Đọc truyện Tinh Lạc Ngưng Thành Đường (quyển 1) – Chương 43
Thiên giới không có mặt trời mọc hay mặt trời lặn mà chỉ là cách nói, màn đêm có buông xuống thì mọi người cũng không để ý tới. Mãi cho đến khi trăng sáng nhô lên cao, mây bay ánh vàng, toàn bộ trái cây cuối cùng đều được chôn lấp xong.
Thần hậu tự mình đến kiểm tra, Dạ Đàm đi theo phía sau bà. Bà dò xét chỗ chôn lấp, nói: “Những quả này, được gọi là trái cấm linh tu.”
“Hở?” Dạ Đàm hoài nghi —— sao nghe giống như là thứ trái cây gì đó không đứng đắn ấy nhỉ?”
Thần hậu nói tiếp: “Tính khí Thần tộc nhạt nhẽo, cho dù là tiên lữ đã thành thân, cũng không thích thân mật quá mức. Mà chỗ kiến mộc này kết thành trái cấm linh tu, lại có thể trợ giúp Thần tộc. Khiến cho bọn họ lúc linh tu có thể tập trung tinh thần hơn. Cho nên, hàng năm tiên lữ Thần tộc nếu muốn sinh con đẻ cái, sẽ dâng tấu xin trái cấm linh tu trước. Nhưng chuyện sinh con của Thần tộc, cần phải chuẩn bị nhiều năm. Vì vậy trái cấm linh tu này, chỗ cần dùng cũng không nhiều. Còn thừa lại, vì đề phòng người có ý đồ xấu, tính kế người khác, chỉ có thể đem toàn bộ đi tiêu huỷ, không được để sót.”
Ối trời. . . . . . Thứ trái cây này, kỳ thực chính là xuân dược của Thần tộc! Đây rõ ràng là cần phải uống thuốc mới có thể làm chuyện gì gì đó với đồng loại. Dạ Đàm bịt cái tiết tháo sắp sửa vỡ tan tành của mình, hỏi: “Vậy. . . . . . Thần hậu, thứ quả này nếu ăn nhiều, sẽ đánh mất lý trí sao?”
Thần hậu mỉm cười, nói: “Cái này thì không. Thuốc này không có tác dụng với bản thân người dùng, nó chỉ dùng để hấp dẫn tiên lữ khác phái. Bởi vì cực dễ làm cho Thần tộc loạn tính, nên phải kiểm soát chặt chẽ thế thôi.”
1
Dạ Đàm lúc này mới thở phào trong lòng: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Kỳ quái, trái cấm linh tu này, mình tuy rằng ăn cả một giỏ, nhưng toàn thân một chút khác thường cũng không có. Nàng nói: “Thần hậu, vậy ta có thể trở về hay chưa?”
Thần hậu nói: “Được. Bản cung vậy mà lại quên mất ngươi là người phàm, ban đêm là lúc phải đi ngủ. Thanh Quỳ, ngươi phải sớm ngày học Tích Cốc thuật, bằng không sống ở Thiên giới, vẫn là có chút không tiện.”
Dạ Đàm vẫy tay: “Ta biết rồi.”
Thiên Ba viện.
Dạ Đàm vừa về tới, Man Man liền quạt cánh chào đón. Dạ Đàm nấc một cái, hỏi: “Thiếu Điển Hữu Cầm đó, hắn thế nào rồi?”
Man Man nói: “Còn đang ngủ, ta thấy là bị thương không nhẹ. Thiếu quân nhà ta còn chưa tìm được, vậy phải làm sao bây giờ đây! Ngài ấy sẽ không bị thiên binh thiên tướng bắt được chứ?
Dạ Đàm nói: “Thiên binh thiên tướng thì không có khả năng, nếu bọn họ bắt được, nhất định sẽ có người bẩm báo cho Huyền Thương quân. Hắn hoá thành nguyên thân, khó có thể bị truy ra yêu khí, chỉ sợ là bị tiên nga nào đó mang đi rồi.”
Man Man làm bộ dạng nghiêm túc tuyên bố: “Không thể nào đâu.”
Dạ Đàm hỏi: “Tại sao?”
Man Man đong đưa đầu chim, ăn không nói có: “Thiếu quân nhà ta, chính là hạng khuynh thành tuyệt sắc, nếu bị mấy tiên nữ kia phát hiện, đã sớm là vạn người tranh mua rồi. Sao lại không có chút động tĩnh nào được chứ?”
