Bạn đang đọc Tinh Hỏa – Chương 177: Ngọc Kỳ Lân – Hắc Kỳ Lân
Đàm Phi vừa yên vị, phía xa xa đã thấy thân ảnh Lư Nghĩa chạy đến.
Gã lật tay lấy ra ba khỏa Hỏa Lôi Đạn tung tẩy chơi đùa, nhạt nhẽo nhìn tên Lân tộc điển trai:
– Ngươi tìm ta?
– Đúng thế… – Lư Nghĩa cười lạnh trả lời cụt lủn.
Kể từ khi chạm mặt tại Nhâm Thành, Đàm đã cảm nhận được ánh mắt và ý đồ bất thiện đến từ tên Lân tộc.
Những tưởng rời đi sẽ là giải pháp ổn thỏa, tránh gặp những rắc rối ngoài ý muốn.
Nhưng kẻ này một mình lặn lội theo gã đến đây, vậy là sát tâm của hắn lớn hơn so với đánh giá ban đầu của gã.
Một cuộc chiến vô nghĩa đối với gã là không tránh khỏi, chỉ là chưa biết mục đích của tên Lân tộc kia là như thế nào mà thôi.
Đàm Phi vẫn giữ thái độ lạnh lùng nhạt nhẽo:
– Vậy tìm ta có việc gì? Xác định nhân thân hay muốn kết nghĩa huynh đệ?
– Hắc, thứ tạp chủng như ngươi đâu có xứng đáng với những việc đó.
Tìm ngươi để thu hồi một thứ… – Lư Nghĩa cười nhạt khinh bỉ.
Đàm cười mỉa mai:
– Trên người ta toàn là ‘Bảo’, ngươi muốn thứ gì?
Lư Nghĩa giơ tay ra, điểm điểm tinh quang hội tụ về bàn tay hắn, biến nó trở nên trong suốt đầy móng vuốt và lân phiến:
– Thu hồi huyết mạch Kỳ Lân, trả về Lân Vực…
Lời của Lư Nghĩa vừa dứt, ngọc thủ trong suốt bạo phát quang mang, cực tốc đánh xuống đầu Đàm Phi một trảo nhanh đến không tưởng.
Không gian trước mặt Đàm chợt tối sầm, hắc khí cuồn cuộn tuôn trào, từ trong hắc khí thình lình phóng ra cặp cốt trảo trắng hếu xương gai, biến lớn thành quyền thủ trực tiếp kích vào ngọc thủ.
“Rầm…”
Hai luồng lực lượng có khí thế ngàn cân va chạm rồi nổ mạnh, mặt nước sủi bọt cùng với sóng trùng kích đánh bay đất đá chung quanh.
Đàm Phi bị dư chấn phải lùi lại ba bước, Lư Nghĩa phía đối diện cũng không hơn gì.
Chỉ một chiêu thăm dò thôi đã nói lên tất cả, muốn lấy mạng đối phương quả thực không đơn giản.
Đàm Phi đã có dự liệu từ trước, lại là âm thầm tính kế ngay từ ở trong Nhâm Thành rồi, vậy nên tâm lý của gã vẫn bình lặng trầm ổn.
Tránh được thì tránh, chẳng tránh được thì chiến.
Lư Nghĩa lại khác.
Trong khả năng nhận biết của hắn, gã mặt sẹo tạp chủng kia dẫu có mạnh mẽ đến mấy thì cũng chẳng thể so sánh cùng hắn, một cái yêu nhân Ngọc Kỳ Lân chân chính, lại được Lân Vực bồi dưỡng trọng điểm, kinh qua rất nhiều trận chiến với những tồn tại đỉnh phong ở cùng cấp độ.
Những tưởng với một chiêu Độc Thủ Man Thiên vừa triển ra, dẫu không lấy mạng được đối thủ cũng để lại di chứng khủng khiếp.
Vậy mà gã kia chẳng ngần ngại sử dụng ma công cắn trả, lực lượng lại có phần nhỉnh hơn hắn đôi chút.
