Tình Học Trò.

Chương 10


Bạn đang đọc Tình Học Trò. – Chương 10


Sáng hôm sau tôi chạy như diên sang lớp thằng Dũng, cuống cuồng kéo bọn bạn lại khoe chiến tích, đứa nào đứa nấy cũng há hốc mồm không tin là tôi có cái tài rủ được em Phương đi uống nước, ngay cả tôi cũng chẳng tin vào chính mình nữa, giờ bảo làm lại cái khoảnh khắc ấy có mà cho kẹo cũng chẳng làm được.
– Vậy cũng có thể là 1 đấu hiệu tốt cho thấy nó cũng thích mày! – thằng T.Anh phân tích sau khi nghe tôi kể
– Chuyện, bạn Hoàng của tớ mà lị! Đẹp zai này, học giỏi này, dễ thương này…. Ko phải là con Ngọc nó ngăn cấm thì bọn tớ cũng đã tranh nhau rồi! Đúng ko bạn Hoàng? – Con Tâm lại leo lẻo chọc tôi
– Khiếp quá mày! Tha cho tao! – Tôi xua nó như xua tà
– Thế sao hôm qua mày ko rủ nó đi uống nước luôn đi? À mà thôi, để chiều nay rủ cho bọn tao đi xem cái. Phải làm ngay cho nó nóng! Lại có film xem rồi. Hahahah – thằng Kiên nói thêm vào
– Không được, phải từ từ, làm vậy nó kiêu! – thằng T.Anh làm câu cụt hết cả hứng
– Đúng đấy, thằng này (tôi) nó khờ lắm! Phải chờ bẵng đi vài hôm nữa rồi hãy rủ con bé kia đi uống nước không có vồ vập quá nó phản đối cái là không biết làm sao đâu! – Con Ngọc đồng tình
– Mẹ, nước với chả non, vẽ chuyện. Mày cứ như tao này, thỉnh thoảng buông vài tiếng gió mây là bọn nó cũng đủ chết, đéo phải tán gái bao giờ! – thằng Dũng có vẻ ko thích trò này của bọn tôi
– Lại được thêm mày nữa! Để im đừng có bàn lùi! – tôi hích cho nó 1 cái
– Thế bây giờ mày tính sao? – thằng T.Anh quay qua hỏi tôi
– Sao là sao? Tự nhiên hỏi tao?
– Mẹ chuyện của mày, mày ko biết thì tao biết chắc?
– Thì tao ko biết nên mới nói với bọn mày chứ biết thì cần éo gì nữa! – tôi gãi đầu
– Vậy sang tuần rủ nó đi uống nước nhá? Hôm nào nó học 4 tiết ấy!
– Nhưng mà rủ sao? – Tôi lại gãi đầu
– Tao lạy mày đấy Hoàng! Thì mày cứ lựa lúc nào chạy qua lớp nó rủ thôi chứ làm sao nữa! – thằng T.Anh vái sống tôi trong khi bọn bạn thì cười hô hô
– Ko có cách nào “khả thi” hơn nữa à?
– Khả cái ….! Bố nói vậy thôi còn kệ mày, mệt rồi! – Nó bực tức + giận dỗi
– Rồi, cứ coi như tao rủ được đi! Rồi sao nữa?
– Thì dắt nó đi uống nước, nói chuyện, hỏi han xem nó vào học có bỡ ngỡ gì ko? Có cần giúp gì ko? Nó thích cái gì? Thích màu gì? Yêu ca sĩ nào? ….rồi nói cho nó vui vui vào! – Bọn nó xúm lại chỉ tôi
– Hay là hôm đấy bọn mình đi cùng có gì nói phụ cho nó! – con Ngọc gợi ý
– Không được! Thế thì mần ăn gì nữa? – thằng Dũng ngăn cản
– Thôi thế này vậy. Hôm đấy nhiều khả năng con Phương nó đi thì sẽ đi cùng bạn nó nữa, mình có người tiếp ứng cũng tốt, nhưng mà đông quá thì ko được. Để tao với Nguyệt đi cùng là được rồi! Mày lo xem hôm nào nó học 4 tiết mà rủ đi! Đến khổ với mày! – thằng T.Anh than dài
– Hihi, cái đấy thì chuyện nhỏ, tí chạy xuống phòng giám hiệu xem lịch học cái biết ngay. – tôi nhăn nhở
Chẳng cần phải đợi lâu, ngay ra chơi tiết sau tôi đã có được lịch học của em nó, thứ 3 em nó học 4 tiết. Theo như kế hoạch thì chiều thứ 2 tôi sẽ qua rủ em Phương, chiều thứ 3 đi uống nước, tôi chờ em ấy ngoài cổng trường, thằng T.Anh và Nguyệt (bồ nó) sẽ chờ sẵn ở quán. Nếu em ấy đi cùng với bạn thì tôi cũng nói là đi cùng với bạn, còn nếu em ấy đi 1 mình thì đến quán nói là tình cờ gặp thằng T.Anh. Kế hoạch chi tiết, hoàn hảo, chỉ có mỗi cái thằng tôi là khó khăn khi rủ em nó thôi.
