Tinh Lạc Ngưng Thành Đường (quyển 1)

Chương 16


Đọc truyện Tinh Lạc Ngưng Thành Đường (quyển 1) – Chương 16

Thời điểm Huyền Thương quân quay lại, Thanh Ba viện mùi rượu, mùi trà lẫn lộn, hắn nhíu mày, đi thẳng vào hậu viện. Chỉ thấy hậu viện một mẫu dược liệu chất cao như núi phía trước, một nồi canh dùng mồi lửa bất diệt của Hoả thần Chúc Dung cùng gốc cây trà của Trà thần làm củi để nấu.

Kế bên bày ra ba cái trứng đã được luộc cùng lá trà tươi ngon, tới đây thì khỏi cần phài nói —- Nam Cực Tiên Ông vẫn còn đang khóc lóc ngoài kia. Trong nồi không biết đang nấu loại thịt gì mà cứ kêu lên ùng ục ùng ục, một con thú tai hoạ tên Man Man thân đeo tạp dề, đang luôn tay cho các loại thịt cùng đồ ăn vào trong nồi.

Bên cạnh, Thanh Hành quân Thiếu Điển Viễn Tụ đang cùng “Thanh Quỳ” công chúa của Ly Quang thị ngồi đối diện nhau, cạn ly qua lại, thoải mái ăn uống.

……

Hai ngàn bảy trăm năm qua, Huyền Thương quân lần đầu tiên biết thế nào là tức giận đến nổi hết cả gân xanh.

Hắn lớn tiếng quát hỏi: “Các ngươi đang làm cái gì vậy?!”

Thanh Hành quân nghe thấy tiếng quát liền nhảy dựng lên, lắp bắp: “Huynh, huynh trưởng?!”

Dạ Đàm uống đến đầu óc lâng lâng, thấy Huyền Thương quân, vui vẻ vẫy tay nói: “Thiếu Điển Hữu Cầm, ngươi tới rồi à? Qua đây ngồi này, Man Man, lấy thêm một bộ bát đũa.”


Sắc mặt Huyền Thương quân âm u như mây đen che phủ bầu trời, hắn chỉ tay lên trán Thiếu Điển Viễn Tụ, Thiếu Điển Viễn Tụ sợ tới mức nửa thân trên bật ngửa ra phía sau, xém chút nữa là ngã xuống đất. Huyền Thương quân gầm lên: “Đệ….. Ta bảo đệ đôn đốc nàng học tập lễ nghi thiên quy, đệ chính là dạy nàng như thế sao?!”

Man Man nhanh chóng trốn vào đám cây cỏ, ngay cả một cọng lông chim cũng không dám lộ ra. Thiếu Điển Viễn Tụ lau mồ hồi lạnh trên trán: “Huynh trưởng bớt giận, chuyện này thực sự là…..”

Huyền Thương quân không muốn nghe hắn nguỵ biện, chỉ tay vào Dạ Đàm nói: “Còn ngươi nữa! Ngươi thân là công chúa của Li Quang thị, từ nhỏ đã được Thần tộc chỉ định là Thiên phi! Nhưng lời nói cùng cử chỉ lại lôi thôi lếch thếch như thế, còn ra thể thống gì?!”

“Lôi thôi lếch thếch?” Dạ Đàm lại gắp một miếng thịt, làm ra vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội, nói: “Ta chẳng qua chỉ làm một bữa cơm, sao lại thành ra lôi thôi lếch thếch rồi?”

“Không biết hối cải!” Huyền Thương quân phẫn nộ, bỗng nhiên trông thấy bên cạnh nồi bày một tấm da xanh biếc…… Da trâu. Hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt cũng chuyển hướng nhìn vào bên trong nồi.

Một lúc lâu sau, hắn hỏi: “Ngươi…… Thịt này từ đâu ra?”

Dạ Đàm nói: “Ta làm thịt đầu trâu đó mà. Ta thấy có một con trâu đang ăn cỏ ở hậu viện, liền bắt lấy! Giết ngay tại chỗ, bảo đảm tươi ngon. Ngươi mà không nếm thử chắc chắn sẽ hối hận!”

