Tinh Lạc Ngưng Thành Đường (quyển 1)

Chương 100


Đọc truyện Tinh Lạc Ngưng Thành Đường (quyển 1) – Chương 100

Loại chuyện đê tiện này, hắn sớm đã có chuẩn bị. Cùng tiện nhân Tuyết Khuynh Tâm kia giống nhau, dối trá làm ra vẻ, giỏi nhất là mua danh chuộc lợi!

Bạch Cốt phu nhân và Ma tôn lại liên tục gật đầu.

“Công việc từ nhỏ nhặt đến nặng nề của thám báo doanh, đứa nhỏ này để tâm như vậy thật hiếm thấy. Xem ra, nó yêu cầu tăng kinh phí, là có lý có tình nha.” Bạch Cốt phu nhân mỉm cười.

Trong lời nói của Ma tôn cũng dẫn theo vài phần hãnh diện và ôn hòa của người làm cha: “Ngần ấy năm, cuối cùng cũng có chút tác phong làm việc.”

Ma hậu giống như dã thú bị giẫm lên đầu, bụng đầy cay đắng, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.

Trọc Tâm đảo.

Triều Phong vừa rồi còn nói cười vui vẻ, đám người Ma tôn vừa đi, hắn đã bắt đầu lầm bầm.

Thanh Quỳ thoa thuốc bột cầm máu cho hắn: “Tam điện hạ ngủ một giấc trước đi.”

Triều Phong nói: “Bổn tọa đau nhức chịu không nổi, ngủ không được.”

Trong lòng Thanh Quỳ có chút kinh ngạc —— không phải nói quen rồi sao? Hơn nữa lúc nãy ngươi lóc thịt như gió, bây giờ mới bắt đầu đau nhức không chịu nổi à? Nàng nói: “Nhưng mà thương thế của điện hạ cần nghỉ ngơi thật tốt.”

Triều Phong kề qua, dựa vào nàng: “Bị thương nặng như vậy, bổn tọa sao có thể nghỉ ngơi được chứ? Nàng không thể giảm đau cho bổn tọa sao? Vậy y thuật này của nàng cũng không cao minh đến nơi đến chốn rồi.”


Thanh Quỳ đành chịu, kiên nhẫn mà giải thích: “Thể chất của Ma tộc khác với phàm nhân, điện hạ tu vi thâm hậu, nếu ta giảm đau cho điện hạ, phân lượng thuốc quá nặng, khó tránh sẽ tổn thương đến căn cơ của điện hạ. Huống hồ điện hạ đã loại bỏ thịt thối, hiện giờ chỉ cần tĩnh dưỡng là được. Không cần uống thuốc giảm đau.”

Triều Phong nào có quản nhiều như vậy? Hắn cọ vào đầu vai Thanh Quỳ một cái: “Không phối được thuốc, còn học y làm gì? Nàng đã không thể giảm đau cho bổn tọa, vậy thì nàng hát một điệu hát dân gian, dỗ bổn tọa ngủ đi.”

Tam điện hạ nghĩ đến không tồi, lúc này mỹ nhân ở bên cạnh, khẽ ngâm nga hát những điệu hát dân gian nhu tình ngọt ngào, cũng coi như là có vài phần tình thú.

“Ta. . . . . .” Thanh Quỳ bất đắc dĩ, muốn đẩy hắn ra, nhưng thấy hắn thương tích đầy mình, đành nói: “Thôi, được rồi.”

Triều Phong dựa vào đầu vai nàng, nghe nàng hát: “Trăng sáng, gió lặng, bóng cây che lấp song cửa sổ. Dế mèn, tiếng kêu thanh trong, giống như tiếng dây đàn, tiếng đàn khe khẽ. Âm điệu êm tai, chiếc nôi khẽ đong đưa. Bé cưng của mẹ ơi, hãy nhắm mắt lại.”

Tam điện hạ: “. . . . . .”
1

Thám báo doanh.

Đoàn người Ma tôn mới vừa đi ra ngoài, Ô Đại đã trở về, Ma tôn hỏi: “Thần tộc bên kia, tình hình thế nào?”