Hôm nay mới là thứ 5, vậy là cũng còn vài ngày, chỉ cần nghĩ đến cái cảnh đứng trước em nó rồi mở miệng là tôi đã tim đập chân run rồi, sợ không chịu được. Mấy ngày tiếp theo tình trạng ấy cứ vẫn tiếp diễn mặc dù tôi đã cố gắng tập đi tập lại trước gương nhiều lần nhưng chẳng thấy ổn gì cả, lần nào cũng cứ lắp bắp sao ấy. Tôi có đề xuất phương án khác nhưng bọn bạn tôi nó không chịu, cứ bắt “y án”, thằng T.Anh còn dọa tôi “mày mà cho tao với Nguyệt leo cây thì mai tao nói cho cả trường nó biết là mày thích con đấy, ày khỏi chơi bời gì nữa!”. Hix, tán gái thật khổ!
Cuối cùng rồi cái ngày định mệnh cũng đến, bọn bạn nó đây, nó kéo, nó đạp mãi tôi mới dẫn xác sang được bên khối 10, tụi nó đứng phía đầu cầu thang bắt tôi đi 1 mình lại lớp em Phương. Có hơn chục mét mà cứ như cả chục cây vậy, bước chân tôi nặng như đeo chì, tim như muốn rớt ra ngoài, đầu óc tìm gì đó để bấu víu. Chẳng có ai để cầu cứu, tôi cũng đã bước đến gần cửa lớp của em Phương, mấy đứa đang đứng ngoài hành lang nhận ra tôi
– A anh Hoàng! Anh đi đâu đấy?
– À, anh qua có việc chút! Hà Phương có trong lớp ko? – Tôi cười hỏi lại, bỗng thấy run run
– Á à!!!!!! Có, để em vào gọi cho nha! – thằng bé nói, cười cười chỉ chỉ mặt tôi, chắc là nó hiểu tôi sang làm gì
– Á cái đầu mày! – Tôi ngại quá, đá với theo nó 1 cái
Hồi hộp ko chịu được, tự nhiên mấy đứa lớp 10 đang đứng chơi ở đó thấy tôi nói đến tìm Hà Phương cái là bọn nó cũng tản ra. Tôi ko dám nhìn vào trong lớp, đứng quay mặt xuống sân trường, liếc sang đám bạn tôi thì tụi nó đang cổ vũ mãnh liệt, đứa thì cười rũ rượi. Ôi tôi run quá! Cố hít một hơi thật dài!
– Hi anh, anh tìm em à? – tiếng em Phương làm tôi giật mình
– À …ờ….anh có việc xuống khối 10 ngang qua đây …. – Tôi lắp bắp quay lại nhìn em ấy vẫn đang tươi cười nhưng hình như ko phải với tôi

– Vậy ạ? Thấy Thiện (thằng nhóc lúc nãy) bảo là anh tìm em? – Em nó cũng bối rối
– À… uh`…. Đang làm gì thế? – Tôi chỉ nghĩ được có vậy
– Dạ đang ngồi chơi với mấy đứa bạn thôi ạ! – em nó lại cười, vuốt tóc
– Quen hết cả lớp chưa? – tôi vẫn không thấy khá hơn
– Dạ cũng quen ạ!
– Uh`, lớp 10 mới vào mất thời gian lâu lâu mới có được nhiều bạn thân
– Dạ vâng!
