Bạn đang đọc Tình Không Lừa Dối: Chương 15: Ngạc Nhiên
Anh đưa tay xoa huyệt thái dương, bắt đầu hít sâu. Những từ ngữ vốn đã chuẩn bị cẩn thận trong đầu để nói với cô nháy mắt bị câu nói kia giết sạch không còn manh giáp, đến mẩu vụn cũng chẳng còn.
Ôn Tửu tủm tỉm nói: “Yến tiên sinh, nếu anh muốn người nhà anh tin chúng ta là người yêu thì làm ơn phối hợp với tôi. Còn nếu anh không hài lòng tôi thì có thể mời cao nhân khác, về phần tiền đặt cọc, tôi sẽ trả lại cho anh không thiếu một xu.”
Dẫn cũng dẫn về rồi, làm sao mời cao nhân khác được nữa? Cô tưởng họ đang đi chợ, chỉ cần hàng không thích hợp thì trong 7 ngày muốn đổi thế nào cũng được à?
Yến Luật im lặng một lúc, trầm giọng nói: “Tôi có thể phối hợp với cô, nhưng không thể bị cô sai vặt.”
Ôn Tửu đánh giá anh: “Yến tiên sinh, thứ lỗi tôi mạo muội, có phải anh chưa từng có bạn gái?”
Mặt Yến tiên sinh khẽ nổi gân xanh, không ngờ cô lại dám nghi anh không có bạn gái. Từ thuở còn học cấp hai thì anh đã được khối cô theo rồi, phiền nữa là khác.
Năm tư đại học, vì muốn Úc Thiên Thiên hết hy vọng nên anh mới thử hẹn hò với Ngụy Nhuy, cô nàng hoa khôi giảng đường cứ theo anh mãi. Kết quả hẹn hò đến ngày thứ bảy thì Ngụy Nhuy gửi cho anh một tin nhắn, bảo muốn ăn sáng với KFC và muốn anh mua rồi mang lên lầu nữ sinh cho cô.
Ngụy Nhuy vất vả mãi mới theo đuổi được Yến Luật nên không nhịn được muốn khoe khoang tý chút. Cô ta muốn để toàn thể bà con thiên hạ trong trường chứng kiến chàng trai lạnh lùng nhất, cao ngạo nhất, khó theo đuổi nhất và cũng là chàng trai đẹp trai nhất mang bữa sáng ình.
Lúc nhận được tin nhắn, Yến Luật còn ngỡ là mình nhìn lầm, mới đưa di động cho bạn cùng phòng là Kỷ Lan xem.
Thế là Kỷ Lan bắt đầu thao thao bất tuyệt gì mà có người yêu chính là thế đó, là moi tim móc phổi, là làm nô làm lệ cho người ta, hơn nữa còn phải biết sắp xếp những chuyện lãng mạn. Như anh chàng tối qua thả đèn Khổng Minh tặng bạn gái ở sân thể dục, trên đó viết: Những vì sao cũng biết anh yêu em.
Yến Luật khinh bỉ nói: Ngây thơ, sau đó cầm kính viễn vọng quân dụng nhìn sang quán KFC đối diện bên kia đường.
Bên kia, người xếp hàng cứ phải gọi là rồng rắn lên mây.
Hai phút sau, Ngụy Nhuy nhận được tin nhắn của Yến Luật, bảo hai người không hợp nhau.
Sau đó, Ngụy Nhuy khăng khăng truy hỏi nguyên nhân.
Câu trả lời của Yến Luật là: KFC mắc quá.
Bên tai vang lên giọng nói ân cần dạy bảo của Ôn Tửu: “Nếu anh từng có bạn gái thì anh đã biết, đây không phải là sai bảo mà là biểu hiện săn sóc yêu thương của người con trai với người con gái, anh cứ quen đi là được.”
Quen đi là được! Yến Luật hoàn toàn cứng họng.
Ôn Tửu đại quân toàn thắng trở về căn phòng bên cạnh, nặn kem, bắt đầu đánh răng.
Vừa nghĩ đến sắc mặt Yến Luật, cô đã phì cười đến mém sặc bọt.
Ở phòng bên kia, có cục giấy nào đó bị một bàn tay run rẩy ném vào sọt rác.
Ôn Tửu đánh răng xong, thấy nắng chiều sáng sủa ấm áp bèn lên nhà kính trông hoa lầu ba ngắm hoa phơi nắng, không ngờ bà nội đã ở đây. Bà đang khom người, bận rộn trước vườn rau.
