Tình Học Trò.

Chương 12


Bạn đang đọc Tình Học Trò. – Chương 12


Sau ngày 20/10, tôi cảm kích bé Trang thật sự và quyết định tặng nó một bí kíp học Hóa từ hồi cấp 2, trong đó là toàn bộ chi tiết các buổi học, giải thích rõ ràng và cụ thể lí thuyết, các dạng bài tập. Tôi thì chẳng có cái khả năng ngồi ghi chép như thế, sách vở của tôi đến bây giờ tôi còn chẳng biết mình ghi những gì trong đó, cái này là tôi xin lại của 1 đứa bạn gái học cấp 2 chung với tôi đem cho bé Trang đó. Nó cũng vui lắm!
Mối quan hệ của tôi và em Phương ngày càng được cải thiện, tuy nhiên vì lịch học trái ngược nhau, tôi thì kín lịch cả tuần nên cũng không được gặp em ý nhiều lắm mặc dù tôi đã cố gắng cắt bớt những thời gian bóng banh, lang thang, sắp xếp lại công việc để “trùng giờ” với em ấy nhiều hơn. Được cái khả năng nói chuyện của tôi thì tiến bộ rõ rệt theo từng ngày, từng lần gặp mặt, cũng đã biết nói bóng gió xa gần.
Hôm nay trời bắt đầu trở lạnh, cái lạnh đột ngột khiến nhiều đứa không kịp trở tay, đi học mà co ro, lập cập. Thấy tụi nó mà tôi lo lắng cho em Phương quá mặc dù em ấy học buổi chiều, phần cũng vì tò mò muốn biết xem em ấy mùa đông sẽ trông như thế nào. Tôi quyết định trưa đó về nhà (bình thường tôi ăn trưa ở gần trường để chiều đi học luôn cho tiện) và chờ em Phương đi học qua rồi đi ké xe luôn. Vội vội vàng vàng quăng bát đĩa, tôi ra gần nhà thờ chờ em ấy, vẫn còn sớm mà, chờ ở gần nhà Mẹ tôi biết thì có mà tôi ăn no đòn!
– Anh Hoàng chờ Phương à? – Mấy đứa đi học qua trêu tôi
– Phương đi phía sau kia kìa, anh chờ chút nữa là nó lên tới đấy! – đứa khác tốt bụng
Cái bọn lớp 10 này cũng nhiều chuyện thật, đứa nào nó cũng biết tôi đang tăm tia em Phương mới sợ chứ, rồi đứa nào cũng biết tên tôi mặc dù có nhiều đứa tôi chẳng quen mặt nữa cơ! Chờ một lúc thì cũng thấy mấy đứa đi lên, trong đó có em Phương của tôi. Tôi hơi giật mình khi nhận ra em ấy xúng xính trong chiếc áo khoác dày và khăn, mũ kín mít, tôi chợt nhớ đến hình ảnh của chị Mỹ trong lần đầu tôi gặp mặt. Đôi môi em ấy đỏ hơn mọi ngày, hai má cũng hồng hào hơn hẳn, đôi mắt hơi buồn sau cặp lông mày dài như cũng muốn long lanh hơn, hôm nay ko còn buồn nữa mà đôi mắt ấy đã biết cười.
– Ơ sao nay anh lại ở đây? – em Phương ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi đứng cười với em ấy vỡ bên đường
– Thì chờ em đi học cho anh đi ké chứ sao nữa! – tôi cười
– Sáng nay anh ko đi học à? – em nó tra khảo
– Có chứ! Nhưng trưa anh về đi cùng với em cho vui!
– Xì, hâm thế? Trời lạnh thế này cũng mò về cho cực! – em nó bĩu môi với tôi
– Em chở anh nhá? – tôi giả bộ ngồi ra phía sau
– Mơ à? Đi ké còn đòi được chở nữa!
Em nó nói rồi vội leo lên cái yên phía sau như sợ tôi tranh mất vậy. Tôi chỉ biết cười trước vẻ dễ thương ấy rồi lật đật leo lên xe, chở thêm 1 người mà chẳng thấy nặng, gió vù vù mà chẳng thấy lạnh gì cả, ngược lại còn thấy ấm ám quá!
– Hôm nay tự nhiên lạnh quá anh nhỉ? May mà em chuẩn bị trước không có không biết lấy gì mà mặc đi học nữa! – Em nó xuýt xoa
– Ừ, sáng ngày anh đi học đến lớp tưởng không viết được nữa cơ!
