Bạn đang đọc Tinh Hỏa – Chương 205: Cù Lao Chàm – Đoạt Địa Đại Hội
Trong mấy ngày tiếp theo, Đàm chuyên tâm chế luyện lại một nhóm Tiêm Băng Trâm, còn gia trì thêm cả chất độc Lộ Khiết.
Có một vấn đề nan giải, hiện tiêm mao của Hào Trư tại Băng Uyên đã chẳng còn phù hợp với năng lực của gã, miễn cưỡng có thể đem ra sử dụng, đã đến lúc phải thay thế nó bằng một loại ám khí cao cấp hơn, hòng xuyên phá được lớp phòng ngự của những tồn tại nghịch thiên cùng cấp độ.
Năm ngày sau.
Tại khách phòng trong động phủ của Đàm Phi, thượng tầng Thiên Bích Đảo cùng ngồi nhóm họp quanh một chiếc bàn tròn được chế tác từ đá.
Ngoài Trần Gia Toản và Trần Lập đã quá quen với phong phạm của Đàm Phi, bốn nhân sự còn lại đều tỏ ra bồn chồn kích động.
Lần đầu tiên được ngồi cùng mâm, cùng bàn chính sự với đại trưởng lão, nhân vật thần bí qua lời kể của những vị đồng đạo tại Thiên Bích, ai cũng thấy hồi hộp đến lạ.
Đàm Phi ngồi chủ tọa, gã đưa ánh mắt bình lặng nhìn qua một lượt, miệng điểm nụ cười nhẹ, vô cùng hòa ái, gã dừng lại trên gương mặt ‘non nớt’ của Trần Gia Toản:
– Tình hình an ninh khu vực dạo gần đây như thế nào? Lộ tuyến vận tải hàng hóa từ Thiên Bích đi Cát Bà và từ Thiên Bích đi khu trung tâm Cù Lao Chàm có vấn đề khó khăn gì?
Trần Gia Toản khẳng khái:
– Ba tên ‘lão đại’ Mẫu Đơn, Hải Sa và Bạch Long đang quản rất tốt trị an vùng tây bắc này, tạm thời chưa có vấn đề lớn, có chăng cũng chỉ là xô xát giữa các bang hội nhỏ.
Tại hạ chỉ quan ngại quãng đường từ Thiên Bích đi Cát Hải, Cát Bà, thi thoảng vẫn có một số tên cường đạo bất chợt chạy ra cướp bóc, nhưng có vẻ như trông thấy cờ hiệu của Thiên Bích thì chưa có làm ra cái gì manh động.
Đàm Phi gật đầu tỏ vẻ rất tin tưởng, rồi quay sang Trần Lập:
– Trần đảo chủ! Nhân sĩ và tình hình kinh doanh gần đây biến động sao?
Trần Lập chỉnh lại y phục, tằng hắng một tiếng lấy giọng, có vẻ như hắn rất muốn tỏ ra trịnh trọng:
– Đại trưởng lão! Người không hỏi tại hạ cũng phải báo cáo gấp vài sự vụ.
Có hai tên Đại Linh Sư xin đầu nhập bản đảo, qua điều tra thì một vị đến từ Gò Vấp Bang, bang này chuyên sản xuất kinh doanh khôi lỗi, mới tan rã vì bị Bạch Long thôn tính.
Người còn lại là nhân sự của Long An Bang tại Tây Nam Khu, cũng mới rơi vào hoàn cảnh cây đổ bầy khỉ tan.
Tuyển dụng nhân sự cấp cao, tại hạ chưa dám quyết đát, vẫn là chờ đại trưởng lão quyết định, hiện hai người bọn họ đang chờ tại khách điếm.
Dừng lời nuốt một ngụm nước bọt, Trần Lập tiếp tục:
– Hiện Thiên Bích đang sở hữu hai cái cửa hàng cỡ trung tại phường thị trung tâm Cù Lao Chàm, hai vị phó đảo đây vẫn phải thường xuyên lui tới phụ trách công việc kinh doanh.
Trước kia buôn bán ế ẩm nên chỉ để vài tên Thượng Linh Sư tọa trấn, giờ tình hình đã khác, lượng hàng hóa từ Cát Bà chuyển về khá nhiều, cũng cần phải mở rộng hoặc ‘đấu thầu’ thêm vài gian hàng nữa cho phù hợp với nhịp cung cầu.
Đồng nghĩa với việc phải cắt cử thêm Đại Linh Sư tọa trấn, đảm bảo an toàn cho hàng hóa.
Đàm ngồi đó trầm tư, tay gõ nhẹ lên mắt bàn suy tính, điểm này gã đã nhìn ra từ đầu, vấn đề là chưa chốt được nhân sự phù hợp.
Gã lại tiếp tục hướng Trần Lập:
– Được, vấn đề này tại hạ đã có kế sách.
Tiếp theo còn sự vụ quan trọng nào khác?
