Bạn đang đọc Tình Không Lừa Dối: Chương 12: Người Nhà
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt bình tĩnh không hề biến sắc.
Yến tiên sinh nhìn thẳng phía trước, trên gương mặt đẹp trai rõ ràng viết mấy chữ “tôi bị ép”, “tôi không tình nguyện”. Rõ ràng là anh chủ động nắm tay cô thế mà lại bày ra cái vẻ mặt rõ không tự nhiên, cứ như mình bị “dê xồm” ấy. Thiệt tình… đúng là buồn cười.
Ôn Tửu hết sức độ lượng tha thứ cho sự “trả đũa” của Yến tiên sinh, để anh thoải mái nắm tay mình, vì thời điểm cần diễn kịch đến rồi.
Ôn Tửu phối hợp làm Yến Luật thở phào nhẹ nhõm. Dù hai người đã kí hợp đồng, cô gái trước mặt vẫn làm anh thấy không yên tâm, ai bảo cô nàng đã từng có cái tiền án “thất tín” với anh cơ chứ. Lỡ bây giờ cô mà trở mặt không chịu phối hợp, chắc anh chỉ còn nước đâm lao theo lao, phí cả quãng đường làm người hầu để cô sai vặt.
Cũng may, lúc này cô rất ngoan .
Bàn tay nhỏ nhắn mà anh đang nắm mịn màng trơn láng, hơn nữa không ngờ nó còn rất ấm áp. Rất nhiều phụ nữ cứ đến mùa đông là tay chân lạnh như băng, mà việc Yến Luật không thích làm nhất cũng chính là nắm tay phụ nữ vào mùa đông, chẳng khác nào cầm gậy sắt, vừa chạm vào đã rùng mình.
Bàn tay Yến Luật đang nắm là bàn tay nhỏ nhắn và ấm áp nhất mà anh từng gặp, thậm chí lúc này anh còn khẽ nắm nó thật chặt, có cảm giác không nỡ buông ra.
Có điều nghĩ thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ ra lạnh lùng hờ hững như cũ, thậm chí có chút xa lánh ghét bỏ như thể vô cùng bất đắc dĩ. Anh muốn nói cho cô biết anh nắm tay cô chỉ là do hoàn cảnh đưa đẩy, chứ căn bản không phải muốn “chiếm tiện nghi” của cô, nếu có “chiếm tiện nghi”, thì tuyệt đối cũng là cô chiếm của anh mới đúng.
Ừm, đúng, chính là vậy.
Ôn Tửu từ nhỏ đã luyện nhu đạo, lại thêm đã quen ăn hiếp trêu chọc Hứa Toản nên đối với việc nam nữ tiếp xúc chân tay, tư tưởng cô vô cùng phóng khoáng. Đối với cô mà nói nắm tay Yến Luật cũng chả khác nào bắt tay mấy khách hàng nam trong công việc, không quan trọng.
Ở thành phố X, việc dùng hệ thống sưởi ấm không phổ biến lắm, nhưng ngôi nhà này lại có hệ thống sưởi ấm vô cùng ấm áp nên bầu không khí trong nhà như mùa xuân vậy, trên bàn là hai chậu hoa thủy tiên và lan hồ điệp thi nhau khoe sắc, tiếp nữa là một chậu quất đặt trên bậu cửa với những trái quất lủng lẳng vàng ươm, ngoài ra, bên cạnh còn có một cây ngâu tàu bông vẫn đang trổ.
Trên ghế sa lon là hai ông cụ bà cụ ngồi xem tivi.
“Bác trai, bác gái, A Luật với Hoan Hoan về rồi này.” Yến Thanh Ngọc vừa dứt lời xong thì hai ông bà cùng ngẩng đầu lên, tiếp đó liền đứng dậy.
Yến Hoan miệng thì nói không thích về với ông bà, nhưng đến khi thật sự về nhà thì lại chẳng khác nào một chú chim nhỏ nhào vào lòng bà nội, ngọt ngào kêu “Nội ơi.”, đúng là một tiểu quỷ ranh mãnh.
Bà nội vui vẻ ôm Yến Hoan vào lòng, ông nội cầm hai quả thạch đào trên tay, vừa thấy Ôn Tửu thì nụ cười trên mặt đông cứng hệt như bị gió lạnh thổi qua, hai quả hạch đào trên tay liền rơi xuống đất “bịch bịch”, lăn lông lốc tới dưới chân cô.
