Bạn đang đọc Tinh Hỏa – Chương 186: Diệt Mục Bảo Giám
Năm ngày sau.
Lạc Việt Kim Tiền đã sửa chữa nâng cấp xong, đồng xu tán phát một tầng u quang vàng nhạt, huyền phù quay chung quanh thân thể héo rũ mệt mỏi của Đàm Phi.
Lạc Việt đã có sự khác biệt về hình dáng so với trước, dày hơn, tinh mĩ hơn, và đặc biệt là hình chạm nổi tám con Lạc Điểu đã được khảm thêm đôi mắt của U Nhãn.
Giờ đây, Lạc Kim Tiền còn có thêm khả năng phóng thích u hỏa, tùy thời có thể chuyển từ phòng ngự sang phản công thần hồn và lực nghiền ép khủng bố.
Trừ những tồn tại nghịch thiên đồng dạng đám thần tộc, tu sĩ thông thường sẽ rất đau đầu khi đụng phải món pháp khí này.
Đàm tạm dừng công việc luyện bảo, đi ra khỏi động phủ thư giãn, phần để hồi phục lại pháp lực và thần niệm lực, phần nữa là thám thính tình hình của lão già Mai Yển.
Lục Nhĩ Mĩ Hầu mấy ngày gần đây đã quen với hoàn cảnh, cộng với bản tính hiếu động bẩm sinh của giống loài, con yêu hầu còn dám lén trốn Đàm Phi chạy lên núi nghịch ngợm, trêu ghẹo đám Ngạc Ngư nằm phơi nắng trên bờ biển.
Thấy chủ nhân đi đến thì núp vào gốc cây không dám thò mặt ra.
Đàm Phi chỉ cười nhạt, gã chỉ tằng hắng rồi khoát tay bỏ đi.
Lục Nhĩ thấy vậy vội lẽo đẽo chạy theo, nhảy tót lên vai gã cử chỉ như thể thân thiết lắm.
Đàm ngự đao phi hành đến bên tiểu hồ, phóng thần thức xuống dưới nhưng tuyệt nhiên chẳng cảm ứng được gì, gã liền nhìn sang Lục Nhĩ, tay chỉ xuống mặt hồ:
– Tiểu quỷ! Thử thám thính động tĩnh bên dưới xem sao!?
Lục Nhĩ nhảy lên một phiến đá ven bờ hồ, hểnh hểnh mũi lên hít ngửi không khí rồi lại áp tai xuống sát mép nước.
Sau vài nhịp thở, nó lắc lắc đầu ra vẻ chẳng tìm ra thứ gì để trình báo.
Đàm gật đầu khích lệ rồi mang theo Lục Nhĩ về động phủ.
Trên đường, gã buột miệng:
– Không biết chủ nhân trước của ngươi đặt tên gì, giờ ta cứ gọi tiểu quỷ ngươi là Lục Hầu, ngươi có nguyện ý?
Lục Nhĩ Mĩ Hầu nhảy nhót trên vai gã, ra chiều ưng ý lắm.
Rõ ràng cái tên Lục Hầu nghe mạnh mẽ oai phong hơn Tiểu Mĩ yếu đuối trước kia rồi.
Về đến gần tầng sương mù do Vụ Lộ Càn Khôn làm ra, Lục Hầu liền nhảy tót lên cành cây gần đó, đôi mắt tròn giảo hoạt nhìn Đàm rồi lẩn mất tăm trong rừng cây.
Gã chỉ biết lắc đầu, dẫu sao thì quãng thời gian này cũng rất thảnh thơi, để cho đám thuộc hạ tự do cũng là điều cần thiết.
Khốc Ly ẩn hiện cảnh giới trong làn sương khói, phải nói là ma vật này có phong cách làm việc cần mẫn nhất trong nhóm, cũng phải cấp cho hắn một chút công đạo.
Đàm làm hiệu cho Khốc Ly, truyền chút thần niệm câu thông với hắn, xong chắp tay sau đít đi vào động phủ.
Đợi cho Đàm Phi ngồi ngay ngắn trên bục đá chuyên để hành công, Khốc Ly từ ngoài bước vào, bộ dáng đoan chính kính cẩn, hắn bắt chước theo cách Đàm vẫn thường làm với bậc trưởng bối, đặt tay lên ngực trái hướng Đàm Phi cúi đầu.
Đàm biết Khốc Ly có thể giao tiếp với nhân loại bằng một số câu từ đơn giản, gã điềm tĩnh nhìn sâu vào mắt Khốc Ly rồi cất lời:
– Ngươi đi theo ta cũng một đoạn thời gian rồi, không tính là dài nhưng cũng đủ để nhìn nhận con người ta.
Vậy thâm tâm ngươi muốn quay về Luân Hồi Viên làm ‘lão đại’, hay tiếp tục cùng ta khám phá nhân sinh tại Vân Lam giới?