Ô Đại quỳ xuống đất, nói: “Hồi bẩm phụ tôn, vẫn chưa thăm dò được tin tức của Thiếu Điển Hữu Cầm. Hắn có thể đã quay về Thùy Hồng điện dưỡng thương rồi.”

Ma tôn nhướn mày: “Có thể? !” Bản tôn bảo con dò la tin tức, con chỉ mang về một câu như vậy?”


Ô Đại chắp tay: “Phụ tôn, nhi thần chờ lệnh, dẫn một nhánh tinh binh đánh đến Nam Thiên môn, xông vào Thùy Hồng điện. Tự nhiên có thể tìm hiểu tình hình của Thiếu Điển Hữu Cầm một cách rõ ràng rành mạch nhất!”

“Con. . . . . .” Ma tôn tức giận, chỉ ngón tay vào trán hắn hồi lâu, cuối cùng hết cách, “Thứ vô dụng, cút!”

Ô Đại lùi về một bên, Ma tôn lầm bầm lầu bầu: “Không đúng. Theo lý, Phong nhi còn sống quay về, Thiếu Điển Hữu Cầm có được mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, hẳn chỉ bị thương nhẹ hơn mới phải. Hắn trước mặt mọi người thú nhận đánh rơi mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, lúc này càng cần phải đứng ra ổn định lòng người. Ấy vậy mà vẫn không có tin tức gì, thực sự là khiến người khác sinh nghi.”

Bên cạnh, Đại tế tư Tương Liễu nói: “Thiếu Điển Hữu Cầm làm việc cực kỳ cẩn thận, vì cái gì lại đánh rơi mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, quả thực làm cho người khác khó hiểu.”

Ma hậu nhìn thấy cơ hội, nhanh chóng nháy mắt với Đỉnh Vân.

Đỉnh Vân vội bước ra khỏi hàng: “Phụ tôn, nhi thần nguyện lần nữa đi Thiên giới, thăm dò hành tung của Thiếu Điển Hữu Cầm.”

Lần này hắn chùn chân, thực sự khó coi, Ma tôn đối với hắn cũng không lạnh không nóng, chỉ nói: “Đi đi. Nếu có thể dò xét được tung tích của mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, cũng xem như con lập được một công lớn.”

Đỉnh Vân dập đầu xuống đất: “Nhi thần tuân mệnh.”

Trong Ẩm Nguyệt hồ, Thiếu Điển Lạt Mục sống chết không chịu mặc y phục, mặc kệ Dạ Đàm khuyên giải như thế nào, hắn cũng chỉ nói một câu: “Nếu đây là điều kiện thứ hai của ngươi, thì được.”


Dạ Đàm đâu dễ dàng chịu khuất phục như vậy? Nàng giận dữ nói: “Không có cửa đâu!”

Thiếu Điển Lạt Mục suy nghĩ một chút, nói: “Hoặc là, ngươi giới thiệu tỷ tỷ của ngươi cho ta!”

Dạ Đàm nhào tới bóp cổ hắn, Thiếu Điển Lạt Mục bị nàng tấn công, ngã ra phía sau, cả người Dạ Đàm bổ nhào vào người hắn, cùng hắn rơi vào trong nước. Vùng lân cận hắn nóng đến dọa người, Dạ Đàm bị luộc trong nước sôi, gần như là ngất xỉu.

Thiếu Điển Lạt Mục cảm thấy, hắn một tay đẩy Dạ Đàm lên bờ. Dạ Đàm nằm ngửa trên bờ, vẫn không nhúc nhích.

“Ngươi không sao chứ?” Thiếu Điển Lạt Mục đợi cả buổi, thấy nàng không phản ứng, đành phải mặc y phục lên bờ. “Này,” Hắn chìa tay lay nàng, “Không phải chết rồi chứ?”

Nhưng tay mới vừa duỗi tới, Dạ Đàm như một con cá chép thình lình nhảy dựng lên, giơ hai ngón tay phải ra: “Ha ha ha ha, ta còn có thể đưa ra hai điều kiện! !”

Thiếu Điển Lạt Mục nâng bình rượu lên, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên nữ nhân đều gạt người.”

