Tinh Hỏa

Chương 212: Ánh Mặt Trời Ló Rạng


Bạn đang đọc Tinh Hỏa – Chương 212: Ánh Mặt Trời Ló Rạng


Trần Đại Vương chợt nhảy dựng, làm ra tư thế đề phòng, đánh giá qua lão già một lượt rồi tỏ ra lễ phép:
– Tiền bối nói vậy là có ý gì?
Lão giả vẫn ung dung trên bờ tường, ánh mắt mông lung hướng ra biển, trầm giọng cố tỏ ra mình là người vô hại:
– Còn ý gì nữa? Ta muốn biết tiểu tử ngươi lấy đâu ra thứ linh tửu này?
Trần Gia Toản hết nhìn bầu Vân Hương Tửu rồi lại nhìn sang lão già, trong đầu xoay chuyển rất nhiều tính toán và kế sách.

Hắn chưa vội trả lời mà hỏi ngược lại:
– Tiền bối nhận biết được loại rượu này?
– Đúng thế! Vân Hương Linh Tửu, kẻ chế ra loại rượu này có chút quan hệ, có thể coi là bằng hữu của lão phu.
Gia Toản vẫn còn rất đa nghi, biết đâu gã mặt sẹo gây thù chuốc oán ở chỗ nào đó, rồi để cừu nhân truy tung đến tận đây, hắn vẫn là quanh co trả lời nước đôi:
– Đúng là Vân Hương Linh Tửu, nhưng vãn bối chẳng biết gì về lai lịch của nó, chỉ là vô tình mua được ở phường thị trong nội địa Loạn Hải Vực này mà thôi.

Đã làm tiền bối ngài thất vọng rồi!
Lão già cười cười ranh mãnh, vẫn tỏ ra vô cùng kiên nhẫn:
– Thằng ranh con khoác lác, ánh mắt và biểu hiện của ngươi đã làm phản ngươi…!Hài, lão phu không so đo với đám tiểu bối các người, mau mau dẫn ta đi gặp thằng mặt sẹo Đam Săn chó má, lão phu có việc cần thương lượng với hắn.
Gia Toản đã bị lão già vạch trần toàn bộ rồi, cái tên Đam Săn xuất hiện tại Thập Cường đại hội, làm sao mà hắn quên được, lại là huỵch toẹt luôn nhận dạng của Đàm Phi, chín phần là cả hai có quan hệ không phải nhỏ.

Dẫu vậy, Gia Toản vẫn cố cù nhây, thầm tính kế hoãn binh.
Hắn gãi gãi đầu ra vẻ nhăn nhó:
– Quả thực vãn bối có giao dịch mua lại bình linh tửu này từ một gã mặt sẹo, nhưng cũng chỉ là một thoáng bèo nước gặp nhau, tiền trao cháo múc xong đường ai nấy đi…!Thực sự là…!là…

Lão già lập tức cắt ngang:
– Thằng ranh định lòe lão phu, thứ đồ vật này làm sao gã mặt sẹo kia có thể dễ dàng xuất ra, một khi không phải là bằng hữu thân thích…!Đừng để lão phu mất kiên nhẫn…

Hậu đường Thiên Bích Bảo.
Đàm phi ngồi nhắm mắt đả tọa trên trường kỷ, Hồ Thanh Hà trong bộ y phục Mẫu Đơn Hội kiêu sa lộng lẫy, lại là mạng che mặt đã được gỡ bỏ, để lộ ra khuôn mặt mộc không hề trang điểm, kiều mị tinh xảo đến động lòng.
– Vậy là Hội Trưởng muốn gặp ta bàn chuyện hợp tác? Đạo hữu có biết đó là chuyện gì không? – Chợt Đàm Phi cất tiếng.
Nơi đây gã đã thiết hạ cấm chế, vậy nên chẳng sợ bị bất cứ tồn tại nào nghe lén, trừ Thượng Thiên Sư.
Hồ tiên tử trầm ngâm, đứng dậy đi lại trong phòng:
– Có lẽ hội trưởng đã đánh chủ ý vào Tạc Thiên Châu, cụ thể như thế nào thì muội chưa rõ, phải gặp mặt mới biết được.
Dừng lời, đảo ánh mắt ướt át qua chỗ Đàm, Thanh Hà tiếp tục:
– Trong lúc thực hiện nhiệm vụ, muội vẫn để mắt đến lôi đài nơi Huyền Tử huynh thi đấu.

Sau sáu mươi năm kể từ khi chia tay tại Sơn Hải kết giới, khoảng cách tu vi của chúng ta đã là một cái chênh lệch cực lớn.

