Tình Không Lừa Dối

Chương 4: Cứu Người


Bạn đang đọc Tình Không Lừa Dối: Chương 4: Cứu Người


Lúc Ôn Tửu bước vào thang máy, cô mới nhận ra tay mình đã mướt mồ hôi.
Không ngờ người thuê bạn gái đúng là Thương Cảnh Thiên.
Nếu Thương Cảnh Thiên vẫn còn kích động chạy đến chỗ cô hỏi tên như vậy thì xem ra anh ta vẫn chưa quên chuyện trước kia. Không biết liệu anh ta có chọn cô không nữa.
Thang máy dừng ở tầng 1, nhưng cánh cửa vẫn chưa hoàn toàn mở ra thì bỗng đột nhiên có người xông vào. Cũng may là Ôn Tửu phản ứng nhanh mới không bị người vừa vào đụng trúng. Người đó là một thanh niên trẻ, sau khi ấn nút tầng hai mươi sáu thì anh ta điên cuồng ấn luôn nút đóng cửa, không những vậy mà còn chắn cả cửa thang máy luôn. Cứ thế, chẳng đợi cô ra ngoài, cửa thang máy đã đóng lại.
Tầng cao nhất tòa nhà này là tầng hai mươi sáu, hết cách, Ôn Tửu đành phải theo thang máy đi lên trên đó. Cũng may chiều nay cô chính thức nghỉ, thời gian cũng không có gì phải vội.
Người thanh niên nhìn chằm chằm vào con số nhảy trên màn hình, gương mặt có vẻ nghiêm trọng, tay trái cầm di động, còn tay phải không ngừng ấn lên nút tầng hai mươi sáu, giống như chỉ cần làm vậy thì thang máy sẽ đi nhanh hơn. Từ đầu đến cuối, anh ta vốn dĩ không hề phát hiện trong thang máy còn có một người.
Thang máy dừng lại, cửa vừa mở ra một cái là anh ta đã xông ra ngoài. Di động của anh ta va vào cửa thang máy rớt xuống vang lên mấy tiếng lạch cạch, sau đó vừa vặn nằm ngay ở cửa, nhưng anh ta đến liếc cũng chẳng thèm liếc đã vội vàng chạy đi mất.
Rốt cuộc là gặp chuyện gì mà phải kích động đến thế? Cả di động mà cũng không cần.
Lúc này, trên lầu bỗng truyền xuống tiếng chửi bậy bằng loa lớn.
“Lâm Mậu Sinh, thằng khốn nạn! Mày sẽ không được chết tử tế! Có ngon thì lăn ra đây, đừng ở đó làm rùa rụt đầu!”
“Lâm Mậu Sinh, mày còn tiếp tục không trả tiền thì tao sẽ nhảy lầu ày thấy!”
Đúng lúc này, cửa thang máy khác mở ra, vài bảo vệ từ bên trong đó lao ra, sau đó theo lối cầu thang thoát hiểm chạy lên sân thượng. Có tiếng trò chuyện từ tầng trên vọng xuống.
“Đã báo cho cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ nhanh đến đây thôi.”
“Nhớ gọi luôn xe cứu thương đến nữa.”

