Bạn đang đọc Tinh Hỏa – Chương 200: Người Trên Vạn Người
Đông Phương Liệt, đương kim đại tổng quản Loạn Hải Đàn, người trên vạn người, hắn không nói, chẳng kẻ nào dám lên tiếng nữa, đến thở còn chẳng dám thở mạnh.
– Bản tọa đang thấy trong người không thoải mái, muốn phát tiết vào kẻ nào đó… Kiều Kiều! gần đây có bang phái lớn nào? – Đông Phương chợt cất giọng nhàn nhạt.
Nữ nhân tóc ngắn ngần ngừ rồi lên tiếng:
– Bẩm đại tổng quản! Bang lớn có mấy cái, lớn hơn nữa là Long An Bang, địa đầu xà vùng này…
– Vậy chọn Long An đi…! – Ánh mắt Đông Phương Liệt dần trở nên ngoan độc.
…
Đàm Phi và Thanh Hà chạy đông chạy tây, thay đổi phương hướng liên tục, lại biến đổi cả dung mạo lẫn khí tức đến vài lần.
Đàm Phi với Vô Diện Vô Nhân Đại Pháp của Sát Ảnh Môn thì khỏi cần nói, Hồ Thanh Hà cũng thành danh bởi khả năng biến đổi dung mạo khí tức.
Vậy nên qua bốn ngày phi hành, hết ngự Phi Thiên Xà lại chuyển sang ngồi linh chu, vẫn chưa thấy có biểu hiện bất thường nào từ đám truy binh.
Ngày thứ năm, linh chu bay vào một vùng quần đảo khá lớn, mây lành trôi lững lờ vấn vít quanh vài đỉnh núi cao vút, cảnh tượng thơ mộng khác hẳn với vùng lõi trung tâm Tây Nam Khu.
Đàm Phi đã tán đi Vô Diện Vô Nhân, trở về với dung mạo bình thường vốn có, Hồ tiên tử đồng dạng thu lại Dịch Dung Phù, phù bảo cao giai có tác dụng biến đổi cả dung mạo lẫn khí tức.
Hồ Thanh Hà tiến đến mũi thuyền sánh vai cùng Đàm, ngọc chỉ thon gọn trắng ngần điểm về phía trước:
– Đã vào địa phận quần đảo Thượng Hồng, nhưng còn một đoạn nữa mới đến được lãnh địa Đường Hào Viên…
Chợt Đàm Phi “Ồ” lên một tiếng, hướng ánh mắt ra phía ngoài khơi xa, thì thầm với Thanh Hà:
– Cách đây hai trăm dặm có người yếu thế cần giúp đỡ, chúng ta qua đó xem thế nào!
Nói rồi Đàm thu lại linh chu, hóa thành vệt kinh hồng bay về phía nam hướng ra biển.
Thanh Hà không có tầm cảm ứng xa được như gã, chẳng thể biết đang xảy ra sự việc gì, liền vội vã phi hành theo, trề môi châm chọc:
– Chẳng ngờ Huyền Tử huynh còn có tâm tư lo việc bao đồng cho thiên hạ!
Đàm Phi nghe vậy chỉ cười cười không nói gì.
Trước mắt là một tiểu đảo trơ trọi giữa đại dương, cây cối mọc tốt um thành rừng, vài bóng người lố nhố trên một bãi đất trống.
Một lão già xọm tuổi độ bát tuần, tóc trắng da mồi có tu vi Tiểu Linh Sư đứng đó, tay chống quải trượng, lưng gùi giỏ thuốc, hẳn là đang đi hái thuốc rồi.
Núp sau chân lão là một nữ hài xinh xắn tầm năm sáu tuổi, vậy mà đã ở ngưng khí nhị đoạn, lại là tam linh căn lấy mộc làm chủ.
Vây hai ông cháu kia vào giữa là ba tên tu sĩ ăn vận bát nháo, đương nhiên là tán tu vô môn vô phái, cả ba đều có tu vi Tiểu Linh Sư đồng dạng như lão già.
Ở một địa phương hoang vắng như thế này, lại là Loạn Hải Vực, một đám tu sĩ nổi tà tâm mà cướp đoạt cũng như sát hại kẻ khác âu cũng là lẽ thường.
Có điều, hai ông cháu nhà kia lại khiến Đàm phát sinh chút hoài niệm.
Còn nhớ ông cháu tán tu đến mật sở Thủy Thập Nhất trao đổi linh tài với gã, đứa bé cũng trạc tuổi bé gái này.
Vậy mà sau đó chết thảm dưới tay hai gã Sát Ảnh Môn, cũng bởi trên người ông già đó cất giấu một khối Mặc Kim.
