Bạn đang đọc Tình Không Lừa Dối: Chương 10: Dọc Đường
Thật ra, Yến tiên sinh quả thật đã hiểu lầm ý tốt của Ôn Tửu.
Cô nào muốn chọc tức anh, cô chỉ không muốn “chiếm tiện nghi” của anh thôi mà. Giá tiền đống quần áo đó hơi mắc, vả lại trước giờ cô không có thói quen để đàn ông lạ tặng quà ình. Nếu quẹt thẻ đã không lại, cô sẽ tìm cách khác trả số tiền này cho anh. Có điều Ôn Tửu không ngờ, lòng tốt của mình lại khiến một điểm duy nhất mà Yến Luật dành cho cô cũng bị trừ nốt. Trong lòng anh, giờ cô chỉ còn âm điểm.
Xe đang chạy trên đường cao tốc hướng đến thành phố X, trong xe không nhạc không nhẽo, ba người đàn ông ngồi ở phía trước thì thi nhau im lặng chẳng khác nào cục gỗ, cục gạch với cục đá. Ôn Tửu vừa nhìn đã biết đây là phương thức ở chung xưa nay của họ.
Trái ngược hoàn toàn với hình ảnh ba người đàn ông trầm mặc chính là Yến Hoan, cô nhóc quả là đang tuổi hiếu động, vừa ngồi một lát thì đã chán, ầm ĩ đòi xuống xe chơi.
Yến Luật làm ngơ không thấy, ngay cả một câu dỗ dành cũng keo kiệt chẳng thèm bố thí. Thấy vậy, Hoan Hoan bắt đầu lăn qua lộn lại trên ghế, lăn một hồi, cuối cùng mái tóc đang buộc đẹp đẽ cũng biến thành tổ chim.
Người làm anh trai thì mặc kệ, nhưng Ôn Tửu thấy cảnh này lại không kệ được, thế là kéo Hoan Hoan dậy, giúp cô nhóc tết một bím tóc thật xinh.
Vừa lướt khóe mắt qua, Yến Luật liền thấy lòng mình nao nao. Không ngờ Ôn Tửu lại có bàn tay khéo léo thế, có thể thắt cho nha đầu đó một quả đầu xinh xắn đến vậy.
Ôn Tửu nhặt khối xếp hình bị Hoan Hoan ném trên ghế, bắt đầu dạy cô bé cách lắp nó thành quả cầu. Hoan Hoan tuy nghịch ngợm nhưng đầu óc lại rất thông minh, loáng một cái thì đã học xong, Ôn Tửu lại tiếp tục dạy cô bé cách lắp súng lục.
Hoan Hoan cầm khẩu súng lục được lắp từ khối xếp hình chĩa vào đầu Yến Luật, hào hứng la lên “Pằng pằng pằng”.
Cô không nhịn được mà thấy buồn cười.
Yến tiên sinh “đầu trúng đạn” hung hăng quay lại, roẹt một phát, tịch thu luôn chiếc súng lục trong tay Yến Hoan.
Ôn Tửu thầm nghĩ: cái tên này, thật chẳng có máu hài hước gì cả, nếu đổi lại là Hứa Toản thì đã “á” một tiếng, ngã vật ra ghế giả chết trong ba giây rồi. Đàn ông phải thế mới đáng yêu chứ.
Chơi chán, Yến Hoan lại nằm vật ra ghế lăn qua lộn lại ầm ĩ, ngừng được một lát, lại ầm ĩ la lên khát nước.
Dư Cường vội đưa cô nhóc chai nước trái cây, cô nhóc uống xong, được một lát thì lại ầm ĩ đòi đi nhà cầu.
Yến Luật khẽ day huyệt thái dương, từ trước đến giờ anh luôn cảm thấy dẫn theo phụ nữ ra ngoài chẳng khác nào vác theo một cái bao tải rắc rối. Giờ thì hay rồi, vác theo những hai cái bao tải.
Vấn đề là cái bao tải phiền toái tên Yến Hoan này, anh tạm thời không thể vứt được.
Yến Luật quay lại, cố gắng áp chế sự mất kiên nhẫn mà trầm giọng nói: “Đang trên đường cao tốc nên không thể dừng xe được, nhóc kiên nhẫn một chút đi, đằng trước là khu phục vụ rồi, ở đó sẽ có WC.”
