Đọc truyện Tinh Lạc Ngưng Thành Đường (quyển 1) – Chương 129
Lúc Mai Hữu Cầm quay lại, quả nhiên có mang về một hộp thuốc mỡ. Thuốc mỡ này bị Dạ Đàm hét giá lên thực sự rất đắc, chỉ một hộp nhỏ như vậy, cũng đã có giá hai lá vàng.
Hắn đưa thuốc cho Dạ Đàm, Dạ Đàm không nhận —— nàng nằm trên đống lá vàng bạc, không biết đang ngủ hay đau tới bất tỉnh.
Mai Hữu Cầm dùng ngón tay chấm thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên mặt nàng. Dạ Đàm khóc nức nở cúi đầu xuống: “Còn có trên đầu nữa.” Mai Hữu Cầm đành phải bôi một chút lên đỉnh đầu nàng.
1
Miệng vết thương không còn đau ngứa như trước nữa, Dạ Đàm nói: “Chờ lát nữa ta tỉnh lại, ta sẽ dẫn ngươi đi làm một chuyện thú vị.”
Nói xong, cũng không quan tâm phản ứng của Mai Hữu Cầm, nàng nhắm mắt lại, rất nhanh lại thiếp đi, trong cơn mơ còn lẩm bẩm tự nói. Mai Hữu Cầm nghiêng tai lắng nghe, nàng thầm thì nói: “Sông Vong Xuyên vào mùa đông, chỉ cần đục ra một cái lỗ thủng, toàn bộ cá bên dưới sẽ xúm lại đó. Giăng một lưới xuống phía dưới, có thể vớt thật nhiều thật nhiều. . . . . .” Một hồi lâu sau, nàng tiếp tục nhẹ giọng nói: “Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau tới vớt cá được không?”
Mai Hữu Cầm không hiểu gì cả.
—— lần sau ngươi còn định bán cá nữa á?
Chập tối, Dạ Đàm tỉnh ngủ. Tuy rằng nàng bình thường nhìn qua yểu điệu, nhưng thể trạng thực sự khỏe mạnh, chịu thương bệnh gì, cũng khỏe lên rất nhanh.
Nàng vươn vai giống như một chú mèo con, nói: “Đi thôi, chúng ta đến Yêu tộc một chuyến.”
Mai Hữu Cầm hỏi: Kiếm tiền?”
Dạ Đàm nói: “Không phải kiếm tiền, ta đi cứu hai bằng hữu của ta!”
Mai Hữu Cầm nói: “Không đi.”
“Ngươi!” Dạ Đàm nổi giận, “Chờ cứu được bọn họ, ta sẽ dẫn ngươi đi kiếm tiền!”
Mai Hữu Cầm hiển nhiên không quá tin tưởng, Dạ Đàm đành phải chỉ tay lên trời thề: “Ta lừa ngươi thì là con chó nhỏ, được rồi chứ?”
“Không được!” Mai Hữu Cầm nói, “Ngươi phải lập chứng từ, ghi rõ nợ ta một vạn lượng bạc.”
“Ta. . . . . .”Dạ Đàm chỉ vào hắn, nửa ngày mới nói: Xem như ngươi lợi hại!”
Yêu tộc, thú ngục.
Tử Vu tay trái giơ pháp bảo Dẫn Lộ, tay phải ôm tiểu lão hổ Đế Lam Tuyệt đã hóa thành nguyên hình. Dẫn Lộ phát sáng làm dã thú mất trí điên loạn không dám tiến lên, nhưng nàng cũng không thể đi ra ngoài —— bốn phương tám hướng ở đây, một mảnh tối đen như mực. Thứ lọt vào trong tầm mắt đều là con ngươi thú màu đỏ tươi.
Nên chạy hướng nào đây!
Tử Vu đi lung tung một hồi, xung quanh lại toàn là đá vụn núi hoang. Mà Đế Lam Tuyệt trong lòng ngực, không hề có dấu hiệu khôi phục.
“Đế Lam Tuyệt!” Tử Vu chống cằm lên đỉnh đầu của Đế Lam Tuyệt, nước mắt giống như trân châu, từng giọt từng giọt rơi xuống da lông của hắn, “Sao ngươi còn chưa thể khôi phục hình người nữa? Ngươi sẽ không chết đâu đúng không?”
