Đọc truyện Tinh Lạc Ngưng Thành Đường (quyển 1) – Chương 35
Nhìn dáng vẻ như vậy, thực sự là có ý định giúp đỡ. Lão nam nhân này tuy rằng đối xử với mọi người hà khắc, nhưng lời hứa của hắn vẫn xem như là đáng tin cậy. Dạ Đàm nhẹ lòng, khẽ ngâm nga hát chuẩn bị thay vũ y, nhưng ngâm nga chưa được vài câu, nàng liền ngây ngẩn cả người —— hỏng bét, thay vũ y ở chỗ nào đây?
Nàng kêu khổ một tiếng, ngay ở phía sau điện đi tới đi lui. Bồng Lai cung giáng thực sự quá lớn, khắp nơi mây mù lượn lờ, rường cột chạm trổ, có quỷ mới biết thay vũ y ở nơi nào? !
Dạ Đàm đang định tìm một tiên nga hỏi thăm, đột nhiên, chóp mũi ngửi thấy một mùi hương kì lạ. Đây là. . . . . . ai đang nấu cơm?
Nàng khụt khịt hít vào mũi, đi về phía phát ra mùi. Chỉ thấy một chỗ cung điện đầy bụi ẩn trong một góc quỳnh lâu, có bóng dáng của một tiểu cô nương tự ti e lệ, nhìn thế nào cũng cảm thấy không hợp cảnh.
Dạ Đàm tò mò đẩy cửa ra, cửa điện kia vậy mà cũng không khoá, đẩy nhẹ một cái liền mở.
Sau đó, một đám khói dày đặc cay độc không chút lưu tình mà thổi vào nàng.
“Khụ khụ khụ. . . . . .” Dạ Đàm ho đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, trong đình viện, một tiểu cô nương cầm trong tay cây quạt, đang dùng lực mà quạt bếp lửa.
Nhìn thấy Dạ Đàm, nàng nghiêng đầu đánh giá hồi lâu: “Ngươi. . . . . . ngươi là vị tiên cô nào?”
Dạ Đàm lùi ra phía sau vài bước, đợi cho luồng khói cay độc kia tiêu tán đi bớt, mới bịt mũi hỏi: “Ngươi là ai?”
Tiểu cô nương đứng dậy, theo nàng đi ra phía ngoài điện, rồi xoay người lại đóng cửa điện, Dạ Đàm cuối cùng cũng có thể hít thở như bình thường. Tiểu cô nương nói: “Ta là tiên nữ của Ngũ Tân tộc, ta tên là Hồ Tuy.”
Dạ Đàm tiến lại gần nàng, cẩn thận nghe, chợt bừng tỉnh hiểu ra: “Cái gì Hồ Tuy, chỉ là rau thơm thôi mà! Bây giờ cả rau thơm cũng có thể thành tiên á?”
Hồ Tuy đỏ mặt, mất một lúc lâu mới lớn tiếng nói: “Rau thơm thì sao! Ngũ Tân tộc ta mới không chịu thua những thứ thành kiến thế tục của các ngươi đó! Ta lần này lên Thiên giới, chính là muốn trở nên nổi bật, hãnh diện. Ta nhất định phải ra dáng một cây cỏ có chí lớn!”
Ái chà. . . . . . Dạ Đàm đánh giá nàng từ trên xuống dưới, Hồ Tuy vẫn chưa chịu thua, phồng mang trợn má tức giận: “Ngươi nhìn cái gì?”
Dạ Đàm chỉ chỉ vào cái điện cũ trước mặt, nói: “Vì để ra dáng cây cỏ có chí lớn, cho nên ngươi ở trong này đốt lò than à?”
Thực sự là nói tới chuyện không nên nói mà! Hồ Tuy giận dữ tới muốn bốc khói: “Ngươi, ngươi. . . . . .”
Dạ Đàm nói: “Đừng nóng giận, bản công chúa thích nhất là người có chí khí. Ta hỏi ngươi, ngươi định làm thế nào để trở nên nổi bật?”
“Cái này á. . . . . .” Hồ Tuy cắn cắn ngón tay, nói: “Ta không có dã tâm gì lớn, chỉ mong có được một phu quân quyền cao chức trọng. Chờ ta bay lên trời hoá thành phượng hoàng, cùng phu quân hưởng vinh hoa phú quý, địa vị của Ngũ Tân tộc ta đây, không phải sẽ được nước đấy thuyền lên hay sao? !”
1
“Ngươi thật đúng là. . . . . . rất có chí hướng!” Dạ Đàm vỗ vỗ vai nàng, “Ngươi sau này cứ đi theo bản công chúa trải sự đời, đảm bảo vị cay của ngươi sẽ được ưa thích!”
“Ngươi?” Hồ Tuy toàn thể đánh giá nàng, nửa tin nửa ngờ, “Ngươi là vị tiên cô nào?”
Dạ Đàm nói: “Ta á, Li Quang. . . . . . Thanh Quỳ.”
“Li Quang Thanh Quỳ?” Hồ Tuy chậm rãi mở to hai mắt: “Trữ phi tương lai của Thần tộc, Li Quang thị Thanh Quỳ công chúa? !”
Chà, danh hiệu của tỷ tỷ vẫn là dùng rất tốt nha. Dạ Đàm hỏi: “Ngay cả ngươi cũng biết à?”
“Cả Thần tộc ai mà không biết chứ!” Hồ Tuy vui vẻ đến mức như sắp nhảy dựng lên, “Thanh Quỳ công chúa, nếu ta đi theo người, sau này người có thể để ta gả cho một vị Thần quân hay không? !”