Cô liền cúi xuống nhặt chúng lên, vừa ngẩng đầu thì nghe Yến Luật không nhanh không chậm nói: “Ông nội, bà nội, đây là bạn gái con.”
Ôn Tửu khẽ mỉm cười: “Con chào ông nội bà nội.”
Hai ông bà liền kinh ngạc nhìn Yến Luật và Ôn Tửu, rồi lại liếc xuống bàn tay đang nắm chặt nhau của hai người, vẻ mặt vẫn đang tươi cười lập tức tiêu tan, thay vào đó là vẻ cứng ngắc. Không khí vẫn đang ồn ào náo nhiệt bỗng chốc lạnh xuống, mang vẻ quỷ dị.
Tình hình trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ôn Tửu.
Từ lúc Yến Luật dùng một số tiền lớn để thuê bạn gái cô đã đoán rằng có lẽ do người nhà anh bức hôn quá nên anh mới đưa ra hạ sách này, như giờ nhìn phản ứng của ông bà anh thì rõ ràng là anh dẫn bạn gái về họ chẳng vui vẻ chút nào, ngược lại còn khá hãi hùng nữa là đằng khác.
Kỳ quái, chẳng lẽ họ không muốn Yến Luật dẫn bạn gái về nhà?
Ôn Tửu thầm cảm thấy may mắn vì mình không phải bạn gái thật của anh, vừa mới đến nhà lần đầu mà đã gặp trường hợp như vậy, lại còn hơi xấu hổ nữa chứ… đúng là thương tâm mà.
Yến Luật không quan tâm lắm đến vẻ mặt kinh ngạc của hai ông bà mà bỏ tay cô ra, khoác thẳng lên vai rồi nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Hành động này lại càng thêm phần mờ ám hơn nữa.
Thế là ánh mắt hai ông bà lại bắn thẳng lên vai Ôn Tửu.
Yến Luật chậm rãi nói: “Ông nội, bà nội, không phải ngày nào hai người cũng giục con kết hôn sao, giờ con dẫn bạn gái về rồi, sao hai người lại không nói?”
“À, mời ngồi.” Lúc này bà nội mới kịp phản ứng, vội vàng tiếp đón Ôn Tửu, “Lại đây lại đây, mau lại đây ngồi cạnh bà nào, thằng bé Yến Luật này cũng kín mồm kín miệng quá, chẳng nói chẳng rằng đã dẫn bạn gái về nhà, ông bà hết hồn chết đi được.”
Bà nội lên tiếng thì bầu không khí mới dịu xuống đi đôi chút.
Ôn Tửu mỉm cười, cùng Yến Hoan ngồi xuống hai bên trái phải của bà.
Nhưng cụ Yến thì lại không được thân thiết như bà Yến, sau khi nhìn lướt qua cô một cái thì quay sang nói với Yến Luật: “Vào đây, ông có chuyện muốn hỏi một chút.”, dứt lời thì bước vào thư phòng đối diện cầu thang.
Yến Luật theo ông nội vào thư phòng, lúc xoay người khép cửa lại, anh khẽ ngừng, nhìn thoáng qua Ôn Tửu lo lắng.
Cô đang trò chuyện với bà nội, trên gương mặt xinh xắn không nhìn ra chút khẩn trường nào, cũng không có gì là mất tự nhiên, tiếng cười khanh khách, mặt mày cong cong, toát lên một vẻ lanh lợi đáng yêu.
Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy việc mình chạy vặt dọc đường cuối cùng cũng không vô ích, xem ra đối phó với bà nội anh, cô dư sức.
Bà nội tủm tỉm hỏi: “Cô bé, con tên gì?”
Vừa nãy do hoảng hồn quá nên bà chưa kịp nghe rõ tên cô.
Ôn Tửu mỉm cười nắm lấy tay bà, viết tên mình vào lòng bàn tay của bà, động tác cực kì tự nhiên thân thiết.
“Ồ, cái tên này thật đặc biệt.”, bà cảm thấy lòng bàn tay mình ngưa ngứa, trong lòng cũng ngưa ngứa theo, bà rất thích kiểu con gái làm người khác thoải mái thế này, dù gặp người lạ cũng không rụt rè, cứ như trời sinh hai bên đã là người một nhà vậy.
