Tinh Lạc Ngưng Thành Đường (quyển 1)

Chương 147


Đọc truyện Tinh Lạc Ngưng Thành Đường (quyển 1) – Chương 147

Trong sương phòng, Thanh Quỳ đóng cửa lại, xoay người tựa lưng vào cửa. Tay phải nàng ôm ngực, phát hiện tim mình lại đập kịch liệt như thế.

Kể từ ngày bắt đầu hiểu chuyện, nàng chỉ biết, là mình phải gả đến Thần tộc. Tuy rằng không biết cuối cùng sẽ gả cho ai, nhưng phụ vương vẫn luôn dựa theo sự yêu thích của Thần tộc, bồi dưỡng nàng từng chút từng chút một.

Nàng cầm kì thi họa không gì không giỏi, nhưng mà xưa nay chưa từng kết thân với bất kì nam tử nào trong đời. Vô số nữ nhân thường có ỷ tứ (*), nàng lại chưa bao giờ có. Mấy năm nay, nàng cố gắng học y, đọc sách, chỉ vì để cho bản thân có thể xứng với thân phận Thần tộc Thiên phi.

(*) ỷ tứ: mộng đẹp, suy nghĩ của riêng mình về tương lai.

Cho dù mấy năm gần đây, phụ vương và quốc sư nhiều lần đề cập Thần tộc rất có khả năng lập Thiếu Điển Hữu Cầm làm Thái tử, nàng cũng chưa từng nghĩ tới, Thiếu Điển Hữu Cầm là một người như thế nào.


Thiên phi Thần tộc, chẳng qua chỉ là một cái thần chức của Thiên giới.

Đức hạnh của nàng xứng với chức vị này là được, không cần phải động lòng vì ai cả.

Thế nhưng Triều Phong, như một hòn đá ném vào giữa hồ, cuối cùng vẫn vỗ nổi lên một vài gợn sóng.

Thanh Quỳ nhắm mắt lại, từ từ bình ổn nhịp tim của mình.

Tân Phân lâu, Dạ Đàm cũng đang bình ổn nhịp tim của mình.

Thanh Hành quân và Tử Vu đều tỏ vẻ lo lắng, Đế Lam Tuyệt thì nhìn có chút hả hê, ngay cả Đông Khâu Xu cũng qua đây xem náo nhiệt.

“Ngươi mà còn tiếp tục do dự một hồi nữa, Thiếu Điển Lạt Mục và Mai Hữu Cầm sẽ xuống tới đó.” Man Man đứng trên vai Đế Lam Tuyệt, vỗ cánh nhắc nhở. Dạ Đàm nghiến răng, chỉ tay vào Đế Lam Tuyệt: “Ngươi đi nói với tú bà, bản công chúa muốn hiến vũ!”

“Hiến vũ?” Đế Lam Tuyệt nhướng mày, “Ngươi biết nhảy múa á?”

Dạ Đàm còn chưa mở miệng, Tử Vu đã nói: “Biết nha. Thanh Quỳ tỷ tỷ múa rất đẹp đó! Lúc trước mẫu thần ta mở tiệc ở Bồng Lai cung giáng, Thanh Quỳ tỷ tỷ hiến vũ, thật là ngay cả mẫu thần cũng khen không dứt miệng đấy nhé.”


Uầy. . . . . . Dạ Đàm ra vẻ khiêm tốn: “Tiểu Tử Vu, thật không dám giấu diếm, thực ra lúc ấy, ta còn chuẩn bị thêm một điệu múa nữa, định mời Thần đế, Thần hậu thưởng thức ấy chứ. Nhưng mà huynh trưởng của muội không đồng ý.”

“Hả?” Tử Vu hưng phấn nói, “Điệu múa mà tỷ tỷ tỉ mỉ chuẩn bị, chắc chắn sẽ không kém.”

Thanh Hành quân bên cạnh cũng rất có lòng tin: “Đi đi.”

Dạ Đàm sờ sờ mũi, cắn răng một cái, xem như là bất chấp tất cả: “Ta đi thay y phục.”

Đế Lam Tuyệt vẫn có chút lo lắng: “Nếu ngươi không rành, ta tìm người thay ngươi.”

Dạ Đàm hừ lạnh: “Thay ta á? ! Bộ bản công chúa chưa từng ăn thịt heo, chẳng lẽ còn chưa thấy qua heo chạy hay sao?”


Nàng vội vàng thay y phục, Văn Nhân Hữu Cầm, Mai Hữu Cầm và Thiếu Điển Lạt mục còn đang chờ. Thời gian có chút lâu, Văn Nhân Hữu Cầm vẫn coi như là ngồi được, Dạ Đàm bảo hắn chờ, hắn liền yên lặng chờ. Mai Hữu Cầm thì có chút ngồi không yên. Hắn không thích sự ồn ào náo nhiệt trong Tân Phân lâu, tiếng đàn tiếng sáo đều khiến cho người ta thấp thỏm bức bối.

Hắn gọi tiểu nhị ra, đang định hỏi hướng đi của Dạ Đàm, đột nhiên, bên tai tĩnh lặng, ngọn đèn trước mắt chợt mờ đi.

Mai Hữu Cầm quay đầu lại nhìn sang, chỉ thấy trên vũ đài, vũ cơ không biết đã lui xuống từ bao giờ. Màn trắng dâng lên, che khuất vũ đài, mà khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi này, ngược lại thu hút ánh mắt của mọi người.

Sau một lát, có người thấp giọng mà “a” một tiếng. Thì ra trên tơ lụa trắng trong thuần khiết, hiện ra một bóng dáng mảnh khảnh lả lướt. Là một nữ tử, đang tạo dáng bắn chim yến, cách một bức màn lụa trắng mỏng, vòng eo của nàng vô cùng mảnh mai thon thả, tay áo phiêu tán như mây, cơ thể uyển chuyển, dáng người thướt tha, khiến kẻ khác đứng núi này trông núi nọ, suy nghĩ vẩn vơ.

Trong phút chốc, cả Tân Phân lâu bỗng nhiên mất tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.