– Thế cuối cùng là có viết được hay không? – em nó hỏi kiểu nước đôi
– Có chứ, anh có bí quyết riêng của anh mà! – Tôi cười
– Lại đút tay vào túi, đi xe mà ko lái xe chứ gì? – em nó nói có vẻ giận dỗi
– Hì, sao em biết? – tôi giả ngơ
– Sao em biết? Em thấy anh như thế mấy lần rồi! Từ nay anh đừng đi xe kiểu đó nữa anh nhá, nguy hiểm lắm! – Em nó đổi giọng từ cái ngoa ngoắt sang dịu dàng ngọt ngào rõ là nhanh
– Uh`, anh hứa ko thế nữa! – tôi như bị lời nói của em ấy mê hoặc, em nó quan tâm đến tôi thật rồi các bạn ợ!
– Là anh hứa rồi đấy nhá! Mà anh mặc thế ko lạnh à?
– Đi với em thì lạnh vậy chứ lạnh nữa anh cũng chịu được! – câu này là tôi học của thằng T.Anh, tôi vẫn giữ cái phong cách phong phanh như ngày nào
– Xì, hôm nay trở trời sớm anh cũng bị mát dây hay sao mà nói chuyện ghê thế? Lạnh rồi, phải như thế này!
Em Phương nói rồi từ phía sau bất ngờ quàng vào cổ tôi cái khăn của em ấy. Tôi cứ như người đang ngồi trong phòng xông hơi vậy, người thì nóng bừng, tân trạng vui sướng không tả được. Hôm nay trở trời, tôi có vấn đề 1 thì em ấy có vấn đề 10 hay sao mà quan tâm đến tôi ghê thế?
– Ấy, em đeo vào đi, anh như thế này quen rồi, em đeo vào ko có ốm bây giờ! – Tôi hốt hoảng trong cảm giác lâng lâng
– Em đeo 2 cái khăn cơ mà! Giờ ngồi sau anh đỡ gió hơn rồi, 1 cái là đủ rồi! – tôi ko nhìn thấy em ấy nói nhưng cảm nhận thấy em ấy cũng đang vui lắm
– Mà mùa đông anh vẫn ăn mặc như thế đấy à? Đúng là bọn con trai, chẳng hiểu được! – em ấy nói tiếp rồi tự trả lời luôn
– Hihi, mặc nhiều mất công giặt nhiều chứ có gì đâu em! – tôi đùa lại
– Mà khi nào thì anh làm cái hình ở bánh xe cho em đây? – em ấy hối
– Cái đó hả? Cuối tuần được ko? Tại ngày nào anh cũng đi học, có chủ nhật là ở nhà thôi. Cuối tuần đổi xe đi rồi anh làm cho nhé?

– Thôi ko cần phải đổi đâu anh, em đi với bạn em cũng được ạ! Anh cứ lấy xe làm cho em là được rồi!
Vậy là cuối tuần tôi lại bận rộn rồi! May mà chẳng biết hồi trước nhà tôi làm cái gì mà nhiều cái dây phản quang này lắm, tôi lục 1 lúc thì lấy được hẳn 1 cuộn lớn, dắt con mini nhật phân khối lớn của em Phương ra quán sửa xe của ông hàng xóm đầu ngõ, cẩn thận cắt cắt, hàn hàn, …. Cũng may là lần này có tí chút kinh nghiệm rồi nên làm cũng có nhanh hơn, cơ mà cũng mất đứt 1 ngày. Đứng ngắm nhìn cái thành quả của mình, tôi lại tưởng tượng ra nụ cười của em Phương và đôi mắt long lanh lúc em ấy nhìn thấy cái xe của mình đã “lột xác”.
Trưa thứ 2, tôi lại “trốn trại” đứng chờ em Phương với cái xe của em ấy như lần trước. Quả đúng như những gì tôi dự đoán, em ấy vui lắm khi thấy cái xe của mình “đẹp” hẳn lên, nhìn em ấy xúyt xoa, tươi cười lòng tôi cũng xốn xang, hạnh phúc. Hôm nay em ấy đội cái mũ len dài ra phía sau, bớt đi một chút dịu dàng nhưng thêm vào đó là rất rất nhiều phần xinh xắn, em ấy cũng điệu quá! Mấy đứa bạn em nó lại xúm vào trêu tôi, không những đi đôi mà bây giờ còn có cả xe đôi nữa!
– Có cái này cho anh, coi như là trả công nhá! – Em Phương ngồi sau nói rồi mở cặp tôi ra nhét vào cái gì đó
– Gì vậy? Đưa anh xem nào!