Ôn Tửu bước lên trước, “Nội à, nội đang bận làm gì vậy?”
“Lát nữa Tiểu Mai với Thanh Ngọc phải về nhà ăn tết rồi, đồ tết cho hai đứa nó bà đã chuẩn bị xong xuôi, giờ chỉ nhổ thêm chút rau quả nữa, mang về ăn cho tươi ngon.”
“Để con giúp nội.”
“Không cần không cần, con đừng làm bẩn quần áo.”
“Không sao đâu ạ, Yến Luật có mua cho con mấy bộ đồ rồi.”
Bà nội vui vẻ nói: “Thế à? Thằng nhóc này cuối cùng cũng thông suốt biết làm vui lòng con gái nhà người ta rồi hả. Con không biết chứ, thằng nhóc này y hệt ông nội nó, tư tưởng chủ nghĩa đàn ông đặc biệt nghiêm trọng, ở nhà chả khác nào quan lớn.”
Ôn Tửu cười: “Quả là có thế thật.”
“Thằng nhóc này xem ra thật lòng thích con rồi, còn gỡ xương cá cho con nữa, chứ nó ghét ăn cá lắm, ngại phiền nữa kìa.”
Ôn Tửu khẽ cười không đáp, xem ra sau này phải cho Yến tiên sinh thường xuyên gỡ xương mới được.
Bà nội hái rau, cho vào hai chiếc túi bảo vệ môi trường rồi cùng Ôn Tửu xuống lầu.
Yến Thanh Ngọc đang trò chuyện cùng ông nội: “Bác trai, cháu làm xong cơm tất niên rồi đi cũng được, bác gái lớn tuổi rồi, để mình bác ấy nấu cơm cho cả nhà sẽ mệt.”
Ôn Tửu cười bước qua: “Cô ba, con và Yến Luật sẽ làm cơm tối, không để bà nội phải động tay động chân đâu, cô cứ yên tâm đi đi.”
Ông nội giật mình nhìn Ôn Tửu, để Yến Luật nấu cơm?
Bà nội cũng biết đây là chuyện không thể nên cười: “Không cần hai đứa động tay động chân, cứ để bà làm là được.”
Ôn Tửu mỉm cười ôm vai bà, nói: “Kìa nội, Yến Luật muốn bày tỏ chút lòng hiếu mà, bà phải cho hai đứa con cơ hội để biểu hiện chứ.”
Bà nội càng nhìn lại càng thấy cô bé này khiến người khác yêu thích, hơn nữa còn rất biết cách ăn nói, tướng mạo khí chất càng khỏi cần bàn, chẳng còn chỗ nào để chê.
Cô giúp việc và Yến Thanh Ngọc đi rồi, Ôn Tửu liền vào bếp nhìn sơ qua nguyên liệu nấu ăn và mớ rau quả. Buổi tối ăn gì, trong đầu đại khái đã lên kế hoạch bài bản, cô rút di động, bấm điện thoại gọi cho Yến Luật.
Yến Luật thấy di động nhấp nháy “số 9” thì không bắt máy.
Trên màn hình di động, số 9 bé nhỏ không ngừng nhấp nháy, giống như chỉ cần anh không nghe máy thì sẽ gọi cho đến khi nào anh nghe mới thôi. Yến Luật bất đắc dĩ nhấc di động lên.
“Yến Luật, anh xuống dưới lầu chút đi.”
Ba phút sau mới thấy Yến Luật chậm chạp bước xuống.
Anh đút tay vào túi, đứng trên cầu thang xụ mặt hỏi: “Chuyện gì?”
Rõ ràng vẫn chưa nguôi giận.
Ôn Tửu hồn nhiên vờ như không biết, dịu dàng cười: “Chúng ta ra ngoài mua ít thứ.”
Khẩu khí ung dung thoải mái của cô càng khiến lòng anh thêm buồn bực, anh bị cô chọc tức đến suýt nữa nôn ra máu, thế mà cô vẫn như chưa có gì xảy ra, lại còn cười tươi như hoa.
“Trong nhà cái gì cũng có, không cần mua.” Anh quay người định lên lầu.
“Thì cứ đi đi, ra ngoài dạo chơi một tí cũng được.” Cô bước đến trước mặt anh, không ngờ lại túm lấy cánh tay anh!
Yến Luật cảm thấy cả người cứng đờ, cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn tinh tế của ai đó, cảm thấy khó có thể tin, không ngờ cô lại chủ động tiếp cận với anh!
Thôi được rồi, miễn cưỡng dạo siêu thị với cô một chút cũng được.