Trong những năm đó, hẳn là huynh đã gặp được rất nhiều kỳ ngộ nhỉ!?
Đàm chỉ cười nhẹ:
Chẳng phải Hồ đạo hữu cũng mạnh lên rất nhiều đó sao? Đại linh sư cùng cấp độ, muốn đả bại nàng chắc cũng phải tầm yêu nghiệt nghịch thiên rồi!
Hồ Thanh Hà bĩu môi, chẳng coi những lời lẽ vuốt mông ngựa kia vào đâu:
– Nói những chuyện này với Huyền Tử huynh chẳng khác gì nói với đầu gối.


Quay trở lại chính sự, huynh đã có đối sách phù hợp trước lời mời của hội trưởng Mẫu Đơn?
Đàm vê cằm ra chiều ưu tư:
– Chưa có! Cũng chẳng thể né tránh cuộc gặp mặt này, tùy cơ ứng biến thôi! Vậy mối quan hệ giữa Mẫu Đơn với Hải Sa bang là như thế nào? Bố cục giữa ba nhà ra sao? Đạo hữu kể sơ qua một chút ta nghe!
Thanh Hà liền ngồi xuống ghế, bắt đầu phân tích…
Hóa ra Mẫu Đơn Hội xưa kia đúng là một cái sân sau của Thiên Vân Cốc, dùng làm quân bài chiến lược một khi Thiên Vân Cốc bị diệt môn, hoặc bị thôn tính.
Theo dòng thời gian, Mẫu Đơn Hội dần tách ra khỏi sự ảnh hưởng của Thiên Vân, trở thành một cái bang hội độc lập, chuyên cung cấp trao đổi tài nguyên qua lại với Thiên Vân chính tông.

Cứ cách vài chục năm, Thiên Vân Cốc sẽ cắt cử một tốp tu sĩ có thực lực đến Loạn Hải để tăng cường nhân thủ cho Mẫu Đơn, thực chất là cố giữ cho mối quan hệ khỏi bị đứt gãy.

Ngược lại, Mẫu Đơn Hội sẽ cung cấp lượng lớn tài nguyên đặc sản từ Loạn Hải về đại lục cho Thiên Vân Cốc với giá rẻ.
Loại hình quan hệ như thế này có lẽ rất phù hợp với cả hai, mà những tu sĩ được cử đến Loạn Hải coi như có một quãng thời gian trải nghiệm sự khắc nghiệt, có thời gian được ma luyện, để sau này trở về giữ những vị trí quan trọng trong Cốc.
Vài ngàn năm trở lại đây, Mẫu Đơn, Hải Sa và Bạch Long tạo ra thế chân vạc mà chưởng quản vùng Tây Bắc này.

Dẫu vẫn có chuyện minh tranh ám đấu nhưng chỉ ở mức độ nhỏ, đều do đám bang hội phụ thuộc làm ra, chẳng ảnh hưởng nhiều đến đại cuộc.
Có những lúc Mẫu Đơn bắt tay cùng Bạch Long, cũng có thời điểm Bạch Long cùng hội với Hải Sa hòng tìm cách diệt đi nhà còn lại.

Nhưng thực sự là những liên minh lỏng lẻo kiểu đó chẳng thể làm nên trò trống gì.

Tựu chung, ba thế lực này vẫn là cầm chân nhau, cùng tiến cùng lùi.

Hiện tại thì lực lượng Hải Sa Bang đang là yếu thế nhất, bởi một trong hai tên Thiên Sư tọa trấn tại bang này đã sắp cạn thọ nguyên, đám đại linh sư dưới trướng hiện chẳng có kẻ nào có khả năng phá cảnh lên Tiểu Thiên Sư, tình thế cũng khá là nguy ngập.
Bạch Long và Mẫu Đơn mỗi bên cũng có hai cái Tiểu Thiên Sư, nhưng đều ở vào thời toàn thịnh, thọ mệnh còn rất dài.

Một khi thái thượng trưởng lão Hải Sa tạ hóa, chuyện hai nhà còn lại bắt tay mà trừ đi Hải Sa là chuyện hoàn toàn có thể.
Dường như đã có chút tính toán, Đàm Phi liền ra chỉ thị cho Thanh Hà:
– Vài ngày tới đây công việc sẽ rất bận rộn, Hồ đạo hữu phản hồi trong hội, chuyển lời với hội trưởng là năm ngày sau ta sẽ đến diện kiến.

Còn một việc nữa, liệu kỳ đấu giá đại hội tới đây, ngoài ba món của đồ vật của Thiên Bích Đảo, liệu chúng ta có thể đưa ra ký gửi thêm vài món khác?
Thanh Hà thoáng nhíu mày trầm tư, xong gật đầu tỏ vẻ tự tin:
– Có thể! Nhưng tối đa chỉ là ba món, nếu nhiều hơn, e là đám hội viên sẽ phát giác muội ưu ái Thiên Bích Đảo.
– Chừng ấy là đủ rồi! – Đàm Phi gật đầu cảm kích.
Hồ Thanh Hà đi rồi, gã liền đem Vân Hương Tửu ra hớp một ngụm, tiếp tục đả tọa hành công.
Nửa ngày sau, cảm ứng được luồng khí tức quen thuộc chạy đến, Đàm đình chỉ tu luyện, ngồi ngay ngắn trên trường kỷ.