Em nó nói rồi nhìn ra sân trường giống như tôi, đá mắt sang mấy đứa bạn thì tụi nó đang giục rối rít. Ôi thật là! Tôi thấy ngại quá đi mất, chẳng mở lời nổi
– Anh tìm em có việc gì ko ạ? – Em nó mở lời sau 1 lúc im lặng
– À không, là ….à mà có …. – Tôi lắp bắp, đầu óc rối mù
– Chuyện gì vậy ạ? – Em nó cười trước hành động luống cuống của tôi
– Là cái vụ uống nước hôm bữa, anh tính …bữa nào mời em đi …. – tôi vừa nói vừa gãi đầu
– Hi, dạ vâng ạ! Hôm nào rảnh rỗi đi cũng được ạ!
– Anh tính rủ em chiều mai đi, mai em cũng học 4 tiết đúng ko? – Tôi lấy hết can đảm, nhắm mắt nhắm mũi nói chẳng dám nhìn em nó
– Chiều mai ạ?
– Ừ, chiều mai đi học về sớm. Em bận gì à? – Tôi nói khi thấy thoáng lưỡng lự của em nó
– Dạ không, nhưng mà …..đi với ai vậy ạ? – Em nó lí nhí
– Có ai đâu, anh tính rủ em lên phố uống nước nói chuyện lúc thôi mà! – tôi học đúng tủ rồi
– Dạ, vậy em đi với bạn em nhé? – Em nó rụt rè đề xuất
– Ừ, được thôi, có bạn em nữa càng vui chứ sao đâu! – Tôi mừng rơn, hết run rồi
– Vậy mai đi học về anh chờ em ngoài cổng trường nhé? – tôi nói thêm
– Dạ vâng! – Em nó lại vuốt tóc
– Vậy mai gặp em, anh về lớp trước đây! – Tôi nói rồi đưa tay chào
– Vâng, em chào anh!
Tôi như muốn hét lên khi đi được xa xa một chút, trong lòng vừa vui, vừa hoàn hồn như từ cõi chết trở về ấy. ôi, không ngờ cái chuyện tán gái nó lại khó như thế cơ chứ! Bọn bạn tôi nghe tin cũng mừng lắm, bắt tôi kể từng câu từng chữ một. Mặc dù ăn nói hơi ngu nhưng mà dù sao mục đích cũng đã đạt được.
Chiều hôm sau, tôi đứng đợi em Phương ở cổng trường như đã hẹn, nhìn bọn lớp 10 đi ra mà tôi thấy mình đứng đắn vãi, cũng thấy tự tin thêm được chút. Một lúc sau thấy em nó đi ra cùng với 1 con bạn nữa, tôi nhìn thấy em nó cười, em nó cũng vậy, tôi ko thấy run mấy
– Đi đâu đây anh? – Em Phương hỏi tôi trước
– Về chỗ sân NVH ngồi nhé? Chỗ đó mát mẻ, tiện ngắm phố phường
– Dạ vâng ạ! – Em nó nói rồi hối đứa bạn đi
Sân NVH cách trường tôi không xa, khoảng 1km thôi. Tôi cố gắng nặn óc để nói chuyện như những gì thằng T.Anh bảo mà chẳng nói được gì cả, chỉ trả lời mấy câu hỏi của em Phương và bạn em nó, thỉnh thoảng quay qua nhìn em ấy mà thấy hạnh phúc biết bao. May mà có 1km chứ không thì chết tôi mất!
Vào đến quán, theo như kịch bản có sẵn là thằng T.Anh với cái Nguyệt đã ngồi sẵn ở đó rồi, tôi vào cái là nhận ra bọn nó ngay và sẽ ngồi chung và mọi thứ diễn ra y chang heo!
– Ơ, T.Anh! Mày cũng ngồi đây à? – Tôi diễn như film
– Ừ, chiều nay rảnh đi chơi tí! Ai đây? – thằng T.Anh cũng ko kém
– À, em Phương với bạn em ấy, lớp 10. Hôm trước tao có kể ấy, hôm nay đi uống nước gọi là làm quen
– Chào 2 em! Ngồi đây luôn đi cho vui, có 2 đứa tao ngồi cũng đang buồn! – thằng T.Anh diễn tỉnh bơ

Sau khi chào hỏi làm quen, đáng lẽ ra tôi phải trở thành nhân vật chính như kịch bản, nhưng tôi cứ ngồi câm như hến. Thằng T.Anh đá đá chân nhắc nhở tôi nhưng mà tình hình cũng chẳng khá hơn, nó đành diễn hộ tôi cho đỡ mất mặt. Đúng là nó có tài ăn nói thật, ngọt như mía lùi, hỏi hết chuyện này chuyện khác mà các em nó cứ vui vẻ trả lời. Thằng T.anh nó đá quá nên tôi cũng phải diễn phụ, thi thoảng nói vài câu vui vui hùa theo.
