Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 146


Đọc truyện Tinh Lạc Ngưng Thành Đường – Chương 146

Dạ Đàm xua tay: “Thôi đi, ngươi có bất ngờ gì ta cũng không cần, trực tiếp chiết khấu đi.”

“Chiết…… chiết khấu?” Văn Nhân Hữu Cầm hơi giật mình, sau đó khẽ cười ra tiếng, “Nguyệt Hạ thực sự là nữ tử thú vị nhất ta từng gặp đó.”

Dạ Đàm xoa bụng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tin ta đi, nếu ngươi cũng ăn đến no căng giống như ta, ngươi tuyệt đối không thể nào hứng thú được nữa.”

Văn Nhân Hữu Cầm chìa tay ra, rõ ràng cũng muốn xoa xoa bụng giúp nàng: “Thực sự no như vậy à? Ta sờ thử xem nào.”

Dạ Đàm bốp một tiếng đánh rớt tay hắn, hắn cũng không để ý, nói: “Vậy ta cùng Nguyệt Hạ tản bộ tiêu hóa thức ăn, được không?”

Hắn nói rất nghiêm túc, ý kiến cũng quả thực không tồi, nhưng Dạ Đàm lại không có cách nào đồng ý —— lầu ba và lầu hai vẫn còn Thiếu Điển Lạt Mục và Mai Hữu Cầm nữa! Nàng đảo tròn hai mắt, nói: “Cầm lang, không giấu gì ngươi, hôm nay ta cũng chuẩn bị một bất ngờ cho ngươi.”


“Ồ?” Văn Nhân Hữu Cầm ngược lại rất có hứng thú, “Nguyệt Hạ chuẩn bị bất ngờ gì thế? Ta rất hiếu kỳ nha.”

Ta cũng rất hiếu kỳ, ta có thể cho ngươi bất ngờ gì!! Dạ Đàm trong lòng nghiến răng nghiến lợi mà mắng Triều Phong, trên mặt lại ôn nhu thâm tình: “Vậy ngươi ở đây chờ ta, đừng đi đâu hết.”

Bách Quỷ hạng.

Triều Phong mơ mơ màng màng, mới vừa chìm vào giấc ngủ. Đột nhiên, gió âm bên ngoài bỗng nổi lên, dần dần biến thành thế quỷ khóc sói gào.

Thanh Quỳ chợt bừng tỉnh, chỉ thấy cửa sổ dán giấy rách một lỗ, một lát sau, sau lỗ thình lình xuất hiện con ngươi của một con dã thú. Nàng kinh hoảng, cả người nhảy lên trên giường. Triều Phong đưa tay ôm lấy nàng, ngón trỏ dựng thẳng đặt lên môi, làm động tác tay ra hiệu đừng lên tiếng.

Gió âm kêu khóc, thổi tung cả cửa sổ và cửa phòng. Khiến cho bên trong cảm thấy như đang ở địa ngục.

Thanh Quỳ run run rẩy rẩy, Triều Phong cảm giác được, không khỏi để nàng vùi vào trong lòng mình, bịt tai nàng lại.

Nhưng mà Thanh Quỳ lại nói: “Chúng nó sẽ ăn thịt người, đúng không?”

Triều Phong ừ nhẹ một tiếng, mỹ nhân trong lòng, tà áo thơm ngát, hắn rất hưởng thụ. Thanh Quỳ thương xót nói: “Là hoàng tộc Li Quang thị thất trách, mới để cho con dân ở biên cảnh sống trong nước sôi lửa bỏng thế này.”

Triều Phong lúc này mới phát hiện, thì ra Thanh Quỳ run rẩy không phải vì sợ hãi, mà là vì áy náy tự trách.


Hắn hỏi: “Nàng không sợ chúng nó xông vào đây sao?”

Thanh Quỳ nói: “Trên người ta có bùa trừ yêu quốc sư vẽ cho, hơn nữa ta biết chế hương, đốt lên có thể xua đuổi yêu. Điện hạ không cần lo lắng.”

Nàng còn an ủi ngược lại mình, Triều Phong nhẹ thở dài một hơi, hỏi: “Nàng muốn ra ngoài cứu người à?”

Thanh Quỳ thoáng do dự, rồi lại chậm rãi lắc đầu, nói: “Nếu ta đi ra ngoài xua đuổi yêu vật, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác. Rất có thể sẽ dẫn cường địch tới, làm hại Tam điện hạ. Ta không thể ra ngoài.”

Đây rốt cuộc là một nữ tử tấm lòng rộng mở như thế nào chứ! Nàng lấy tình độ người, lại không hề làm việc theo cảm tính. Thậm chí khiến cho mình cũng không cần phải nói ra lời an ủi.

Triều Phong khẽ vuốt lưng của nàng, lòng tràn đầy yêu thương, lại hôn lên đầu nàng, nói: “Ta rất nhanh sẽ hủy bỏ hôn ước với Toàn Uyên ma cơ.”

Trong lòng hắn, Thanh Quỳ ngẩn ra. Triều Phong tiếp tục nói: “Ta biết dưới loại tình huống này, nói những lời đó không hợp thời điểm. Thế nhưng, ta vẫn muốn hỏi nàng một câu, nếu ta hướng phụ tôn xin cưới nàng, tất cả gian nan hiểm trở, đều do ta một vai gánh vác. Nàng có bằng lòng hay không?”


Thanh Quỳ khẽ loạn nhịp, sau đó thoát khỏi cái ôm của hắn, chăm chú nhìn vào mắt hắn. Vẻ mặt hắn nghiêm túc, đủ thấy cũng không phải là nhất thời nổi hứng.

—— nhưng ta lấy cái gì để trả lời có nguyện ý hay không chứ?

Ta là Li Quang Thanh Quỳ! Hiện tại đến cả việc ta xuất hiện trước mặt chàng, đều là sai lầm!

Thanh Quỳ suýt chút nữa muốn nói ra thân phận thực sự của mình, nhưng mà nàng nhịn xuống. Nam tử trước mặt, dù cho có động tâm, đáng tin cậy đến đâu, mình cũng không thể lấy an nguy của Dạ Đàm ra đánh cược với sự chân thành của hắn được.

Nàng chậm rãi xuống giường, kính cẩn thi lễ với Triều Phong: “Nhất thời thất lễ, khiến Tam điện hạ chê cười rồi. Sắc trời không còn sớm, ta trở về phòng đây.”

Dứt lời, nàng cũng không quan tâm luồng gió yêu kêu khóc ở bên ngoài, chậm rãi mở cửa bước ra. Triều Phong đi tới trước cửa phòng, trông theo bóng dáng nàng đi về sương phòng. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.