“. . . . . .” Dạ Đàm không thèm để ý nó nữa.
Nội điện, Huyền Thương quân mặc một lớp áo trắng bên trong, còn đang ngồi xếp bằng. Nhưng mà thuốc lần này cực kì đúng bệnh, hắn hô hấp vững vàng, khí kình quanh thân củng không nhảy loạn lên nữa. Dạ Đàm không tìm được Đế Lam Tuyệt, trong lòng vẫn thấy bất an, ngồi ở mép đệm trên giường mà ngẩn người ra.
Huyền Thương quân hồn nhập vào cõi hư vô, quanh thân tràn ngập thanh khí, vốn là không vướng bụi trần. Đột nhiên, một cỗ hương ngọt ngào thâm nhập vào. Thế giới thuỷ tinh trong suốt không tỳ vết trong nháy mắt sóng dữ nổi lên bốn phía. Hắn cúi đầu, thanh khí dưới chân như nước, một bóng người hiện ra giữa dòng nước gợn dập dềnh.
Là một nữ tử.
Nàng mặc váy trắng cao ngang đùi, dải lụa bên hông tung bay, xương quai xanh trắng nõn, hai vai nóng ấm, chân trần thon dài, bước đi như sen nở.
Tâm động thì ý vỡ, thanh khí xung quanh đều tan vỡ, Huyền Thương quân như trông thấy thần ma, từng bước lùi về phía sau.
Dạ Đàm liếc thấy sắc mặt hắn đại biến, đành tiến lên: “Thiếu Điển Hữu Cầm? Ngươi lại làm sao vậy?”
Huyền Thương quân mở to mắt, cỗ hương ngọt ngào kia nhè nhẹ từng đợt từng đợt, không xua đi được. Hắn khó khăn mở miệng: “Ngươi. . . . . . lại làm cái quái gì nữa vậy?”
Dạ Đàm đỡ lấy hắn, giúp hắn ngồi xuống, nói: “Ta không có làm cái gì hết á. Thần hậu bảo ta đi hỗ trợ, ta rất vâng lời nha, đương nhiên phải đi rồi. Nhưng là ta nghĩ tới quân thượng ngươi đang bị thương, cho nên vội làm xong việc liền trở lại nè. Thế nào, ta đối với ngươi tốt lắm đúng không?”
Nàng ghé vào tai hắn luyên thuyên không ngớt, tất cả sự chú ý của Huyền Thương quân đều tập trung vào bàn tay của nàng đang đỡ lấy bả vai mình. Bàn tay kia trắng nõn nà, gần như dính sát vào đầu vai hắn, nhiệt độ có chút nóng lên, làm hắn trong lòng bất an như thuỷ triều cuộn trào mãnh liệt.
“Ngươi có nghe ta nói hay không vậy? Ai nha, người ngươi nóng quá.” Dạ Đàm cúi đầu, đang định xem thử nhiệt độ trên trán hắn, lại chỉ thấy hắn nhìn môi mình chằm chằm, cổ họng nuốt ừng ực, yết hầu chuyển động.
“A,” Dạ Đàm thấy hai mắt hắn như bùng cháy, ngược lại có chút hứng thú, “Sao? Ngươi bỗng nhiên phát hiện ra bản công chúa xinh đẹp tuyệt trần phải không?”
Huyền Thương quân vậy mà không hề đáp lại một cách mỉa mai. Hắn nắm lấy cổ tay Dạ Đàm, chậm rãi kéo nàng tới trước mặt. Lần đầu tiên phát hiện, da thịt nàng trắng đến trong suốt mềm mại, trên khuôn mặt xinh xắn là đôi môi đỏ hồng, tươi đẹp như cánh hoa đào. Làm cho người ta muốn nếm thử mùi vị.
Trong lúc bất ngờ không kịp phòng bị, hắn ép môi tới.
Dạ Đàm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó là cánh môi bỏng rát. Một hồi lâu sau, nàng mới phản ứng lại được —— Thiếu Điển Hữu Cầm hôn nàng. Nhưng môi với răng giao tiếp vẫn chưa đủ, đầu lưỡi hắn cậy mở môi nàng, tiến thêm một bước xâm chiếm sở hữu.