Kết thúc buổi nói chuyện làm quen ấy, thằng T.Anh lại gạ gẫm cho tôi được tháp tùng 2 em nó về 1 đoạn đường, nó còn kịp ghé tai dặn tôi, đay nghiến “mở cái miệng ra”. Tôi đi 1 xe còn em Phương với bạn em ý đi 1 xe, nghe lời thằng T.Anh, tôi cũng cố gắng hỏi chuyện nhát gừng và cũng quen quen, đỡ run hơn.
– Anh Hoàng học chuyên Hóa ạ? – bạn em Phương hỏi tôi
– Ừ, anh theo Hóa từ lớp 8.
– Eo, mấy người lớp chuyên giỏi nhỉ? Em thấy ai cũng giải bài vù vù!
– Giỏi gì em, nghĩa vụ buộc phải cày thôi mà!
– Nhưng em không thấy anh giống mấy người lớp chuyên! – Con bạn em Phương lém lỉnh
– Không giống chỗ nào?
– Nhìn khác khác ….- Nó nhăn mặt ngẫm nghĩ
– Sáng sủa hơn à? – Em Phương cười gợi ý
– Ừ đúng đúng, thấy ko rù rờ như mấy người kia! Hahaha
Mẹ nó chứ, đẹp trai ngời ngời tuyệt vời như tôi thế này mà nó đem ra so sánh với mấy con mọt sách, thật là không cân xứng tí nào! Mà tôi để ý thấy em Phương hình như cũng không phải rụt rè và hiền lắm đâu, em nó noi chuyện với bạn rất tự nhiên, cười tươi lắm. Tôi lại càng chết với những nụ cười ấy
– Hai em đi học xa thế sao ko ở trọ trên này cho tiện? – Tôi cố kiếm chuyện hỏi
– Thôi, chịu khó đi xa 1 tí nhưng về nhà có cơm Mẹ nấu cho ăn vẫn thích hơn anh ạ! – con bé kia lại lém lỉnh
– Dạ tại bọn em cũng học có 1 buổi, lâu lâu mới có bữa học thêm, với lại cũng có nhiều bạn đi học cùng nên đi về cho vui anh ạ! – em Phương trả lời ngọt ngào khác ngay
– Thế em có tính học thêm gì không? – Tôi quay qua hỏi em Phương
– Dạ chưa ạ! Em đâu có phải giống như anh đâu! Hihi! – Em nó lại cười híp mắt
– Sao mọi người có vẻ phân biệt bọn anh thế nhỉ? Em thấy anh cũng bình thường như mọi người đấy thôi
– Giá mà em được “bình thường” bằng 1 nửa anh thì đã tốt!
– …..bla….bla……
Một ngày thật là vui, lâu lắm rồi tôi mới được như thế! Về nhà rồi mà tôi cứ đi lên đi xuống mừng rỡ ra mặt, may mà Mẹ không có nhà chứ ko thì tôi thế nào cũng bị ăn chửi. Ngồi 1 chỗ không yên, tôi xỏ giày, vắt áo lên vai chạy bộ đến tối mịt mới về, trong lòng thật là sảng khoái.
Nhưng mà có sự cố xảy ra, tôi ngồi học bài mà đầu óc cứ nghĩ đến em Phương thôi, ko tập trung được. Thế này thì chết! Thảo nào mọi người nói yêu đương vào học hành sẽ sa sút, tôi mới là thích thôi mà đã thế này rồi thì biết làm sao? Cố gắng trấn tĩnh, tập trung cao độ, học những cái mình thích trước để lấy đà, cuối cùng tôi cũng đẩy được nụ cười với đôi mắt híp của em ấy ra khỏi đầu.
Hôm sau bọn bạn tôi đã tụ tập chờ sẵn nhận report từ tôi và thằng T.Anh, cái thằng khốn nạn ấy, nó chẳng khen tôi được lấy 1 câu mà ngược lại ngồi chửi tôi từ đầu chí cuối vì cái tôi ngồi đần mặt ra
– Thì mày có bảo tao phải nói như thế nào đâu! – Tôi cãi lại
– Mẹ, cơm tao đã mang đến tận miệng chẳng lẽ phải đút ày nữa à?