Tiếng bước chân lớn dần, bên ngoài hậu đường có tiếng nhỏ nhẹ của Điêu Thiền:
– Đại trưởng lão! Có Kinh đạo hữu từ Phiêu Miểu Thôn đến cầu kiến.
Đàm Phi phất tay, cửa chính liền mở ra, gã cất giọng trầm trầm:
– Kinh đạo hữu mời!
Kinh Bộ nghe vậy liền bước vào bên trong, Điêu Thiền tự biết ý vội quay gót lặng lẽ rời đi.

Cơ bản là nàng ta còn rất nhiều công việc với đám môn hạ Thiên Bích, bởi theo yêu cầu của Đàm, Trần Lập đảo chủ đã cắt cử thêm mười tên thượng linh sư đến tăng viện cho Thiên Bích Bảo.
Đàm Phi đợi cho Kinh Bộ ngồi ngay ngắn bên bàn trà, liền mở lời trước:
– Cũng hơn sáu mươi năm rồi nhỉ!? Nhìn Kinh đạo hữu vẫn phong độ như thế này, bản tọa chợt thấy có chút cảm khái!

Kinh Bộ đặt tay lên ngực trái, hơi cúi đầu rất là chuẩn mực:
– Đúng là chỉ như một cái chớp mắt, kẻ còn người mất, thế sự xoay vần… được gặp lại đại nhân ở đây, thuộc hạ chợt thấy ánh mặt trời ló rạng, trong lòng thực sự rất phấn khích!
Đàm chỉ lắc đầu cười nhẹ, tên cáo già này vuốt mông ngựa phải thuộc vào dạng vô địch.

Tuy nhiên con người hắn thế nào gã đã nhìn ra vài phần, có thể tin tưởng được.
Đàm trầm ngâm vê cằm, mặc dù râu ria đã bị gã triệt hết cả rồi:
– Bằng cách nào Kinh đạo hữu lại chạy đến vùng loạn lạc này? Những người khác hiện thế nào? Kể sơ qua cho bản tọa nghe coi!
Kinh bộ chợt thể hiện ra một ánh mắt lạc lõng, hơi cúi đầu, cất giọng hơi khản đặc:
– Chuyện kể ra thì dài, bắt đầu từ lúc đại nhân quay trở lại Băng Uyên, một lão quái yêu thú Hóa Hình bỗng dưng chạy đến mật sở, nói là đi tìm con trai lão, rồi đưa ra lý do hết sức cưỡng từ đoạt lý, lạm sát người của Liên Minh Bộ Tộc…
Qua lời kể của Kinh Bộ, thì ra Hồng Dinh đã bị một vị đại năng nhìn trúng và bắt đi, sống chết thế nào chẳng thể đoán định.
Đệ tứ lượng kiếp buông xuống, Bắc Cực đảo bị thượng tầng Cô Thiên bỏ rơi, liền thất thủ chỉ sau có một canh giờ.

Chính xác là nhân tộc sinh sống trên đảo giải giáp quy hàng, một số vì không muốn làm thân trâu ngựa cho hải tộc, liều mạng vượt biển chạy về Cô Thiên, trong đó có toàn bộ nhân sự của ‘bí điếm’.
Hành trình trên biển bắc cũng thật gian truân, nhân loại vượt biển tu vi cao nhất cũng chỉ là thượng linh sư, đụng độ với vài nhóm tuần tra tiền tiêu của hải tộc, vô số tu sĩ tử thương, trong đó có cả Bùi Đình Kỷ râu dê, Ngô Nghĩa và vài tên tiểu linh sư khác.

Thông Thiên Giáo Bắc Cực gần như toàn quân tuyệt diệt, chỉ còn sót lại Kinh Bộ và Tô Như Nguyệt cùng với bốn tên tiểu linh sư, bị hải tộc bắt đi làm nô lệ.
Trong quãng đường áp giải nhân tộc về biển Vô Biên, hải tộc lại bị nhân tộc đánh úp, cả hai đều gặp thương vong thảm trọng, đám Kinh Bộ được giải cứu, nhưng tiếp tục bị đuổi giết bởi quân tiếp viện của hải tộc.

Chạy trối chết như chó nhà có tang, lưu lạc đông tây rồi ngộ nhập Loạn Hải Vực, kể từ đó mới được an ổn.
Kinh Bộ và Như Nguyệt cùng bốn tên tiểu linh sư còn sót lại may mắn kiếm được được một hòn đảo khá rộng, chỉ có một lão đại linh sư tọa trấn.

Người này đột phá cảnh giới thất bại, chờ ngày hết thọ nguyên mà trở về với tiên tổ, liền truyền lại toàn bộ đảo cho Kinh Bộ, và Phiêu Miểu Thôn phiên bản Loạn Hải Vực ra đời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.