Bạn đang đọc Tình Học Trò. – Chương 16
Đang ngồi nghe anh em chém gió thì mấy đứa bọn tôi lại phải đi họp ngắn về cái vụ chương trình chiều nay. Tôi bị mắng là mang tiếng thành phần BTC mà ko thấy mặt mũi đâu, cũng may ko có tôi thì còn con Ngọc vs thằng Dũng, bọn nó cũng giải quyết hết phần của tôi luôn rồi. Xong đâu đó gần 3h lại giải tán về chuẩn bị ấy trò tiếp theo. Tôi đã cố chối để cắt cái phần của tôi đi nhưng ko được, mọi người ko cho, bạn bè tôi cũng thế. Vậy là tôi vẫn phải khởi đầu cho 1 ngày ăn chơi nhảy múa.
– Thay đồ đi sắp đến giờ rồi kìa Hoàng! – con Ngọc hối tôi
– Hay là thôi mày! Tao oải quá! – tôi uể oải trả lời nó
– Mày bị điên à? Càng như thế này mày càng phải thể hiện cho nó biết! Mày là con trai cơ mà!
Nó quát rồi lôi tôi đi xềnh xệch lên hội trường, phía sân khấu, đèn điện và loa đài đã ầm ĩ chuẩn bị cho 1 đêm “vui tới bến” như bọn tôi muốn tổ chức. Ngoái nhìn lại khung cảnh rực rỡ sắc màu phía sau, tôi thấy mình thật là lạc lõng.
Tôi thay bộ đồ jean, áo thun khá năng động, tôi sẽ mở màn bằng một tiết mục rất vui và có phần máu lửa mà! Soi mình trong gương cũng thấy phong độ ra phết, nhưng khi nhìn lên cái mặt thì thật là kệch cỡm, hình như trong gương ko phải là thằng tôi nữa! Chán nản bước ra khỏi phòng thay đồ, con Ngọc vẫn đứng đó canh chừng tôi.
– Mày nhếch cái mép lên xem nào! Tội gì phải thế chứ? – con Ngọc chửi tôi
Cười giả tạo với nó 1 cái, đưa mắt nhìn xung quanh thì cũng thấy khá đông người, bọn nó cũng đang đồ đạc, quần áo, phấn son chuẩn bị diễn, có cả mấy đứa lớp tôi với lớp A5. Con Ngọc nó lại lôi tôi xềnh xệch ra 1 góc, có cả con Tâm và chị Mỹ đứng đó nữa. Tôi kệ cho 3 đứa con gái nó hành hạ mình, đeo khăn, đánh phấn, chải tóc, …đủ trò. Nhìn 3 người vừa làm vừa chửi tôi, tôi lại thấy buồn cười, là lần cười thứ 2 của tôi trong ngày.
“Lo cho tôi” xong, con Ngọc với con Tâm bỏ đi thay đồ, có tôi với chị Mỹ ngồi lại ở cái góc hội trường đó
– Hồi hộp ko? – Chị Mỹ cười hỏi tôi
– 2 năm trước thì có Chị! – tôi vẫn làm mặt buồn trả lời
– Vậy chứng tỏ là em đã lớn hơn nhiều lắm rồi đúng ko?
– Chắc vậy! – Tôi gật đầu
– Lớn rồi thì phải biết chuyện nào ra chuyện đấy chứ? Mọi người tin tưởng em mới để cho em “khuấy động phong trào”. Em định vác cái mặt này đi à?
– Haizzz, chả có tâm trí gì mà khuấy với chả động nữa!
– Hít thở sâu vào xem nào! – Chị Mỹ nói rồi ngồi trước mặt nắm tay tôi
Tôi lại nhớ đến cái cảnh hồi lớp 10, ngày đầu tiên tôi lên sân khấu, chị Mỹ cũng nắm tay tôi như thế này. Lần này thì tôi ko ngại nữa, mà lại thấy buồn cười, tôi cười thành tiếng thật.
– Vui vẻ thế mới là em chứ? – chị Mỹ lại cười, hình như chẳng có gì cưỡng lại được nụ cười của chị ấy thì phải
– Vâng, thế này xứng làm em chị chưa? – tôi nhăn nhở
– Oh`, tốt hơn rồi đấy! Cố lên, đừng làm chị thất vọng!
– Hồi hộp quá! – tôi đứng dậy nhún nhảy giả vờ thế
– Lang thang chút đi cho thoải mái! – Chị Mỹ kéo tôi đi
Đi bên cạnh chị Mỹ lòng vòng trong trường, qua các trại lại thấy ánh mắt ngưỡng mộ của bọn lớp 11 và lớp 10 tôi chợt nghĩ đúng là có cần mình phải buồn phiền hay không? Bên cạnh tôi lúc nào cũng có những người con gái quan tâm đến mình, rất tốt với mình, tôi còn cảm thấy làm phiền họ nữa. Nếu nói muốn cần 1 người con gái xinh để mà oai với thiên hạ thì con Tâm, bé Trang cũng chẳng kém em Phương là mấy, chưa kể đến chị Mỹ thì ăn đứt em Phương rồi! Tôi cố gắng xua tan những ý nghĩ ko hay, ko nhìn về hướng đó, ko chờ đợi bóng dáng đó như thói quen mấy tháng nay, đầu óc thật thoải mái tận hưởng những thứ thuộc về mình.