– Ko phải đút, chắc nó mày phải …mớm! – thằng Dũng nói với tôi và thằng T.Anh mà cái mặt tỉnh bơ
– Nhưng mà tao sợ tao nói cái gì sai! – Tôi cố phân trần
– Thôi đứa nào làm gì thì làm! Tao đầu hàng ko đào tạo được thằng này rồi! – thằng T.Anh chán nản
Thế là cả bọn tôi lại phải xúm lại dỗ dành nó. Tụi nó lại ngồi nhồi nhét vào cái đầu đã over load của tôi đủ thứ trên cuộc đời, tôi cảm thấy như mình có thể đối phó với mọi tình huống vậy.
Hơn 2 tuần nay kể từ ngày đi uống nước, tôi đã nói chuyện với em Phương nhiều hơn, tôi cũng thấy bớt run hơn nhưng vẫn là những chuyện chẳng có chủ đề gì cả. Cơ mà tôi đã biết được em ý thích mùa xuân, thích màu hồng, thích nghe nhạc Mỹ Tâm, thích đi giày bệt và mặc quần ngố, thích ăn chè nhưng ko thích đồ ngọt, ….(nhiều phết đấy). Những lần gặp của tôi và em ấy thường diễn ra chóng vánh nhưng cũng đủ để tạo cho tôi thêm ấn tượng về em Phương và tôi nghĩ em ấy cũng thế, em ấy cười với tôi nhiều hơn. Tôi cũng kịp nhận ra rằng phía sau con người rụt rè bề ngoài ấy là một cô bé khá vui vẻ, cũng tám chuyện dữ lắm và có phần hơi bị tiểu thư thì phải. Tôi thường gặp em ấy, nói chuyện trong sân trường, gặp lúc đi học về, em ấy còn cho tôi quá giang 1 đoạn nữa chứ (vì giờ tôi hay để xe chỗ nhà con Ngọc, ít để ở trường), có hôm em ấy còn bắt quả tang tôi đi xe mà không thèm lái nữa chứ (thói quen mà). Kệ, chắc chẳng sao đâu, không cần phải giả tạo để được yêu, tôi cứ là tôi thôi. Từ ngày quen được em Phương, cuộc sống của tôi như sang trang mới hẳn, lúc nào cũng vui vẻ yêu đời, làm việc gì cũng thấy có hứng thú hẳn lên.
Một hôm đang tưng tửng chạy xuống phòng thí nghiệm có chút việc, tôi thấy có 1 đứa con gái tóc cột đuôi gà ngồi 1 mình ở cái ghế đá phía trước hội trường, nó gục mặt xuống gối chẳng nhìn rõ gì cả. “chắc lại bị thằng nào nó sút cho tung đít lên rồi ra đây ngồi tự kỷ đây” – tôi vừa đi vừa nghĩ, vừa nhìn nó tò mò. Lúc sau xong việc vẫn thấy nó ngồi ở đấy, tư thế y chang như cũ. “Quái nhỉ? Cái con bé này nó ngồi ở đây từ nãy (tức là lúc đang giờ học), mà có thể là trước đó rồi, giờ ra chơi sắp vào đến nơi mà vẫn ngồi đây. Bạn bè nó đâu nhỉ?” – Tôi bắt đầu thấy tò mò nhìn đông nhìn tây. “Hay là nó ngủ” – nghĩ thế tôi bèn bước lại gần gần
– Ê, này! Làm gì mà ngồi ở đây thế? – Tôi cất giọng hỏi lớn
– Lại là anh à? – Con bé ngước mặt lên nhìn tôi nói rồi lại gục mặt xuống

– Ớ? Sao lại ngồi khóc ở đây? – Tôi đơ người khi nhận ra con bé đấy là con quạ, ai lại đủ bản lĩnh làm cho nó khóc thế không biết
– Không phải việc của anh! Cút đi! – Nó nói và vẫn cắm mặt xuống đất
– Hoho, đây là sân trường, không phải nhà bé nhá! Mà quạ cũng biết khóc sao? – Tôi nhơn nhơn
– Ai cho phép anh cứ gọi tôi như thế hả? Anh biến đi được không? Sao anh cứ ám tôi thế? Đúng là cái đồ vô duyên! …..