– Đi cùng chủ nhân…! – Khốc Ly cất giọng ồm ồm lơ lớ thập phần âm u quỷ dị.
Đàm gật đầu đồng tình:
– Được… vậy cầm lấy thứ này, từ giờ nó là của ngươi.
Từ trong tay Đàm Phi bay ra chiếc đèn lồng sáu cạnh cổ xưa, trôi nổi huyền phù đến trước mặt Khốc Ly.
Ma vật trân trối nhìn Văn Điển Cổ Đăng không chớp, có lẽ hắn không tin vào khả năng này, hết nhìn chiếc đèn lồng rồi lại nhìn chủ nhân như dò xét.
Đàm cười nhẹ khoát tay:
– Nói rồi nha! Từ nay nó là của ngươi…
Lúc này Khốc Ly mới bừng tỉnh, hắn cầm lấy cây cổ đăng cất giọng ma mị:
– Đa… đa… tạ… chủ nhân!
Đàm chỉ xua tay ra chiều không đáng gì, mặc dù cũng khá tiếc nuối.
Lúc Xương Cuồng Ngọc Truyện đem thứ này ra đánh với nhị yêu tại Tuyệt Long Lộ, gã đã cảm ứng được sự khủng bố của nó.
Chính vì chuyện này mà bị tên ‘ma đầu’ kia phát hiện tung tích, để rồi dẫn đến một chuỗi sự việc éo le, và kết cục lão được hưởng lợi khi cướp đoạt được tấm thân quý giá của Lư Nghĩa.
Đàm lại tiếp tục lấy ra vài cuốn công pháp tu ma mà gã thu thập được từ đám tu sĩ bị gã đánh chết, kể cả quyển sách lụa tàn phế của Tư Mã Tuyên, đưa cả cho Khốc Ly.
Ma vật lắc đầu quầy quậy vì hắn không thể nhận biết được các loại văn tự của nhân loại.
Gã lại tiếp tục dùng thần niệm chuyển tải một khối lượng kiến thức đồ sộ cho Khốc Ly, coi như khai sáng nền tảng tri thức của nhân loại cho hắn.
Sinh vật cấp ba có thừa khả năng dung nạp chừng đó kiến thức và thông tin, chỉ là Khốc Ly chưa thể sắp xếp chỉnh lý nó theo trình tự, việc này cần thời gian trải nghiệm rất dài, và Đàm Phi có thừa sự tin tưởng đối với hắn.
Hắn càng mạnh, gã càng yên tâm, bởi gã hiểu độ trung thành của Khốc Ly dành cho gã là như thế nào.
Để cho Khốc Ly rời đi, Đàm lại bắt tay vào những công việc còn dở dang.
Gã đi vào luyện thất, kích phát Tụ Linh tiểu trận, triệu hồi Ngọc Hân, ngồi xếp bằng trước pháp trận ổn định lại tâm cảnh.
Thụ Thiên Ấn bay ra lơ lửng trong Tụ Linh Trận, tiếp tục là Lôi Hạch và Nguyên Đan của lươn điện Trình Thiên Ngạo, cùng với một số nguyên liệu phụ trợ.
Lôi điện từ Âm Lôi Vi Sa trong ngọc ấn giờ đã không mấy tác dụng với những đối thủ có bản sự, chỉ có lôi hạch của yêu thú cấp ba mới có thể khỏa lấp nhược điểm này.
Lại là nguyên đan đồng bộ từ một thể với lôi hạch, như vậy pháp khí khi chế thành sẽ có uy lực mạnh mẽ và khủng bố hơn.
Tuy nhiên, việc dung hợp một khối Lôi Hạch lấy ra từ cơ thể sống khó khăn hơn nhiều so với dung hợp cát Âm Lôi vào Ngọc Ấn.
Lại là một đoạn thời gian vất vả cực độ, mất đến bảy ngày bảy đêm Thụ Thiên Ấn mới hoàn thành.
Đàm Phi ngồi đó mệt mỏi, bỏ tọt đan dược vào miệng nhai ngấu nghiến.
Ngọc Hân đã trở về hình dạng tiểu oa nhi ngồi trên vai gã, cặp chủ tớ cùng nhìn về khối bảo thạch vuông vắn trôi nổi trong Tụ Linh tiểu trận, mắt sáng lên đầy phấn khích.
Thụ Thiên Ấn tỏa ra ánh hào quang ngũ sắc cực kỳ mĩ lệ, Ngũ Quang Thạch không hổ danh là thứ tài liệu đỉnh cấp trong chế bảo, từng đoàn linh văn năm màu bất chợt nhá lên rồi tắt ngúm, lôi điện mảnh mai ẩn hiện trên những họa tiết hình rồng nơi thân ấn.