“Năm nay con bao nhiêu tuổi?”
“Dạ, tháng trước con vừa tròn 25 tuổi ạ.”
“Tốt quá, tuổi thật xứng với A Luật. Thế còn việc làm thì sao, con còn đi học hay đi làm rồi?”
“Cái này có thể xem như nội đang khen con trẻ không?”
Bà liền tươi cười hớn hở đáp: “Chứ còn gì nữa, nhìn con trẻ măng có khác gì học sinh đâu.”
“Nội, con đi làm đã được ba năm rồi đó.”
Ôn Tửu phát hiện bà nội Yến Luật nói tiếng phổ thông rất chuẩn, không giống như giọng địa phương của Hoan Hoan, hỏi ra mới biết thì ra bà làm ở viện nghiên cứu nông nghiệp trong tỉnh, mãi đến lúc nghỉ hưu thì mới về lại nơi này.
Cô cười nói: “Nội đúng là sáng suốt, thành phố X là nơi phù hợp nhất với việc nghỉ dưỡng an nhàn trong số hai mươi thành phố đứng đầu cả nước đấy ạ.”
Bà nội lập tức cảm thấy như đã tìm được tri âm, vô cùng cao hứng nói tiếp: “Chứ còn gì nữa, thành phố lớn thì có gì tốt, khói bụi ô nhiễm đầy ra đấy, lại còn nơi nơi kẹt xe nữa chứ. Bà ở Dinh Thự Khuynh Thành có mấy hôm mà mỗi lần ra đường mua thức ăn là phải đi đi lại lại những ba tiếng đồng hồ, phiền chết được. Đợi lát nữa con lên lầu ba là sẽ thấy vườn rau với nhà kính trồng hoa của bà liền à.”
Ôn Tửu tủm tỉm: “Đi bây giờ được không ạ?”
“Trời, được chứ.” Bà mong có người chiêm ngưỡng thành quả của mình còn không kịp, thế là vội dẫn Ôn Tửu lên lầu ba.
Vừa đi đến cầu thang, cô chợt nghe thấy một tiếng “rầm” vang lên trong thư phòng như có người vừa nện xuống bàn, có lẽ là của ông nội rồi chứ không thể nào của Yến Luật được. Xem ra, người “bạn gái” là cô đây quả thật không được hoan nghênh trong ngôi nhà này, chẳng nghi ngờ gì nữa.
Nhưng dù sao cô cũng chẳng phải bạn gái thật của anh, dù ông nội anh không thích cô, cô cũng chẳng mảy may cảm thấy tức giận, ngược lại còn thấy loại người vừa kiêu ngạo lại vừa xoi mói như Yến tiên sinh bị người ta đập bàn cái rầm trước mặt đúng là khiến lòng mình… sảng khoái.
Bà nội như không nghe thấy tiếng động trong phòng, sắc mặt vẫn như cũ, dắt tay Yến Hoan lên lầu, còn Ôn Tửu thì dìu một bên.
Bà mỉm cười: “Con không cần phải đỡ nội đâu, thân thể nội còn khỏe lắm.”
Quả vậy, bà đã hơn bảy mươi tuổi mà một mạch đi lên lầu ba khỏe re, chẳng tốn chút sức.
Vừa bước lên lầu, cô liền thấy mình như lạc vào khu chợ hoa phía nam. Toàn bộ lầu ba là một nhà kính trồng hoa với một giàn hoa vàng nhạt chằng chịt rũ xuống vô cùng xinh xắn, bên dưới đầy những loại hoa cỏ. Dưới ánh mặt trời, trăm hoa đua nở bên cạnh những phiến lá xanh tạo cho người ta cảm giác ấm áp như mùa xuân. Giữa nhà kính còn được đặt mấy chiếc ghế mây cùng một chiếc bàn uống trà, quả là một nơi khiến cho người ta thích ý.
Bà nội vừa cười đắc ý vừa chỉ về phía đông nam, “Đó là rau bà trồng đấy, lát nữa ăn cơm con nhớ nếm thử đó nha, đảm bảo mùi hương bay xa vạn dặm, vị ngon không đâu sánh bằng.”