Yến Hoan thì làm gì có khái niệm kiên nhẫn với chả không, thế là tiếp tục nháo nhào ẫm ĩ đòi xuống xe đi W C. Thật ra nó cũng chẳng phải gấp gáp gì, chỉ là không muốn ngồi trong xe nữa, chán chết được.
Ôn Tửu thấy Yến Hoan nháo nhào như thế, đành dịu dàng nói: “Hoan Hoan ngoan, lại đây, chị kể chuyện cho em nghe.”
“Thật không, thế chị biết truyện ba chú heo con chứ?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Cô bắt đầu dùng chất giọng sinh động như thật kể lại câu chuyện, Hoan Hoan cuối cùng cũng ngoan ngoãn, yên lặng trở lại.
Yến Luật cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên nhìn đồng hồ. Tốt lắm, năm phút nữa là đến khu phục vụ rồi.
Xe chạy đến khu phục vụ thì dừng, Dư Cường mở cửa xe, bế Hoan Hoan xuống. Ôn Tửu thấy cô bé còn nhỏ như vậy, sợ cô bé vào nhà vệ sinh công cộng một mình lại xảy ra chuyện gì nên cũng xuống theo.
“Hoan Hoan, chị đi với em.”
“Được!”
Vì Ôn Tửu biết chơi khối xếp hình hơn nữa còn kể chuyện cho nó nghe, chẳng giống anh trai lúc nào cũng phụng phịu, nên Hoan Hoan rất nhanh liền thích chiếm hữu Ôn Tửu.
Hai người đang đi đến nhà vệ sinh công cộng thì Yến Hoan đột ngột dừng bước, chỉ vào quán K F C bên cạnh nói: “Em muốn đi W C trong này, không muốn vào nhà vệ sinh công cộng.” Dứt lời thì ton tót chạy vào bên trong.
Ôn Tửu vội vàng đuổi theo Hoan Hoan, ai ngờ cô nhóc lại là một tiểu quỷ ranh mãnh, căn bản không phải vào quán KFC này để đi vệ sinh mà là chạy thẳng tới quầy chọn món, nhảy loi choi lên hét: “Chị ơi chị ơi, em muốn uống cocacola, em muốn ăn hamburger nữa!”
Đúng là xảo quyệt mà, Ôn Tửu mỉm cười: “Hoan Hoan, không phải em vừa ăn điểm tâm xong à?”
“Chưa no mà, em muốn ăn nữa!” Hoan Hoan chân dậm mông lắc bắt đầu ăn vạ, trẻ con quả là đứa nào cũng mê thức ăn nhanh. Nhìn bộ dạng thèm chảy nước miếng của Hoan Hoan, lòng Ôn Tửu mềm nhũn, thế là dứt khoát bế cô bé lên chọn món.
Yến Hoan sung sướng đến nỗi muốn nhảy cẫng lên. Có điều lúc chọn món, Ôn Tửu mới sực nhớ ra là cô căn bản không mang ví tiền. Ví tiền của cô… để trên xe mất rồi.
Thiệt tình, đúng là quẫn mà.
Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng lấy di động ra bấm một số điện thoại.
Di động trong túi rung lên, Yến Luật lấy ra nhìn thì thấy một dãy điện thoại chín số.
Quái, sao lại là cô?
Ôn Tửu đợi đúng bảy giây thì đầu dây bên kia bắt máy, tiếp theo, trong điện thoại truyền ra một tiếng “Này” trầm thấp cao ngạo, mang chút giọng mũi, rất gợi cảm.
“Anh vào quán KFC trong kia một chút, nhớ cầm theo ví tiền.” Ôn Tửu nói xong thì cúp điện thoại cái rụp.
Yến Luật ngẩn ngơ nhìn di động, rồi lại ngẩn ngơ nhìn biển hiệu KFC bên ngoài cửa xe.
Cô dám sai anh, cô lại tiếp tục dám sai anh…
Đầu của Yến tiên sinh lại bắt đầu rơi vào trạng thái lặp đi lặp lại.
Nhưng cuối cùng vẫn cầm ví tiền xuống xe.
Có chút chuyện nhỏ cũng chẳng nhịn nổi thì làm sao làm được chuyện lớn. Con nhóc tiểu quỷ Yến Hoan đó tinh ranh lắm, không thể để nó nhìn ra sơ hở được.