“Gọi đến cũng vô dụng, từ lầu hai mươi sáu nhảy xuống làm sao chữa trị nổi nữa chứ?”
“Nhanh cho người đến tầng mười sáu gọi Lâm Mậu Sinh, còn nữa, gọi luôn nhân viên công ty của anh ta đến đây giải quyết, mau lên!”
Ôn Tửu chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn theo lối thoát hiểm chạy lên tầng thượng nhưng còn chưa kịp ra ngoài, cô đã nghe thấy một tiếng hét to luống cuống thê lương.
“Không được đến đây, không ai được đến đây! Nếu không tôi sẽ nhảy xuống!”
Lúc này Ôn Tửu đang đứng ở chỗ lối ra của cầu thang thoát hiểm, cô thấy một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đang ngồi trên tấm biển quảng cáo lớn bằng sắt đặt trên sân thượng, hai chân đong đưa trên không trung, thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ ngã xuống ngay, với độ cao này, tuyệt đối không thế có lấy cơ hội sống sót.
Mấy bảo vệ thấy thế càng không dám tiến lên phía trước, lập tức dừng lại. Người thanh niên trẻ trong thang máy lúc này đang đứng cách biển quảng cáo mười mét khuyên nhủ người đàn ông đó: “Chú hai, đừng vậy nữa, xuống đi, có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết được không?”
“Lục Xung, đừng tới đây, con mà tới là chú nhảy xuống đấy!” Mắt của Lục Bình Dũng giờ đã hoe đỏ vì những cơn gió thổi trên tầng thượng, cảm xúc vô cùng kích động, không thể bình thường được nữa rồi.
Mỗi lần đến cửa ải cuối năm trang trải nợ nần, người công nhân tìm những phương thức cực đoan để đòi lương không ít, những trường hợp này TV vẫn hay đưa tin, nhưng Ôn Tửu không ngờ hôm nay cô lại gặp phải tình huống đó.
“Chú hai, đừng như vậy, chúng ta vẫn có thể tìm luật sư, vẫn còn pháp luật mà.”
“Pháp luật ư, pháp luật cái rắm! Lâm Mậu Sinh, thằng khốn khiếp kia, nếu hôm nay mày không trả tiền thì ông đây sẽ chết ày xem!” Lục Bình Dũng mạnh mẽ vung chiếc loa lên, hét lớn.
“Chú hai, đừng có lộn xộn nữa được không!” Người thanh niên đó tên là Lục Xung, giọng nói bắt đầu gấp gáp hơn.
Bỗng nhiên, từ phía sau truyền đến giọng nói mềm mại của một cô gái: “Tôi là em gái của Lâm Mậu Sinh, có yêu cầu gì chú nói với tôi đây là được.”
Lục Xung quay lại mới phát hiện không biết từ lúc nào, sau lưng anh ta đã có một cô gái trẻ đẹp đang đứng. Cô ấy khoác một chiếc áo bành tô bằng lông cừu màu trắng sữa, còn tóc thì đơn giản búi lên. Trên tầng thượng gió phần phật thổi, thổi bay luôn cả hai bên tóc mai, càng tôn lên gương mặt đẹp như tranh vẽ dù phảng phất nét trong trẻo lạnh lùng nhưng vẫn vô cùng rạng rỡ của cô gái này.
Ôn Tửu chậm rãi bước lên phía trước, “Anh trai tôi đã đi công tác, nhưng vừa nãy anh ấy có gọi điện cho tôi, muốn giao tôi xử lý chuyện này. Trước tiên chú hãy xuống đây, có gì chúng ta từ từ nói, chuyện gì cũng có thể thương lượng mà.”
Cô vừa nói vừa nhìn Lục Bình Dũng đang muốn nhảy lầu, cố ý để giọng nói mình mềm mỏng khiêm tốn và ánh mắt cũng thật ôn hòa bình tĩnh. Nhưng Lục Bình Dũng vẫn không buông lỏng đề phòng, ngược lại càng kích động hét to: “Dừng lại! Cô tới là tôi nhảy xuống đó!”

Ôn Tửu đang ở trước Lục Xung nghe thế dừng bước, quay lại đem di động vừa rồi nhặt được đưa cho anh ta: “Là di động của anh phải không.”
Lục Xung nhận di động, trong lòng đầy cảm xúc phức tạp nhìn cô. Em gái của Lâm Mậu Sinh vốn dĩ là bên đối địch, nhưng lúc này, chỉ cần chú hai có thể an toàn mà xuống khỏi biển quảng cáo, thì có phải em gái Lâm Mậu Sinh không cũng không quan trọng, anh vẫn sẽ rất cảm kích.
Mấy bảo vệ kia cũng không biết thân phận thật của Ôn Tửu, tưởng cô là em gái Lâm Mậu Sinh thật nên cũng bắt đầu khuyên bảo Lục Bình Dũng: “Người anh em à, xuống đây đã, có gì từ từ hẵng nói.”
“Ngồi ở trên đó nguy hiểm lắm, anh muốn gì thì chỉ cần nói với cô gái này là được mà.”
Ông ta liền gào lên thê thảm: “Tôi không muốn thương lượng gì hết, các người cứ đem tiền đến rồi hẵn nói sau! Hai mươi vạn, một đồng cũng không được thiếu!”
“Được, không thành vấn đề, chú xuống đây, tôi sẽ cùng chú đến ngân hàng lấy tiền.”
Ôn Tửu mở túi xách ra rồi lấy tấm thẻ ngân hàng trong ngăn đựng tiền, nhẹ nhàng nói: “Ở đây có mười sáu vạn, chú cầm trước, số còn lại mai anh tôi sẽ tận tay đưa cho chú, được rồi chứ.” Nói xong, cô đưa tấm thẻ cho Lục Xung.
Lục Xung lập tức hét lên: “Chú xem đi, cô ấy đã đưa thẻ cho con rồi, chú mau xuống dưới đi!”
“Ai mà biết trong cái thẻ đó có tiền không?” Lục Bình Dũng vốn dĩ không tin chuyện này có thể giải quyết dễ dàng như vậy. Tên Lâm Mậu Sinh khất nợ đến chết cũng không lộ diện, còn nhân viên ở dưới tay hắn thì ai cũng nôn nóng chờ tiền để về nhà ăn tết. Ông như con chuột bị nhốt trong hũ, đã cùng đường rồi nên mới phải dùng cách này để đòi công bằng.
“Chú đợi chút, tôi sẽ dùng điện thoại kiểm tra tiền trong tài khoản ngay.” Ôn Tửu lập tức lấy di động rồi mở chế độ loa ngoài, nhập mật mã, đến khi di động vang lên rõ ràng số dư tài khoản là mười sáu vạn ba nghìn…
Lục Xung hét: “Chú xem, trong thẻ này có tiền thật mà, chú mau xuống đi.”
Lúc này trên sân thượng, vì tiếng loa của Lục Bình Dũng mà đã thu hút không ít quần chúng vây xem, tất cả đều đứng sau lưng Lục Xung hét lên: “Mau xuống đi, anh xem, người ta cũng mang tiền đến cho anh rồi.”
“Đừng làm chuyện điên rồ nữa, mạng người quan trọng hơn, anh mau xuống đi!”
Lục Bình Dũng giờ mới chậm chạp từ biển quảng cáo leo xuống.