Đế Lam Tuyệt dùng sức lay nàng, Tử Vu nói: “Ngươi là đang an ủi ta sao? Ngươi sẽ khỏe lên mà, đúng không?”
Tiểu lão hổ ở trong lòng nàng, không ngừng uốn éo loạn xạ, chợt không cẩn thận, ủi trúng ngực của nàng. Tử Vu ngây ngẩn, hồi lâu mới nói: “Ngươi đói bụng rồi hả?” Nàng bối rối nhìn trái ngó phải, “Nhưng xung quanh chỗ này không có gì ăn hết!”
Trong bóng tối, một giọng nói gọi nàng: “Tử Vu?”
Tử Vu giật mình, lập tức nghe ra là giọng của Dạ Đàm, nàng cầm đèn, ôm hổ xông về phía Dạ Đàm: “Thanh Quỳ tỷ tỷ! Tỷ mau nhìn Đế Lam Tuyệt xem, hắn có phải sắp chết rồi không?”
Kiếm của Mai Hữu Cầm như hàn quang, dã thú bị chém tới đều rách nát thành từng mảnh nhỏ. Thịt nát tung tóe rơi xuống, xa xa nhìn tới, lại như hoa rụng nhẹ nhàng. Nghe thấy Tử Vu gọi Dạ Đàm là tỷ tỷ, hắn hỏi: “Cô ấy là muội muội của ngươi à?”
Dạ Đàm không trả lời được —— nàng là muội muội của ngươi đó. . . . . .
Nàng một phen đỡ lấy Tử Vu đang nhào tới, nói: “Đại tiểu thư à, muội có thể nói cho ta biết, trên người muội có nhiều pháp bảo hộ thân như vậy, sao lại để một cái thú ngục ngu ngốc làm nhếch nhác thành thế này hay không?” Còn không phải được sao? Cả người Tử Vu đầy máu bẩn và bùn hôi, cầm đèn ôm hổ, làm gì còn có nửa phần bộ dáng của một công chúa Thần tộc đâu?
Tử Vu nói: “Yêu hoàng đánh nhốt bọn muội vào thú ngục, Đế Lam Tuyệt lại bị thương. Hắn đưa nội đan cho muội, bản thân mình thì hóa thành nguyên hình, muội cho ăn rất nhiểu đan dược, nhưng làm thế nào cũng không biến trở về được. Tỷ mau nhìn hắn xem!”
Đế Lam Tuyệt ở ngay trong lòng Tử Vu, vẫn cứ liều mạng mà ủi vào ngực nàng. Dạ Đàm vạch cuống họng Đế Lam Tuyệt ra, nhìn thoáng qua, nói: Ta cảm thấy, hắn không thể khôi phục hình người, có thể là vì muội không trả lại nội đan của hắn cho hắn. Vậy viên nội đan, có phải muội để trong ngực không?”
Ây. . . . . . Tử Vu cả kinh há hốc miệng, ngây ra như phỗng. Hơn nửa ngày, nàng rốt cuộc từ trong ngực lấy ra viên nội đan kia, lúng ta lúng túng mà nói: “Chả trách nó cứ ủi vào ngực muội, muội còn tưởng là hắn muốn uống sữa đấy.”
. . . . . . Ngay cả Mai Hữu Cầm cũng nhịn không được mà quay lại liếc nhìn nàng một cái.
Đế Lam Tuyệt nuốt nội đan vào, hơn nửa ngày, cuối cùng từ trong lòng Tử Vu nhảy ra, hóa thành hình người. Hắn thở dài một hơi, chỉ vào Tử Vu, răng nanh đều lộ ra. Tử Vu chột dạ chạy ra phía sau lưng Dạ Đàm trốn, Dạ Đàm nói: “Các ngươi làm gì để bị phạt tới tận đây luôn vậy? Muội không tiết lộ thân phận của muội cho Yêu hoàng sao?”
Tử Vu nói: “Yêu hoàng không chịu nghe một mình muội bẩm báo, nếu muội ở trước mặt nhiều người nói ra thân phận, chẳng phải sẽ làm phụ thần, mẫu thần mất mặt sao?”