Hoàn cảnh hai người yếu thế kia có vài phần giống với ông cháu khi xưa tiếp xúc với gã, một chút lòng trắc ẩn đã khiến Đàm Phi chạy đến đây, mặc dù gã cũng là một tên ma đầu chuyên giết người phóng hỏa chẳng sai.
– Thế nào lão già…? Giao gốc linh thảo ra đây lão tử còn niệm tình tha cho hai ông cháu ngươi một mạng… nếu để chúng ta phải động thủ, đồ vật cũng mất mà mạng cũng vong… – Một tên trong nhóm cất giọng nạt nộ như thể sắp mất kiên nhẫn.
Lão già có vẻ rất bình tĩnh, vỗ vỗ đầu đứa bé trấn an nó, giọng điệu hết sức đanh thép:
– Gốc linh thảo là do lão phát hiện trước, chư vị lấy tư cách gì đòi lão giao ra? Nên nhớ đảo này vẫn là thuộc Thượng Hồng đảo cấm địa…
Một tên trẻ tuổi liền rút Liêm Đao là một món pháp khí cùi bắp thảm đến không thể thảm hơn ra, huơ lên trước mặt gằn giọng cắt ngang:
– Con mẹ lão già này cứng đầu quá… mấy ông đây phải lấy mạng lão, con bé kia đem đi bán làm nô lệ cũng được vài trăm Tinh Thạch chứ chả ít…
Đàm Phi ở trên không trung lại “Ô” lên một tiếng đầy cảm thán, vốn định rời đi, chợt ngộ ra điều gì đó, liền truyền âm cho Thanh Hà:
“Đúng là ta lo chuyện bao đồng thừa thãi rồi, hài…!”
Trong khi Hồ tiên tử còn chưa hiểu câu nói vô nghĩa của Đàm Phi, gã đã thả ra uy áp Đại Linh Sư, trấn nhiếp đám tu sĩ bên dưới, cất giọng trầm ổn nhàn nhạt:
– Lão phu đang tìm đường đến Thượng Hồng đảo, chư vị có biết địa phương đó?
Ba tên tán tu chuẩn bị lao lên đồ sát lão già hái thuốc, bị uy áp của một tên Đại Linh Sư buông xuống thì chẳng thể thở nổi, tất cả đều khuỵu chân quỳ gối, vũ khí rời tay rớt đánh kẻng xuống đất.
Một tên có pháp lực mạnh nhất cố gắng ấp úng được vài câu:
– Tiền… tiền bối! Thượng Hồng… Hồng đảo cách đây ba trăm dặm… mong ngài niệm tình… tha cho chúng tiểu… tiểu nhân một mạng!
– Được rồi… coi như các ngươi mạng lớn, cút hết đi cho ta.
Dứt lời, gã hướng đến lão già gật đầu một cái khá khách khí, rồi hóa thành vệt kinh hồng bay về hướng Thượng Hồng đảo.
Hồ Thanh Hà bay áp sát gã thì thầm truyền âm:
“Lão già kia hẳn là một tồn tại khủng bố?”
Đàm gật đầu:
“Đúng vậy, lúc đầu không nhìn ra được, muốn chạy qua giải cứu hai người bọn họ.
Nhưng đến gần mới phát hiện lão là một cái Tiểu Thiên Sư tự phong ấn cảnh giới, tuy nhiên lại không có phong ấn thần niệm, có vẻ như lão không muốn sát hại mấy gã tán tu kia nên mượn tay chúng ta chạy đến đuổi lũ ruồi nhặng đó đi mà thôi!”
Hồ Thanh Hà nghe vậy mới vỡ lẽ, tại sao mặt sẹo lại thốt ra những câu vô nghĩa như thế, chỉ biết cảm thán:
“Tu tiên chẳng thiếu kỳ nhân dị sĩ, cũng có thể phía sau còn nhiều uẩn khúc, Huyền Tử huynh chẳng cần bận tâm làm gì cho mệt…”
Quần đảo Thượng Hồng khá lớn, có cả phàm nhân sinh sống rải rác quanh các đảo nhỏ, có trồng trọt, chăn nuôi, đánh cá, trồng lúa nước, quy mô so ra cũng phải cỡ một huyện tại Việt Quốc.
Quần thể đảo chính gồm ba ngọn núi lớn chọc trời, mây trắng vẫn vít, linh khí dạt dào.
Đàm cùng Hà hai người đứng trước đại môn là một cái cổng chào bằng đá khá đơn giản, cạnh đó là bia đá rêu phong với vỏn vẹn hai chữ ‘Đường Hào’ được khắc sâu vào bề mặt.