Lần này thì to chuyện rồi, hình như tôi đùa ko đúng lúc rồi, nó được đà bù lu bù loa lên, giãy đành đạch như tôi định ăn thịt nó vậy, nước mắt nó lại đổ ra như suối. Hình như nó muốn ăn vạ sang tôi, muốn hét cho cả trường nghe thấy là tôi đang ăn hiếp nó không bằng ấy! Nghĩ vậy thôi nhưng tôi lại thấy hơi chột dạ khi nhìn cái khuôn mặt tèm lem của nó, nó nhìn tôi với ánh mắt rừng rực lửa hận. Tôi thấy vừa thương hại, vừa ghê ghê thế nào ấy
– Ấy này này, anh đùa tí thôi làm gì mà ghê vậy? – Tôi xua tay dịu giọng tử tế
– Ai thèm đùa với anh? – Nó vẫn chưa điều chỉnh lại volume
– Thì tại anh thấy em ngồi gục ở đây nãy giờ, tò mò quan tâm vậy đấy chứ!
– Tôi ko mượn anh quan tâm! – Nó đã dịu giọng hơn được tí
– Đúng là không ai mượn rồi nhưng mà bé cứ ngồi ở đây thế sao được? Có chuyện gì nói anh nghe xem nào? Đứa nào “dám” bắt nạt em à? – Tôi cố dịu dàng nhất có thể, học cái Tâm nói giọng ngọt như mía lùi
– Đây! – Nó chìa cái SĐB đang ôm ở trong lòng ra đưa cho tôi
Đúng là ngọt ngào cái có hiệu quả ngay, cơ mà tôi chẳng hiểu nó đưa cái SĐB cho tôi làm gì cả, nó thì bớt khóc nhưng vẫn thút thít nước mắt ngắn nước mắt dài. “Trang không mang đúng đồng phục quy định” – Tôi đọc cái dòng chữ ghi trong SĐB của ngày hôm nay thì hiểu ra mọi chuyện. Thì ra ko mang đồng phục thể dục, bị ghi vào SĐB lại còn giờ Khá nữa nên ra đây ngồi khóc (tôi biết là giờ thể dục vì cái chữ ký của ông Hải sờ sờ ra đó).
– Sao lại ko mang đồng phục? – Tôi hỏi nó
– Tự nhiên thay đổi lịch học, ai mà nhớ được! – Nó vùng vằng
– Ko nhớ thì ghi SĐB giờ Khá là đúng rồi còn gì nữa?
– Ko!!!!!!!!!!!! Aaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!! – Nó lại hét lên thật dài
– Này này, tính ăn vạ ở đây đấy hả? Sao ko đi xin thầy?
– Xin mà ko cho! – Nó trả lời như tôi gây nên tội với nó vậy
– Mà giờ Khá thôi, có làm sao đâu! – Tôi chưa hiểu sao nó khóc lóc vậy
– Bà Hằng chủ nhiệm biết có mà em chết! – Nó lại thút thít khóc
– À, ra là vậy! – Nghe đến tên mẹ Hằng là đứa học trò nào bọn tôi cũng phải sợ rồi, nó bị bà ấy chủ nhiệm khác nào sao quả tạ đâu!
– Có bút xóa ko đưa đây! – Tôi nói
– Làm gì cơ? – Nó tròn mắt hỏi lại tôi
– Thì cứ đưa đây! – Tôi nhăn mặt
– Ngồi đây chờ nhá! – Tôi nói tiếp sau khi nó miễn cưỡng lấy trong cặp ra cá bút xóa đưa cho tôi
Tôi bỏ đi trong khi nó ngồi ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Vừa lúc đó tôi thấy ông Hải từ đâu chui ra ngoài cái bồn rửa tay gần phòng giám hiệu. “May quá, đỡ mất công đi tìm” – tôi nghĩ rồi ráng đi nhanh hơn để bắt kịp ông ấy.
– Thầy! thầy! – Tôi gọi với
– Gì đây? – Ông ấy hỏi khi thấy cái vẻ mặt nhăn nhở của tôi
– Nay thầy bực chuyện gì mà xuống tay nặng thế? – Tôi nói rồi mở cái SĐB ra đưa cho ông ấy
– Mày cũng rỗi nhỉ? Nó lại nhờ mày xin à? – Ông ấy trố mắt nhìn tôi
– Không phải nhờ, em thấy nó đang ngồi ăn vạ ở kia kìa! – Tôi nói rồi chỉ tay về hướng con quạ
– Cái con đấy đúng là! Mà ko phải mày thích nó đấy chứ?