2
Tên khốn này! Đầu óc Dạ Đàm ong ong một tiếng —— hắn lại có thể đưa cả lưỡi vào! Trời ơi thật là buồn nôn! Nàng trở tay cầm lấy Mỹ Nhân Thứ, nhưng mà khoảng cách gần quá, tay vừa động đã bị Huyền Thương quân đè lại. Huyền Thương quân chặn ngang chộp lấy binh khí trong tay nàng, xoay người đặt nàng xuống dưới thân người mình, hôn càng lúc càng sâu. Dạ Đàm chỉ cảm thấy thân thể như bị một ngọn núi đè ép, sự vùng vẫy của nàng chỉ như kiến càng rung cây lớn.
Huyền Thương quân biết phải ngừng lại, nhưng mùi vị người trước mặt tốt đẹp như thế, càng kháng cự, càng khiến người khác sa vào.
Man Man ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh vội chạy ào đến. Vừa thấy cảnh tượng trên giường, nó liền quạt cánh gõ đầu chim chính mình: “Oái! Thật đồi phong bại tục! Không biết nhục nhã!” Sự đáp lại của Huyền Thương quân chính là thuận thế rút Mỹ Nhân Thứ của Dạ Đàm ra, phóng bay thẳng về phía nó.
Man Man há hốc miệng chim, quả quyết quạt cánh, sử dụng tốc độ chạy như bay.
Dạ Đàm thấy hắn là thực sự mất lý trí, lập tức ngừng giãy dụa.
Quả nhiên Huyền Thương quân sau một hồi cuồng loạn hôn say đắm, cuối cùng cũng tìm về được một chút thần trí. Hắn gần như là cố gắng dùng chút khí lực cuối cùng, biến Dạ Đàm thành một quả hạch đào.
Dạ Đàm: “. . . . . .”
Huyền Thương quân lúc thì cầm nàng lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, lúc thì buông nàng ra, tuỳ ý để nàng lăn lộn trên giường.
Dạ Đàm quả thật là lăn giường cả một đêm, nhưng tình cảnh này cũng sai quá sai rồi!
Sáng sớm hôm sau, Huyền Thương quân tỉnh lại, Dạ Đàm lăn từ trong tay hắn tới góc giường, làm một quả hạch đào đưa lưng về phía hắn, bầu không khí vô cùng xấu hổ. Huyền Thương quân chẳng nói chẳng rằng mà chỉnh đốn y phục, một lúc lâu sau, Dạ Đàm chịu không nổi, rốt cuộc cả giận nói: “Mau buông bản công chúa ra trước đi, cái đồ biến thái kia!”
Sắc mặt tái nhợt của Huyền Thương quân chợt ánh lên một tia đỏ bừng, mãi đến khi dáng vẻ của mình thập phần chỉnh tề, hắn rốt cuộc mới dùng một tay cầm quả hạch đào Dạ Đàm lên. Dạ Đàm ở trong lòng bàn tay nhìn thẳng hắn.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc đến đáng sợ, lạnh lùng hỏi: “Trái cấm linh tu? Ngươi lấy ở đâu hả?”
Quả hạch đào Dạ Đàm bất an quay tròn: “Cái đó. . . . . . Bích Khung tiên tử cho ta, nói là kiến mộc tới mùa kết trái.” Ôi, Bích Khung à Bích Khung, ta đây cũng là bất đắc dĩ, ngươi cứ thay bản công chúa đội cái nồi này đi. . . . . .
Lại là Hà Tộc! Ánh mắt Huyền Thương quân rét lạnh, lập tức hỏi lại: “Nàng ta đưa cho ngươi thì ngươi liền ăn à? Ngươi ăn bao nhiêu?”
Ầy. . . . . . Dạ Đàm chột dạ đáp: “Một. . . . . .”
Huyền Thương quân nói: “Một quả?”
Một giỏ. Dạ Đàm nào dám nhiều lời? Trời xanh làm chứng, sau này ta sẽ không bao giờ … ăn trái cây bậy bạ nữa. . . . . . Nàng đảo mắt qua lại, cũng may quả hạch đào dù thế nào cũng không có biểu cảm gì.
1
Lông mày Huyền Thương quân nhíu lại thành chữ Xuyên (川) —— chỉ một trái cấm linh tu mà ta lại động tình đến nước này sao? Hay là ta sớm đã có ý nghĩ dơ bẩn quá phận như vậy đối với nàng?
Nhưng chuyện này. . . . . . làm sao có thể? !
Bao nhiêu năm qua, chính mình đối với ái tình trước mắt vẫn tâm vững như bàn thạch. Làm sao có thể như vậy được. . . . . .
————————————————–
P/s: 43 chương mới ngửi thấy được mùi thịt mà tác giả nỡ lòng nào bẻ lái cho con dân ăn chay thế này :((