Từ cổng chào lên núi là những bậc đá quanh co, khách nhân vãng lai đều là tu sĩ, dẫu không đông đảo nhưng cũng lác đác vài nhóm, tất cả đều là đi bộ theo những bậc thang để lên núi, chẳng có kẻ nào ngự không phi hành cả.
Thanh Hà đã vài lần đến đây, vậy nên nàng liền làm hiệu cho Đàm đi theo mình, biểu hiện rất là quen thuộc với nơi này.
Hai người đi theo những bậc thang quanh co ven sườn núi, điểm dễ thấy nhất chính là những tu sĩ xuống núi ly khai khỏi chốn này, kẻ nào cũng mang một bộ mặt rầu rĩ như đưa đám, hẳn là Đường Hào Viên đã không đáp ứng nguyện vọng cho họ rồi.
Lưng chừng núi chính một khoảng sân rộng, đền đài lầu các lít nhít nhiều như nấm sau mưa.
Khách đường là tòa kiến trúc lớn nhất, khách khứa ra vào tấp nập, phàm nhân có lối đi riêng, chủ yếu đến để chữa bệnh bốc thuốc.
Hồ tiên tử dẫn Đàm theo lối dành cho tu tiên giả, trong sảnh có bốn quầy lớn, tu sĩ có hai nhóm đang bàn tán xì xầm như thể trao đổi linh tài.
Hai người chọn một quầy vắng vẻ tiến lại.
Chưởng quầy là một mỹ phụ trạc tam tuần, có tu vi Thượng Linh Sư.
Trông thấy hai tu sĩ cao cấp đi đến liền vội đứng dậy hành lễ chào hỏi như bậc trưởng bối:
– Thiếp thân có thể giúp gì cho hai vị tiền bối?
Hồ Thanh Hà trầm giọng nhỏ nhẹ:
– Chúng ta đến làm giao dịch, muốn thu vào vài gốc Linh Ly thảo, chẳng hay quý các có thể xuất ra trao đổi?
Mỹ phụ nghe vậy thoáng chút biến sắc, xong vẫn tươi cười trả lời:
– Cỏ Linh Ly bản đảo hiện vẫn còn một ít, nhưng thứ này phải thông qua Hải Thượng Lão, đích thân ngài ấy phê chuẩn mới được đem ra trao đổi, vậy nhị vị tiền bối còn có yêu cầu nào khác không?
Thanh Hà đưa ánh mắt dò hỏi qua Đàm Phi, Đàm hướng đến mỹ phụ cất giọng trầm ổn đầy quả quyết:
– Vậy phiền đạo hữu đây thông chi lại với Hải Thượng chân nhân! Chúng ta không quản vạn dặm mà đến đây cầu ngài, nhất định phải có được Linh Ly thảo, ngoài ra chẳng còn yêu cầu gì khác.
My phụ vẫn giữ thái độ cung kính ôn nhu:
– Hiện Hải Thượng Lão không có ở trong núi, chẳng biết khi nào mới trở về.
Nếu như nhị vị tiền bối không chê Đường Hào Viên bần tiện, xin mời ở lại làm môn khách vài ngày, chờ đến khi nào Thượng Lão phản hồi đảo, thiếp thân sẽ cử người đến cầu nhị vị.
Giọng điệu của my phụ rất khôn khéo nhã nhặn, chẳng để mất lòng khách nhân, đây đúng là đã được đào tạo rất bài bản.
Đàm Phi gật đầu đồng ý:
– Vậy phiền đạo hữu sắp xếp cho một chỗ nghỉ ngơi, tại hai nhất định phải đợi cho được Hải Thượng chân nhân ngài!
Mỹ phụ liền lấy một chiếc chuông nhỏ rung lên những tiếng đinh đương.
Sau vài nhịp thở, một bé gái chừng mười tuổi tóc thắt hai bím vận y phục a hoàn từ bên trong chạy ra, nghe mỹ phụ dặn dò vài câu, nàng ta liền đi đến trước mặt hai người cung kính bái dài:
– Hai vị tiền bối mời đi theo tiểu nữ!
Có lẽ do thường xuyên tiếp xúc với tu sĩ cao cấp, bé gái chẳng tỏ ra sợ sệt hay tò mò chút nào, có chăng chỉ thoáng rúng động trước vẻ đẹp kiều mị của Thanh Hà mà thôi.
Đàm Phi và Thanh Hà được bé gái dẫn đến ở tạm tai hai tòa sương phòng gần nhau, đều được xây cất tại lưng chừng núi, cách khu khách đường vài dặm, có thể phóng tầm mắt bao quát một vùng phong cảnh rộng lớn tại quần thể kiến trúc Đường Hào Viên.