– Không được xem, tối về anh mới được mở ra đấy nhé! – Em ấy nói rồi gạt tay tôi ra khỏi cái cặp
– Ko cho xem thì sao biết được em trả công anh có xứng hay ko?
– Thừa xứng luôn ấy chứ! Anh mới làm có 1 tí mà đã đòi hỏi nhiều! Em không cho nữa bây giờ! – Em nó ra giọng giận dỗi
– Làm 1 tí? Sưng hết cả tay rồi đây này! – Tôi vờ đưa tay cho em ấy xem
– Sưng đâu? Em lại đánh cho sưng luôn bây giờ! – Em ấy đập đập vào tay tôi
Hơ, thế là tôi đã được chạm vào người em ấy rồi! Tôi nghĩ em ấy đeo găng tay cơ, ai ngờ em ấy lại tháo ra để uýnh tôi. Dù là chỉ một thoáng được chạm vào em ấy nhưng tôi cũng đủ thấy tay em ấy thật mềm và ấm áp, trong lòng tôi như đang có một ngọn lửa nhen nhóm cháy, cả người nóng rực, khí thế đạp xe vui như đi hội vậy.
Vừa vào đến lớp, tôi đã mở cặp ra xem lúc nãy em Phương nhét cái gì vào. Một cái hộp vuông vắn, gói bằng giấy gói quà nữa, lắc thì ko thấy kêu, rất nhẹ và mềm mềm. Tò mò định mở ra xem nhưng lại sợ bọn bạn nó chọc nên thôi im luôn, đành để đến tối vậy. Tôi chờ đợi từng phút trôi qua, đạp xe thật nhanh để về đến nhà còn “mở quà”. Cẩn thận mở từng góc giấy, hồi hộp chờ đợi, mắt hấp háy. “thì ra là 1 cái khăn” – tôi nghĩ khi nhận ra cái thứ mềm mềm ở bên trong cái hộp ấy! Một chiếc khăn len màu đen sọc trắng, là hàng đan máy chứ ko phải đan tay, tôi vội vàng ướm thử, soi gương cũng thấy đẹp lắm. Có lẽ bây giờ cái gì em ấy cho tôi cũng thấy đẹp nữa. Dốc dốc cái hộp, một mảnh giấy màu xanh rớt ra, “cho anh để mùa đông thêm ấm áp” cùng với mấy cái hình mặt cười. Em ấy quan tâm đến tôi thật rồi!
Vậy là 3 mùa đông tôi đều được 3 người con gái tặng khăn len. Năm lớp 10 là chị Mỹ, cái khăn len xám ấy tôi cũng mới đeo vài lần khi nào có việc quan trọng, nó vẫn còn rất mới, tôi gấp cẩn thận trong tủ cùng với đôi găng tay xanh, để đó như là kỉ niệm lần đầu rung động. Năm lớp 11 là cái Ngọc nó đan cho tôi, nói đúng hơn là nó đan cho thằng Cường 2 cái nhưng mà tôi xí mất 1 cái xù xì màu xanh rêu. Năm nay là em Phương với chiếc khăn còn thơm mùi nước hoa này!
Tôi thì vẫn chẳng quen được với cái kiểu quấn khăn đi học, chỉ được 1 lúc thôi là thấy …nóng với lại ngứa thành ra toàn xí xớn chứ chẳng mấy khi mang. Chiều hôm sau lanh thang kiếm em Phương trong sân trường để “cám ơn” vụ cái khăn cho phải phép mà nhìn thấy tôi em nó lại tỉnh bơ đi là sao thế nhỉ?
– Phương! – tôi gọi với
– Gì vậy anh? – Em nó miễn cưỡng dừng lại
– Hi, cảm ơn em nhé! Cái khăn đẹp quá! – Tôi gãi đầu
– Ko có gì đâu mà anh! Mà đẹp sao anh ko mang?
– Ko phải là ko mang! Hihi, tại anh ko mang dc khăn, chỉ dc 1 lúc thôi là ko chịu được, anh để trong cặp ý! – tôi phân trần
– Bó tay với anh, đến khăn cũng ko mang được! Từ nay anh phải tập mang đi, ko chịu được cũng phải cố mà chịu! – giờ mới thấy em nó cười
– Oh` oh`! Tôi gật gù
– Về mang vào đi! Tiết sau mà em không thấy anh mang thì đừng trách em đấy!