Sân sau của trường bây giờ gần như đã chật ních, nhung nhúc người, phía sân khấu cũng đã nhốn nháo các lớp đang xí chỗ, sắp đến giờ tôi lên thớt rồi, phải tranh thủ lên gân một lúc nữa mới được!
“Mọi người đã chẩn bị tinh thần cho buổi tối lịch sử chưa?
Tại sao vẫn còn nhiều người chậm chân chưa quy tụ về đây thế này?
Ai chưa ăn cơm vui lòng tránh xa khu vực đông đúc để nhường chỗ cho những người đủ sức nhé!
…..Bla…..Bla”
Tiếng cậu MC lớp 11 đang PR cho chương trình vang lên cũng là lúc sắp đến phần của tôi. Bọn bạn lại xô đẩy, cổ vũ tôi lên sân khấu như những ngày đầu tiên vậy, tôi thấy trong lòng vui sướng lắm, quên hẳn những chuyện ko hay. Bước lên cánh gà, đưa mắt nhìn xung quanh phía dưới đám bạn đang kéo miệng ra hiệu cho tôi phải cười tươi hơn, nhìn mọi người ai cũng hớn hở, phấn khởi. Đưa mắt xa hơn 1 chút, phía lối vào, tôi nhận ra dưới ánh sáng rực của ngọn đèn cao áp trong trường là mái tóc mây bồng bềnh, chiếc áo thun nửa đen nửa trắng, một người con gái đang đi bên cạnh 1 tên con trai bảnh bao cười nói, chỉ tay huyên thuyên, lòng lại thấy buồn. Nhưng thoáng buồn ấy cũng qua nhanh khi tôi giật mình nghe thấy từ “bắt đầu” của cậu MC và 1 cái đá đít của thằng bạn múa phụ họa đẩy tôi ra sân khấu.
Đúng là chẳng có gì giúp con người ta giải sầu tốt hơn sự điên cuồng và âm nhạc, tôi quên hẳn mọi thứ, có lẽ làm tốt hơn cả những gì mọi người mong đợi, tiếng hò hét đã ầm ĩ ngay từ phút đầu. Tôi thở hồng hộc sau bài trình diễn, chính thức mệt nhưng thấy sảng khoái vô cùng.
“Xin 1 phút im lặng nào!” – tôi đưa tay nói với mọi người phía dưới và cũng muốn nói để “2 người” phía cuối sân khấu thấy tôi đang vui như thế nào!
“Thật may mắn và vinh dự cho Hoàng fide khi lại một lần nữa là người mở màn cho những cuộc vui hoành tráng của trường. Tuy nhiên ….lần này mọi người làm tôi…thất vọng! Tôi chưa thấy được một không khí như mong đợi và tôi biết mọi người có thể cuồng nhiệt hơn thế này nữa! Mọi người đã thật sự sẵn sàng? ….Bla….bla….”
Tôi nói vài câu “khích bác” mở màn đúng theo phong cách Hoàng fide và hiệu quả đã đến ngay lập tức. Xoong nồi khua loảng xoảng, hò hét, huýt sáo vang trường. Cả người con gái đứng phía xa mà tôi vài lần liếc mắt qua cũng đang vỗ tay cười nhưng nụ cười ấy chẳng còn ý nghĩa như trước, nó chỉ mang đến cho tôi sự chua xót. Vâng, đó là em Phương.
Tôi trở xuống tất nhiên là trong những lời khen ngợi của bạn bè, bé Trang cũng tíu tít chạy lại tươi cười với tôi, chợt thấy mình thật là hạnh phúc. Nhưng rồi niềm vui ấy cũng nhanh chóng qua đi, tôi đã hết vai diễn của mình, lại thấy buồn mênh mông. Giờ mới hiểu được cái câu “nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm” là như thế nào, có lẽ mỗi cuộc vui qua đi, khi chỉ còn lại ta với ta thì nỗi buồn lại càng lớn hơn hay sao ấy.
Không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi lại kiếm trò phá phách, ngồi dưới cổ vũ, la hét om sòm, khản hết cả tiếng. Tôi tìm đủ mọi cách để vui, để điên, để quên đi hình ảnh 2 người đang tay trong tay ở phía sau mà tôi tưởng tượng ra. Những người ko biết chuyện thì có lẽ chẳng hiểu sao hôm nay tôi lại nhiệt tình đến thế.
————————————-
Rồi cuộc vui nào cũng có lúc tàn, dư âm 3 ngày hội trại vẫn còn đọng trên môi mỗi đứa học sinh, vẫn còn râm ran trong từng câu chuyện. Tôi cũng đã có những ngày thật vui, nói khách quan là như vậy, tuy nhiên bây giờ ko phải lúc cho chuyện đó, tôi lại lao vào cày cuốc, phải cày bù cho những ngày nghỉ và một phần là vì tôi muốn thế.
Chẳng biết từ ngày nào tôi lại để ý đến những lời xì xào khi đi ngang qua, có lẽ vì lòng tự ái, tôi trốn tránh, nhốt mình trong lớp, chẳng chơi bời gì, chỉ biết có đề, bút, vở và máy tính. Tôi lao vào học như điên, học như chưa bao giờ được đi học vậy. Thật may mắn cho tôi là tôi có thể gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu nhờ việc ấy!