Ôn Tửu đang bế Hoan Hoan dựa vào quầy chọn món thì nhìn thấy Yến tiên sinh tuấn lãng ngời ngời một tay đút túi, một tay đẩy cửa bước vào. Động tác của anh vừa nhẹ nhàng phóng khoáng lại vừa phong độ lịch lãm, dường như chẳng cần tốn sức. Ừm, người ta quả là mỹ nam có khác, ngay cả động tác đẩy cửa cũng đẹp mắt đến vậy.
Cô thuận miệng nói: “Hoan Hoan, Yến đại gia tới rồi!”
Yến đại gia!
Yến Luật nghe mà lùng bùng lỗ tai, bàn tay đang cắm trong túi tức tối cuộn chặt. Mới có nửa giờ ngắn ngủi mà tên của anh đã đổi xoành xoạch từ Yến tiên sinh đến Yến Luật đến Yến đại gia… Cô nàng này, chưa gì mà đã bắt đầu đặt biệt danh cho anh rồi.
Thế là anh phát hiện trong hợp đồng phải thêm vào một điều nữa: Bên B phải tôn trọng bên A, không được tùy tiện đặt cho bên A mấy cái nickname khó nghe hay bất lịch sự.
Yến Hoan kích động vẫy tay lia lịa: “Anh hai, mau trả tiền.”
Yến đại gia đành phụng phịu moi ra tờ một trăm đồng, hỏi nó: “Chọn món gì?”
Yến Hoan sung sướng báo cáo: “Coca và hamburger thịt gà ạ.”
Yến Luật lập tức nhíu mày: “Không được, đổi thịt gà thành thịt cá hoặc thịt tôm, coca cũng phải đổi thành sữa hoặc sữa đậu nành.”
Yến Hoan nghe thế lập tức xịu mặt, bĩu môi nói: “Nhưng mà người ta muốn co ca cơ.”
Đối với loại người chẳng bao giờ dỗ dành con gái và cũng chẳng bao giờ có ý định đó như Yến tiên sinh mà nói, làm nũng chỉ là một loại vũ khí cấp thấp chẳng có chút sức sát thương nào mà thôi. Cả cơ hội kì kèo Yến tiên sinh cũng chẳng thèm cho đối phương, cất luôn tiền vào túi, rồi xoay người định đi thẳng.
Yến Hoan lập tức đầu hàng: “Rồi rồi rồi, sữa đậu nành vậy.”
Đó, bạn xem, đối với những người phụ nữ thích cố tình gây sự thì cách tốt nhất là cứ kệ họ, rõ ràng dứt khoát, chẳng cần tốn nước miếng mà đấu võ mồm. Yến Luật dừng lại, lại lần nữa rút tờ tiền ra rồi đưa cho cô nhân viên, sau đó tiếp tục dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát cô nhân viên tính tiền, rồi mặt không đổi sắc hỏi một câu: “Em uống gì?”
Ôn Tửu không phản ứng.
Yến Luật đành quay mặt sang nhìn cô, dùng ánh mắt hỏi lại lần nữa.
Lúc này Ôn Tửu mới biết anh đang nói chuyện với mình, thế là cười nhẹ đáp: “Co ca.”
Yến Luật: “…”
Muốn chọc tức anh đúng không…
Càng tức hơn nữa là cô dẫn thẳng Yến Hoan sang một bên ngồi, ung dung nhàn nhã ngồi đợi thức ăn.
Hừ, định bảo anh bưng đồ ăn qua đó chứ gì? Giờ định biến anh từ bạn trai thành chân sai vặt, mặc sức để cô muốn sai thế nào thì sai đúng không?
Yến tiên sinh cất tiền lẻ vào bóp mà tay run run.
Anh biết ngay là tìm bạn gái chẳng có chuyện gì tốt lành mà, chưa gì đã từ “đế vương” lưu lạc thẳng xuống “người hầu” rồi.
Nhưng vì đóng kịch nên Yến tiên sinh vẫn cố nén cơn giận mà bưng hamburger, coca và sữa đậu nành ra cho công chúa điện hạ và nữ vương bệ hạ, xong xuôi, anh liền đút hai tay vào túi, ngồi một bên, hầm hầm nhìn ra cửa sổ.
Yến Luật có dự cảm, chuỗi ngày tăm tối sắp tới của anh đã bắt đầu rồi, vì anh phát hiện trong hợp đồng mình đã ghi thiếu một điều cực kỳ quan trọng: Bên B không được sai bảo bên A, dù là bất cứ chuyện gì đi nữa.