Dạ Đàm đắc ý dào dạt: “Đi về trước đã. Ta phải cẩn thận suy ngẫm hai điều kiện còn lại.”

Nói xong, nàng dẫn theo hắn, lúc chuẩn bị trèo tường đi ra ngoài, lại nhìn thoáng qua những tòa cung điện san sát nối tiếp nhau. Thiếu Điển Lạt Mục hỏi: “Ngươi không vào trong nhìn người thân của ngươi một cái sao? Cho dù từ nhỏ không được sủng, chung quy vẫn nên gặp mặt phụ mẫu ruột thịt một lần.”

Phụ vương? Dạ Đàm nhíu mày, ngẩng đầu liếc nhìn ánh trăng sáng, nói: “Ông ta nhìn thấy ta, chỉ biết tức giận. Ta mới không muốn nhìn ông ta.”

Mà lúc này, Ngự Thư phòng.

Li Quang Dương đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn trăng sáng như nước, tô điểm vạn vật.


“Lại qua một ngày, không biết các ngươi ở dị giới, có bình an không.” Ông nhẹ giọng nói chuyện, hai tay còn thật cẩn thận mà ôm một chậu hoa, như thể đây là một báu vật quý hiếm nhất trên đời. Hoa này thực sự kỳ lạ —— nó nửa gốc đen, nửa gốc trắng. Song hoa đen trắng nương tựa vào nhau mà sống, hai đóa hoa trắng và đen ở trên đỉnh đều vô cùng lớn. Lúc này hai đóa hoa trắng đen khép lại, đều rủ xuống, không phải bộ dáng rất có tinh thần.

Li Quang Dương dùng bình nước tưới nước cho hoa đen. Hoa trắng hơi hơi nghiêng sang một bên, Li Quang Dương nói: “Được rồi, biết ngươi không thích nước mà.” Ông dùng vải sợi bịt kín hoa trắng, vẫn chờ đến khi hoa đen uống no nước rồi, mới nhẹ nhàng lấy tấm vải che hoa trắng ra.

“Ngày mai lại ôm ngươi đi ra ngoài phơi nắng.” Ông sờ sờ hoa trắng, tràn đầy yêu thương. Thế nhưng chính vào lúc này, bên ngoài đột nhiên chuông gió kinh động.

Trên bàn của ông, một cái bình ngọc màu đen mạnh bắn ra một đạo ánh sáng xanh. Ánh sáng xanh rơi đúng chỗ, có bóng đen lóe lên, lập tức rời đi.

Li Quang Dương tức khắc bảo vệ đôi hoa hai màu trong lòng ngực, tới gần bình ngọc. Ngọc này chính là quà mừng sinh thần mà lần trước Thần tộc tặng cho Li Quang Thanh Quỳ, tên là Kế Đô Thánh Hồ. Nghe nói là Huyền Thương quân và Càn Khôn Pháp Tổ cùng nhau đúc luyện, sức mạnh có thể tưởng tượng được.

Khi ông ẩn núp, bóng đen liền không có động tĩnh. Bên ngoài tiếng bước chân dần dần dày đặc.

“Bệ hạ! Vừa rồi có người xâm nhập vào trong cung, bệ hạ không sao chứ?” Giọng nói của người bên ngoài phòng vô cùng lo lắng.

Li Quang Dương trầm giọng hỏi: “Biết người tới là ai không?”

Thủ vệ ngoài cửa nói: “Quốc sư đã đuổi theo, chúng thần. . . . . . vẫn chưa thấy rõ mặt người tới.”

Li Quang Dương ừ một tiếng, lại nhìn nhìn đôi hoa gốc rễ hai màu kỳ lạ kia, nhất thời vẻ mặt ngưng trọng.

Hiện giờ Thanh Quỳ và Dạ Đàm đã được đón đến hai tộc Thần, Ma, còn ai nửa đêm đột nhập vào cung dò xét nữa chứ?

Là. . . . . . vì song sinh hoa cùng gốc này của mình mà đến sao? Li Quang Dương chậm rãi nắm chặt hai tay. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.