Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 153


Đọc truyện Tinh Lạc Ngưng Thành Đường – Chương 153

Yêu tộc, có thể nhìn thấy ma binh ở khắp mọi nơi. Đỉnh Vân và Chúc Cửu Âm vẫn đang điều tra đám người Thiếu Điển Lạt Mục. Dạ Đàm thuận miệng gọi một ma binh lại, hỏi: “Nhị điện hạ của các ngươi đâu?”

Ma binh thấy nàng, cả kinh đến một câu cũng không nói được —— giờ còn có người tự chui đầu vào lưới luôn á?!

Lúc Dạ Đàm bị đưa tới trước mặt Đỉnh Vân, Đỉnh Vân cũng hoài nghi như vậy: “Li Quang Thanh Quỳ? Ngươi còn dám tìm đến bổn tọa!”

“Vì sao ta không dám tới chứ?” Dạ Đàm thấy hắn, liền bắt đầu nghĩ hoàng đồ bá nghiệp xưng bá Ma tộc của mình, người trước mắt nhất thời mỗi một chỗ đều thuận mắt hơn hẳn. Nàng nói: “Nhị điện hạ chớ tức giận, ta ngưỡng mộ điện hạ đã lâu, lần này đến, là đặc biệt tới đây trợ giúp điện hạ.”

Đỉnh Vân hừ lạnh, loại phàm nữ này, giả vờ giả vịt, hắn gặp nhiều rồi. Hắn nói: “Nói đi, Thiếu Điển Hữu Cầm phái ngươi tới, là muốn dùng quỷ kế gì hả?”

Dạ Đàm chỉ nói một câu liền hấp dẫn tất cả sự chú ý của hắn, nàng nói: “Triều Phong đến đây rồi.”

“Cái gì?” Đỉnh Vân nhíu mày, “Hắn không ở Ma tộc dưỡng thương, tới nhân gian này làm gì?”


Lời kia vừa thốt ra, hắn hình như chợt nghĩ ra gì đó. Bên cạnh, Chúc Cửu Âm cũng nhỏ giọng nói: “Hắn trọng thương chưa lành, lại lặng lẽ rời khỏi Ma tộc. Nếu chúng ta tìm được hắn, rồi ra tay trước chiếm được lợi thế, sau đó giá họa cho Thần tộc……”

Ánh mắt Đỉnh Vân âm trầm, hỏi Dạ Đàm: “Ngươi có biết hắn ở đâu không?”

Dạ Đàm giúp hắn phân tích: “Hiện giờ Nhị điện hạ người đông thế mạnh, hắn không muốn điện hạ phát giác, chắc chắn trốn đến nơi không ai để mắt tới. Nhưng hắn phải quan sát hướng đi của Nhị điện hạ, cũng sẽ không ở cách quá xa. Nếu ta dự đoán đúng, hắn hiện tại nhất định đang trốn ở khoảng giữa hai giới Nhân, Yêu. Nhị điện hạ tìm kiếm ở hai sườn Quỷ Anh cốc, chắc chắn có thể dò ra được tung tích của hắn.”

Đỉnh Vân trầm giọng nói: “Tại sao bổn tọa phải tin ngươi?”

Dạ Đàm thở dài, nói: “Nhị điện hạ cần phải tin tưởng một mảnh thật tình của ta. Như vậy đi, ta dẫn điện hạ đi tìm hắn. Điện hạ chỉ cần rút gân lột da hắn, bốc ra tám mảnh là được!”

Đỉnh Vân và Chúc Cửu Âm liếc mắt nhìn nhau một cái, sau một lúc lâu nói: “Nếu như ngươi thực sự có thể tìm ra hắn, bổn tọa sẽ tha chết cho ngươi!”

Dạ Đàm đối với sự xác thực khoan dung của hắn, thậm chí ngay cả giọng điệu bề trên của hắn, đều không chút nào để ý. Nàng nhẹ nhàng cúi đầu bái lạy, không quên phần nịnh hót trước tiên: “Tạ ơn Nhị điện hạ. Nhị điện hạ anh minh dũng mãnh phi thường, có một không hai. Bản công chúa một lòng si mê Nhị điện hạ, trời đất chứng giám, nhật nguyệt sáng tỏ! Lần này, bản công chúa nhất định phải bắt được Triều Phong, trừ bỏ cái gai trong mắt này cho Nhị điện hạ!”

Nói xong, nàng phấn khởi hăng hái, dẫn một đội ma binh, thẳng đến Quỷ Anh cốc.