Đó, nên bạn thấy đấy, trước khi làm việc gì cũng đều phải vạch kế hoạch rõ ràng, suy nghĩ cặn kẽ, nhất định đừng vội vàng hấp tấp, thế nào cũng hỏng việc ngay.
Yến tiên sinh nhíu chặt đôi mày đen nhánh, trong lòng lại lặng lẽ nhớ tới mấy điều khoản ghi trong hợp đồng, sau đó u buồn phát hiện ra, hình như sơ sót có vẻ hơi nhiều…
Như muốn minh chứng cho phát hiện của anh, Ôn tiểu thư kiêm bên B liền uyển chuyển nói:
“Yến Luật, lấy một cái chén không tới đây.”
Yến Luật kinh ngạc quay sang nhìn cô, bàn tay đang đút trong túi lại bắt đầu run run.
Cái cô này, sai anh thành quen luôn rồi, lại còn trơn tru thế nữa chứ!
Yến Luật ngón tay run rẩy, đứng lên lấy một cái chén không rồi đập thật mạnh xuống trước mặt cô. Tiếc là cái chén quá nhẹ, dù anh đã đập thật mạnh xuống trước mặt cô, nó vẫn chẳng mảy may thể hiện được xíu nào tâm trạng đang cực kỳ tức giận bất mãn lúc này của anh cả.
Hơn nữa càng khiến anh điên hơn chính là, Ôn Tửu thế mà chẳng cảm nhận được chút nào sự bất mãn phẫn nộ của anh hết, mí mắt cũng chẳng thèm nâng thì đã tiếp tục sai anh nói: “Lấy thêm hai tờ giấy ăn qua đây.”
Yến tiên sinh cảm thấy trước mắt tối sầm, trong lòng có một cơn bão ào ạt thổi qua. Rốt cuộc thì ai là chủ thuê? Còn ai mới là người được thuê đây? Sao cô nàng này lại có thể ngang nhiên sai bảo anh một cách trơn tru thế chứ!
Đáng tiếc, dù bên này anh đang tức đến muốn thổ huyết thì bên đó Ôn Tửu vẫn chẳng có phản ứng gì. Cô vẫn hết sức chăm chú đổ nửa phần sữa đậu nành vào chén, khẽ thổi nguội rồi đưa lên miệng Yến Hoan, trên mặt vẫn là sự dịu dàng như mây bay gió thoảng.
Chuyện này cũng không thể trách cô không nhạy bén được, vì thật sự mười mấy năm qua cô đã quen sai vặt lẫn ức hiếp Hứa Toản rồi. Trong mắt Ôn nữ vương, đàn ông bị sai vặt chỉ là chuyện bé như con muỗi, thế mà họ cũng dám tức giận? Rõ buồn cười, có cần đánh mấy phát để dạy dỗ lại tư tưởng không?
Thế nên, cô thật sự không ngờ vài lần thuận miệng sai vặt của mình lại khiến nhân sinh quan của Yến tiên sinh sắp đảo lộn đến nơi, không những thế, còn khiến cây đại thụ mang tên chủ nghĩa đàn ông đã sinh sôi lớn mạnh trong lòng Yến tiên sinh hai mươi bảy năm qua, bị nhổ tận gốc.
Yến Luật hai tay run rẩy mang hai tờ giấy ăn qua, đặt “thật mạnh” xuống bàn.
Đáng tiếc, tờ giấy này còn nhẹ hơn cả chiếc chén, cứ thế nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn chẳng chút động tĩnh.
Ôn Tửu đến liếc cũng chả thèm liếc, trực tiếp cầm luôn giấy ăn lau sạch bàn tay bé nhỏ của Hoan Hoan. Lúc chăm sóc cho trẻ con, chẳng thấy cô lộ ra cái khí chất lạnh lùng đó chút nào cả, mà thay vào đó là dáng vẻ vô cùng dịu dàng và kiên nhẫn, nhìn vô cùng đáng yêu, lại động lòng người.
Càng đáng tiếc hơn là trước khuôn mặt xinh đẹp đó, trong lòng của Yến tiên sinh tuy có gợn sóng, nhưng lại không phải những con sóng dịu dàng ấm áp, mà là sóng thần
~Không được, hợp đồng này có quá nhiều lỗ hổng, phải thảo lại bản khác mới được. Một người đàn ông anh tuấn tài hoa hơn người, còn oai phong một cõi thương trường như anh, sao lại có thể làm chân chuyên chạy vặt cho phụ nữ chứ?
Hừ, đúng là hết sức buồn cười.