Trên tầng thượng giờ đã kết một lớp tuyết mỏng, mà trên tấm biển quảng cáo cũng đã kết lại một lớp tuyết độ dày mỏng không đồng đều, như một con dao vô hình đang bốc lên hàn khí lạnh lẽo vậy.
Cô vội nói “Cẩn thận!” rồi nhanh chóng bước đến chỗ ông ta, Lục Xung cũng thế.
Lục Bình Dũng cẩn thận leo xuống, chậm chạp trở về sân thượng.
Nhưng khi Ôn Tửu và Lục Xung chỉ còn cách ông ta vài bước chân, Lục Bình Dũng lại đột nhiên trượt ngã, lớp băng mỏng trên sân thượng vang lên rắc một tiếng giòn tan. Mọi người thét lên kinh hãi, Lục Bình Dũng trượt ngã liên tục, chỉ còn chút nữa là sẽ rơi ra khỏi rìa sân thượng.
Lục Xung sợ đến mức sắc mặt đại biến, vội vàng bắt lấy cánh tay của Lục Bình Dũng, nhưng đáng tiếc lại không bắt được.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, động tác của Ôn Tửu lại nhanh nhẹn hơn Lục Xung, cô liền túm lấy cánh tay còn lại của Lục Bình Dũng.
Lục Xung căn bản còn chưa thấy rõ động tác thế nào, thì Ôn Tửu đã đem cả người của Lục Bình Dũng quăng qua bả vai.
Bịch một tiếng, Lục Bình Dũng bị quăng lên nền tuyết sân thượng, đau đến mức há mồm thét lên oai oái.
Mọi người xung quanh lại lần nữa ồ lên kinh ngạc, chẳng có ai ngờ một cô gái nhỏ nhắn yếu ớt như vậy lại có thể phản ứng nhanh nhạy sắc bén đến thế trong thời khắc ấy. Dù Lục Bình Dũng gầy yếu thấp bé nhưng dù sao cũng là đàn ông, vậy mà lại bị cô gái này quăng trên mặt đất chẳng khác nào một món đồ chơi.
Mà Lục Xung đứng đó tận mắt chứng kiến quá trình thì lại càng không cách nào hình dung, trong lòng chấn động mãnh liệt, chỉ biết ngơ ra nhìn Ôn Tửu, nhất thời quên luôn đỡ Lục Bình Dũng đứng dậy.
Ôn Tửu quay lại hỏi: “Chú không sao chứ?”
Lục Bình Dũng đã bị dọa hoảng, sắc mặt tái mét, căn bản chẳng nói được một lời.
Ôn Tửu liền đứng thẳng dậy nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay, thuận tiện vén lên những sợi tóc lòa xòa xõa xuống, lộ ra chiếc cổ tay tinh tế trắng noãn đang mang một chiếc lắc tay màu vàng lấp lánh.
Lục Xung kinh ngạc nhìn cô, một câu “sóng to gió lớn” cũng chẳng đủ để hình dung tâm trạng điên đảo lúc này của anh ta.
Đột nhiên Lục Bình Dũng đang nằm trên đất bắt đầu gào khóc, ông ta vốn dĩ nào có muốn chết, khi cái chết cận kề, ông ta mới biết, hóa ra bản thân mình sợ hãi vô cùng. Lục Xung thấy thế, ngồi xuống ôm lấy bờ vai ông an ủi.
Lúc này bảo vệ của tòa nhà đã dẫn theo mấy vị cảnh sát vột vàng đi lên tầng thượng, một vài bảo vệ liền tường thuật lại tình huống vừa rồi cho họ nghe.
Một vị cảnh sát hỏi Ôn Tửu: “Cô là em gái của Lâm Mậu Sinh thật à?”