Trần Lập có vẻ như đã cởi bỏ được chút tâm tư, hắn liền tiếp tục:
– Vài ngày nữa, Cù Lao Chàm cử hành đại hội Đoạt Địa, đại hội này cách mười năm diễn ra một lần, là thời điểm để các bang hội nhỏ không mảnh đất cắm dùi có cơ hội ngoi lên, cũng có thể là các thế lực lớn lại mở rộng thêm địa bàn, tất cả đều phụ thuộc vào kẻ đại diện cho các bang hội mạnh mẽ cỡ nào… Nếu như đại trưởng lão ngài muốn tăng thêm địa bàn kinh doanh, thì đây đúng là cơ hội lớn để Thiên Bích ta mở rộng và nâng tầm…
Đàm Phi bắt đầu có hứng thú, gã chẳng hay biết tại trung tâm Tây Bắc Khu đại biểu là Cù Lao Chàm lại có cái đại hội kỳ lạ này, gã gật đầu tỏ vẻ quan tâm:
– Đoạt Địa đại hội cụ thể là như thế nào, mời Trần đảo chủ giải thích một hai!
Trần Lập lại tằng hắng lấy giọng thêm lần nữa:
– Kể từ khi ba nhà Mẫu Đơn, Hải Sa và Bạch Long tạo thành ba thế lực mạnh nhất Tây Bắc, làm ra thế chân vạc tranh đấu không ngừng, tập tục Đoạt Địa cũng bắt đầu hình thành tại vùng trung tâm giao thương Cù Lao Chàm.
Bởi Cù Lao Chàm có địa hình địa thế rất thuận tiện buốn bán trao đổi tài nguyên, vậy nên bang hội nào cũng phải chiếm lấy một vài chỗ đắc địa để làm sinh ý, giá trị các lô đất đều không được tính bằng Tinh Thạch, mà được ước lệ bằng sức mạnh, bằng nắm đấm.
Ba tên ‘lão đại’ với tiềm lực nhân sự hùng hậu luôn chiếm lấy những vị trí cực đẹp, các lô đất vừa phải đương nhiên sẽ là cuộc tranh giành của các bang hội vừa và nhỏ.
Luật lệ cũng hết sức đơn giản, cứ mười năm sẽ tổ chức phân chia lại địa bàn.
Tỷ như Thiên Bích Bang xưa kia có hai lô, nhưng ở vị trí cực xấu, chẳng ma nào thèm ngó đến.
– Nhưng với những lô đất đắc địa, có cuộc đất vượng tài, các bang phái sẽ lần lượt khiêu chiến với chủ nhân lô đất, kẻ nào chiến thắng cuối cùng sẽ được quyền sở hữu trong mười năm tiếp theo.
Vậy nên, cứ mỗi lần đại hội diễn ra, các bang hội thường cử ra kẻ có thực lực nhất, khủng bố nhất, nhắm vào những lô đất đã lên kế hoạch mà khiêu chiến.
Những bang hội sở hữu lô đất đẹp, đương nhiên cũng phải cử tu sĩ mạnh mẽ ứng chiến, hòng giữ lại cho mười năm kế tiếp.
– Trần Lập giải thích một hồi.
Nguyên Hoàng phó đảo chủ thêm vào:
– Luật lệ cơ bản là như vậy, nhưng mỗi kỳ đều có những sự thay đổi nho nhỏ, chủ yếu phụ thuộc vào cuộc ‘họp kín’ của ba tên địa đầu xà kia.
Phải trước ngày đại hội bắt đầu thì họ mới công bố luật lệ chính thức cũng như thể thức thi đấu.
Mười năm trước, đại trưởng lão tiền nhiệm từ chối tham gia, cũng may là hai lô đất cùi bắp của chúng ta chẳng bị kẻ nào nhòm ngó, hắc…
Đàm lướt qua Trần Gia Toản, tên gia hỏa này tuy chẳng nói lời nào nhưng ánh mắt thì sáng lên đầy cuồng nhiệt.
Gã chỉ cười tủm tỉm rồi đưa ra chủ ý:
– Lát nữa ta cùng đảo chủ sẽ khảo hạch hai vị khách nhân kia.
Ngày mai, Nguyên Hoàng đạo hữu và Điêu trưởng lão cùng ta khởi hành thị sát Cù Lao Chàm.
Trần Gia Toản, Đổng Trúc và Chiến Phong ba vị đạo hữu tổ chức nhân thủ, lập tức lên đường đến Cát Bà Đảo, thực hiện sứ mệnh quảng bá Thiên Bích Đảo, thám thính tình hình và bố cục các thế lực khác.
Kẻ nào có ý đồ bất thiện phá đám, lập tức dùng bạo lực trấn áp, dừng lại ở mức độ đả thương, không được đánh chết, hành sự có bàn bạc tính toán, cấm lỗ mãng gây hậu quả nghiêm trọng.