Tôi nhìn theo cái lườm của em Phương mà trong lòng khấp khởi vui mừng, thì ra là em nó ko thấy tôi đeo khăn nên mới như thế, vậy là từ nay tôi phải tập đeo khăn thật rồi. Hôm đó dù khó chịu lắm nhưng mà ra chơi tôi vẫn phải cuốn cái khăn lù lù, nhưng rồi mấy hôm tôi cũng quen thật, ko thấy nóng bức và khó chịu nữa. “Quàng thêm cái khăn vào, mình đã đẹp trai rồi lại càng thấy phong độ hơn” – tôi tự suy diễn khi ngắm mình trong gương, cơ mà chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy cái khăn của chị Mỹ cho tôi vẫn đẹp nhất, tôi thấy mình lớn hơn hẳn khi quàng chiếc khăn ấy. Tuy thế nhưng tôi chẳng đụng đến, toàn quàng cái khăn xí được của con Ngọc với cái mà em Phương tặng tôi.
Những lần gặp gỡ chóng vánh của tôi và em Phương vẫn đều đặn diễn ra, bây giờ thì cả trường tụi nó biết tôi với em ấy là 1 đôi rồi, có đứa còn đánh giá “trai tài gái sắc” nữa ấy chứ! Sướng quá! Mặc dù tôi đã nói yêu thương gì đâu. Bọn bạn tôi thấy mọi chuyện tiến triển tốt đẹp cũng mừng lắm, ko phải bày cách cho tôi nhiều nữa, giờ tôi có thể độc lập chiến đấu được rồi!
Mới có vài lần được nghỉ học, vài trận đá bóng mà vù 1 cái đã đến 20/11. Năm nay trường tôi ko làm gì to tát cả, buổi sáng tập trung 1 tiết để chúc mừng các thầy cô, hát hò vài bài, tẳng hoa vài lượt là xong. Nhưng phần hấp dẫn nhất không phải là ở đó mà là cái thông tin mà tôi có vinh dự được công bố, tôi đảm bảo cả trường sẽ nổ tung vì vui sướng. Tôi đứng nơi bậc thềm của dãy nhà khối 10, bên hông của cái sân khấu nhỏ dựng tạm chờ đến lượt mình ra “trình diện”, tôi nhận ra bé Trang, em Phương đang ngồi phía dưới nhìn tôi. Em Phương cười với tôi và chỉ chỉ vào chiếc khăn ý nói tôi chỉnh lại, tôi ước gì có em ấy đứng bên chỉnh ình luôn thì thích biết mấy! Đang mải cười mà nhìn em nó cười thì bất ngờ tôi bị bịt mắt bởi 2 bàn tay ấm áp, mềm mại
– Đố biết ai đây! – Giọng 1 người con gái phía sau đã được chỉnh để tôi ko nhận ra vang lên
– Làm trò gì thế? Thôi nào! – Tôi nói sau khi cố gắng mà vẫn ko nhận ra được là ai, chỉ thấy một mùi thơm nhẹ nhàng thoát ra từ người con gái ấy
– Đoán được thì sẽ thả ra! – Vẫn là cái giọng méo mó ấy
– Thôi sắp đến lượt anh lên sân khấu rồi! Tha cho anh đi nào em gái xinh đẹp! – Tôi vẫn chưa nhận ra ai, chỉ cảm nhận người đó hình như phải cao bằng tôi
– Xinh đẹp thì đúng rồi nhưng mà “em gái” thì xem xét lại nha cưng! – Người ấy vừa bỏ tay ra thì đã cho tôi 1 cái cốc đầu
Tôi ko tin vào mắt mình khi quay người lại, trước mắt tôi là một cô gái điệu đà trong chiếc áo choàng dạ dài đến đầu gối, cỗ cuốn hờ chiếc khăn trắng rất dài, mái tóc nhuộm mâu hơi xoăn, làn da trắng ngần, hồng hào và đôi môi đỏ mọng đang cười với tôi.
– Trời! Chị Mỹ? Chị về khi nào thế? Sao lại ở đây? – tôi rối rít vui mừng
– Về hôm qua rồi, nay ra thăm thầy cô chút!- Chị ấy vẫn cười

– Để chị xem nào! Lâu quá rồi ko gặp, em chị lớn quá rồi, đẹp trai, người lớn hẳn ra này! Giờ ra dáng lắm rồi! – Chị Mỹ vừa ngó nghiêng nhìn tôi vừa nói
Gặp lại chị Mỹ tôi mừng quá, quên mất cả mọi thứ xung quanh, suốt từ tết năm lớp 11 đến giờ, gần 1 năm rồi tôi mới gặp lại chị ấy, lên thành phố ở nhìn chị ấy lại càng sang trọng và quyến rũ hơn. Tuy nhiên chị Mỹ với tôi bây giờ không còn cái cảm giác rạo rực như hồi lớp 10 nữa, tôi đã lớn, đã hiểu chuyện hơn nhiều rồi, tôi coi chị ấy như chị của mình vậy, một người chị xinh đẹp đúng nghĩa đen nhé các bạn.
