Bạn đang đọc Tinh Hỏa – Chương 182: Cuộc Chiến Của Cường Giả
Cùng lúc hai tên thần tộc biến mất, thân ảnh Đàm Phi cũng tiêu thất…
“Rầm, rầm…”
Hai cái cự trảo Long, Lân từ hư vô kích thẳng vào nơi Đàm vừa đứng, bùn đất bay tứ tán, nước biển sôi lên ùng ục.
Rồi Lư Nghĩa và Ngao Bình cùng xuất hiện trong trạng thái bán yêu, Lư Nghĩa múa Đảm Ngân Thương, Ngao Bình vác Kim Long Yển Nguyệt Đao, cả hai phóng thẳng lên trên truy kích theo thân ảnh Đàm.
Bị hai tên thần tộc bức cho không còn đường lùi, Đàm Phi đã động sát tâm, dẫu hôm nay có chết, cũng phải kéo theo hai thằng hề này đi chung chuyến đò.
Bản lĩnh có bao nhiêu chắc phải xuất hết ra rồi.
Đàm ở trên cao nhắm mắt lại, tay kết Cơ Sát Ấn, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
Phương viên ba mẫu quanh gã bỗng chốc trở nên tối sầm, mặt biển bên dưới bừng sáng trận văn kết thành một cái đồ hình tròn vành vạnh, nuốt chửng lấy thân ảnh Ngao Bình và Lư Nghĩa vào trong.
Đã lâu rồi gã không có sử dụng đến Thốn Thảo Bất Lưu thuật, giờ pháp lực mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều, khẳng định sẽ gây khó dễ cho đối thủ.
Lư Nghĩa cùng Ngao Bình bỗng thấy mình đang phi hành trong một phiến tinh không bao la, với đầy đủ tinh vân và những dải ngân hà hình xoáy trôn ốc.
Rồi mặt đất rung chuyển dữ dội, từng đoàn vẫn tinh từ trên đầu rơi xuống không ngừng, va chạm vào đại địa bên dưới phát nổ ầm ầm, khí thế hùng tráng liên miên tựa như chẳng bao giờ chấm dứt.
Ngao Bình nhanh nhẹn thoắt ẩn thoắt hiện tránh đòn, hô lớn với Lư Nghĩa:
– Chỉ là huyễn thuật, cùng lên trên bẻ cổ thằng oắt con thôi…
Vẫn tinh càng về sau rơi xuống càng nhiều, lớp sau đè lớp trước, đặc kín cả một vùng rộng lớn, bọt nước và lửa nóng bùng lên như chốn luyện ngục.
Từ xa nhìn lại, khu vực chiến sự thật đúng như một mớ hỗn độn đầy rẫy nguy hiểm.
Đàm Phi đã trồi lên mặt biển, bay tít trên cao, hai tên thần tộc cũng bắn vọt từ mặt nước lao theo, y phục tả tơi, tóc tai rối bời.
Dẫu không có thụ thương nhưng sức lực cũng thập phần mệt mỏi.
Không nghĩ gã mặt sẹo kia lại khó chơi đến vậy.
Thốn Thảo Bất Lưu uy lực thật mạnh, vậy mà đã làm tiêu hao khá nhiều sinh lực của hai tên thần tộc, nhưng bản lãnh vẫn chưa có tung ra hết, Đàm muốn cho hai gã hề này nếm trải thêm sự hành hạ về thể xác đến cùng cực.
Tay gã tiếp tục kết thành Thí Nguyện Thủ Ấn, thân hình chợt bừng sáng kim quang, khuôn mặt chuyển sang màu tượng sáp hiền từ bình lặng.
Từ bốn phương tám hướng bắt đầu xuất hiện những hư ảnh phật ấn kết hình Thí Nguyện, rồi liên tiếp kích về hai cái thân ảnh một Long, một Lân kia.
Ngao Bình và Lư Nghĩa thực sự là rất đau đầu, chẳng ngờ đụng phải tấm thiết bản cứng hơn thái kim, muốn lấy mạng gã này hẳn là phải trả một cái giá không hề nhỏ.
Dẫu vậy, cả hai vẫn kiên định một niềm tin chiến thắng.
Thủ ấn đánh xuống dày đặc như mưa, mặt biển rung rinh nổ như sấm rền, cuốn tung những cột nước lớn và bọt biển bay tít lên cao đến cả chục trượng.
Thân thể cường hãn Long tộc cũng như Lân tộc đã chịu đủ dày vò từ Thốn Thảo Bất Lưu, thậm chí Pháp Bảo phòng ngự cũng hư hại gần như mất đi linh tính.
Giờ lại là Tịnh Diện Niết Bàn tra tấn, Ngao Bình cùng Lư Nghĩa buộc phải kích phát triệt để huyết mạch thần thú, kèm với đó là thay mới pháp bảo phòng ngự khác.