Hơn một tuần trôi qua sau hội trại, bọn bạn tôi cũng ko nhắc đến chuyện đó nữa, bọn nó cũng để cho tôi “yên”, vậy là câu hỏi “tại sao” vẫn chưa có lời giải đáp, mà tôi cũng chẳng cần giải đáp. Tôi ý thức được là mình phải quên, chẳng muốn níu kéo 1 chút gì cả (có lẽ vì ngày đó kiêu quá). Tôi cũng chẳng gặp bé Trang nữa, trốn hết mọi người, lủi thủi và lầm lũi 1 mình
Một buổi chiều đầu hè vẫn còn chút hơi lạnh cuối xuân, tôi nằm bò ra xe đạp từng bước chậm rãi qua khu phố mới về nhà, hai bên đường thoáng mát, trong lành và yên tĩnh thật là dễ chịu. Bỗng tôi nhận ra chiếc mini Nhật hiệu “tia sét” dựng ở bên đường phía trước ko xa, một vài đứa con gái đang chỉ chỏ gì đó, trong lòng lại thấy bồi hồi. “xe em Phương kìa? Em ấy làm gì ở đây nhỉ?” – những suy nghĩ hối thúc tôi đạp xe nhanh hơn.
Tôi nhận ra em Phương đang đứng cúi mặt, xung quanh em ấy là 4 đứa con gái đang chỉ chỏ, to tiếng. cái giọng láo lếu, chua chat của con bé đứng đối diện em Phương và cả cái điệu bộ nữa, chẳng khó khăn gì để nhận ra con Linh – yêu quái cái ở cái đất này. Nhìn tình hình là biết ngay em Phương bị bắt nạt, chuyện này chẳng phải là hiếm ho gì, tôi lại lo chuyện bao đồng?
– Gì thế Linh? – tôi đứng lại cạnh xe của em Phương cất lời hỏi
– DM, con này nó láo, đang muốn dạy dỗ! – vẫn là câu nói láo toét quen thuộc của đám “đàn anh đàn chị”
– Láo sao thế nói bạn nghe cái! – tôi hỏi rồi đi xuống gần, tôi đứng trước mặt em Phương trong khi em ấy nhìn tôi được 1 cái rồi lại cúi gằm
– Ông lại muốn làm anh hùng à? – con Linh hỏi tôi
– Thôi bỏ qua đi, bạn tôi, nhìn xe kìa! – tôi nói rồi hất hàm về phía 2 cái xe hiệu “tia sét” dựng cảnh nhau
4 đứa con gái kia quay đầu lại nhìn, có con Linh là tôi biết còn 3 đứa kia thì chịu, nhưng nhìn điệu bộ thì chắc là mấy đứa đàn em của con Linh quá
– Ông vẫn còn bênh cho nó được à? Nó xỏ mũi ông vậy chưa thấy nhục sao? – con Linh vênh mặt chửi tôi
– Thôi, bỏ qua đi, coi như tôi xin! – tôi muối mặt lắm rồi, đến con Linh còn biết nữa
– Nó cướp người yêu của đứa em tôi, tôi ko như ông, ko nhịn được!
Con Linh to tiếng hơn và chỉ về 1 con bé cũng khá xinh gái, con bé định “manh động” nhưng tôi đẩy ra, em Phương thì vẫn nép ru rú sau lưng tôi.
– Thôi, nể mặt bạn tí đi mà! Tôi với bà tuy chẳng thân thiết gì nhưng ngày xưa cũng từng học chung, đến giờ ra đường vẫn cười chào nhau được 1 cái, chẳng thù oán gì. Thôi, bỏ qua cho bạn nhé! – tôi dụ dỗ
– Ông biến ra kia! – cái con bé lúa nãy ko chịu được
– Chưa đến lượt em nói chuyện! – tôi trợn mắt chỉ tay vào mặt nó, nó im luôn. Bọn này dựa hơi thôi chứ bản lĩnh gì, mà 4 đứa này nói thật chứ tôi tát ỗi đứa 1 cái cũng đủ nhịn ăn vài ngày rồi.
– Bà ko nể mặt tôi thì cũng nể mặt thằng T.Anh, con Ngọc, con Tâm chút chứ! Hàng xóm với nhau cả. Quen biết nhau hết làm khó nhau làm gì? Thôi, xin đấy, chẳng lẽ lại bắt tôi quỳ xin bà như mấy đứa khác? – tôi lại tiếp tục ‘võ mồm”
– ĐM, ..éo hiểu được ông! – con Linh nhìn tôi lắc đầu
– Tha cho nó lần này! – con Linh quay qua mấy đứa kia nói tiếp
3 đứa kia thấy “chị 2” nó nói thế thì sao dám bật, bọn nó quay lại chửi em Phương vài câu rồi cũng bỏ đi theo. Còn lại tôi với em Phương ở lại, không khí thật ngột ngạt, em nó vẫn đứng sau tôi
– Có sao ko? Dây đến bọn đấy làm gì? – tôi cất lời hỏi trước, vẫn ko quay lại
– Dạ em ko sao. Em …. – em Linh vẫn đứng sau tôi nói
– Ko cần phải cảm ơn! Coi như chuyện bất bình thôi. Về đi! – tôi nói rồi toan bước đi
– Anh ko thèm nhìn em nữa sao? Anh hận em đến thế sao?