– Vâng, em cũng thấy lớn với chững chạc ra bao nhiêu, đẹp trai hơn nhẳn nhỉ? – Tơi cười đùa lại
– Tất nhiên rồi! Em trai của chị chơ mà! – Chị ấy cười tít mắt với tôi
Hai chị em mừng húm, nắm tay nắm chân cười cười nói nói. Phía dưới sân trường tôi thấy có tiếng xì xầm từ khu lớp 12 đang ngồi “Việt Mỹ kìa”, “hát đi, hát đi”, …. Mấy đứa nhận ra chị ấy đang bàn tán rồi hò hét
– Hơ, bà chị! Về khi nào thế? Bọn nó đang bảo lâu lắm rồi chưa được thưởng thức song ca của 2 chị em nhà bà kìa! Nay làm đoạn đi! – thằng Dũng ở đâu chạy ra hớn hở nói
– Mới về, hát hò gì! Để lớp trẻ phấn đấu đê! – chị Mỹ cười nói lại
– Thôi, đằng nào tí nữa cũng phải hát 1 bài mừng thầy cô, chị hát với nó đê, em khỏi phải hát. – thằng Dũng nài
– Oh`, thôi lát chị hát với em đi. Bài “Người thầy” ấy, trước hát mãi còn gì! – tôi nói thêm vào
– Nhưng mà…. – chị Mỹ tỏ ra ngại
– Ngại ngùng gì, thể hiện chút đi! Lâu ko dc nghe chị hát bọn nó cũng “mót” lắm rồi! – thằng Dũng đùa vào
Thế là tôi lại “song ca” với chị Mỹ 1 lần nữa, bọn lớp 12 thì hò hét ầm ầm, các thầy cô cũng vui mừng, phấn khởi lắm, có khối 10 với khối 11 thì ngồi bàn tán xì xào chút, có lẽ vì bọn nó không biết chị Mỹ là ai. Tôi đưa mắt về phía chỗ em Phương ngồi, “ơ hay, sao em ấy lại cúi mặt?” – tôi thất thần trái ngược hẳn với những dự tính trong đầu, xíu nữa thì quên cả hát. Tại sao thế nhỉ?
Kết thúc cái màn hát hò, bây giờ mới đến phần quan trọng, tôi nán lại chờ ở dưới im lặng, đưa mắt nhìn về chỗ em Phương thì em ấy đã …biến mất! “Chuyện gì vậy trời? Tôi chẳng hiểu gì cả”, đưa mắt sang chỗ bé Trang thì nó nhìn tôi lắc đầu nhưng mà vẫn cười. Thôi đành chờ xong vụ này rồi giải quyết vậy!
“ Mình có 1 tin quan trọng muốn thông báo cho các bạn, im lặng nhé” – tôi bắt đầu
“Được sự đồng ý của ….bla…..bla…. năm nay, nhân dịp kỉ niệm 50 năm thành lập trường, chúng ta sẽ được cắm trại tại trường vào dịp 26/3”
Tôi chưa nói dứt câu thì phía dưới đã nổ tung vì vui sướng, mũ nón, khăn len, giày dép bay tứ tung cả, bọn nó còn chẳng chờ cho tôi nói hết là cắm trại bao lâu, như thế nào nữa! Chờ đợi, hối thúc im lặng mà ko được, tôi đành chỉ biết cười rồi bỏ xuống phía dưới, thôi thì chi tiết phát giấy về từng lớp sau vậy.
Tôi muốn đi kiếm em Phương, tôi nhìn ngó đủ nơi mà không thấy em ấy đâu cả, lại vướng chị Mỹ với mấy đứa nữa chứ, chẳng bỏ đi được, đành phải đứng nói chuyện với mọi người mà trong lòng nơm nớp lo lắng
– Anh Hoàng! Lát lề học anh qua chỗ nhà trọ em nhé! Cái Phương nó ăn cơm ở đấy rồi chiều đi học luôn. – bé Trang chạy lại thông tin cho tôi
– Vậy à? Lúc nãy tự nhiên Phương bỏ đi đâu đấy? Có chuyện gì à? – tôi vồ vập hỏi
– Không biết. Để về em dò hỏi xem sao, lát anh nhớ về qua nhé! – nó nói rồi chạy vút đi
Mấy tiết học trôi qua mà tôi đứng ngồi không yên, trong đầu suy nghĩ đủ đường mà chẳng hiểu chuyện gì, chỉ chờ hết 5 tiết rồi phóng vút về chỗ trọ của bé Trang. Vừa bước vào cổng, tôi đã nghe thấy tiếng bé Trang với em Phương đang cười đùa, cơ mà thấy tôi thì im bặt, bé Trang đang nấu cơm còn em Phương thì ngồi trên ghế đọc sách gì đó.