Với lực công kích mạnh mẽ từ hai cái thuật pháp kia, hẳn là gã mặt sẹo phải có một nền tảng pháp lực sâu, dày không thể tưởng tượng, nói là ‘nghịch thiên’ cũng không ngoa.
Đàm ở trên không thu lại thủ ấn, tán đi thuật Tịnh Diện Niết Bàn, gã phất tay ném ra năm món pháp khí yêu thích, đồng thời xách Tàn Đao lao xuống dưới đánh cận chiến.
Phải nói là chiêu số của gã diễn ra liên miên, và đều có sự tính toán kín kẽ, Quyết đánh đến khi nào có kẻ vẫn lạc mới thôi.
Lư Nghĩa vừa thoát khỏi thuật pháp kinh hoàng vừa rồi, thân thể tuy bầm dập nhưng sức mạnh vẫn còn hơn phân nửa.
Ngước mắt trông thấy thân ảnh thằng tạp chủng đáng ghét kia, mới chỉ kịp vung Đảm Ngân Thương lên, chợt trên đầu nhá lên năm cái quang điểm, rồi trời đất bỗng xoay chuyển như rơi vào hắc động.
Bỗng dưng thấy mình đang đứng trên một bình nguyên bao la đầy cỏ cháy, phía xa là một đám thổ dân quê mùa, chúng đang nhảy múa ca hát quanh một chiếc trống đồng cổ xưa… miệng hắn lẩm bẩm như thể tự trấn an bản thân:
“Chỉ là huyễn cảnh… phải rồi, chỉ là huyễn cảnh mà thôi!”.
Ngao Bình đồng dạng như Lư Nghĩa, thoát khỏi thuật pháp bá đạo của đối phương mà mình mẩy mang đầy thương tích, lần đầu tiên trong đời gặp phải loại tu sĩ yêu nghiệt như thế này.
Chớp mắt đã thấy ‘tạp chủng’ vung đao đánh tới, bộ dáng chẳng có vẻ gì là cạn kiện pháp lực như hắn thầm tính toán.
Đối thủ càng mạnh sẽ càng kích phát hung tính chân long, miệng hắn liền há lớn, khạc về phía Đàm Phi cột sáng thô to đầy hỏa khí và lôi điện, lại là mang theo cả uy áp Long Tộc.
Đây chính là Thái Tức Long Thần (1), một trong những thần thông nổi tiếng của Long tộc.
Đàm Phi đã một lần trải nghiệm thứ hơi thở đáng sợ này, nó suýt chút nữa đã lấy mạng gã, Tinh Thần Mục được khởi vận ngay lập tức, vẫn là bảy mươi hai cái hư ảnh ma mị giăng đầy trời né đòn.
Triệt Yêu Cảnh lại được ném ra, phá đi yêu thuật.
Ngao Bình thấy sát chiêu Hơi Thở Rồng Thần không mấy tác dụng với đối thủ, hắn liền ném ra một khối Kim Chuyên hình tam giác, mục đích phá đi chiếc gương đang tán phát ánh sáng quái dị trên cao, đồng thời vung pháp bảo Kim Long Yển Nguyệt Đao lao lên cận chiến.
Đàm Phi vội quăng Thụ Thiên Ấn ra đối chiến cùng Kim Chuyên, bản thân múa tàn đao triển luôn chiêu số mạnh mẽ nhất hòng giải quyết nhanh trận đấu.
Đao Lai Quá Khứ lần thứ hai hiển lộ thần uy, Xích Đao trừ thiên không bổ xuống, Hắc Đao từ mặt biển chém lên, bản thân gã căng cứng nhục thể, toàn thân xoay tít tạo ra đao ý gần như trong suốt, ba mũi tấn công mang uy áp vô cùng cường đại lập tức kích tới tên Long tộc, khí thế áp bách đến nghẹt thở.
Ngao Bình sử đại đao từ khi nhập đạo, bản thân cũng có vài sát chiêu tâm đắc, giờ thấy đối thủ tung đòn, hắn cũng muốn cho gã mặt sẹo thấy được kẻ nào mới là bậc Đao Sư thượng thừa.
Kim Long Yển Nguyệt Đao múa nhanh như gió cuốn, điểm vào hư không chín cái.
Trời đất bỗng tối sầm lại, Yển Nguyệt đao xoay tít trên không trung rồi nổ mạnh, huyễn hóa ra một vầng nguyệt lượng treo cao, vờn quanh lại là chín cái hư ảnh ngũ trảo kim long dữ tợn.
Đây là sát chiêu đắc ý nhất của Ngao Bình, Cô Nguyệt Điêu Long (2)
Tàn Đao đến, Cửu Long nhe nanh múa vuốt nhao lại.
Chiến địa giữa hai người bạo phát quang mang chói mắt, những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang rền mãi không dứt, mặt biển chấn động tạo nên những con sóng cao cả vài trượng.