– Có đâu thầy? Em còn yêu đời, đang phấn đấu học theo thầy đây!
– Ờ, vậy thì được. Con bé đấy nhìn thì cũng sáng sủa, có nét, sau này lớn lên chắc là cũng xinh nhưng mà cái mồm của nó thì …. – Ông thầy tôi vừa nói vừa lắc đầu
(Ông Hải cũng ngoài 30 rồi mà chưa chịu lấy vợ, hình như suy nghĩ hơi tiêu cực về phụ nữ, ông ấy suốt ngày rêu rao nói xấu con gái với bọn tôi, nhồi nhét vào đầu bọn tôi những tư tưởng cực đoan. Được cái vui tính, khi chỉ có mấy thầy trò thân thân với nhau thì toàn gọi bọn tôi là “mày” với lại “chúng mày”.)
– Đến thầy cũng còn sợ nó cơ à? Vậy thôi xí xóa cho nó đi thầy ơi không có nó qua nhà thầy ăn vạ đến khi nào được thì thôi bây giờ! Hahah! – Tôi dụ ông ấy
– Mày cũng giỏi lo chuyện thiên hạ nhỉ? Thôi bôi đi! – Ông ấy xua xua tay khi tôi nói và giơ sẵn cái bút xóa
– Còn cái giờ Khá này bôi nốt nữa chứ thầy? – Tôi được đà
– Này, đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu nha!
– Thì “đã làm là phải làm cho tới” mà thầy! Không phải thầy vẫn dạy bọn em như thế sao? – tôi dùng chiêu gậy ông đập lưng ông

– Mà thôi thầy tốt thì tốt cho trót, cho bọn em lấy tí hãnh diện với các em còn đi lại nữa chứ! – tôi lại nịnh
– Thôi được rồi! Bôi nhanh tôi còn đi làm cốc nước chè đây! – ông ấy đầu hàng
– Hihi! Còn phải phê lại nữa thầy ạ! – Tôi đưa cuốn sổ cho ông ấy
– Tôi mà nghe cậu dính dáng gì đến nó (con quạ) thì cậu đừng trách tôi! – Ông thầy dằn mặt tôi sau khi đã phê lại thành giờ Tốt
Tôi trở lại chỗ con quạ, làm ra bộ mặt buồn thiu như ko xin được đùa nó chơi. Khuôn mặt của nó chuyển từ háo hức, hi vọng sang thất vọng tràn trề khi nhìn thấy tôi như thế. Lại chọc được nó, tôi buồn cười mà cố nhịn, hình như làm cho nó tức tôi thấy vui vui hay sao ấy!
– Nhìn này! Ngạc nhiên chưa! – Tôi nói lớn bất ngờ mở cái SĐB ra trước mặt nó
– Wow! Xin được rồi này, lại còn giờ Tốt nữa chứ? Sao anh làm được thế? – Nó tươi tỉnh hẳn lên, đôi mắt to tròn long lanh như hạnh phúc lắm vậy, lần đầu tiên tôi thấy nó đứng trước tôi mà tử tế thế!
– Chuyện, anh mà lị! Giỏi ko? Mà cảm ơn anh đi!
– Hơ, sao phải cảm ơn? Là anh tự nguyện chứ em có bắt anh đâu? – Nó vênh vênh, trở mặt với tôi 180 độ nhưng ko còn xưng tôi nữa
– Này này! Anh có thể xin cho em được thì cũng có thể nói thầy ghi lại được đấy nhá! – tôi dọa nó
– Hoho, sổ em cầm đây rồi! Anh đừng có mơ!
– Ko hôm nay thì hôm khác, ko môn này thì môn khác, ko tội này thì tôi khác, các thầy cô trong trường anh có lạ ai đâu!
– Đúng là cái đồ vô duyên! Con trai gì mà nhỏ nhen, thù dai! – Nó cúi mặt chịu thua tôi
– Hohohoh! – Tôi cười khoái chí vì cuối cùng tôi cũng xử được con quạ ấy, giỡn với cậu sao được cơ chứ!
– Cười cái gì? Mà có phải anh đang tán con Phương không?