– Sao anh lại về đây? Em tưởng anh đi chơi với mọi người chứ? – bé Trang nói
– Mọi người nào? – Tôi chả hiểu gì, nhìn em Phương thì em ấy chẳng thèm ngước nhìn tôi
– Thì cái chị hồi sáng hát với anh ấy! Tưởng đi chơi với chị ấy? – vẫn là bé Trang
Á à, thì ra là thế! Tôi hiểu rồi! Thì ra là em Phương ghen với chị Mỹ đây mà! Mẹ ôi, lần đầu tiên tôi rơi vào hoàn cảnh này, vừa buồn cười vừa thấy lo lo, cứ nhìn em Phương xem có phản ứng gì không mà em ấy cứ cắm mặt vào cuốn sách, cứ như là tôi ko có ở đó vậy!
– Chị đấy là ai thế anh? – Trang nó hỏi tiếp
– À, chị Mỹ, trước học trường mình, hơn anh 2 khóa
– Anh với chị ấy có vẻ “thân mật” nhỉ? 2 người có gì ko đấy? – nó hỏi tiếp
– Có gì là có gì? Chị anh đấy em gái! Đừng có mà nói linh tinh! – Tôi cố tỏ ra nghiêm túc, nhìn em Phương xem phản ứng thế nào mà em ấy vẫn ngồi im
– Chị anh á? – bé Trang hỏi như ngạc nhiên
– Ko phải chị thật, hồi anh mới vào lớp 10 có chơi với chị ấy, sau cũng thân, giờ chị ấy ở trên HN, lâu lắm rồi mới gặp! – tôi phân trần

– Nay em ở đây ăn cơm à? – Tôi lân la lại hỏi em Phương
– Vâng! – em nó trả lời cụt lủn, vẫn ko nhìn tôi
– Lúc nãy anh hát hay ko? – tôi cố gợi chuyện
– Dạ, cũng được. – em nó vẫn lạnh tanh
– Mà lúc anh nhìn xuống ko thấy em đâu cả, năm nay trường mình cắm trại đấy, biết k?
– Em đi ra ngoài chút, em có nghe anh nói mà! – em nó vẫn ko rời cuốn sách
Tôi hết cách rồi, chẳng biết làm thế nào nữa cả, không khí im lặng bao trùm lên căn nhà
– Anh Hoàng ở đây ăn cơm luôn nhá! – bé Trang gợi ý
– À ko! Anh phải về nhà, lúc sáng vội đi quên mang sách chiều học rồi! Mà thôi anh về đây, mấy đứa ăn cơm đi còn đi học nữa
– Vâng! – em Phương ngước nhìn tôi rồi vẫn buông câu cụt lủn
– Nó giận anh rồi đấy! Từ từ em nói cho ! – bé Trang thì thầm khi tiễn tôi ra ngõ
Hai hôm sau, mọi chuyện chẳng tiến triển gì cả, em Phương vẫn giữ cái thái độ lạnh lùng mặc dù ko tránh mặt tôi, lòng tôi như lửa đốt. Qua xin lời khuyên mấy đứa bạn thì bọn nó bò lăn ra cười khi thấy bộ dạng của tôi, chúng nó ko chịu tư vấn, bắt tôi tự giải quyết “chuyện nội bộ”. Đúng là bọn dở hơi
Một buổi chiều đông rét mướt, năm nay gió mùa về sớm, vừa mới bắt đầu mùa đông mà đã lạnh tím cả thịt rồi, tôi đang ngồi trong lớp nghĩ cách làm hòa với em Phương thì trời đổ mưa phùn. Tôi chợt nhớ ra bé Trang có nói với tôi về sở thích kì lạ của em Phương. “Cơ hội làm hòa đây rồi” – tôi nghĩ rồi chờ hết giờ là phi thẳng về nhà con Ngọc
– Kiếm cho tao cái ô đẹp đẹp tí mày! – tôi nói khi thấy nó
– Mày ko có áo mưa à? Để tao lấy cho cái áo mưa chứ ô làm gì?