Đại Linh Sư phổ thông rủi có bị cuốn vào đây, hẳn sẽ phanh thây thành vạn đoạn, cuộc đụng độ này gần như đã nằm ngoài cấp độ của sinh vật cấp ba rồi.
Đàm Phi lạc vào một vùng đất đầy huyền ảo, cảnh vật thực sự là như trong tranh vẽ đẹp không bút nào tả xiết.
Bên cầu kiều dưới gốc dương liễu có một thiếu nữ yểu điệu, ăn vận cũng thập phần tinh tế, khuôn mặt trái xoan hơi bầu bĩnh nhoẻn miệng cười với gã, đâu đó còn ẩn hiện chiếc má lúm xinh xinh, một hình bóng vô cùng quen thuộc chợt ùa về, gã thốt lên:
– Tú Tú…?! Tú muội phải chăng nàng…
Ngao Bình tương tự cũng bị rơi vào ảo cảnh, trước mặt hắn giờ Thần Long Ngũ Trảo, nó bay lượn trên không trung, tiếng long ngâm uy mãnh vang rền khắp vạn giới.
Long trảo căng cứng, phô ra bộ móng vuốt năm cái sắc nhọn, trảm vào hư không một đường khiến không gian rách toạc.
Kim Long cứ vậy mà ung dung chui qua vết rách không gian, đây được gọi là Phá Toái Hư Không, chỉ có sinh vật cấp sáu chuẩn tiên mới có thể làm được.
Rồi bỗng chiếc đầu rồng nhô ra khỏi vết rách, hướng Ngao Bình thì thầm:
– Con có tố chất của một Thần Long vĩ đại, cố lên…
Đàm Phi chợt bừng tỉnh, gã thầm kêu không tốt, pháp bảo phòng ngự Huyền Quy Thuẫn thu được từ Kim Hoằng lập tức bay ra, chắn trước ngực.
Hình ảnh vị đạo lữ Cẩm Tú Tú chợt biến thành lưỡi Yển Nguyệt đao chém thẳng vào mặt gã, Huyền Quy Thuẫn lõm sâu, đao khí phá tan cương khí hộ thể, xả lên bụng gã một vệt dài, tinh huyết văng tung tóe theo dư lực của đường đao khí.
Đàm hét thảm, thân thể bắn ra phía xa rồi lộn vài vòng trên không.
Ở phía đối diện, Ngao Bình cũng đã ngộ ra huyễn cảnh.
Một chiếc ô thêu hoa văn lòe loẹt kịp thời được hắn tế ra, xoay tít che lấy thân thể.
Nhưng Đao Lai Quá Khứ với uy lực xuyên phá thực quá tàn bạo, pháp bảo phòng ngự Tú Hoa Tán không thể chịu nổi một kích, trực tiếp bị xuyên thủng, Tàn Đao tiếp tục toái sâu vào thân thể Ngao Bình như muốn phá nát nhục thân hắn.
Tên Long tộc chỉ kịp di chuyển chếch đi một góc, tuy thoát được đòn hiểm nhưng một cánh tay đã bị cắt lìa khỏi cơ thể.
Kìm nén cơn đau đớn xông lên tận não bộ, Ngao Bình gầm lên điên loạn:
– Cẩu tạp chủng, hôm nay lão tử phải nhai đầu uống máu ngươi mới hả dạ…
Liền đó, hắn lật tay lấy ra một tiểu bình màu huyết hồng, ngửa cổ nhỏ một giọt chất lỏng trong bình vào miệng.
Đôi mắt họ Ngao trở nên vằn đỏ, lực lượng bỗng bạo tăng, đã vượt qua giới hạn Kim Đan đại viên mãn rồi.
Nơi bả vai nguôn nguổn những đoàn cơ nhục chen chúc đùn ra, trong chớp mắt mọc thành một cánh tay mới.
Chẳng biết hắn đã uống vào loại thần dược nào? Sử dụng công pháp gì? Long tộc đúng là quá thần kỳ bá đạo.
“Ầm… đoàng…”
Kết giới Li Địa nổ mạnh, triệt để bị phá nát, năm món pháp khí hư hại thảm trọng, linh tính gần như mất hết, cũng may vẫn còn nhao nhao bay về trong tay áo Đàm.
Lư Nghĩa đầu tóc rối bời, y phục rách mướp chẳng khác gì một tên hành khất, hắn gầm rống điên loạn, trên trán sáng rực lục quang, đã sử dụng đến bí pháp truyền thừa của Lân tộc.
Thái Thản Ngọc Kỳ Lân.
Đàm Phi lưỡng bề thọ địch, hai cái siêu cấp cường địch chỉ trực đoạt mạng gã, trong khi sức đã cùng, lực đã kiệt…
– Hết Chương 182 –
(1) Thái Tức Long Thần: Hơi thở rồng thần (Thái tức: thở dài).
(2) Cô Nguyệt Điêu Long: Ngắm trăng cô đơn mà chạm rồng.