– Thèm hay ko thèm cũng thay đổi được gì? Em có lựa chọn của em, anh ko trách, cũng chẳng có gì để hận! – tôi vẫn ko quay lại
– Em…xin lỗi! – em Phương ngập ngừng
– Ko cần phải xin lỗi. Coi như 1 chút quan tâm, anh nhắc em đi với thằng Tuấn nên cẩn thận. Còn anh đã nói rồi, em đi với nó thì đừng nhận là quen anh nữa! 1 lần này anh giúp em nữa thôi, ko có lần sau nữa đâu. Em đi trước đi! – Tôi cay đắng nói lại những lời chua chát
Em Phương chẳng nói gì nữa, lí nhí chào tôi rồi lấy xe đi trước, tôi lại đau đớn trông theo. Thật lòng tôi muốn nói, muốn hỏi em ấy nhiều điều lắm, nhưng cái suy nghĩ “để rồi làm gì?” và hình ảnh chán nản của mấy thằng bạn tôi nó cứ lởn vởn trong đầu, tôi lại điên máu nên chẳng nói được gì ngoài những lời cay đắng. Tôi biết tôi còn thương em ấy nhiều lắm! Hít 1 hơi sâu và thở dài, chán nản nhìn cái tia sét mang thương hiệu Hoàng fide, tôi lấy luôn con dao rọc giấy trong cặp ra cắt bỏ sạch cái hình ấy, giờ mọi thứ đều là “nothing”.
Hôm sau lại là 1 ngày tôi muốn quên và tập quên, đang nằm gục đầu xuống bàn lơ mơ tranh thủ ngủ thì có tiếng lộn xộn và chửi bới ngoài cửa lớp tôi
– Dcm,thằng cờ hó Hoàng! Mày có giỏi thì bước ra đây!
Tôi nghe rõ ràng tiếng thằng nào đó đang rất tức giận và chửi lớn tôi, giật mình ngước mắt nhìn lên thì là thằng Tuấn, nó đang như con hổ đói mồi mà tôi là mục tiêu, nếu không phải có mấy thằng lớp 11 bạn nó giữ lại thì chắc nó đã nhảy bổ vào lớp tôi rồi, phía cửa lớp lộn xộn lắm.
– Mày muốn gì? – Tôi nhìn nó hất hàm rồi bước ra cửa lớp, mấy đứa lớp tôi cũng định cản tôi lại
– Dcm thằng cờ hó, mày tưởng bố mày sợ mày à? Lúc dis nào cũng tỏ ra ta đây nhưng mà lại làm cái việc tiểu nhân như cờ hó ….bla….bla…. – Nó gân cổ chửi trong khi tôi bước ra
– Mày muốn nói chuyện hay muốn đánh nhau?
Tôi gạt cái cây gậy sắt trong tay nó đang chỉ về phía mình sang 1 bên rồi bình tĩnh nói. Mấy thằng lốn nhốn này bản lĩnh gì mà tôi phải sợ, bọn nó mà tính bem tôi thì đã chẳng đứng ru rú giữ thằng Tuấn lại.
– Tao làm dis gì phải nói chuyện với hạng cờ hó như mày! – thằng Tuấn vẫn hùng hổ nói tiếp
– Muốn đánh nhau thì biến đi chỗ khác, tao dis dư thời gian với loại mày! – tôi khinh khỉnh nói lại nó và tính quay đi
– Dcm, hôm nay bố ày biết!
Thằng Tuấn hét lớn rồi vùng ra được khỏi mấy thằng bạn nó, nó nhảy bổ lại sau tôi, vung cái gậy lên định đập tôi thì “rầm!” – thằng Cường ở đâu chạy tới đạp thằng em nó 1 cái ngã nhào ra đất. Mấy thằng lớp 11 thấy thằng Cường thì xanh hết cả mặt, chẳng dám đỡ thằng Tuấn dậy nữa.
– Dcm, mày sang đây làm gì? Mày định đánh ai? – thằng Cường hằm hằm nhìn thằng em nó hỏi
– Dcm, anh còn bênh thằng cờ hó đấy! – thằng Tuấn nhăn nhó chửi lại
– Mày ăn nói cho đàng hoàng, tao dis nhịn mày nữa đâu đấy! – Tôi chỉ mặt nó
– Nó làm gì? – thằng Cường nhìn thằng Tuấn hỏi
– Dcm, nó xui bọn con Linh bắt nạt cái Phương. Anh nghĩ xem có phải là cờ hó hay không? Lúc dis nào cũng tỏ ra … thằng Tuấn đứng dậy ôm ngực kể
– Bốp! –thằng Cường vung tay tát cho nó 1 cái nữa khi nó còn đang chửi dở
Cái chuyện này tôi với thằng Cường chẳng lạ. Chắc em Phương lại về kể gì với nó cái vụ chiều qua, nó lại đi tìm con Linh rồi con Linh nó bảo là tôi xui nó. Toàn mấy đứa chẳng đâu vào đâu nói chuyện với nhau mà! – Nghĩ thế tôi đứng nhếch mép cười, cái cười chua xót lắm. Giờ tôi mới cay cú cho cái việc gọi là lo chuyện bao đồng.