– Mẹ, ai mặc áo mưa, lấy cái ô nào đẹp nhất ra đây mau! – Tôi giục nó
– Này, dở hơi hay sao mà lại đòi đi ô? Cho mày mượn cái này của ….mẹ tao đấy! – Nó trở ra dặn tôi với cái ô màu xanh nhạt trên tay
– Tao đi tán gái! Cất xe cho tao, nay tao đi nhờ xe Phương về – Tôi cười với nó rồi cuốc bộ quay trở lại trường
Ngồi uống nước chè chém gió với bác bảo vệ 1 lúc thì cũng đến giờ khối 10 tan trường, mưa lất phất vừa đủ đẹp, cái mưa phùn mùa đông mà, ko mặc áo mưa thì ướt mà mặc áo mưa thì giống bị hâm, dở hơi thật! Tôi tiến vội đến cửa lớp em Phương khi có mấy đứa từ trong lớp bước ra về, em Phương nhìn thấy tôi nhưng cứ vờ như ko thấy gì hết vậy
– Đi ra đây với anh 1 chút nhé? – tôi đứng chắn khi em ấy bước ra
– Đi đâu anh? Mà đứng ra đây ko có bọn nó nói! – Em nó kéo tôi xích ra khỏi cái cửa lớp
– Đi dạo phố! Anh đi lấy xe nhé? – Tôi cười
– Đưa cái ô đây, em tự đi! – Em nó nói rồi giật lấy cái ô trong tay tôi
Hơ, thành công 50% rồi! Tôi chạy theo em nó, chui tọt vào ô, vậy là 2 đứa hiên ngang bước đi trong sân trường dưới 1 cái ô trước ánh mắt và lời xì xào của mấy đứa khối 10. Tôi thấy em nó cũng tủm tỉm cười nhanh lắm.
– Bạn em khen 2 đứa mình đẹp đôi kìa! – Tôi đánh liều ghé tai em Phương nói
– Ai thèm? – em ấy quay ra lườm tôi 1 cái rồi rảo bước đi, ko cho tôi đi chung ô nữa
“ơ” – tôi ngạc nhiên trước vẻ lạnh lung của em ấy, tôi cứ nghĩ là mình làm hòa được rồi cơ, chẳng biết nên đi tiếp hay dừng lại, tôi đành ra cổng trường chờ em nó vậy. Chiếc mini nhật hiệu “tia sét” vừa ra khỏi cổng trường, tôi đã nở 1 nụ cười thật tươi với em nó rồi tiến lại, em nó vẫn đáp lại tôi bằng cái thái độ lạnh tanh
– Cho anh đi ké nhé?
– Xe của anh đâu ko lấy mà đi!
– Xe anh để kia, cơ mà có mỗi cái ô thì 2 xe sao mà che được. – Tôi giả lả
– Vậy đây, trả ô cho anh! – Em nó nói rồi dúi cái ô vào tay tôi
“Sao thế nhỉ?, chẳng lẽ giận mình chuyện linh tinh ấy mà lâu vậy sao?” – tôi đứng thần người nhìn em nó quay đi dưới màn mưa lất phất. 1 bước, 2 bước, 3 bước vẫn không hề quay lại. “Mình thật bại rồi sao?” – tôi cúi mặt tuyệt vọng, tính quay đi
– Ê này! Anh tính ko đi thật đấy à? – em Phương quay lại gọi tôi
– Đi, đi chứ! – tôi mừng húm
– Ai thèm cười với anh? – em Phương lại buông 1 câu lạnh lùng
– Thôi tha cho anh đi mà! Anh chở đi dạo lòng vòng nhé? – tôi gãi đầu, cái mặt rõ là thật thà, tôi nghiệp
– Còn phải để xem thái độ của anh thế nào đã! – em Phương nói rồi ngoắc tôi lên xe.
Hoho, thì ra cái trò giận hờn này cũng vui phết! CHở em Phương đi dưới màn mưa, 1 tay che ô cũng thấy lãng mạn thật, tôi cố gắng nói những chuyện gì đó vui vui để em ấy quên vụ kia đi, chở em nó đi lòng vòng qua khu phố mới, nơi đó có quán kem mà mấy đứa con gái bạn tôi hay ăn.

– Đền cho em 1 chầu kem nhé? – tôi gợi ý khi đi gần đến quán
– Anh cũng giỏi nịnh quá nhỉ? Sao anh biết em thích ăn kem?
– Anh mà! Sao không biết được cơ chứ!
– Xì, thôi đi, chắc lại cái Trang nó kể cho anh chứ gì? Đã vậy em ăn cho anh hết tiền luôn! – Em Phương ra giọng hờn dỗi
– Em ăn kem gì? – Tôi hỏi khi 2 đứa đã vào quán
– Kem gì đắt nhất ở đây em ăn! – Em nó vênh mặt, nhìn kiêu căng quá!