Ôn Tửu tủm tỉm đáp: “Rau do cán bộ về hưu trồng dĩ nhiên là khác biệt rồi ạ.”
Bà nội cười toe toét, tiếp tục dẫn cô thăm thú một vòng rồi nói: “Đến đây, xuống tham quan phòng con nào.”
Ba người bước xuống lầu hai, cửa mấy căn phòng đều được mở toang, rõ ràng là phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chuẩn bị đâu ra đấy cho hai anh em Yến Luật. Bà nội chỉ vào một gian rồi nói: “Tiểu Ôn, con ở đây nhé.”
“Dạ.”
Yến Hoan liền hỏi: “Nội ơi, con cũng ở phòng đó luôn ạ?”
“Con ngủ dưới lầu, cạnh phòng ông nội bà nội.”
“Ứ ừ, con muốn ngủ chung với chị ấy cơ.”
“Không được, chị ấy là khách.”
Ôn Tửu mỉm cười: “Không sao đâu ạ.”
“Không được, cái con bé này ầm ĩ bao nhiêu bà không biết sao, con cứ đi rửa mặt chải đầu rồi nghỉ ngơi một chút đi, cứ xem như là nhà mình, đừng có câu nệ gì nhé.”
Ôn Tửu mỉm cười đáp vâng.
Bà nội liền dắt Yến Hoan xuống lầu.
Ôn Tửu đánh giá căn phòng rộng rãi sáng sủa trước mặt, cảm nhận một cách sâu sắc điều kiện sống của thành phố này quả thật không tệ. Căn phòng không giống như được thiết kế sẵn một cách khuôn sáo mà cho phép ta thỏa mãn trang trí theo sở thích của mình, phòng nào phòng nấy đều có nhà vệ sinh riêng, hơn nữa còn rất thông thoáng mát mẻ.
Cô đứng bên ô cửa sổ sát đất, dõi mắt ra ngắm công viên cách đó không xa. Đang ngắm thì di động trong túi vang lên, là Yến Luật gọi.
“Hành lý của cô,” Yến tiên sinh vỏn vẹn phun ra bốn chữ vàng ngọc, giọng điệu vừa cao ngạo lại lạnh lùng.
Ôn Tửu nói: “Anh giúp tôi mang lên đi.”
Yến Luật sững sờ nhìn di động, anh gọi, là để cô tự xuống lấy có được không hả…
Anh thầm hít một hơi thật sâu rồi tự nhủ với chính mình, có chút chuyện nhỏ cũng không nhịn được thì làm sao làm được chuyện lớn, tên đã bắn ra rồi thì không cách nào lấy lại được. Giờ điều duy nhất anh có thể làm là diễn thật tốt màn kịch này, sau đó giải quyết dứt khoát cái của nợ làm mình đau đầu suốt hai mươi năm qua.
Hai phút sau, Yến tiên sinh một tay cầm vali của Ôn Tửu, một tay cầm theo ba tờ giấy, xuất hiện trước cửa phòng cô.
Trong mắt Ôn Tửu, hình ảnh một người đàn ông xách hành lí thay cho phụ nữ là một hình ảnh vô cùng thuận mắt, lại thêm Yến tiên sinh dáng người vốn đã tuấn tú nổi bật nên dù đang xách hành lí, dáng vẻ của anh vẫn không chật vật chút nào mà ngược lại càng toát lên vẻ hoàn mỹ.
Ôn Tửu khoanh hai tay lại, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn anh, nhưng hoàn toàn không có ý định đón lấy hành lí từ tay anh.
Lòng anh thầm tức giận đến mức run rẩy, người ta đã tốt bụng xách giúp hành lí lên cho cô rồi, thế mà cô còn đứng lì ra đó nhìn anh chăm chăm chẳng chịu nhúc nhích là thế nào? Đáng lẽ phải phóng lại đây, nhận hành lý, rồi rối rít cảm ơn chứ?
Thế mà cô nàng này lại dùng cái ánh mắt “Anh bỏ xuống đây được rồi” nhìn anh, cứ y như anh là phục vụ phòng!
Có phải giờ cô nàng này định boa luôn tiền cho anh mới chịu không? Hừ, không biết ai mới là ông chủ nữa?