Thịt trong nồi đang bốc khói nóng hôi hổi, nhưng cả người Huyền Thương quân lại toả ra luồng khí lạnh.


Thanh Hành quân ngay cả quỳ cũng quỳ không vững, run rẩy nói: “Thanh Quỳ….. Kia….. Con trâu kia có phải chỉ có một chân, không sừng, toàn thân màu xanh biếc hay không……”

Dạ Đàm hồn nhiên trả lời: “Đúng vậy. Ta thấy nó ba chân đều bị người ta ăn mất, rất đáng thương. Chỉ đơn giản muốn cho nó ra đi thanh thản. Ôi, ôi, ta vẫn luôn mềm lòng như vậy.”

Nàng càng nói, sắc mặt Huyền Thương quân lại càng khó coi hơn, cuối cùng hắn gầm lên: “Li Quang Thanh Quỳ! !”

Thanh Hành quân vội xông lên chắn trước mặt hắn, chỉ sợ hắn một chưởng đánh chết Dạ Đàm: “Huynh trưởng, huynh trưởng bớt giận! Nàng cũng là nhất thời không biết, huynh trưởng muốn phạt thì cứ phạt ta, ngàn vạn lần không nên so đo với một nha đầu Nhân gian.”

Dạ Đàm lại lần nữa gắp một miếng thịt trâu nhét vào miệng, hai má phồng lên như cái bánh bao. Nàng hỏi: “Sao vậy chứ? Mời các ngươi ăn cơm cũng cần phải nhiều lời vậy à?”
1

Huynh ấy bây giờ có lẽ hận không thể ăn tươi nuốt sống ngươi đó…. Thanh Hành quân nhìn nồi hồng canh trên bàn đá, lấy tay che trán, hỏi: “Thanh Quỳ, ngươi có từng nghe nói qua một loại trâu gọi là Quỳ Ngưu không?

Dạ Đàm tiện tay vớt một miếng gân trâu lên, nói: “Có nghe qua. Quỳ Ngưu còn được gọi là Lôi Thú, vào nước sinh mưa gió, tiếng kêu tựa sấm sét…..” Nàng nói tới đây, lại ngó vào nồi. Thanh Hành quân nhỏ giọng nói: “Vậy ngươi có biết thú cưỡi của huynh trưởng, đích thị là một con Quỳ Ngưu hay không?”

1

Dạ Đàm há hốc mồm, sau đó lấy tay che miệng, một lúc lâu sau, nàng lắc đầu, thản nhiên đáp: “Không biết!” Dứt lời, nàng nhanh chóng đặt đũa xuống, nhảy dựng ra bên ngoài bỏ chạy!

Nàng chạy chưa được vài bước, phía sau, Huyền Thương quân đã khoát tay, một cỗ lực vô cùng mạnh mẽ kéo nàng về, nâng lên giữa không trung, chính là muốn để nàng rớt bịch xuống đất mà chết!

Thân thể Dạ Đàm bị treo lơ lửng, đành phải giống như con cua khua loạn tay chân, lớn tiếng kêu la: “Thiếu Điển Hữu Cầm, ta sai rồi! Ta thực sự không biết đó là trâu của ngươi! Trên đầu nó lại không viết tên của ngươi! Người không biết không có tội mà đúng không? Vả lại, trâu chết rồi không thể sống lại, ngươi có giết ta cũng vô dụng thôi! Nếu không thì như vậy đi, ta ăn trâu của ngươi, từ nay về sau, ta sẽ làm trâu cho ngươi!”