Ngươi thật đúng là thẳng thắn đó! Dạ Đàm hỏi: “Ngươi muốn gả cho ai nhất?”
Hồ Tuy ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây ngất: “Nếu ta có thể gả cho Càn Khôn Pháp Tổ, vậy. . . . . .”
“Vậy thì toàn bộ Thần tộc Thiên giới đều phải quỳ xuống liếm đế giày của ngươi. . . . . .” Dạ Đàm cười tới ngã quỵ trên mặt đất.
Hồ Tuy nói: “Được rồi được rồi, ta cũng biết việc này khả năng không lớn. Công chúa điện hạ, ta mất cả buổi cũng không nghĩ ra được gì. Dù sao cũng chỉ cần là người có chức vị cao, có thể khiến Hồ Tuy ta từ chim sẻ biến thành phượng hoàng thì tốt rồi!”
Dạ Đàm vẫy vẫy tay: “Đồng ý. Thu dọn một chút, ngày mai tới Thiên Ba viện của bản công chúa trình diện nhá.”
“Ta biết Hồ Tuy ta nhất định sẽ có thể xoay chuyển vận mệnh mà!” Hồ Tuy ném cây quạt quạt lửa bếp xuống đánh “bốp” một tiếng, cúi đầu bái lạy!
Dạ Đàm lúc này mới hỏi chuyện chính: “Đúng rồi, thay vũ y ở nơi nào vậy? !”
Hồ Tuy biết rõ mình đã leo lên được cành cao, phải tận tâm tận lực, nàng nói: “Công chúa đi theo ta!”
Dạ Đàm theo nàng thẳng ra sau điện, thay xong vũ y, lại trở về chính điện.
Ánh mắt chư thần hiển nhiên đều đọng lại trên người nàng, vũ y của Thần tộc cũng đoan trang kín đáo, vẫn là không để lộ ra nửa điểm diêm dúa lẳng lơ nào. Nhưng mỹ nhân sắc nước hương trời, gót sen eo nhỏ như nhược phong phù liễu chậm rãi đi tới, tự có thể nghiêng nước nghiêng thành.
Dạ Đàm không cảm thấy bên trong cơ thể có gì khác thường, đối với cái gọi là thuật con rối của Huyền Thương quân, tự nhiên cũng nửa tin nửa ngờ. Nàng đảo mắt nhìn qua, Huyền Thương quân cũng không còn ngồi ở phía trên.
Này. . . . . . Hắn sẽ không hãm hại ta chứ?
Nàng đang hoài nghi, nhưng đột nhiên trong lúc đó, một sức mạnh vô hình không hiểu từ đâu ra điều khiển nàng đi tới chính giữa điện. Nàng không tự chủ mà hướng về phía Thần đế, Thần hậu hành lễ, xoay người nói: “Điệu múa này cần một người phối hợp cùng, Thanh Quỳ có thể bạo gan, mời Thanh Hành quân hỗ trợ không?”
“Ta á?” Thanh Hành quân chẳng biết tại sao, biểu cảm nét mặt như muốn nói “Ngươi đừng có mà liên luỵ ta”. Dạ Đàm cũng thầm nghĩ trong lòng —— múa cái gì mà còn cần Thiếu Điển Viễn Tụ ra mặt chứ?
Thanh Hành quân đi vào trong điện, Dạ Đàm lại nghe thấy giọng của chính mình nói: “Mời Thanh Hành quân đưa tay ra.”
Thiếu Điển Viễn Tụ không còn cách nào khác, đành chìa tay tới, lòng bàn tay mở ra.
Lúc này tiên tì tấu nhạc, cơ thể Dạ Đàm nhẹ như không, đến khi phục hồi lại tinh thần, mũi chân nàng đã chạm nhẹ vào lòng bàn tay Thanh Hành quân, tay áo vũ y khẽ hất ra, dĩ nhiên là tay múa ở trên! Chính Dạ Đàm cũng cảm thấy vô cùng kì diệu —— Thiếu Điển Hữu Cầm này, còn rất đa tài đa nghệ nha!
Thanh Hành quân sợ Dạ Đàm lại làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, lúc này thấy xung quanh cũng không có gì khác thường, hắn mới dám xem. Thế mà vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt liền không thể dứt ra được.
Trong tay hắn, vũ y của Dạ Đàm xanh mỏng như khói, châu ngọc trên áo tung bay, góc váy khẽ mơn trớn mi tâm hắn, tầm mắt hắn như mọc ra cả rừng hoa cỏ rậm rạp. Ánh mắt hắn dừng lại, mỹ nhân trong tay thân nhẹ như nước, tay áo tung bay, mái tóc dài lay động theo gió, có một loại cảm giác chân thực như núi cao.
Ngoài cung Dao Trì, lá sen nối tiếp nhau thành từng lớp. Huyền Thương quân ở giữa lá sen bắt đầu múa, lúc hạ eo phất tay áo, cho dù phải thanh tâm hoả dục, cũng không ngăn nổi sinh ra một tia giận dữ.
8
Li Quang Dương, ngươi thân là một phụ thân, không biết cách dạy dỗ nữ nhi, lại để nàng ta tới đây báo hại bản quân! Điệu múa ngày hôm nay, thật phải do ngươi tới múa mới đúng! !
Trời cao đất dày, cứ tiếp diễn như thế này mãi, ta thực sự sẽ không bị tức đến nổi nhập ma luôn chứ. . . . . . .