Đây đúng là một sự đả kích không hề nhẹ đối với Lư Nghĩa, một kẻ chỉ quen với chiến thắng, thậm chí là chiến thắng mang tính nghiền ép, khiến cho đối phương run sợ mà bĩnh ra quần.
Đàm Phi sau chiêu thăm dò cũng phần nào thấy được khả năng của đối thủ.
Luận về tu vi cũng như lực lượng, cả hai đều có sự tương đồng.
Nếu tên kia tự biết lượng sức mà rời đi, đó mới là quyết định sáng suốt.
Bằng vào sự cố chấp mà chiến với gã tới cùng, đương nhiên phải có một kẻ nằm lại đây làm bạn với thủy tộc rồi.
Bản thân gã chẳng phải ngán ngại Lư Nghĩa, chỉ là gã không muốn dây dưa cùng một cái Lân tộc khủng bố chống lưng cho tên này mà thôi.
Không nói nhiều, Đàm liền hóa thành vệt kinh hồng bay lên trên mặt biển, để lại lời nói khá khiêm tốn cốt cho Lư Nghĩa bình tâm:
– Tại hạ còn có chuyện bên mình, xin cáo từ…!Nơi đây đất khách quê người, vẫn là bình tĩnh mà suy xét nặng nhẹ.
Có duyên sẽ còn gặp lại nhau.
Lư Nghĩa đâu phải trẻ nít, lời nói của gã mặt sẹo kia đương nhiên hắn hiểu.
Nếu ở trong một hoàn cảnh khác, có lẽ hắn đã không có động sát tâm mà tha cho gã kia một mạng.
Thế nhưng lời sấm của Lão Tổ vẫn còn văng vẳng đâu đây:
“Lần này ba giọt tiên huyết sẽ tự lựa chọn chủ nhân, ứng với hai Thần Long và một Kỳ Lân, nhưng Kỳ Lân này lạ lắm, hình ảnh hiện ra mờ nhạt chẳng thể đoán định được là Ngọc Kỳ Lân, Thủy Kỳ Lân hay Hỏa Kỳ Lân nữa, cũng có thể là Hắc Kỳ Lân, vì đôi mắt đỏ kia xuất phát từ trong bóng tối…”
Kể từ khi mặt sẹo xuất hiện, lời sấm kia lại ùa về như ám ảnh tâm thần Lư Nghĩa, biết đâu vận khí lại không thuộc về hắn.
Cách tốt nhất là trừ bỏ đi cái gai trong mắt này, bằng mọi giá.
Lư Nghĩa chỉ nghĩ được có vậy thôi, lời nói của gã tạp chủng kia dẫu có phần rất đúng nhưng cũng chỉ như cơn gió thoảng qua.
Hắn liền tế ra Đảm Ngân Thương, pháp bảo công kích rất nổi tiếng tại Lân Vực, lao theo thân ảnh Đàm Phi.
Đàm Phi thấy đối thủ quá cố chấp, khẳng định còn có uẩn khúc trong đó, muốn bỏ đi là chuyện chẳng dễ dàng gì.
Gã thở dài rồi ném ra ba khỏa Hỏa Lôi Đạn hòng chặn bước tiến của Lư Nghĩa, đồng thời tế ra Liệt Không Đao, thi triển Đao Yếu Kiến Huyết đâm tới, khí thế thực như dời non lấp biển.
Lôi Đạn đến bất ngờ, nổ mạnh làm rung chuyển một vùng biển rộng, hỏa khí không thể phát huy tối đa lực sát thương nhưng bù lại lôi điện lại nhá lên giăng đầy chiến địa.
Lư Nghĩa là tu sĩ pháp thể song tu, tầng tầng lớp lớp lôi điện kia không thể làm khó hắn, cơ thể hắn đã mọc đầy lân phiến trong trẻo như ôn ngọc, bốn cái râu rồng đu đưa, cặp sừng hươu cong cong dữ tợn, hắn đã kích phát ra hình dạng bản thể Ngọc Kỳ Lân, múa Đảm Ngân Thương đâm xuyên vào màn lôi điện như thể vào chỗ không người.