—— Triều Phong đáng ghét, chờ bản công chúa cũng cho ngươi một cái “sinh thần vui vẻ” đi!!

Vẫn đợi đến lúc nàng đi rồi, Đỉnh Vân mới nói: “Phàm nữ này đang làm cái quỷ gì vậy?”

Chúc Cửu Âm vẻ mặt cổ quái, nửa ngày mới nói: “Thuộc hạ cảm thấy…… nàng ta hình như là ham muốn thân thể của điện hạ.”


Đỉnh Vân: “……”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, qua hồi lâu, Đỉnh Vân mới nói: “Đi theo xem xem.”

Dạ Đàm đối với địa hình hai giới Nhân, Yêu hết sức quen thuộc, nàng dẫn theo ma binh, bắt đầu xét từ chỗ tốt xấu lẫn lộn nhất, rất nhanh đã tới Bách Quỷ hạng.

Ngõ nhỏ trước mắt, phòng ốc đổ nát, gió âm cuồn cuộn. Tiền giấy màu vàng bị gió thổi bay, rơi lả tả ở đầu đường, mơ hồ lộ ra hơi thở của điềm xấu. Ma binh đến đây, khiến cho tất cả yêu vật vốn đang tàn sát bừa bãi đều lui ra hết.

Dạ Đàm ra hiệu cho ma binh lục soát, Đỉnh Vân đi theo phía sau nàng, nhíu mày: “Hắn sẽ trốn ở loại địa phương này á?”

“Rất có khả năng.” Dạ Đàm hết sức kiên nhẫn mà giải thích cho hắn, nói, “Một chỗ nếu vững vàng yên ổn, cư dân sẽ biết gốc biết rễ, cực kì tinh tường. Ai đến nhà nào, đều rất gai mắt. Loại địa phương này, Yêu tộc thường xuyên quấy rối, châu quan không dám quản lý, nên cũng không thu tiền thuế. Cửa tiệm, phòng ốc ở nơi này, chỉ cần chủ nhân chết rồi, những người khác bất cứ lúc nào cũng có thể chiếm làm của riêng. Quản lý hỗn loạn, là chỗ ẩn náu rất tốt.”

Đỉnh Vân do dự mà xem xét xung quanh, đột nhiên, phía trước có ma binh báo lại: “Nhị điện hạ! Phía trước phát hiện ma khí!”

Chúc Cửu Âm và Đỉnh Vân đều phấn chấn tinh thần, hai người nhanh chóng chạy tới!


Trong tiểu viện, Triều Phong đang vắt hết óc, nghĩ xem làm thế nào lừa Thanh Quỳ trở về. Đột nhiên bên tai tĩnh lặng —— yêu quái lúc trước gõ cửa kêu khóc đột nhiên im bặt, luồng gió yêu quái bỗng nhiên ngừng lại!

Triều Phong trong lòng rét lạnh, nhanh chóng đứng dậy, đã cầm sẵn chiến liêm trong tay. Hắn mở cửa đi ra ngoài, Thanh Quỳ nghe thấy tiếng động, cũng khoác áo đi ra: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Triều Phong vô cùng cảnh giác, hắn nói: “Có điều kỳ lạ, rời khỏi nơi này trước rồi nói sau!”

Hắn kéo theo Thanh Quỳ, đi chưa được mấy bước, đột nhiên, ầm một tiếng, cửa viện bị người nào đó đá văng. Một đội ma binh chắn ngang đường đi của hai người, ở phía sau bọn họ, Đỉnh Vân, Chúc Cửu Âm từ từ hiện thân.

“Quả nhiên ngươi đang ở đây!” Đỉnh Vân nhìn chằm chằm Triều Phong, trong mắt tràn đầy căm hận. Phía sau hắn, Dạ Đàm nhô đầu ra, thấy Triều Phong, nàng càng thêm căm ghét, trong mắt đều muốn phun ra lửa: “Triều Phong, ngươi chịu chết đi!”

“Dạ……” Thanh Quỳ liếc mắt thấy Dạ Đàm, kinh ngạc tới suýt chút nữa gọi tên nàng ra! May mà nàng phản ứng lại rất nhanh, hỏi: “Sao muội ở đây? Còn…… còn đi theo Nhị điện hạ nữa.”

Dạ Đàm phẫn nộ chỉ vào Triều Phong: “Ta đương nhiên là đặc biệt tới cảm tạ ân huệ ba bữa cơm của hắn!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.