– Giờ mày muốn đánh nhau đúng ko? Đứng đang hoàng lại! – Tôi cười đểu nói với thằng Tuấn
– Mày điên à Hoàng? Sắp thi rồi! Đừng gây sự! – Mấy đứa cản tôi
– Ai ày đánh nhau vì 1 đứa con gái! Mẹ, có đáng ko? – con Ngọc giữ tôi lại và chửi
– Bọn mày yên tâm! Để tao! – tôi quay lại nói với bọn bạn
Bằng một động tác lắc người thi triển món khinh công tuyệt đỉnh, tôi đã áp sát thằng Tuấn trong tiếng la hét của bọn bạn. Mấy thằng con trai bạn tôi thì tụi nó cứ đứng yên, chắc bọn nó cũng muốn tôi làm gỏi cái thằng Tuấn mất dạy này, kể cả thằng Cường. Thằng Tuấn thấy tôi lao tới thì nó cũng hét lớn và vung cây gậy sắt lên thủ thế, nhắm thắng đầu tôi phang tới với tốc độ kinh hoàng. Nhưng nó nhanh 1 thì tôi còn nhanh tới mười, sử dụng thêm 1 thế võ của Đạt Ma Sư Tổ kết hợp với đòn nội công trong Cửu Dương Chân Kinh, tôi đã tránh được đòn, dí sát nó vào vách tường. Cây gậy sắt trong tay nó cũng đã đảo chiều nằm gọn trong tay tôi và chỉ vào mặt thằng Tuấn. (Nhiễm kiếm hiệp tí )
Tất cả đều im lặng khi các thế võ dừng lại, thằng Tuấn đang dứng dựa lưng vào tường, trước mặt nó là cây gậy sắt chỉa thẳng vào mũi. Tôi đứng mặt hằm hằm, tôi bực mình thật, nó mà ho một tiếng là tôi tông thẳng cái gậy vào mặt nó ngay. Mấy đứa con gái thì rối rít cản tôi, thằng Tuấn đứng im, mặt nó xanh lẹt như tàu lá chuối.
– Sao? Ko phải mày muốn đánh nhau sao? Mày có đánh nổi ko? – Tôi gằn giọng hét vào mặt nó
– Ko phải ai cũng là loại bẩn thỉu như mày. Cỡ mày đ…éo xứng chết dưới tay tao. Biến đi! – Tôi quát nó 1 câu nữa rồi thả ra
– DM, mày còn sang đây gây sự nữa thì đừng trách tao ko bênh anh em! – thằng CƯờng đuổi thêm
Thằng Tuấn hình như ức quá, nó ko nói được câu gì, miễn cưỡng để mấy thằng bạn dắt về. Tôi cũng chẳng buồn nói gì thêm, lủi thủi đi vào lớp, mấy đứa bạn cũng biết ý, tụi nó để tôi 1 mình rồi cũng giải tán. Ngồi 1 mình tôi lại thấy lạnh lạnh, nghĩ đủ thứ chuyện, haizzz….không ngờ có ngày mình cũng dính vào mấy cái chuyện bẩn thỉu này.
Chiều hôm đó bé Trang nó rủ tôi về học ghé qua nhà nó, tưởng chó chuyện gì ai ngờ về đến nơi đã thấy em Phương ngồi ở đó nữa, nhìn thấy thôi em ấy lí nhí chào rồi lại cúi mặt xuống, bé Trang cũng làm mặt buồn thiu, tôi chẳng hiểu chuyện gì
– Gọi anh về có chuyện gì đây? – tôi cất lời hỏi bé Trang
– 2 người nói chuyện với nhau đi! Em đi ra ngoài! – bé Trang nó nói rồi chạy vù ra khỏi phòng
Tôi tính kéo nó lại nhưng không được, lại một lần nữa tôi phải đối mặt với em Phương, tôi đã nói là tôi không quen biết gì nữa rồi cơ mà! Tôi lặng lẽ bước vào nhà, lại chỗ cái bàn học của em Trang đứng nghịch mấy cuốn sách, tôi ko muốn mở lời trước
– Em xin lỗi, em mới biết sáng ngày anh Tuấn qua gây sự với anh! – em Phương mở lời
– Lỗi của em à? Nếu thế thì nhắc nó đừng có động tới anh. Anh chẳng thích dây vào mấy chuyện này đâu. 2 người anh coi như ko biết, muốn làm gì thì làm.
– Anh ghét em đến như vậy thật sao? Em phải làm như thế nào mới được đây? – Em Phương như muốn khóc
– Có gì mà ghét? Phải thế nào là thế nào?
– Chẳng lẽ anh không thể như trước với em? Em sợ khi thấy anh ….như thế này!
– Sợ gì? Anh phải nói bao nhiêu lần nữa em mới hiểu? Em có quyết định của em, anh tôn trọng, anh ko hỏi, ko trách, ko để ý nữa, tùy em. Vậy tại sao em ko tôn trọng quyết định của anh? Anh phải như thế nào em mới vừa lòng?