Lư Nghĩa vừa thoát ra khỏi lôi võng, Đao Yếu Kiến Huyết đã đến, tàn đao như một mũi khoan khổng lồ xoáy tung bọt nước, hỏa khí cuồn cuộn tỏa ra khiến nước biển sôi lên ùng ục, khí thế áp bức đến nghẹt thở.
Hắn chỉ cười gằn, cự thủ trong trẻo như ngọc duỗi ra, trực tiếp dùng lân thủ chộp lấy lưỡi đao, dẫu không thể bẻ gãy chuôi tàn đao, nhưng dư sức phá đi Đao Yếu Kiến Huyết.
Đàm Phi ở xa cũng phải rùng mình, tên Ngọc Kỳ Lân này công pháp luyện thể còn trên gã một bậc, cận chiến là sở trường của gã hẳn đã phá sản trước đối thủ.
Lư Nghĩa phá đi được chiêu số của đối phương, tiện đang chiếm tiên cơ liền phóng Đảm Ngân Thương về phía Đàm Phi, quyết không cho Đàm Phi cơ hội đào tẩu.
Đảm Ngân Thương mặc dù là pháp bảo, nhưng trong đó phong ấn bảy bảy bốn mươi chín giọt tinh huyết Hắc Kỳ Lân, tử địch của Ngọc Kỳ Lân.
Chính vì vậy mà cây thương cổ này gần như đã đạt đến cấp độ Linh Bảo, trên Pháp Bảo một bậc.
Thương cổ rẽ nước lao đi cực nhanh, một đoàn hư ảnh Hắc Kỳ Lân vần vũ quanh đầu mũi thương, khí thế thập phần khủng bố tà dị.
Đàm Phi không dám coi thường, gã vội ném ra Lạc Việt Kim Tiền hộ thể, đồng xu xoay tít dưới chân gã, sáu mươi tư cái hư ảnh Lạc Việt rú rít quấn lấy bốn mươi chín hư ảnh Kỳ Lân.
Bốn con mắt của Văn Diêu Tri Chu chớp động liên hồi, tạo ra một tầng kết giới màu lục nhạt mờ ảo, làm giảm đi thế công của Đảm Ngân Thương.
Hai tên yêu nhân Lân tộc đấu pháp kịch liệt, hết thứ pháp bảo này rồi đến pháp khí kia được ném ra hòng khắc chế đối phương.
Chiến địa dịch chuyển dần lên mặt biển, cuối cùng là bay tít lên không trung rồi.
Lư Nghĩa rời đi đã hơn nửa ngày mà chưa có quay trở lại, Ngao Bình bắt đầu sốt ruột nhấp nhổm.
Rốt cuộc, hắn truyền âm vài câu cho Ngao Tuyết rồi xoay người rời đi.
Thanh Tuyền ngồi đả tọa cạnh đó chợt thốt lên một câu tưởng chừng như ngớ ngẩn:
– Có lẽ đã muộn, Lư tráng sĩ đi chuyến này lành ít dữ nhiều nha…!
Ngao Bình khựng lại trong khoảnh khắc, hắn quay đầu lại nhìn tên biểu đệ ‘hư đốn’ nhàn nhạt cất lời:
– Kẻ đó là thần thánh phương nào mà biểu đệ lại đề cao đến vậy?
Thanh Tuyền làm ra vẻ bất đắc dĩ:
– Hắn hành tung bí ẩn, ở Thanh Giao tộc chẳng ai biết được xuất xứ, lại là sát phạt hung hãn thành tính.
Ta chỉ biết một điều, bất cứ kẻ nào đối đầu với hắn đều có một kết cục bi thảm.
– Hắc, chỉ dựa vào từng đó thôi chưa đủ dọa dẫm được ta, biểu đệ nghĩ Long tộc là cái gì hả? Đây là chuyện cá nhân của chúng ta, biểu đệ nên hảo hảo ngồi đó chờ vi huynh mang đầu hắn trở về.