Dạ Đàm nổi giận: “Trên người muội có nhiều pháp bảo như vậy, có cái nào không tỏ rõ thân phận không? Muội trình cái đèn Dẫn Lộ này lên, chỉ cần mắt ông ta không bị mù, là có thể nhận ra con dấu của Càn Khôn Pháp Tổ ở mặt trên rồi! Cả Thiên giới, nữ tiên trẻ tuổi nào có thể cầm trong tay pháp bảo mà Càn Khôn Pháp Tổ đích thân luyện chế chứ?”
“Hả?” Tử Vu kinh ngạc đến ngây người, “Còn, còn có thể như vậy sao?”
Bên cạnh, Đế Lam Tuyệt càng hoảng hốt hơn, nói: “Phụ hoàng sẽ bởi vì nàng ta là Thần tộc mà khoan thứ cho chúng ta á?”
Dạ Đàm vỗ trán: “Đúng là hai tên ngốc. Ta cứu các ngươi ra ngoài, Tử Vu trình pháp bảo này lên đi.”
Nói đoạn, nàng xoay người lại nhìn Mai Hữu Cầm, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Mai Hữu Cầm hỏi: “Tiền đâu?”
Dạ Đàm hung hăng đạp chân hắn một cái: “Trở về sẽ đưa!”
Kiếm của Mai Hữu Cầm quả nhiên rất nhanh, hắn dẫn theo ba người một đường chém giết ra khỏi thú ngục, mà lại không tốn bao nhiêu sức lực.
Yêu tộc, hoàng cung.
Đế Lam Tuyệt lập tức sắp xếp thân tín trình pháp bảo của Tử Vu lên cho Yêu hoàng Đế Chùy. Trên nóc nhà, Dạ Đàm và Mai Hữu Cầm nằm bò trên ngói lưu ly, mở mái ngói nhìn xuống phía dưới. Yêu hoàng Đế Chùy cầm đèn lưu ly của Tử Vu trong tay, lật qua lật lại xem xét.
Đế Lam Tuyệt cùng Tử Vu đứng ở trong điện, vẻ mặt khẩn trương.
Ngón tay Đế Chùy nhẹ nhàng vuốt ve ấn ký của Càn Khôn Pháp Tổ trên đèn lưu ly, thiên địa Tứ giới này, sẽ chẳng ai dám phỏng chế (bắt chước).
—— người có thể giữ lấy pháp bảo Càn Khôn Pháp Tổ tự tay luyện chế, địa vị ở Thần tộc Thiên giới tuyệt đối sẽ không thấp.
Đế Chùy tuy rằng tính tình hung dữ, nhưng tuyệt không ngu xuẩn.
Nữ tử trước mặt nhìn qua vô cùng trẻ tuổi, tu vi cũng không hề thâm hậu. Tại sao nàng ta lại được giữ pháp bảo của Càn Khôn Pháp Tổ? Lý do chỉ có một, chính là thân phận nàng ta tôn quý. Cả Thần tộc Thiên giới, có xuất thân của vị nữ tiên nào, có thể khiến Càn Khôn Pháp Tổ cũng cảm thấy tôn quý chứ?
——tiểu công chúa Thiên giới Thiếu Điển Tử Vu.
Ông là hạng trí tuệ gì? Biết lúc này vạch trần, Thần tộc và nữ tiên trước mặt đều sẽ khó xử, cho nên cũng không nói rõ. Ông chỉ suy nghĩ một chút, vẻ mặt tuy rằng nghiêm khắc, nhưng giọng nói lại dịu đi rất nhiều: “Nếu cô nương là bằng hữu của Lam Tuyệt, thực sự nên sớm tỏ rõ thân phận. Sự hiểu lầm hôm nay, xem ra là Yêu tộc ta thất lễ rồi, quả thực không phải đạo đãi khách.”
Trên nóc nhà, Dạ Đàm thì thào mắng: “Lão già đó, còn biết chơi trò trở mặt nữa chứ. Hừ. Mỗi lần nhìn thấy ta đều muốn đánh muốn giết, mắng ta cẩu huyết lâm đầu. Nhìn đến Tử Vu, liền làm ra bộ mặt hớn hở thế kia. Dối trá!”