– Ọc, sao em biết? – Đến lượt tôi thay đổi cảm xúc đột ngột.
– Em là bạn nó sao mà không biết? Với lại bọn nó đồn ầm hết cả trường lên! Chỉ tại anh mà mấy nay không còn được đọc thư chùa, mất cả vui!
– Sao lại tại anh?
– Thì từ ngày có tin đồn anh tán cái Phương, chẳng có đứa nào viết thư nữa cả, chẳng có cái mà đọc, chán chết!
– Vô duyên, ko có thư hay sao mà phải đi đọc thư của người khác?
– Xí, có mà anh không có ấy! Bọn em toàn bỏ ra đọc chung có sao đâu!
Ax ax, vậy là thằng T.Anh nói đúng, chỉ có mấy thằng cù lần mới viết thư làm quen với gái thôi! Con gái đúng là ghê sợ thật! May mà tôi còn có thằng T.Anh quân sư cho. Nhưng mà nghe con quạ này nó nói thì chứng tỏ nó biết nhiều phết đấy nhỉ? Mà còn cái vụ đồn đại gì ở đây nữa? Phải tranh thủ lúc nó đang vui khai thác ít thông tin mới được! Mà ko biết nó có lừa tôi ko nữa!
– Này, lau mặt đi, con gái gì mà mặt mũi như con mèo! – Tôi dịu giọng dỗ dành nó
– Hihi! – Nó cười rồi lấy trong túi ra miếng giấy lau mặt, nhìn buồn cười lắm!
– Có thật là em hay xem thư của Phương không đấy? – Tôi chưa tin lắm
– Xí, không những xem thư, em còn biết hôm trước anh đi uống nước với nó, anh còn khen nó có đôi mắt đẹp nữa đúng ko?
Chết mẹ! Tôi đơ ra sau câu nói của nó. Chuyện đi uống nước thì ko nói làm gì, nhưng mà cái chuyện tôi khen Phương có đôi mắt đẹp thì hơm đó chỉ có tôi với Phương, sao nó cũng biết cơ chứ? Xấu hổ quá đi mất thôi! Vụ này là thật rồi!
– Hihi, thế Phương có nói gì ko? – Tôi giả ngơ
– Anh định moi tin à? Còn lâu nhá! Em không có bán đứng bạn bè đâu!
– Sao lại bán đứng bạn bè? Anh giúp em thế rồi chẳng lẽ anh hỏi xíu cũng ko trả lời sao? – Tôi làm mặt buồn dù câu nói của nó như gáo nước lạnh dội vào đầu tôi
– Không được! – Nó vẫn kiên quyết
– Thế kể anh nghe chút về Phương được không? Chút xíu thôi rồi chiều anh dẫn đi ăn bánh khoai, đi ăn chè! – Tôi lấy đồ ăn ra dụ dỗ nó
– Không thèm! Anh đừng có hòng – Nó vẫn cương quyết
– Thế như thế nào thì mới được hòng? Hay là anh trả công hậu hĩnh theo ý em muốn?
– Là anh nói đấy nha! – Nó reo lên, giờ tôi mới biết tôi mắc bẫy của nó rồi
– Ừ tất nhiên là anh nói! Nhưng ko có được làm quá đâu đấy! – Tôi chữa hớ
– Được rồi! Để em suy nghĩ 2 ngày rồi trả lời. Chiều ngày kia giờ này, chỗ này nha! – Nó lưỡng lự
– Thôi lên lớp kìa! Thầy vào rồi! – Nó hốt hoảng
Tôi nhìn theo cái dáng lăng xăng, tung tăng của nó. “Cũng dễ thương phết” – cơ mà ông thầy tôi nói đúng, cái mồm của nó thì dễ thương bằng 10 thế này cũng ko đủ gỡ gạc lại được. Mà không biết tôi có khỏi bị nó cho vào tròng gì đó vì nãy trót nói hớ không biết nữa! Nhưng thôi kệ, dù gì nó cũng có vẻ biết nhiều, lôi kéo nó về làm đồng minh cũng lợi, lại bớt đi được 1 tai họa nếu chẳng may nó bị tên tình địch nào đấy của tôi lôi kéo. Nhưng mà cái tin đồn mà theo con quạ nó nói thì cả trường đều biết ấy là thật hay đùa nhỉ? Ko biết đứa nào bày ra nữa? Hay lại là thằng Kiên?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.