– Chẳng lẽ anh với em không thể là bạn, là anh em như anh và Trang? – em Phương vừa thút thít vừa nói
– Anh có khó xử riêng của anh. Anh ko ghét gì em cả, vẫn luôn mong em được vui vẻ, nhưng em biết anh với những đứa như thằng Tuấn vốn là mặt trăng và mặt trời, anh ko quan tâm đến bọn đó và những người xung quanh nó. Em hiểu ko?
– Em hiểu! – em Phương lại lí nhí
– Hiểu thì tốt rồi, anh đi trước đây! – tôi nói và toan quay đi
– Anh Hoàng, em …xin lỗi! – em Phương nói như muốn níu kéo tôi
– Thôi được rồi, em muốn rõ ràng thì anh cũng hỏi rõ ràng: em thích thằng Tuấn thật hay là vì lí do gì khác? – tôi nhìn thẳng vào mắt em Phương
– Dạ …thật! Em biết….
– Ngắn thôi! (tôi ngắt lời) – Thế em cũng biết nó là người thế nào chứ?
– Dạ ….biết!
– Vậy thì anh ko còn gì để thắc mắc nữa rồi! Hi vọng em cũng có thể làm nó thay đổi.
– Em biết em làm anh buồn nhiều lắm, nhưng em xin anh đừng vì chuyện của em mà suy nghĩ lung tung anh nhé! Anh sắp thi rồi …
– Cái đó ko cần em phải dặn. Nếu em có nghĩ cho anh thì cũng cứ coi như là chưa từng biết anh, vui vẻ mà sống. Vậy sẽ tốt. Anh đi đây.
Tôi quay bước đi thẳng, thở dài một cái cho nhẹ bớt những cảm xúc đang muốn trào dâng, tôi biết tôi vẫn còn tiếc nuối. Đi ra đến ngõ, bé Trang đang ngồi ôm gối ở đó, thấy tôi nó ngước lên thì khuôn mặt đã tèm lem nước mắt
– Sao lại ngồi khóc ở đây? – tôi hỏi
– Ko sao! Là em buồn thôi! – Nó vội gạt nước mắt
– Buồn chuyện gì?
– Thì chuyện của anh với Phương!
– Ho, anh ko buồn thì thôi sao em cứ buồn hoài thế? Em gái của anh mà hay khóc nhè vậy à? Đứng lên lau nước mắt đi xem nào! – tôi dỗ dành
– Lúc nãy em nói chuyện với Phương, ko ngờ là nó thích cái thằng Tuấn kia thật! Tại sao lại thế chứ?
– Sao trăng gì? Em buồn cười thật đấy, tình cảm con người ta đâu phải lúc nào cũng giải thích được. Chẳng lẽ em muốn bao nhiêu người theo bạn em thì bạn em phải yêu hết bấy nhiêu người à? – Tôi cay đắng giải thích
– Ko phải vậy, nhưng mà…..
– Nhưng nhị gì nữa! Thôi bỏ đi! Mà đừng vì chuyện của anh làm hỏng tình cảm bạn bè đấy! Em thấy anh Cường ko? Thiếu gì người ghét nó mà bọn anh vẫn chơi bình thường đó thôi, quan trọng là người ta sống với mình như thế nào chứ ko phải là người ta như thế nào? Hiểu ko?
– Oh`! – Nó gật gật đầu
– Thôi vào nhà đi, anh về đây! Từ nay ko nói chuyện này nữa, nhé!
– Em ko nói nhưng anh hứa là ko được buồn? – Nó mặc cả với tôi
– Uh` thì hứa! Trẻ con quá! Vào nhà đi!
Tôi leo lên xe, cố gắng phóng thật nhanh để những cơn gió chiều thổi ào ào vào mặt, thổi bay đi cái tâm trạng nặng trĩu những muộn phiền này. Giờ tôi phải làm thế nào đây? Tôi mệt mỏi, tôi muốn suy sụp, muốn điên, muốn chán nản lắm chứ chẳng phải lúc nào cũng ưỡn ngực, ngẩng cao đầu như thế này. Tôi sợ tôi không chịu nổi, tôi sợ tôi sẽ vì chuyện này mà mất hết cả tương lai.
Từ buổi nói chuyện cuối cùng với em Phương ấy, có lẽ tôi đã là một người khác, tôi lầm lì, ít nói, hay nghĩ lung tung và hay cáu vặt. Thi thoảng lại chạm mặt em Phương ở trường hay những buổi chiều trên phố nhìn em ấy cười nói với người khác tôi lại thấy chạnh lòng.
Không biết có phải may mắn cho tôi hay không mà tôi còn có bé Trang ở bên cạnh, chẳng biết nó với cái Ngọc thương lượng thế nào mà nó cứ kè kè, lẽo đẽo theo sau tôi, cứ thấy tôi là nó chạy theo hỏi đủ mọi chuyện, rồi bắt tôi cười, nhiều lúc cũng muốn bực mình lắm nhưng nạt nó 1 cái thì nó lại xìu mặt ra, sợ nó khóc nên tôi lại phải dỗ dành. Thế nên thành ra tôi lại trở nên thân với bé Trang hơn nữa, trưa nó bắt tôi về chỗ nó ăn cơm chứ ko cho ăn lang thang như trước, bắt tôi học hành, coi xem tôi có làm bài hay không cứ như là ….Mẹ tôi ngày tôi còn nhỏ vậy.
