường thảo kính (1) ra phía sau điện cũng lộn xộn, dễ nhận thấy cách đây không lâu từng có người ra vào.
Con đường thảo kính này, vốn là không hề hoang vu. Nó chạy thông ra hồ Ẩm Nguyệt phía sau điện. Hồ kia vốn là chỗ mà Li Quang Thị đặc biệt vì công chúa Thanh Quy xây lên để hóng mát giải sầu, kiến trúc hết sức tinh xảo.
Sau đó, Dạ Đàm nũng nịu bán si, nài nỉ Thanh Quy lệnh cho binh sĩ tại Triều Lộ Điện cũng xây lối đi, có thể vào hồ dạo chơi.
Thanh Quy thương xót nàng đơn độc, xưa nay khá cưng chiều nàng, đương nhiên liền đáp ứng.
Dạ Đàm rất thích cảnh đẹp trong hồ này, thường xuyên đến. Nhưng chẳng được mấy ngày, cung nữ theo hầu hạ nàng liền trượt chân rơi xuống nước, chết chìm ở trong hồ. Nghe nói hình dáng lúc chết vô cùng kinh khủng. Tất cả văn võ triều thần lo lắng va phải Thanh Quy, liền xây tường cao, niêm phong lối đi thông tới Nhật Hi Cung.
Sau đó cũng có người chỉ ra, là Dạ Đàm vì muốn độc chiếm hồ nước này nên mới đẩy cung nữ xuống nước, dồn vào chỗ chết.
Chuyện này một lần khiến nhiều người tức giận, văn võ triều thần đều kinh hãi phẫn nộ. Suy cho cùng lúc ấy nàng mới gần năm tuổi, một bé gái năm tuổi, nếu có lòng dạ ác độc cùng tâm cơ thâm sâu như vậy, chẳng phải khiến người ta sợ hãi hay sao?
Mọi người lần nữa thỉnh cầu xử tử Dạ Đàm, nhưng mà vụ án tra tới tra lui, khổ nỗi không có bất kỳ chứng cứ nào, mọi người cũng đành thôi. Chỉ có hồ này coi như là hoàn toàn bỏ hoang.
Nhật Hi Cung thì không cách nào nối thẳng đến hồ Ẩm Nguyệt nữa, nhưng Triều Lộ Điện không có ai quản. Dạ Đàm cũng không kiêng kị gì, vì vậy mười năm ở bên trong, hồ này đều dành riêng cho nàng. Hôm nay là ai vào bên trong?
Thanh Quy té ngã ở bên trong? Cái này cũng là có khả năng. Dù sao hồ Ẩm Nguyệt bỏ hoang nhiều năm, đã sớm mọc đầy rêu xanh, trơn trượt vô cùng. Tỷ tỷ Thiên Phi đó của mình, sống trong nhung lụa, đoán chừng là đi lại bất tiện.
Dạ Đàm lén đi vào, gạt bụi cỏ ra, trên đám rêu xanh ẩm ướt, có thể thấy rõ một vài dấu chân. Chân ngọc thon nhỏ, nhìn một cái liền biết là Thanh Quy, hơn nữa còn vào mà chưa ra.
Đã trễ thế này, nàng ở bên trong làm gì?
*** Chú thích
(1) thảo kính: Khối vuông dùng để trang trí