Huyền Thương quân giận đến phát run, tay phải mở ra lại nắm chặt, cả người toả ra sát khí lạnh thấu xương. Dạ Đàm hoảng loạn nắm lấy y phục của Thanh Hành quân, sợ Huyền Thương quân sẽ ném nàng xuống đất bất cứ lúc nào. Nàng nói: “Ngươi đừng tức giận nữa mà! Ngươi xem, con trâu của ngươi xấu như vậy, nhưng ta lại xinh đẹp nha! Con trâu của ngươi không thể bán manh (làm những cử chỉ đáng yêu), ta thì có thể nha!” Nàng ngẩng đầu, lè lưỡi làm mặt quỷ: “Trâu của ngươi có thể cưỡi, ta cũng có thể……Ối……” Hình như có gì đó sai sai.
2

Huyền Thương quân thực sự có thể khiến nàng tan xương nát thịt nếu muốn, Thanh Hành quân cuống quýt dùng da trâu bọc mấy khúc xương trâu còn xót lại: “Nàng chỉ mới mười lăm tuổi, một phàm nhân mười lăm tuổi, mù quáng vô tri. Xin huynh trưởng hãy tha mạng cho nàng!”

Huyền Thương quân thu tay về, Dạ Đàm hét lên một tiếng, từ trên không trung rớt xuống đất, ngã như chó gặm phải bùn.

Nàng xoa xoa lưng đứng dậy, Huyền Thương quân đã thu lại sát ý, nhưng mặt vẫn lạnh giá như sương. Hắn trầm giọng nói: “Thiên quy lệnh cấm, trong vòng một ngày, phải đọc làu làu cho ta. Đọc sai một chữ cũng phạt, quyết không dễ dãi nữa! Còn ngươi!” Hắn chuyển hướng sang Thanh Hành quân, “Chép một ngàn lần <Thiên quy lệnh cấm> , ba ngày sau đưa tới Thuỳ Hồng điện!”

Dứt lời, hắn tay phải kết ấn, cuốn da trâu Thanh Hành quân đang cầm trong tay phần phật bay đi, ngay ngắn hạ xuống tay hắn. Hắn phất tay áo bỏ đi.


Thanh Hành quân đứng lên, phủi bụi đất dính trên người: “Thanh Quỳ….. Li Quang Thanh Quỳ. Chậc chậc, lần sau ngươi có muốn chết, có thể đừng kéo ta theo được không?”

Dạ Đàm trừng mắt nhìn hắn: “Ít nói nhảm, ngươi dám khẳng định ngươi không ăn thịt trâu không!

Đúng là cũng không tệ lắm…..Thanh Hành quân hai tay giơ vuốt, làm bộ dạng như sói xám to hù doạ thỏ trắng nhỏ: “Mau mau đọc thiên quy đi. Huynh trưởng ta không giống như ta, huynh ấy máu lạnh tàn nhẫn, không hề có nhân tính. Chọc giận huynh ấy, ngươi sẽ biết thế nào là thiên tai nhân hoạ.”

Dạ Đàm nói: “Biết rồi, biết rồi, ngươi đi đi. Ta phải học thiên quy.”

Thanh Hành quân lau lau cái trán đổ đầy mồ hôi: “Nhất định phải học đó. Ta về bôi thuốc trước. Còn phải chép một ngàn lần thiên quy….. Chao ôi, sinh mệnh tối tăm không ánh sáng.”

Dạ Đàm liên tục xua tay, trả lời qua loa, không hề có chút thành ý nào: “Biết rồi, nói mãi.”

Thật vất vả, Thanh Hành quân cuối cùng cũng đi rồi. Trong bụi cỏ, Man Man ló đầu ra. Nó nhìn trái ngó phải kiểm tra, thấy mọi người đã đi hết rồi, lúc này mới dùng cánh vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Rốt cuộc cũng đi rồi. Huyền Thương quân kia giống như muốn ăn thịt người vậy. Dạ Đàm à, ngươi mau học thiên quy đi.”

“Học thiên quy? Ngươi không phải trong lúc nhúng lẩu đã đem não nhúng vào bên trong luôn đó chứ?!” Dạ Đàm chụp lấy cái đầu chim của nó: “Rượu đủ cơm no, lại không người canh gác. Lúc này không chuồn đi, còn đợi đến khi nào nữa?”

Nàng túm lấy Man Man, nhanh chóng trốn khỏi Thiên Ba viện.   


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.