– Anh, chỉ cho em bài này! – nó nhõng nhẽo với tôi trong 1 lúc học bài chung
– Sao em cũng học đến đây rồi cơ à? – tôi ngạc nhiên khi thấy 1 bài hóa lớp 11
– Là em đang tự học theo cái cuốn bí kíp anh cho đấy! – Nó cười tít mắt
– Ax ax, học được ko?
– Cũng bài được bài ko! – Nó gãi đầu, giống hệt tôi
– Phải từ từ đừng có vội làm gì! Để anh chỉ cho
Nó say sưa ngồi nghe tôi giảng, lần đầu tiên giảng bài cho nó, thấy nó cũng thông minh quá, ngồi gật gù và phân tích nhanh lắm, tôi cũng thấy có hứng thú hơn
– Em học cũng được đấy chứ! Nhưng mà luyện chưa dủ, ko được học cách trình bày à? – tôi hỏi
– Ko, ai dạy đâu? – Nó làm mặt tội lỗi
– Thôi được rồi, để anh chỉ cho khoảng tháng là biết!
– Thật á? Sao nay anh hảo tâm thế? – Nó mừng rơn, hai mắt mở to ngây thơ lắm
– Oh` thì coi như trả công em nấu cơm cho anh! – tôi kiếm cớ vậy chứ tôi đâu ăn cơm chùa của nó làm gì
– Hihi, thế ngày nào em nấu cơm cho anh ăn cũng được! Anh dạy em học hết chiêu của anh nhá! – Nó đòi hỏi
– Còn phải để xem thái độ sao đã! – Tôi giả vờ
– Hihi, sướng quá! – Nó nói rồi vui vẻ chạy đi, nhìn như trẻ con mới được cho kẹo vậy
Tôi nhìn theo nó lại chợt thấy buồn cười. Nó đúng là vô tư thật, rất dễ buồn nhưng cũng rất dễ vui, hình như nó chẳng để chuyện gì ở trong đầu hay sao ấy. Khẽ nhếch mép lắc đầu cười, tôi chợt nhớ ra hình như mấy hôm rồi tôi ko cười hay sao ấy!
Thơi gian cứ thế trôi qua chẳng chờ đợi chuyện gì cả, cái ngày bọn tôi ra trường cũng sắp đến. Cả trường bây giờ chỉ còn lại có khối 12 bọn tôi đi học, khối 10 và khối 11 đang thì cử rồi. Những ngày qua nhờ có bé Trang mà tôi ko bị rơi vào những thứ tồi tệ, những lúc chán nản, nhìn thấy cái vẻ ngốc nghếch, ngây thơ của nó lại làm tôi vơi bớt được phần nào. Có nó tôi tập trung học hành được hơn, ko bị xao nhãng, những đề ôn luyện thử tôi giải quyết cũng rất tốt, rất tự tin vào kì thi sắp tới. Bé Trang cũng tiến bộ rõ rệt theo từng ngày, nhiều lúc tôi nghĩ nếu nó được học hành như tôi từ nhỏ thì có lẽ giờ nó còn làm sư phụ tôi nữa ấy chứ!
Một buổi trưa hè oi bức, ngồi nhìn từng mảng hoa phượng đỏ rực một khoảng trời, đang ngán ngẩm với cái món Lịch sử mà lại phải nhai tận tiết 5 thì bé Trang ở đâu nó chạy vù vù tới
– Anh Hoàng! – Nó vậy tôi từ phía xa
– Đi đâu mà lại ra đây? Làm gì mồ hôi mồ kê thế kia? – Tôi nhìn cái vẻ mặt hớt hải đầy mồ hôi của nó, một khoảng áo trắng cũng ướt mồ hôi nữa
– Úi giời, có tin báo cho anh đây! Chạy bộ gần chết! – Nó vừa thở vừa nói
– Sao lại chạy bộ? Xe đâu? Mà em đi đâu giờ này? – Tôi hỏi liên khúc
– Đang đi đến đây thì xe bị hỏng. Có tin này phải nói với anh gấp. Anh nhắm mắt vào đi!
– Lại bày trò gì đây? Suốt ngày như trẻ con, nói mãi ko chịu nghe!
– Anh cứ nhắm mắt vào đi, cái này ko trẻ con. Nhắm mắt vào nhanh lên! – Nó vừa cười vừa nũng nịu
– Ừ thì nhắm mắt. Được chưa!
– Cấm anh ti hí đấy!
– Được rồi! Anh mở mắt ra xem này! – Nó nói sau khoảng 30s
Tôi mở mắt ra thì chả thấy gì ngoài mấy tờ giấy nó đang dí sát vào mặt tôi
– Cái gì đây? – tôi gạt ra hỏi
– Cái gì là cái gì? Anh ko nhìn thấy à mà còn hỏi? – Nó vạch vạch lại mấy tờ giấy
– Em để sát thế sao anh thấy được!