“Ồ, không phải.” Cô lập tức trình ra chứng minh nhân dân.
Đến lúc này Lục Xung mới biết Ôn Tửu không phải em gái của Lâm Mậu Sinh mà chỉ là một người qua đường, thế là vội trả thẻ ngân hàng cho cô, đầy cảm kích nói: “Thật không biết phải cảm ơn cô thế nào, có thể cho tôi số điện thoại không ?”
“Ồ, không có gì đâu.” Ôn Tửu cười cười với Lục Xung rồi nhận lại thẻ ngân hàng, cất vào túi.
Đám đông bắt đầu có người lấy di động ra chụp ảnh, bầu không khí vừa rồi khiến người ta hoảng hết hồn vía tạm lắng xuống, những tiếng bàn tán xì xầm liên tiếp vang lên.
Lúc này Yến Luật đang đứng ở mép cửa lối ra cầu thang thoát hiểm, sau khi chứng kiến cảnh cuối cùng xong, anh quay lại nói với Thương Cảnh Thiên: “Đổi thành cô ấy.”
Thương Cảnh Thiên dường như không nghe thấy lời anh nói, chỉ xuất thần nhìn Ôn Tửu đang cùng cảnh sát trò chuyện. Anh ta bỗng nảy ra một suy nghĩ: Một người có thể vì luyện nhu đạo mà gầy đi, thậm chí thay đổi luôn cả khí chất không?
Yến Luật liền đẩy anh ta, “Này, hôm nay cậu làm sao thế? Hồn vía lên mây hết rồi à?”
Thương Cảnh Thiên hồi phục lại tinh thần: “Cậu vừa nói gì cơ?”
Yến Luật quét mắt qua đám đông, nhìn bóng dáng thanh lệ ấy, nói một cách rõ ràng dứt khoát: “Đổi thành cô ấy.”
Mặc dù cô gái này vừa hơi cao ngạo vừa hơi lạnh lùng, nhưng khí thế tuyệt đối đảm bảo thắng xa Úc Thiên Thiên. Có lẽ đây mới chính là người anh cần.
Sau khi rời tòa nhà đó, Ôn Tửu không lập tức về nhà ngay mà lái xe dọc theo con đường tuyết đọng chưa tan đến bên bờ hồ Kim Ba. Mặt hồ giờ đã đóng băng, mặt băng dày cộm như một chiếc gương khổng lồ với hàng ngàn điểm sáng lấp lánh nhảy nhót bên trên, tựa như những viên kim nước bé xíu, nhưng lúc nhìn kỹ thì lại không thấy gì.
Tình huống kinh tâm động phách trên sân thượng vừa rồi khiến những nỗi niềm xúc động phẫn nộ mà cô đã chôn sâu trong lòng lại bị khuấy lên. Chuyện cũ bảy năm trước như một cuốn phim, bắt đầu tái hiện lên mặt băng hồ Kim Ba.
Cô nhắm mắt, sau đó thở ra một luồng khói trắng thật dài: Thương Cảnh Thiên, bảy năm qua chắc anh sống tốt lắm? Những lúc nhớ đến cố nhân, không biết trong lòng anh đã từng có lấy một tia hối hận hay sám hối chưa?
Cô không kiềm được mà nắm chặt tay, hét lên một tràng a a a!
Giữa cơn gió lạnh, Ôn Tửu đứng thêm chốc lát rồi mới quay người đến ga ra lấy xe, sau đó chậm rãi lái xe ra khỏi nội thành, đến một viện điều dưỡng ở ngoại ô phía tây thành phố.
Một chiếc Lincoln màu đen lặng lẽ bám sát phía sau cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.