– Ax, vậy ngồi ăn đi nhé! Anh qua nhà bạn mượn thêm tiền! – tôi vờ lật đật đứng lên
– Này! – Em nó giận dỗi
– Hihi, đùa thế thôi, anh gọi cho em 10 ly đắt nhất nhá! – tôi nhăn nhở
-Anh giỏi lắm! – Em Phương giơ giơ nắm đấm vào mặt tôi rồi phì cười khi tôi nhăn mặt lại
“vậy là cuối cùng em nó cũng chịu cười rồi” – có lẽ đây cũng là nụ cười xinh xắn, dễ chịu nhất của em nó từ ngày tôi gặp mặt, nó giúp tôi trút bỏ được bao nhiêu gánh nặng trong người
– Mà từ nay anh ko được qua lớp em tìm em nữa đâu nhé! –em Phương vừa chấm chấm miếng kem vừa nói
– Sao vậy? – tôi ngơ ngác
– Thì bọn nó cứ nói linh tinh!
– Nói linh tinh gì? Anh thấy bạn em bảo “trai tài gái sắc” đúng quá còn gì? – Tôi liều 1 phen nữa
– Anh mơ à? Gái sắc thì đúng rồi nhưng trai tài thì phải xem xét lại!
– Chẳng lẽ như anh mà còn chưa tài? – tôi vênh mặt
– Anh cứ như ở trên mây xuống ấy! Ăn đi! – em nó bĩu môi với tôi
– Mà hôm rồi em thấy có câu bên lớp 10 chuyên đi bưng đồ thí nghiệm cho thầy, anh ko làm nữa à? – em Phương hỏi tiếp
– Dạo này anh bận quá, với lại lớp 12 rồi, phải kiếm cho thầy đệ tử khác chứ! Thỉnh thoảng anh lên nghịch thôi!
– Cái đó có gì hay đâu mà nhiều người hâm mộ thế nhỉ? – em Phương nói bang quơ
– Mà cái Trang càng ngày nó càng giống anh! – tự nhiên em nó chuyển chủ đề qua tôi
– Là sao? – tôi ko hiểu
– Thì suốt ngày nó cứ ôm lấy mấy cuốn sách, nó kêu là phải cố học để theo kịp lớp! Em thấy nó cũng mang cặp rồi ôm thêm mấy cuốn sách nữa giống y như anh vậy!
– Hihi, nó chịu học cũng tốt chứ sao! Mà em học mấy thầy cô đó tốt chứ? Để ôm nào anh kiếm cho em ít sách nhé?
– Dạ thôi, em nhiều sách lắm rồi! Em ko tu luyện được như anh em nhà anh! – em nó nói rõ chua ngoa
– Em ăn đi, kem chảy hết bây giờ kìa! – tôi chuyển chủ đề giục em nó
Nhìn em nó ăn nhỏ nhẹ như con mèo ấy, vừa ăn vừa ngắm nghía cái ly kem như có gì đó đặc biệt lắm, lúc này trông em ấy cũng ngây thơ quá đỗi!
– Sao em lại thích đi ăn kem mùa đông? – tôi hỏi
– Dạ thì đi ăn ngồi lạnh lạnh, vừa ăn vừa run, em thích thế! – em nó trả lời đơn giản rồi lại cười híp mắt
– Vậy từ nay hôm nào rảnh anh lại chở em đi ăn kem nhé? – tôi được đà
– Anh quen em được bao lâu rồi ấy nhỉ? – em nó hỏi lại
– Humh, tính từ ngày em xô, à nhầm, anh xô vào em đến nay thì hơn 2 tháng rồi! – tôi nhẩm tính
– Hơn 2 tháng mà đã đòi rủ người ta lúc nào rảnh thì đi ăn kem! Phải xem xét lại anh rồi! – em nó ra vẻ suy tư
– Sao lại xem xét lại anh?
– Hì, ko có gì! – Em nó lại cười trừ
Tôi chẳng dám hỏi thêm, cứ ngồi nhìn em nó ăn từng miếng kem mà lòng cũng thấy ngọt ngào. Nhiều lúc tôi muốn nói câu gì đó như trong lòng đang nghĩ nhưng lại bị vướng cổ họng, chẳng nói nên lời. Chở em ấy về, 2 đứa vừa đi vừa huyên thuyên đủ thứ chuyện, em ấy còn bắt tôi hát cho nghe nữa! Đúng là cũng khổ thật!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.