Tôi ghé lại mấy tờ giấy chi chit chữ và số. Thì ra là bảng điểm lớp học thêm của nó. Đúng là 1 điều bất ngờ thật, tôi ko tin vào những gì mình nhìn thấy nữa: xếp tứ 2 lớp Hóa, thứ 4 lớp Lý và thứ 5 lớp Toán! Nó tiến bộ nhanh vậy sao? Mặc dù so với bọn lớp Chuyên thì vẫn chưa phải là đối thủ nhưng nó như thế này cũng là 1 bước tiến bộ nhảy vọt rồi, cứ đà này thi DH chắc chắn đỗ! Tôi ngước nhìn cái khuôn mặt đang nhăn nhở cười của nó mà đầy ngạc nhiên
– Anh thấy em giỏi ko? – Nó vui mừng ra mặt
– Thật ko đây? Hay là có nhầm lẫn gì? – tôi vẫn chưa tin
– Xí, công sức cả năm của em anh bảo nhầm lẫn là nhầm lẫn thế nào! – Nó trở mặt giận dỗi
– Mà vì khoe cái này nên chạy đến đây đấy à?
– Dạ vâng! Vừa mới có kết quả cái là em chạy ra khoe sư phụ luôn! Em giỏi ko? – Nó rõ ngây thơ
– Uh` giỏi! Nhìn cái mặt kìa, như mặt mèo ấy! Lau mặt đi! – Tôi nhìn nó lại thấy buồn cười
– Hihi, tại nắng quá nên mồ hôi ra hơi nhiều, thôi kệ tí về rửa mặt chứ ko có khăn!
– Ax ax, con gái kiểu gì vậy?
Tôi bó tay với nó rồi! Đi nắng mà k mũ nón gì, nhìn cái mặt thì nhễ nhại từng vệt mồ hôi. Tôi phải chạy vào xin khăn giấy của mấy đứa cho nó.
– Ngồi im xem nào! – tôi cau mày
Nó ngoan ngoãn ngồi ngửa mặt lên, 2 mắt nhắm tít, cái miệng thì vẫn toe toét cười cho tôi lau mặt cho nó. Lúc này nhìn nó cũng ngoan hiền và xinh xắn dễ thương lắm đấy chứ!
– Anh định thưởng cho em cái gì đây? – Nó hỏi tôi
– Ax, hóa ra là đến đây để đòi quà đấy hả?
– Chứ sao nữa! Phải tranh thủ chứ! – Nó nhanh nhảu
– Để coi nào! Em thích cái gì?
– Humh, em thích cái gì anh cũng thưởng hả?
– Đừng có mơ! Còn phải xem xét! – tôi gõ đầu nó
– Vậy để em suy nghĩ! – Nó nhăn nhó gãi đầu, đúng trẻ con
– Để xem, 3 môn tặng cho 3 thứ! Thứ 1 là để trưa nay anh trổ tài cho em biết nấu ăn là như thế nào! Thứ 2 thì anh sẽ mua cho 1 thứ! CÒn thứ 3 thì tùy em. Ok?
– Yeah! Nói thật đấy nhá! – Nó nhảy chẵng lên cầm tay tôi vung vẩy
– Anh thèm nói dối em à? Thôi về trước đi. Lát anh về sau!
– Thôi em ở đây chờ anh! Sợ anh xù lắm!
Nó nói rồi lại tung tăng chạy đi khoe với mấy đứa bạn tôi, có vẻ vui sướng còn hơn cả bọn tôi đỗ HSG nữa cơ đấy! Nhìn bộ dạng của nó tôi lại cười.
Tan học, tôi chở nó đi mua cho 1 cái nón khá là nữ tính. Ko phải là do nó ko có mũ nón gì nhưng nó toàn đội mũ lưỡi trai như mấy thằng tôi thôi. Đội cái nón này vào thấy cũng duyên dáng hẳn ra. Rồi tôi còn phải đi chợ, nấu cơm như đã hứa với nó nữa chứ! May mà tôi biết nấu ăn thật, với lại cũng cảm thấy rất vui, có lẽ cũng khá lâu rồi mới thấy như thế.
Tưởng đâu nó phụ tôi nấu ăn, ai ngờ cứ chạy lăng xăng ngó cái nọ cái kia rồi giục tôi rối rít. Nó cũng biết lợi dụng quá! Đã vậy lúc ăn ko khen dc 1 tiếng mà còn chê ỏng chê eo, 2 anh em nạt nhau cười đùa vang cả nhà
– Anh, em nghĩ ra quà thứ 3 rồi! – Nó nói với tôi trong khi ăn
– Nói nghe xem nào!
– Cuối tuần này đi biển chơi nhé! Hè đến giờ chưa được đi!
– Đơn giản vậy thôi à? – tôi ngạc nhiên
– Dạ vâng! – nó cũng ngạc nhiên với câu hỏi của tôi
– Oh` thì đi! Vậy chiều thứ 7 hết tiết 3 anh chở đi! – tôi trả lời ngắn gọn
Tôi thấy rõ niềm vui hiện lên trong mắt nó. Từ ngày quen nó đến giờ hình như hôm nay mới là ngày tôi thấy nó vui đến vậy hay sao ấy. Hay có khi nào nó thích tôi ko nhỉ? Chẳng lẽ lại thế? – Những suy nghĩ linh tinh ấy của tôi nhanh chóng bị gạt ra khỏi đầu khi tôi nhin vào khuôn mặt thật ngây thơ và trong sáng của nó. Tôi lại cười!