Lời Đàm thốt ra, chẳng khác gì mệnh lệnh, thái độ kiên quyết lạnh lùng, uy áp bức nhân đến không thể thở nổi.
Nhân sự đương trường đều gật đầu răm rắp, ai cũng có việc, tất cả đều bồi hồi cuồng nhiệt.
Nhất là ba tên cuồng nhân được chỉ định đi Cát Bà, sáu con mắt đều ánh lên lửa nóng.
Điêu Thiền có lẽ phấn khích nhất, thu ba xao xuyến chớp động liên hồi.
Đàm tiếp tục quay sang Trần Lập:
– Trần đảo chủ! Việc ‘kia’ đến đâu rồi!?
Trần Lập chợt bừng tỉnh sau khoảnh khắc hào hùng sống lại thời trai trẻ, liền lấy trong người ra một cuộn da mới tinh, bề mặt lít nhít văn tự còn chưa ráo mùi mực, ném cho Đàm Phi với vẻ mặt khá là tự mãn.
Đàm bắt lấy cuộn da nhìn lướt qua rồi cất vào không gian giới chỉ.
Rồi gã vung tay, trên mặt bàn chợt đầy ắp đồ vật cùng chai lọ.
– Tổ chức mới còn trong giai đoạn sơ khai, nhân sự chủ chốt mỏng, những cống hiến của chư vị tại hạ đều có nhìn nhận tích cực.
Để bù đắp những mất mát trong tu luyện, tại hạ liền cấp cho chư vị đầy đủ đan dược tăng tiến tu vi và thần niệm, những mong tất cả chư vị gạt bỏ đi những tư tưởng hủ bại, tiêu cực, xây dựng lên Thiên Bích ngày một mạnh mẽ hơn.
Thanh Tâm Đan phụ trợ tăng tiến thần niệm thôi không nói đến, Hạnh Huỳnh Đan và Á Hiên Đan là thứ gì? Đám Thượng Linh Sư phổ thông làm gì có cơ hội mà tiếp cận, có nhiều Tinh Thạch cũng chưa chắc mua được, bởi vì nó quá hiếm, quá ư trân quý.
Vậy mà gã đại trưởng lão yêu nghiệt kia lại có thể đem ra làm quà cho tất cả mọi người.
Còn phải nói, toàn bộ tu sĩ ở đây đều có cảm giác một bước lên mây vậy.
Lại là sáu món pháp bảo công kích đủ loại tính chất, sáu món pháp khí phòng ngự đỉnh cấp, mỗi người tự chọn một món, đại thủ bút của đại trưởng lão phải gọi là ưu ái cực phẩm rồi.
Đàm tiếp tục giao ra một bình Trúc Cơ Đan, một bình Thanh Tủy Đan cho Chiến Phong, cùng với vài tập truyền đơn bằng giấy dầu mỏng, bên trong đều là những lời lẽ hoa mỹ về cái gọi là “Thiên Bích Đảo – Thiên Đường Tu Luyện”.
Dặn dò ba gã chiến tướng các thủ đoạn quảng bá cho Thiên Bích Đảo… vân vân.
Thiên Bích Đường.
Đàm Phi cùng Trần Lập song song ngồi ghế chủ vị, Hoàng Yến tiểu nha đầu đứng hầu chuyện một bên.
Tại hàng ghế môn khách có thêm một nam một nữ, cả hai đều có tu vi Đại Linh Sư.
Nam trạc tứ tuần trầm ổn, pháp lực có vẻ còn nhỉnh hơn Trần Lập một đoạn.
Nữ ngoài tam tuần, khá ưa nhìn.
Vẫn là câu chuyện về nhan sắc của nữ tu tiên giả tại Vân Lam giới, lên đến cấp độ Đại Linh Sư rồi thì chẳng ai không đẹp, chỉ trừ một số cá nhân dị biệt chẳng chú ý đến ngoại hình, loại này chẳng khác phượng mao lân giác, muốn tìm còn khó hơn lên trời.
– Tại hạ Nghiêm Mạnh, xuất thân Gò Vấp Bang, nghe danh nhị vị Thiên Bích đã lâu, nay mới có dịp gặp gỡ, thật vinh hạnh vô cùng! – Nam nhân vậy mà miệng lưỡi trơn tru chẳng khác gì bôi mỡ.
Nữ nhân ôm quyền hướng về hai tên gia chủ:
– Thiếp thân Huyền Trang, nguyên phụ trách đan đường Long An Bang.
Sự việc Long An thành bị Đông Phương Liệt Thông Thiên Giáo đại náo mới đây hẳn nhị vị đã biết.
Hiện thiếp thân chẳng có chỗ nào để đi, nghe bằng hữu giới thiệu, Thiên Bích Đảo chủ chương mộ quân, thiếp thân làm mặt dày chạy đến đây xin đầu nhập dưới trướng nhị vị, hy vọng nhị vị không khước từ!