Yến Luật quay người lên lầu lấy chìa khóa xe và ví tiền, sau đó lái xe chở Ôn Tửu đến siêu thị lớn nhất trong thị trấn.
Xe dừng bên ngoài quảng trường, Yến Luật thuận miệng hỏi: “Cô muốn mua gì?”
“Mua chút thức ăn làm bữa tối, Tiểu Mai với cô ba về rồi nên tôi với anh sẽ nấu cơm tất niên.”
Yến Luật khựng lại, không thể tin nổi trừng Ôn Tửu: “Tôi với cô nấu cơm?”
Ôn Tửu liếc anh: “Chứ sao, không lẽ để bà nội làm? Bà lớn tuổi rồi, anh biết xấu hổ không vậy?”
Yến Luật cầm chìa khóa xe, hít sâu hai cái… sau đó kinh ngạc phát hiện mình rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Đó, bạn xem, khả năng thích ứng của con người mạnh mẽ thế đấy, không ngờ anh đã nhanh chóng quen với việc bị cô chọc tức đến nội thương, lại còn đạt đến cạnh giới lẳng lặng tự chữa luôn ình nữa chứ.
Vào siêu thị, nhìn đoàn người đông nghịt chen chúc nhốn nháo la hét, Yến Luật lập tức có chút hối hận bản thân nhất thời xúc động đồng ý dẫn cô đi mua đồ. Nhưng mà tới cũng tới rồi, thế là đành nhẫn nại dạo siêu thị cùng cô.
Mấy món đồ Ôn Tửu mua cơ bản thuộc về lĩnh vực mà Yến tiên sinh hoàn toàn mù tịt, cái gì mà nước tương để ăn với món cá hấp, gừng khô, rau thơm, nhục đậu khấu.
Thấy cô thật sự muốn làm một bữa tất niên hoành tráng, Yến Luật dĩ nhiên không có ý kiến với hành động hào phóng này của cô. Dù sao chuyện này cũng giúp cô chiếm được sự đồng tình của ông bà nội, dĩ nhiên anh cầu còn không kịp.
Vấn đề là, cô lại kéo anh theo! Anh định thanh toán xong sẽ nói với anh mình không nấu cơm, hơn nữa cũng chưa đặt chân xuống bếp bao giờ, nếu định nhân cơ hội này mà ức hiếp kẻ hầu anh đây thì làm ơn ngừng được rồi.
Ôn Tửu đẩy xe, Yến Luật không nhanh không chậm đi bên cạnh, lòng đã quyết định lần này tuyệt đối không thỏa hiệp nữa.
Đến khu bán đồ giặt tẩy thì Ôn Tửu dừng lại nói: “Anh trông xe hàng, đứng đây đợi tôi.” Dứt lời thì rẽ sang khu bán hàng đằng sau.
Yến Luật chán muốn chết thế là đưa mắt lơ đãng nhìn xung quanh, kết quả phát hiện ra, ở góc đối diện là một dãy băng vệ sinh.
Anh quay người sang chỗ khác, kết quả quay xong phát hiện sau lưng còn khủng bố hơn, không ngờ toàn là bao cao su Durex với Sixsex…
Yến tiên sinh lập tức đẩy xe đi một lèo.
Ôn Tửu mua đồ xong phát hiện không thấy Yến tiên sinh đâu, dáo dác nhìn quanh cũng không thấy thế là đành rút di động ra.
Di động kết nối, Yến Luật nói: “Tôi đang ở quầy tính tiền, cô ra đi.”
Ôn Tửu đi qua, vừa liếc mắt đã thấy Yến Luật. Anh thuộc kiểu người nổi bật giữa đám đông, dáng người cao ráo tuấn tú, gương mặt cao ngạo pha lẫn lạnh lùng kèm theo tư thái nhanh nhẹn hơn người khiến anh vô cùng chói mắt.
Yến Luật giơ tay lên vẫy vẫy với cô, hành động này càng khiến anh tuấn tú phong độ làm người ta mê mẩn.
Tiếc là Ôn Tửu hoàn toàn không bị sắc đẹp của Yến tiên sinh mê hoặc. Cái tật chẳng nói chẳng rằng đã biến mất này, phải sửa mới được.
Cô vừa bước tới chỗ anh đã hỏi: “Sao không ở kia chờ tôi?”
Yến Luật cúi đầu nhìn cô một cái: Cô định để tôi đối mặt với cái đống siêu mỏng, dài dài, xoắn xoắn, vị dâu tây đằng kia thật à?