Đàm dùng thần niệm kéo Ngọc Ấn về trong lòng bàn tay, vuốt ve cảm thán mãi không thôi.
Đã bảy ngày trôi qua, vẫn chưa thấy có động tĩnh từ tiểu hồ trong xanh, Mai Yển cũng chẳng có xuất hiện.
Đàm Phi cùng Lục Hầu lặng lẽ đứng trên phiến đá hình mai rùa đến nửa ngày.
Biểu hiện trầm mặc của Đàm khiến cho yêu hầu chẳng dám thở mạnh, nó ngồi trên vai gã gãi nách ra vẻ rất sốt ruột.
Đàm trông bộ dạng đó thì lắc đầu, quay trở về động phủ, thả Lục Hầu nơi chân núi để nó chạy đi.
Luyện thất lại bừng sáng hỏa quang, trước mặt Đàm Phi là bức họa đồ miêu tả chi tiết một chiếc gương tám cạnh, nó khá giống gương bát quái của đám thầy phong thủy vẫn thường dùng.
Đây chính là bản phác thảo về món pháp khí gã tự sáng tạo, Diệt Mục Bảo Giám, công năng chính đương nhiên là công kích nhãn lực và thần kinh trung ương của tu sĩ rồi.
Một khỏa Tử Hoằng Pháp Mục của Vện Kim Xà được lấy ra cùng với nhiều loại khoáng kim, khoáng thạch.
Gã bắt đầu chế tác Diệt Mục Bảo Giám bản phỏng chế thử nghiệm…
Thất bại…
Tiếp tục con mắt thứ hai…
Không thành công…
…
Khối hồng ngọc lấy ra từ đầu Diệt Mục Cửu Đầu Xà chỉ có một, phải nói là vô cùng quý giá.
Gã không cho phép việc chế luyện Diệt Mục Bảo Dám bị thất bại, vì vậy mà chẳng tiếc tài nguyên để làm ra những món đồ phỏng chế, hòng tích lũy kinh nghiệm và tránh những sai sót không đáng có dẫn đến việc hủy đi thứ tài liệu độc nhất vô nhị này.
Sau vài lần xôi hỏng bỏng không, phuông phí một lượng tài nguyên đáng kể, cuối cùng gã cũng có đủ tự tin để bắt tay vào việc luyện chế Diệt Mục Bảo Giám chân chính.
Các nhóm khoáng tài đỉnh cấp đã bày đầy đủ ra trước mặt, khỏa hồng ngọc tán phát thứ ánh sáng tà dị khiến cho Ngọc Hân hỏa linh cũng phải kiêng kỵ.
Đã là vũ khí công kích thần hồn, đương nhiên phải có nội đan yêu thú, mà những thứ này gã có rất nhiều, điểm cốt lõi là lựa chọn loại nào cho phù hợp.
Và cuối cùng, Nguyên đan của Thược Dược Chương Ngư Chương Bật được lựa chọn.
Vẫn là bảy ngày bảy đêm mới hoàn thành xong Diệt Mục Bảo Giám, trí lực đã kiệt quệ đến đáy, trong khi chẳng có đan dược hỗ trợ thần niệm.
Thanh Tâm đan giờ đã chẳng còn tác dụng, mà Đạo Thần đan lại thiếu mất Linh Ly thảo.
Đàm buộc lòng đình chỉ công tác chế bảo, để thần niệm được nghỉ ngơi trong một đoạn thời gian dài.
Pháp bảo phòng ngự Kim Thúy Ôn Ngọc đã bị hủy ở cuộc chiến kinh điển cùng hai tên thần tộc, trong khi một số pháp bảo phòng ngự thu được từ đám hải tộc bị gã đánh chết lại không có ưng ý.
Rốt cuộc vẫn là hảo hảo dùng đến Lạc Việt Kim Tiền, hoặc Huyền Quy Thuẫn và hai cái pháp bảo của Chương Bật.
Nếu như phải chiến một trận với những tồn tại tương đương Ngao Bình, khả năng chiến bại sẽ cao hơn nhiều so với thời kỳ toàn thịnh.
Mai Yển vẫn bặt vô âm tín, gã còn nhớ câu nói cuối cùng của lão.
“Ở lại giữ đảo…”
Tưởng chừng như chỉ là lời nói thoảng qua, nhưng với một kẻ tâm cơ thâm trầm như gã, đó lại mang một thứ ẩn ý sâu xa.
Giờ là lúc nghĩ đến việc tu luyện lấy lại cảnh giới, gã lật tay lấy ra Vân Hương Linh Tửu, hớp một ngụm lớn rồi rời khỏi động phủ, ngự Tàn Đao phi hành lên đỉnh núi.
Nơi đây trời quang mây tạnh, ánh nắng chan hòa, rất phù hợp cho việc tu luyện Vọng Nhật pháp và Minh Tưởng mỗi đêm.