Dưới điện, Tử Vu cũng bất ngờ —— thì ra không phải chỉ số thông minh của ai cũng cần phải nói ra được! Nàng tiến lên thi lễ, nói: “Lúc trước nhiều người, không tiện nói rõ. Vẫn xin Yêu hoàng bệ hạ thứ tội.”
Đế Chùy nói: “Không sao hết, ngươi hiếm khi đến Yêu tộc một chuyến, vậy hãy để Lam Tuyệt cùng ngươi đi dạo một vòng, thưởng thức phong cảnh ở một vùng đất khác cũng tốt.”
Người này và người nàng gặp hôm đó, quả thực giống như hai con người khác nhau!
Tử Vu hướng ông thi lễ, nói: “Vâng.”
Đế Chùy lúc này mới đưa trả đèn lưu ly cho nàng, nói: Được rồi, ngươi mới từ thú ngục ra đây, chắc cũng mệt rồi. Theo Lam Tuyệt quay về Thiếu quân phủ nghỉ tạm trước đi.”
Tử Vu ù hết cả đầu mà đáp ứng một tiếng, Đế Lam Tuyệt cũng vẻ mặt mù mờ, dẫn theo Tử Vu rời đi.
Mắt thấy hai người họ đều đi rồi, Dạ Đàm cũng chuẩn bị dẫn theo Mai Hữu Cầm rời khỏi.
Trong điện, một người khác lại xoay ra —— là mẫu thân của Đế Lam Tuyệt, Yêu hậu. Bà nói: “Bệ hạ nhìn kỹ chưa, thực sự là pháp bảo của Càn Khôn Pháp Tổ sao?”
Đế Chùy nói: “Cô vương đã xác nhận nhiều lần, không thể sai được.”
Yêu hậu mặt lộ vẻ vui mừng, nói: “Tiểu công chúa của Thần tộc Thiên giới đó, thân phận tôn quý vô cùng. Nếu nàng ta có thể kết nghĩa phu thê với Lam Tuyệt. . . . . . Thần tộc nhất định sẽ ủng hộ Lam Tuyệt. Đến lúc đó, cho dù Đế Hào có ngang ngược như thế nào, cũng không dám ngang nhiên đối đầu Thần tộc.”
Đế Chùy ừ một tiếng, nói: “Chỉ là nghịch tử này, nó vẫn tâm hệ tiện tì Li Quang thị kia. Đối với tiểu công chúa Thần tộc này ngược lại chỉ là tình nghĩa bằng hữu. Cũng không biết tiện tì kia tốt chỗ nào, không biết xấu hổ mà khoe khoang tình cảm, khiến cho nghịch tử này thần hồn điên đảo!”
Trên nóc nhà, Dạ Đàm tỏ vẻ tức giận bất bình: “Lão súc sinh, lại còn dám mắng ta! !”
Trong điện, Yêu hậu lại nhẹ giọng nói: “Nha đầu kia đã gả cho Ma tộc rồi, nó sẽ không trông mong gì nữa đâu. Biết đâu có thể hồi tâm chuyển ý cũng không chừng. Chỉ là chuyện này còn cần giữ bí mật. Thần tộc Thiên giới rất xem trọng mặt mũi, nếu Thần đế biết tiểu công chúa nhà mình một mình đến Yêu tộc này, nhất định sẽ nổi trận lôi đình.”
Đế Chùy nói: “Đúng vậy. Ngày mai, cô vương phải nghĩ ra một cái lý do, đặc xá tiểu công chúa này trước. Để cho nàng ta thanh thản yên tâm mà tạm lưu lại Yêu tộc.”
Yêu hậu vẻ mặt lo lắng, nói: “Chỉ sợ Đế Hào sẽ không chịu để yên.”
Đế Chùy thở dài một hơi, cũng trầm mặc.
Trên nóc nhà, Dạ Đàm nghiến răng nghiến lợi, Mai Hữu Cầm nói: “Bọn họ đã đi ngủ rồi, đi thôi.”
Dạ Đàm hừ lạnh: “Đi á? Lão già khốn khiếp đó, một đôi nịnh hót. Ta phải cho ông ta biết tay mới được!”