Thanh Tuyền có một niềm tin tuyệt đối vào Đàm Phi, hắn chỉ cười cười rồi tiếp tục nhắm mắt lại, tựa như lời nói của Ngao Bình chỉ là cơn gió thoảng qua, chẳng có giá trị gì.
Ngao Tuyết đã nghe hết câu chuyện, nàng ta liền đưa ánh mắt dò hỏi qua chỗ Thanh Vân.
Thanh Vân ngần ngừ rồi nhỏ nhẹ trả lời:
– Hắn thực sự rất đáng sợ, chúng ta an toàn đến được đây, lại là xuyên qua Tuyệt Long Lộ trùng điệp hiểm nguy, tất cả đều do một tay hắn chèo chống…
Còn chưa để Thanh Vân nói hết câu, Ngao Bình đã hóa thành vệt kinh hồng phá không bay đi…
Đàm Phi trong trạng thái Hỏa Kỳ Lân gầm rống điên loạn, điểm đáng lưu ý là ngọn lửa bột phát ra từ thân thể gã lại có màu đen quỷ dị.
Ma đan cùng yêu đan đồng loạt kích phát năng lượng, nó đem đến cho gã một nguồn sức mạnh nội tại vô cùng khủng bố, lại là tâm trí càng trở nên cuồng bạo khát máu, khác hẳn với lúc trước khi biến thân thành Hỏa Kỳ Lân cấp ba.
Có thể nói, lúc này gã giống với loài Hắc Kỳ Lân hơn, một chủng loại bị cả Vân Lam giới quay lưng, coi như loài yêu ma bán linh hồn cho quỷ dữ.
Lư Nghĩa cũng đồng dạng trong trạng thái Ngọc Kỳ Lân xanh lục đẹp đến hoàn mỹ, chỉ tội thân thể đã chẳng còn lành lặn, từng mảng lân phiến bị cào cho rách tả tơi, tinh huyết nhểu đầy y phục.
Cuộc chiến cơ bắp bản thể Kỳ Lân hắn đã thua, nhưng đâu hề gì, đằng sau hắn vẫn còn nhiều thủ đoạn chưa có bày ra.
Ngày hôm nay, niềm kiêu hãnh bách chiến bách thắng của Lư Nghĩa đã bị gã mặt sẹo kia dội cho một gáo nước lạnh.
Cuộc chiến này không thể dừng lại nữa rồi, bản thân Lư Nghĩa đã đưa ra ‘án tử’ cho kẻ ngáng đường.
Chẳng cần biết đến cùng là tên tạp chủng này có chiếm được tiên huyết truyền thừa hay không? Nhưng riêng cái hình hài Hắc Kỳ Lân kia đã đủ để Lư Nghĩa quyết sống mái không chết không thôi.
Đàm Phi trong hình dạng Hắc Kỳ Lân một lần nữa lao đến, hắc hỏa cùng quỷ vụ quyện vào nhau khiến không gian chung quanh gã như bị bóp nghẹt, văng vẳng đâu đó còn có cả tiếng quỷ khóc sói chu, gây cho đối phương một cảm giác tử vong cùng hoảng loạn.
Lư Nghĩa từ sau khi đối phương kích phát ra trạng thái hắc Kỳ Lân thì không dám cứng đối cứng nữa, hắn liền sử dụng bí pháp mà di chuyển tránh đi lân trảo đen thui đánh đến.
Vừa thoát khốn, họ Lư liền lập tức ném ra một cây phướn ngũ sắc, cắn đầu lưỡi phun ra ngụm tinh huyết vào chính giữa lá cờ.
Phướn ngũ sắc đón gió trương lên, muôn vạn đạo hào quang năm màu nhểu xuống đầu Lư Nghĩa, cơ thể hắn lớn dần lên rồi hóa thành bản thể nguyên một con Ngọc Kỳ Lân ngũ thải ba đầu dữ tợn.
Từ miệng Kỳ Lân bản thể vang lên giọng nói ồm ồm:
– Bức ta phải biến ra hình dạng này… ngươi là kẻ đầu tiên… đi chết đi…